CHƯƠNG 220: KHÓ ĐƯỢC HỮU TÌNH LANG
Editor: Luna Huang
Ngự Cảnh cũng không sử dụng nội lực, hắn chỉ là đơn thuần tỷ thí kỹ xảo với Vu Xá Nguyệt.
Rất nhanh hắn liền phát hiện, Vu Xá Nguyệt cơ hồ là đa phần không công kích bằng tay, càng nhiều hơn chính là dùng chân đá người, tay chỉ phụ trợ.
Thật không nghĩ tới, trong ngày thường thoạt nhìn nha đầu này dáng dấp nhỏ yếu đuối, khí lực đá người trái lại rất lớn, khí thế còn đủ, giống luyện gia tử tập võ. Hơn nữa mỗi một chiêu cũng đều là cũng đủ xảo quyệt âm ngoan, xuất kỳ bất ý.
Căn phòng này vốn là không quá lớn, hai người khẽ động thủ thật là không có địa phương dư thừa gì. Ngưng nhi làm theo nào đi nữa cũng chen không lọt, không thể làm gì khác hơn là nắm thật chặt cánh tay của A Ngôn, khẩn trương chảy ròng mồ hôi lạnh.
Ngay thời gian Vu Xá Nguyệt lại là một cước đá Ngự Cảnh, thân thể Ngự Cảnh ngã ra trái tách ra, sau đó nắm cổ chân của nàng chăm chú bóp lại.
Ngự Cảnh vốn là vóc người cao gầy, một trảo như thế hầu như để Vu Xá Nguyệt xoạt chân chữ nhất. Vu Xá Nguyệt cố sức động lại không thể thu chân về, tai lại không đủ dài, vì vậy thân thể nàng ngửa về sau một cái khom lưng bẻ, một cái chân khác cũng giơ lên đá tới, nhất thời cả người trên không trung đổi chiều lật ngược. Lần này nàng dọa đến tim của Ngưng nhi thiếu chút nữa phóng ra ngoài.
Ngự Cảnh hơi ngửa đầu về phía sau tránh một kích này, trên tay cố sức đưa đến, vội vàng đem đẩy người ra ngoài. Vu Xá Nguyệt mượn lực lộn ra ngoài, vươn tay ra chống trên mặt đất, lộn một vòng mới ngừng.
Nàng đứng lên nhìn Ngự Cảnh, bỗng nhiên nghe một trận thanh âm tất tất tác tác truyền đến. Ngay sau đó phô thiên cái địa một đống đồ rơi xuống, trực tiếp dán đầy đầu đầy mặt nàng. Trong nháy mắt đó đường nhìn nàng bị che, có tiếng cười của Ngự Cảnh đối diện rõ ràng truyền đến.
Vu Xá Nguyệt cau mày, đưa tay cố sức phủi tạp vật, sờ một cái nàng liền phát hiện, toàn là các loại dụng cụ cây bông, băng vải…
Nguyên lai mấy thứ này Ngự Cảnh đều ném lêи đỉиɦ phòng! Đây thật đúng là có chút giống phong phạm của Doãn Thu Minh, có phải nàng may mắn nên trên nóc nhà đều là cây bông chứ không phải lọ máu gá, cái kìm cái dùi kéo?
Nàng vừa phủi rơi đồ, ngẩng đầu một cái chỉ thấy Ngự Cảnh đã lặng yên không tiếng động đi tới trước mặt nàng, hỗn đản này còn vẻ mặt mỉm cười cúi đầu nhìn mình. Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, động tác của hắn thực sự thật nhanh…
Ngự Cảnh cúi người áp sát nàng hỏi, “Mệt mỏi chưa, hiện tại chịu phục chưa.”
Vọng Thư Uyển
Vu Xá Nguyệt phục hồi tinh thần, đem đồ trong tay hung hăng ném xuống đất, thiêu mi phản vấn hắn, “Chắc là ngươi chịu phục chứ? Nếu không thật lấy ta làm bình hoa?”
