CHƯƠNG 204: NGUYỆN VỌNG TỐT ĐẸP
Editor: Luna Huang
Tiết Yến vừa nghe lại có chút tinh thần, “Nếu là tam tiểu thư không ghét bỏ, có thể cho tại hạ một cơ hội thử một lần không?”
Vu Xá Nguyệt cong khóe miệng, tự tiếu phi tiếu nói: “Thử thì không cần, Tiết công tử là đích xuất quý tộc, ta thật sự là không dám trèo cao. Huống hồ… Nếu là Tiết công tử có thể thuyết phục Tiết đại nhân, tiểu nữ tử cũng rất phục ngươi a.”
Sắc mặt của Tiết Yến bỗng nhiên trở nên kém, thật là bị chọt trúng chỗ mềm.
“Tiết công tử vẫn còn không trở về thì thực sự là tự tìm phiền phức rồi, ta coi như hôm nay là Tiết công tử nói mò dỗ ta. Nếu là không còn chuyện khác, ta về đây.”
Tiết Yến trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn là buông lời nói: “Nếu tam tiểu thư cũng không người ngưỡng mộ trong lòng gì, vậy nếu như tại hạ thật có thể thuyết phục gia phụ đến quý phủ cầu hôn, đến lúc đó còn thỉnh tam tiểu thư không nên phát hỏa.”
Vu Xá Nguyệt rốt cục có chút sinh khí, tú mi của nàng ninh cùng một chỗ, “Ta đã nói không muốn gả cho bất luận kẻ nào, loại sự tình này không xem xét nữa. Sắc trời đã tối, ta đây đi trở về, công tử thỉnh tự tiện đi.” Nàng nói tùy tiện gật đầu tỏ ý một cái xoay người rời đi xoay người rời đi.
Tiết Yến có chút hoảng trươngm hắn đại khái cảm thấy việc này căn bản cũng không có gì để giận, đứng ở chỗ cũ không biết như thế nào cho phải. Ngưng nhi nhìn hắn một cái, dậm chân một cái xoay người đi đuổi theo Vu Xá Nguyệt.
——
Vu Xá Nguyệt sải bước đi qua góc, Tiết Yến sau lưng liền nhìn không thấy nữa.
Ngưng nhi đuổi theo phía sau Vu Xá Nguyệt bào căn vấn để, “Tiểu thư! Tiểu thư —— ai, Tiết công tử cần cầu hôn, người bảo hắn tự tiện, vậy rốt cuộc nhận hay không nhận a?”
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại liếc nàng một cái nói, “Ngươi là sao sao? Ta nói đâu thiếu rõ ràng?: Sách, chỉ số thông minh của hài tử này còn có thể cứu sao…
“A?” Ngưng nhi mờ mịt, rõ ràng sao?
:Ai…” Vu Xá Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn Ngưng nhi nói rằng: “Chuyện ngày hôm nay cũng có thể nhìn ra được, Tiết Yến là một người thành thục thông minh ( Vu Xá Nguyệt suy nghĩ hồi lâu không biết dùng từ). Lời của ta nói đến phân thượng này, hắn sớm nên minh bạch là có ý gì. Cự tuyệt đều đã minh xác như thế. Nói thêm nữa chỉ sợ sẽ là xé rách da mặt. Nếu như hắn là chính nhân quân tử vậy hết thảy đều dễ nói, ta chỉ sợ hắn thực tế lòng dạ nhỏ mọn, nếu ta nói quá độc ác, nhất định sẽ ghi hận. Nên… Ta hà tất ném hết mặt mũi của Tiết Yến?”
Vọng Thư Uyển
“A?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng nhi xệ xuống, “Là hoàn toàn cự tuyệt…”
Vu Xá Nguyệt dừng lại một chút, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy ~ nói thật… Ta bây giờ là có chút sợ chuyện như vậy. Ngươi xem, Tân Chỉ chính là đến bây giờ cũng chưa ngừng thực sự giải quyết hết một mối họa. Hắn là một khối u ác tính đủ để ta nháo tâm, ta làm sao dám làm thêm một người. Nếu như có thể đổi, ta thà rằng cùng Vu Lưu Vân các nàng tính toán đầu óc cũng không muốn trêu chọc hoa đào a.”
“Cái này…cũng phải a.” Ngưng nhi chợt gật đầu nói: “Nhưng, nhưng nếu là Tiết công tử thật là một người si tình, vậy hắn cũng chưa chắc bỏ cuộc giữa chừng đi.”
Chủ yếu là Ngưng nhi tâm niệm Tiết công tử gia thế hiển hách, người lại tuấn tú đa tài, kỳ thực cũng là một lựa chọn tốt. Phản chính trưởng bối của tướng phủ cũng không coi chung thân đại sự của tiểu thư ra gì, còn muốn để tiểu thư của hồi môn cho đại tiểu thư. Đại tiểu thư đó là có thêt bồi người bình thường sao? Vừa lúc lão phu nhân cũng đã nói. Thái tử không được liền đem tiểu thư gả cho nhân vật hữu dụng khác. Cùng với theo Vu Lưu Vân gả cho thái tử hoặc là bị giao cho quý tộc lão gia làm đồ tái giá gì đó, vậy chẳng Tiết công tử một chút… Tiết công tử hoàn toàn có thể có một góc sắc thế thân cho “Nhân vật hữu dụng”.
