Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 160: CHƯƠNG 160: TỬ NGHỊ TỬ NGHỊ

CHƯƠNG 160: TỬ NGHỊ TỬ NGHỊ

Editor: Luna Huang

Đương nhiên là cô nhi, Vu Hàn Thiên phụ thân như vậy, có hay không, có cái gì khác nhau?

Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên có chút cảm khái, kỳ thực hai người bọn họ hiện tại đều là cô nhi. Tại đây một trường hợp toàn gia sung sướиɠ, bọn họ thực sự là dư thừa ~

Vu Tử Nghị đứng ở nơi đó, nhìn một lát cũng không có bị người phát hiện, được người ân cần thăm hỏi. Mặc dù như thế, nét mặt của hắn cũng vẫn không có bất luận xấu hổ hoặc là tâm tình ba động gì, mà là bình tĩnh quay đầu, vòng qua đám người kia đi tới cửa.

Hắn tựa hồ là đã quen với loại sự tình này, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên nghĩ như vậy.

Cửa bên này vừa lúc có Vu Xá Nguyệt cùng Vu Tịnh Hoa mấy người chống đỡ, nên Vu Tử Nghị đi tới, vừa lúc đối mặt với các nàng.

Vu Tịnh Hoa đang cùng Mạnh di nương nhỏ giọng nghị luận cái gì, cho nên khi Vu Tử Nghị chào hỏi nàng, gọi nàng nhị tỷ tỷ, Vu Tịnh Hoa chỉ là tùy ý ân một tiếng, thậm chí cũng không có liếc hắn một cái.

Vu Tử Nghị cũng không quấn quýt loại đối đãi này, ánh mắt hắn trầm tĩnh vừa nhìn về phía Vu Xá Nguyệt. Vu Xá Nguyệt mỉm cười gật đầu hữu hảo với hắn.

Ánh mắt của Vu Tử Nghị trong nháy mắt dừng lại, nhưng rất nhanh liền đi qua, hắn lưu loát khom lưng hành lễ nói hành lễ nói: “Tam tỷ tỷ, lần đầu gặp mặt, ta là Vu Tử Nghị.”

“Tử Nghị một đường cực khổ.” Vu Xá Nguyệt câu dẫn khóe miệng ra, đứa bé này vừa bình tĩnh lại thông minh, thật là quá đáng yêu.

Nghe thế dáng dấp giống như ân cần thăm hỏi, Vu Tử Nghị ngạc nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt tròn vo của hắn có chút hơi phóng đại, trong ánh mắt tựa hồ mang theo chút kinh ngạc, “Cảm tạ tam tỷ tỷ.”

“Đừng có khách khí như vậy.”

Hai người đối diện trong ánh nắng giữa hè, đều là mỉm cười, có điểm ăn ý.

Vu Tịnh Hoa nghe thấy bọn họ đang nói chuyện, liền bớt thời giờ quay đầu lại xem xét bọn họ một mắt, thấy hai người này còn trò chuyện được, từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng hừ khinh miệt. Nàng thầm nghĩ: Trách không được mọi người đều nói vật dĩ loại tụ, quả nhiên là như vậy. Những thứ vô dụng này, người địa vị thấp thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hấp dẫn nhau!

Vu Tử Nghị thính tai, trong ầm ĩ như vậy còn nghe thấy được một tiếng khinh bỉ của Vu Tịnh Hoa, hắn lập tức nhìn về phía Vu Tịnh Hoa.

Nhưng Vu Tịnh Hoa liếc hắn lại dám nhìn mình, liếc mắt không chút nào che giấu. Sau đó quay đầu lại tiếp tục oán giận khí trời quá nóng với Mạnh di nương, thân thể quá khô.

Thần sắc Vu Xá Nguyệt nguy hiểm nguy hiểm bóng lưng của Vu Tịnh Hoa, Vu Tịnh Hoa cử động… Thế nhưng để Vu Xá Nguyệt nhớ tới lần đầu tiên thấy nàng.

Trong khoảng thời gian gần đây, Vu Xá Nguyệt cho rằng Vu Tịnh Hoa thông minh, thủ đoạn cao, mà bây giờ xem ra, căn bản cũng không có a…

——

Quần Tinh trai của lão phu nhân.

Tiếp phong yến chính đang chuẩn bị thức ăn, nên các vị chủ tử Vu gia trước hết ngồi nói một chút trong phòng khách.

Trên bàn trà bày rất nhiều điểm tâm nước trà, số lượng cùng phẩm tương đều tốt so với bình thường, nhìn để người có du͙© vọиɠ ăn uống.