“Có mấy cái bình hoa lợi hại như vậy, có thể vẽ vật sống thành chết, vẽ vật chết thành sống.” Hắn thở dài nói, bỗng nhiên đưa tay ra, tháo một đoàn sợi bông trên đầu nàng xuống, sau đó lại dùng ngón tay khẽ chính lý tóc có chút loạn của nàng.
“Nha đầu, có chút khuyết điểm không sửa đổi được liền cẩn thận tránh, chớ cứng rắn. Hoàn cảnh của Ngự vương phủ không thể nhẹ nhõm hơn tướng phủ, ta… Lúc đi cũng đừng để cho ta vì loại sự tình này mà phân tâm.”
Vu Xá Nguyệt nhìn hắn chỉ chốc lát, trong lòng có một cảm giác nói không rõ, cuối cùng chỉ là lộp bộp lên tiếng, “Ta đã biết.”
“A Ngôn, đi thôi.” Ngự Cảnh thả tay xuống xoay người ra cửa.
A Ngôn chỉ vào thương trên người mình hỏi: “Chủ tử, vậy… Cái này…”
“Trở lại tự mình tắm rửa đi, tắm không sạch sẽ thả một chút đồ vào ngâm.” Vu Xá Nguyệt thập phần tùy tiện nói.
Phản chính cổ đại ngay cả sơn đều là thực vật tinh khiết, tuyệt đối trăm phần trăm bảo vệ môi trường a! Trên mặt hắn vừa không có nhựa cao su không có giả thể, thật không muốn lãng phí nước tẩy trang của mình.
A Ngôn nghe xong quay đầu hướng Vu Xá Nguyệt thảo hảo cười hắc hắc, lại nhanh lên nhỏ giọng nói một câu với Ngưng nhi, “Vậy ta đi trước a.” Sau đó vội vội vàng vàng chạy theo Ngự Cảnh.
Ngưng nhi nhìn bóng lưng của A Ngôn, hồng sắc trên mặt không lui, một tiếng ân nhỏ không thể nghe thấy được.
——
Lúc sau, Vu Hàn Thiên vẫn cũng không có đưa đồ Ngự Cảnh tặng giao cho Vu Xá Nguyệt, nhưng mà nàng cũng căn bản không muốn lấy.
Thiệp mời của Tân Ngư còn ở trong tay, nàng phỏng chừng Vu Hàn Thiên chỉ là hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến có khả năng của nàng và hoàng đế tương lai của Long Phục mà thôi. Bất quá, phản chính câu trả lời của nàng sẽ không thay đổi, đồ như vậy tạm thời gửi ở chỗ Vu Hàn Thiên tránh cho hiện tại phiền phức. Hơn nữa, nàng cũng không tin Vu Hàn Thiên không biết xấu hổ mà lấy luôn.
Sáng sớm của ba ngày sau, Vu Xá Nguyệt rửa mặt chải đầu trưng diện xong liền dẫn liền dẫn Ngưng nhi ra đại môn của tướng phủ.
Ngoài cửa một chiếc mã xa đẹp đẽ quý giá từ lâu chuẩn bị xong, những nô bộc theo xe đều đứng ở sau xe đợi. Ngưng nhi đỡ Vu Xá Nguyệt lên xe trước, sau đó xoay người lại đi ra phía sau xe ngựa,
Vu Xá Nguyệt vén mành lên, chỉ thấy Vu Lưu Vân sớm đã ngồi ở trong xe, chính nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy của nàng trong nháy mắt Vu Xá Nguyệt có chút kinh ngạc, bởi vì nàng chưa từng thấy qua hình dạng xinh đẹp như vậy của Vu Lưu Vân. Thực sự, coi như là bách hoa yến, Vu Lưu Vân cũng không có hoa lệ trang trọng như ngày hôm nay vậy.
Trên đầu nàng chải đọa mã kế, mang đôi trâm hồng bảo thạch thạch lựu kim thác, khuyên tai rũ xuống bên mặt đồng dạng là hồng bảo thạch hồng sắc thập phần sáng sủa, chiếu rọi gò má của trắng nõn của nàng càng thêm hồng nhuận phấn phấn. Một thân váy liễu lục sắc thêu đào tâm diệp thâm lục sắc, cổ đeo chuỗi ngọc hồng sắc cùng lưu tô hồng sắc ngọc bội ở thắt lưng hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Một thân hồng phối lục một chút tục tằng cũng không có, ngược lại là tô đậm nàng như một đóa hồng hoa mềm mại trổ hết tài năng.