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt nghe Ngưng nhi vừa nói như vậy, bỗng nhiên lại bỗng nhiên lại hối hận không có thái độ ác liệt hơn một chút. Người hiện đại không phải là đều nói sao: Minh xác cự tuyệt là tiết kiệm thời gian cho đối phương, giảm phiền phức cho mình.
Nàng vừa vặn quên mất câu này ai. . .
Nàng còn không biết Ngưng nhi đang miên man suy nghĩ chuyện của nàng và Tiết Yến, chỉ lắc đầu phiền táo nói: “Ai được rồi được rồi! Phản chính chúng ta cũng sẽ không cùng xuất hiện nữa. Nếu là thật còn có cơ hội gặp mặt, đến lúc đó cứng rắn cự tuyệt lần nữa là được.”
Nàng nói, lại giục cước bộ của Ngưng nhi nhanh một chút.
Vu Xá Nguyệt đã rõ ràng không muốn nhắc lại đề tài Tiết Yến nữa, nhưng Ngưng nhi vẫn là tà tâm không chết ( lòng mang chờ mong) chạy theo hỏi: “Tiểu thư, ta muốn nhắc một câu cuối cùng về Tiết công tử. Hắn có thể thực sự đến đề thân hay không?”
Vu Xá Nguyệt không vui nhíu mày, “Sẽ không, Tiết gia là Tông nhân phủ doãn, quan viên thế gia nhất phẩm. Tiết đại nhân nếu như không điên vậy sẽ không đồng ý. Ngươi nhìn cái biểu tình kia của hắn a, căn bản là từ bỏ rồi, chuyện này rất hoang đường a! Lần đầu tiên gặp mặt cầu ái? Hơn nữa ngươi sẽ đi với nam nhân ngươi mới gặp qua một lần sao?”
“Sẽ không!” Ngưng nhi lắc đầu liên tục.
“Vậy là được rồi.”
“Nhưng ta cảm thấy Tiết công tử này quả thật không tệ a! Thực sự, tiểu thư hoàn toàn có thể suy nghĩ một chút ~”
Vu Xá Nguyệt liếc mắt, xoay tay lại cho Ngưng nhi một cái cốc, “Để làm chi? Ngươi thế nào bỗng nhiên làm thuyết khách cho người ta? Vẫn nói Tiết Yến không ngừng, có phải ngươi đã thu tiền của hắn rồi không?”
“Tiểu thư!” Ngưng nhi gấp đến dậm chân, “Nhân gia nói thật, ngươi cũng không thích thái tử, càng không thích ở cùng đại tiểu thư. . . Tiết công tử chẳng lẽ không phải một cơ hội sao.” Nàng càng nói thanh âm càng thấp, thập phần ủy khuất.
Vu Xá Nguyệt hiểu một chút, nàng bất đắc dĩ nói: “Tiểu ni tử, ngươi lại còn trông mặt mà bắt hình dong a? Không biết trên thế giới này có một từ gọi là ‘Mặt người dạ thú’ sao ~ ngươi thật coi Tiết Yến có chỗ nào tốt hơn Tân Chỉ? Nếu hắn vàđám bụi bẩn chồng chất Vu Tử Kỳ, Tân Chỉ pha trộn cùng một chỗ, vậy nhất định đều là mặt hàng giống nhau! Nên ta mới phải cự tuyệt a. Ngươi vẫn là quá nhỏ, thực sự là thật không thể giải thích bản tính của nam nhân!”
“A?” Ngưng nhi ôm đầu vẻ mặt kinh ngạc, tiểu thư lúc nào hiểu nam nhân rồi a.
Vu Xá Nguyệt tự giác nói lỡ, liền cấp tốc nói sang chuyện khác: “Ai, ngươi cũng đừng nghĩ những thứ vô dụng này nữa, chúng ta là không thể nào. Dù cho hắn không từ bỏ, vậy còn cha hắn chống đỡ, cha hắn đỡ không được còn có lão phu nhân chống đỡ, lão phu nhân bây giờ là muốn ta câu dẫn Tân Ngư. Chuyện này lăn qua lăn lại thế nào, cũng không cần nhắc Tiết Yến nữa. Hắn là một khách qua đường, thậm chí ngay cả khách qua đường cũng không tính. Tại sao phải lãng phí khẩu thiệt như vậy.”
