CHƯƠNG 263: ĐỘNG HƯỚNG CÁC PHƯƠNG
Editor: Luna Huang
Y sam nhuốm máu đã không dùng được nữa, Ngự Cảnh đem y phục vò lại ném qua một bên, sau đó quen cửa quen nẻo ở trong phòng nàng tìm kiếm dược phẩm cùng băng vải, cũng không quay đầu lại hỏi nàng, “Bọn hắn bây giờ có ý tứ với nàng.”
“Nếu không phải ngươi đến, Vu Hàn Thiên vừa ăn ta rồi.” Vu Xá Nguyệt cau mày, có chút khổ sở nói: “Xem ra lần này ta hạ thủ quả thực quá độc ác…”
Vu Tử Kỳ là của quý của tướng phủ a, nàng đây không phải là tìm đường chết sao, trong lòng có chút hơi hối hận ai.
“Nhưng rõ ràng là hắn muốn gϊếŧ tiểu thư, tiểu thư mới động thủ, đao kia thực sự là muốn lấy mạng!” Tiểu Linh chính chậu nước tiến đến, thập phần tức giận chỉ trích hành vi phạm tội của Vu Tử Kỳ.
Vu Xá Nguyệt thở dài một tiếng, nếu là ngày hôm nay đổi thành nàng bị Vu Tử Kỳ chém chết, chỉ sợ hắn chính là lý do gì cũng không có, cũng tuyệt đối không có việc gì, dù sao không ai thực sự quan tâm nàng a. Mọi người đều là chỉ có một cái mạng, đãi ngộ cũng quá chênh lệch. Nàng liền nghĩ đến câu nói kia, lúc trời sinh mọi người đã không có cùng một điểm xuát phát, có người là sống ở ngày đích rồi.
Ngự Cảnh tiếp nhận chậu nước, tự mình vắt khăn lau vết máu vết máu đầu vai cho Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt vuốt cằm nói: “Ta thấy nhất định là Tân Ngư ép hắn, Vu Tử Kỳ là một người tâm phù khí táo, muốn chọc giận hắn thực sự không khó. Ngày hôm nay ta hành động theo cảm tình, nếu ta không có mắng chửi người, cũng chưa chắc sẽ động thủ nháo đến lưỡng bại câu thương.”
Tiểu Linh ở một bên cố sức cắn môi dưới, thần sắc thập phần . Tiểu thư tức giận mắng chửi người còn không phải là bởi vì Vu Tử Kỳ đánh mình sao, nói cho cùng tiểu thư cũng không phải là vì mình mới phát hỏa.
“Được rồi, sự tình nếu xảy ra cũng không có biện pháp. Hiện tại nàng ở lại nơi này đã không an toàn nữa.” Thanh âm hắn càng thả thấp, “Lần này chuyện xảy ra đột nhiên, nếu quả như thật xé rách không có cách nào khác tiếp tục chống nữa, vậy nghĩ biện pháp ly khai đi.”
“Ân, ta cũng đang lo lắng chuyện này.” Vu Xá Nguyệt lo lắng không đủ. Nàng trước kia ước gì có thể mau chóng chạy, nhưng bây giờ, Ngự Cảnh nói ra nàng cũng không phải muốn mau chạy. Đã từng có Ngưng nhi cùng đi hiện cũng đã mất, nàng cứ như vậy chạy trốn thực sự rất không cam lòng.
Hơn nữa nàng tin tưởng vững chắc, tướng phủ này đối với Doãn Thu Minh cùng tam tiểu thư chân chính mà nói, tuyệt đối còn có bí mật mình chưa đào ra được.
Vọng Thư Uyển
Động tác trên tay chúng ta liên tục lại bình tĩnh tiếp tục nói: “Phản chính nàng cũng đến tuổi rồi, thực sự không được nữa chúng ta trước hết thành thân, Vu Hàn Thiên cũng không dám cản trở Ngự vương phủ, chí ít nàng thoát khỏi nơi này trước mới nói.”
“Cũng có ——” Ai? Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên dừng câu chuyện nhìn hắn chằm chằm, đây coi là cầu hôn sao? Mẹ nó cũng quá tùy tiện đi?
Ngự Cảnh như không có chuyện gì xảy ra liếc nàng một mắt, tựa hồ đang hỏi: Làm sao vậy có vấn đề gì không? Nếu như không phải là thấy cái lỗ tai của hắn phiếm hồng, Vu Xá Nguyệt có thể sẽ tin. . .
Vết thương đầu vai rất nhanh xử lý tốt, Ngự Cảnh nói rằng: “Ta phải đi nhanh một chút, mới vừa từ hoàng cung chạy đến, bên kia còn có chuyện.”