Vu Xá Nguyệt không tiếng động ngồi ở bên người Vu Lưu Vân, nàng đã biết, bách hoa yến dù sao nhiều người, như thế nào náo động đi nữa cũng là có mấy người khác so với nàng. Mà hôm nay thiên thiêu vạn tuyển, chỉ là chuyên môn để Tân Ngư nhìn.
vongthuuyen.com
Mã xa chạy, Vu Lưu Vân mở mắt ra nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, mặt mày vẽ tỉ mỉ của nàng lộ ra lưu quang mị hoặc, hiển nhiên không muốn đi cùng Vu Xá Nguyệt. “Tam muội muội thế nào đến trễ, có phải rửa mặt chải đầu trang phục trì hoãn thời gian? Ta đây chính là đợi hơn nửa canh giờ.” Trong giọng nói của nàng mang theo ý tứ hàm xúc châm chọc đặc hơn.
Dáng tươi cười của Vu Xá Nguyệt không giảm, thập phần nghiêm túc trả lời nàng nói: “Xem ra đại tỷ tỷ đây là không kịp đợi a, trời nóng bức này còn tỷ tỷ sớm nửa canh giờ hầu ở chỗ này, trong lòng ta đây thực sự là áy náy. Nếu như ta biết tỷ tỷ nóng lòng như vậy, nhất định sẽ chờ đại tỷ tỷ sớm một canh giờ.”
Muốn câu dẫn người lại e ngại, đáng thẹn chính là mình không dám thừa nhận còn muốn trốn tránh đổ cho người khác a.
Vu Lưu Vân quả nhiên sinh khí, nàng lạnh lùng nói: “Hai ngày này không gặp, mồm mép của muội muội càng ngày càng trôi chảy.”
“Như nhau, mấy ngày không gặp tư thái cao lãnh của đại tỷ tỷ cũng trở nên hợp khí hậu rồi.” Trang, thế nào không trang tốt cao lãnh? Cũng không biết mấy ngày hôm trước là ai bị hách tê liệt.
Vu Lưu Vân vừa nghe cái này liền đoán không phải từ tốt đẹp gì, “Nếu như tam muội muội thật tình áy náy, vậy không bằng một hồi đến chỗ thái tử biểu hiện tốt một chút.”
“Bất quá, đại tỷ tỷ nói biểu hiện tốt một chút lại là biện pháp biểu hiện thế nào?” Vu Xá Nguyệt như có hàm ý hỏi nàng.
Vu Lưu Vân ngừng lại rốt cục nghiêm chỉnh nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt. Khóe mắt nàng bỗng nhiên phiêu thấy bên hông Vu Xá Nguyệt có hoàn bội bạch ngọc của Ngự Cảnh, trên mặt bỗng nhiên toát ra một dáng tươi cười, “Ai, hôm nay đến thái tử phủ, thật là làm khó muội muội.”
Vu Lưu Vân biến sắc mặt có chút quỷ dị a, Vu Xá Nguyệt thiêu mi nhìn nàng, không trả lời.
Vu Lưu Vân tiếp tục vẻ mặt thương cảm nói rằng: “Ta nghe nói tam muội muội sớm cùng tiểu vương gia lưỡng tình tương duyệt? Câu cửa miệng nói dịch đắc giới bảo, nan đắc hữu tình lang (Luna: dễ có được bảo vật, khó có người nam nhân có tình). Ta là thật không đành lòng nhìn tam muội muội bị ép buộc cùng một chỗ với thái tử a. Đều nói dưa hái xanh không ngọt, nếu như tổ mẫu biết chuyện này của tam muội muội, định chắc là sẽ không làm khó tam muội muội. Tam muội muội thế nào không đi nói với tổ mẫu một chút.”