Mặc dù sắc mặt của Vu Xá Nguyệt không tốt lắm, nhưng Ngưng nhi vẫn là cười hì hì, da dày mặt dày truy vấn này một đề tài: “Tiểu thư đừng nóng giận, ta còn hỏi một một vấn đề cuối cùng. . . Lần này là thực sự cuối cùng rồi. Ân. . . Ngươi xem mọi việc đều có vạn nhất. Tiết công tử người này từ trước đến nay đều là danh tiếng vô cùng tốt mỹ danh truyền xa, hắn chưa chắc là mặt người dạ thú tiểu thư nói a. Giả như. . . Ta là nói giả như, vạn nhất hắn thật là một người nói được thì làm được, không phải sẽ đến đề thân sao? Người xem, Tiết công tử hoàn toàn có thể nói là muốn thú tiểu thư làm quý thϊếp a, nếu là lấy danh nghĩa này, Tiết đại nhân không phải thực sự sẽ đồng ý sao. Đến lúc đó người đều tới, lão phu nhân chưa chắc muốn nhất định sẽ từ chối nha.”
vongthuuyen.com
“Di, nói bậy. . .” Đầu óc của Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên mộng mộng. Một câu nói này của Ngưng nhi thực sự là đại trí giả ngu đề tỉnh người trong mộng!
Lúc này Vu Xá Nguyệt đã là hận không thể tát mình một cái. Nàng dĩ nhiên quên đây là cổ đại, còn tưởng rằng là chế độ nhất phu nhất thê!
Nàng dừng bước lại căm tức tìm tòi, bản thân không phải là tự mình đa tình chứ? Thật đúng là cho rằng nhân gia có thể để ý bản thân, gặp một lần liền muốn thú nàng làm chính thê a! Nhân gia rất khả năng ( khẳng định) muốn có một thϊếp chất lượng cũng không tệ lắm mà thôi!
“Tiểu thư? Thế nào không đi?” Ngưng nhi thấp thỏm trong lòng vạn phần, không biết câu nói kia để Vu Xá Nguyệt mất hứng.
Vu Xá Nguyệt lộp bộp nói rằng: “Ai ta cũng không thể gả. . . Ta, ta vẫn là tự đi ngăn cản hắn.”
Yêu thọ a! Nàng còn muốn chạy trốn! Nàng không muốn sống cùng một nam nhân ngủ chung với bảy tám nữ nhân.
“Ai?” Ngưng nhi không rõ nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt lo nghĩ hỏi nàng: “Ngưng nhi, chúng ta bây giờ đuổi theo còn kịp không?”
“Ngạch. . . Nhân gia sớm đi xa rồi. . .”
“Nga. . .” Vậy coi như xong rồi.
——
Lúc hai người trở lại tây viện, quả nhiên lại gặp được A Ly chính đứng ở dưới cây nhìn trời. Trong viện trống vắng không người, trái lại khiến cho tiểu tử ngu xuẩn manh manh này có phạm nhi thập phần văn nghệ.
Vu Xá Nguyệt cảm thấy cái này thần kỳ a, nàng cho tới bây giờ cũng nhìn không thấy tiểu tử này là đi ra lúc nào, lúc nào tới đây. . .
Cao thủ có phải nhất định phải thần bí không, nhất định phải tới tới lui vô tung không ~ nàng bỗng nhiên nghĩ đến, A Ly lợi hại như vậy, Ngự Cảnh có thể lợi hại hơn hay không?
A Ly nhận thấy được xuất hiện của các nàng, bình tĩnh nghiêng đầu nhìn lại.
Vu Xá Nguyệt liền chủ động đi tới ở trước mặt hắn đứng vững, nàng nhẹ giọng nói tạ ơn, “Chuyện ngày hôm nay đa tạ ngươi, nếu không phải ngươi giúp ta thay đổi đồ, ta cũng sẽ không thuận lợi như vậy.”
A Ly mặt không thay đổi cúi đầu, “Người khách khí, đây là chủ tử đã phân phó, cũng là chức trách ta nên tẫn.”
Lúc này trong lòng Ngưng nhi có một chút quái dị nho nhỏ, trước tiểu thư cùng nàng nói là nhất định A Ly động thủ, nàng còn cảm thấy thập phần không tin. Nàng chính là đơn thuần cảm thấy A Ly không có hảo tâm kia, nhưng nguyên lai đây là thật a. . .
Vu Xá Nguyệt nhịn không được lười biếng trước mặt A Ly, nàng vòng qua A Ly đi đến gian phòng của mình, cũng không quay đầu lại khoát tay một cái nói: “Đều trở lại nghỉ ngơi đi, mệt mỏi quá, ta không chịu nổi. . .”
Sau một lúc lâu, ngay thời gian Vu Xá Nguyệt sắp sửa đẩy cửa tiến thất, A Ly bỗng nhiên ở sau lưng nàng lên tiếng.
“Tướng phủ có cao thủ, tam tiểu thư phải đề phòng một chút.”
“Ai.” Bước chân của Vu Xá Nguyệt chợt dừng lại.
A Ly nhìn bóng lưng của Vu Xá Nguyệt rõ ràng nói rằng, “Là tiểu đệ đệ kia của ngươi.”
Ngưng nhi nghe xong kinh ngạc trừng lớn hai mắt, quả thực hoài nghi lỗ tai của mình.
Mà Vu Xá Nguyệt quay đầu, trong mắt của nàng mang theo tinh quang, cả người đều tinh thần vạn phần, tựa hồ bị hất một chậu nước đá.