Vu Xá Nguyệt cả kinh, tiểu tử này thế nào hiện tại mới nói, liền vội vàng nói: “Vậy ngươi mau đi đi, chuyện của ta bản thân ta có thể xử lý tốt.”
Ngự Cảnh gật đầum lập tức ly khai viện tử, cước bộ của hắn ngừng lại ở cửa, tựa hồ là nghĩ tới điều gì.
Nội đường Văn Hiên các.
Hiện ở chỗ này cũng chỉ còn lại có ba mẫu tử thê thê thảm thảm ôm đầu khóc rống. Bởi vì lão thái thái lửa giận công tâm không chịu nổi, được người nâng về Quần Tinh trai rồi, phủ y cũng liền theo qua đó. Vu Hàn Thiên không biết là có chuyện gì, cũng vội vã rời đi.
Lúc này Vu Tử Kỳ giống như là cá chết, vô lực nằm ở trên giường khóc lóc kể lể, “Chân của ta làm sao bây giờ a! Ta có thể thành phế nhân hay không a!”
“Không có! Ngươi yên tâm, nhất định sẽ khỏi!” Khương Tình Tuyết anh anh khóc, ôm đầu vai của nhi tử thương tâm đến sắp chết.
vongthuuyen.com
Vu Lưu Vân ngồi ở chỗ xa không đành lòng nhìn Vu Tử Kỳ ánh mắt một chút cũng không có tức giận. Viền mắt của nàng đỏ bừng đỏ bừng u sầu nói, “Chuyện này Khương Doanh còn chưa biết, nàng chỉ sợ cũng không chịu được.”
Nhắc tới Khương Doanh, Vu Tử Kỳ sinh bất khả luyến, cất cao âm lượng mỗi chữ mỗi câu điên cuồng hô, “Nương! Ngươi giúp ta gϊếŧ nàng! Nhất định phải gϊếŧ nàng a! Dựa vào cái gì a —— dựa vào cái gì ——”
“Ta biết ta biết, ngươi yên tâm, chuyện này tuyệt không thể cứ tính như vậy!” Khương Tình Tuyết kiệt lực an ủi nhi tử. Nhưng chính nàng cũng là khổ sở vạn phần, móng tay kéo âm thanh rột rột trên tơ lụa.
Vu Tử Kỳ tựa hồ là nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cố sức bật người dậy, kéo qua ống tay áo của Khương Tình Tuyết vội vàng nói, “Nàng thật là một tai họa! Nương đầu óc của nàng tốt rồi cũng không có mất trí nhớ a, nàng còn nhớ rõ sự tình trước kia, trước lúc động thủ nàng nói hết ra.”
“Thực sự là giả bộ?” Hai mắt của Khương Tình Tuyết phóng đại, một tia khủng hoảng lan tràn ở trong lòng.
“Đúng.” Mỗi khi nhớ tới lúc đó Vu Xá Nguyệt nói mình cái gì cũng nhớ hết, Vu Tử Kỳ không nhẫn nại được hốt hoảng trong lòng. Năm đó động thủ bọn họ cũng không cảm thấy làm như vậy có cái gì, nhưng bây giờ trái lại càng phát sợ.
Chẳng lẽ là nàng quá quái, nên để người bất an sao? Nghĩ như vậy, vết thương trên đùi hắn mơ hồ làm đau cũng như có thứ gì chích nhột nhột khó chịu. Vu Xá Nguyệt người này, thực sự là quỷ quái.
“Trách không được đối nghịch với chúng ta như vậy. . .” Khương Tình Tuyết vốn cũng không có sắc mặt tôtcs hiện như giấy vàng một dạng.
Mắt của Vu Lưu Vân vòng vo chuyển tựa hồ là nghĩ tới điều gì, vội vã nói: “Nương, chúng ta đi cầu cha cùng tổ mẫu đi! Ca ca đều như vậy rồi nàng tuyệt đối trốn không thoát đâu!”
Vu Tử Kỳ cũng tăng cường giục, “Đúng a, cho dù có Ngự Cảnh làm chỗ dựa thì như thế nào! Nàng cũng không phải một lòng với tướng phủ, được chỗ dựa vững chắc cũng sẽ không giúp đỡ trong nhà, cha cùng tổ mẫu đều sẽ rõ!”
Khương Tình Tuyết tựa hồ chưa nghe rõ hai hài tử này nói nói cái gì, ánh mắt của nàng tựa hồ là nhớ lại việc gì. Thật thà trầm ngâm một lát sau, nàng bỗng nhiên nhìn thẳng hai mắt của nhi tử, vạn phần thận trọng nói: “Đúng, nàng tuyệt đối không thể lưu lại nữa!”