Lão phu nhân ngồi ở vị trí đầu, qua nửa ngày như thế, vẫn là còn không ngừng nước mắt.

Vu Hàn Thiên bên cạnh nàng không ngừng an ủi: “Nương, được rồi, chuyện cao hứng như thế, người đừng khóc.”

Lão thái thái thả khăn tay xuống, lệ uông uông ai thán nói: “Ai, ta đây không phải là tưởng niệm mấy hài tử này sao. Mang hết tất cả tôn tử của ta đi, thật là muốn mệnh a. Nhưng xem như là trở về liền không đi…”

Vu Tử Kỳ nghe vậy, lập tức mặt mang áy náy đứng lên nói: “Nửa năm qua này không có thể về thăm tổ mẫu, đều là Tử Kỳ không tốt. Tử Kỳ quanh năm ở ngoài, cũng không biết thân thể của cha nương cùng tổ mẫu thế nào… Đều là hài nhi bất hiếu a, cư nhiên một điểm cũng không thể chiếu cố trong nhà…”

Vu Xá Nguyệt vốn là đói bụng muốn trộm ăn một miếng điểm tâm, kết quả bị đoạn lời của Vu Tử Kỳ làm cho ác tâm. Nàng vẻ mặt hắc tuyến, thầm nghĩ: Toàn gia này làm gì vậy… Du học mấy tháng mà thôi, thế nào nói như cách biệt hai ba mươi năm? Đời trước nàng còn chưa thấy qua hài tử được cưng chiều đến hư như vậy.

Lão thái thái lập tức bị lời của Vu Tử Kỳ làm mềm lòng, vội vã đưa tay gọi hắn: “Học thành bản lĩnh thành tựu đại nghiệp mới là chuyện nam tử hán nên làm, đâu phải bất hiếu a. Ngươi hài tử này cũng không thể nói như vậy a… Mau tới đây để cho tổ mẫu nhìn.”

Vu Tử Kỳ lập tức cách tọa bên người lão thái thái, lão thái thái lôi kéo hắn nhìn như là nhìn thế nào cũng không đủ.

Khương Tình Tuyết nhìn nhi tử đứng ở trước mặt, trong mắt tràn ngập vui mừng nói: “Tử Kỳ cư nhiên cao hơn nhiều như vậy, ngươi sắp bằng cha ngươi rồi.”

Vu Tử Kỳ có chút ngượng ngùng, “Cha thoạt nhìn vẫn là như vậy.”

Vu Hàn Thiên bật cười, “Ta đã già rồi.”

Nên trong phòng này chia làm ba bộ phận: Thượng thủ chính thất đích xuất vài người, vẫn là như người một nhà thân thân mật mật. Trung gian một đoạn Vu Tử Minh cùng Liễu di nương các nàng xì xào bàn tán. Hạ thủ mấy người Vu Xá Nguyệt, Vu Tử Nghị bọn họ… Cũng mỗi người không nói được một lời, trầm mặc nhìn.

Vu Hàn Thiên cùng Vu Tử Kỳ nói vài câu, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Vu Tử Minh hỏi: “Đúng rồi, Tử Minh a, ngươi ở bên kia học như thế nào a?”

Đợi nửa ngày Vu Tử Minh rốt cục bị hỏi, hắn lập tức bỏ tay của Liễu di nương, thập phần cung kính nói: “Sư phó nói chúng ta đã có thể xuất sư, lần này trở về, chính là vì giúp cha.”

Vu Hàn Thiên hài lòng gật đầu, “Ân, xem ra các ngươi cũng không tệ a. Ta đây đến lúc đó ta phải hảo hảo khảo các ngươi, nếu là không qua cửa, các ngươi tự xem mà làm đi.”

Những lời này của Vu Hàn Thiên nói có chút nhận chân, thế nhưng nhãn tình của Vu Tử Minh sáng lên, tự tin nói: “Vâng, nhất định không cho cha thất vọng.” Hắn vẫn luôn nỗ lực học tập hơn đại ca, đi sớm về tối thập phần khắc khổ, nếu như cha khẳng xuất nan đề, vậy hắn nhất định có thể áp qua đích trưởng tử, hướng mọi người chứng minh năng lực của mình!

Vu Tử Kỳ cũng thập phần chính thức nói: “Tử Kỳ nhất định thể hiện cho cha xem, thành quả du học của mười năm này, tuyệt không để cha thất vọng!”

Nghe bên kia trò chuyện khí thế ngất trời, Vu Xá Nguyệt thì có chút tò mò. Nhìn ý tứ của bọn hắn… Chẳng lẽ nói ba huynh đệ là xuất sư? Trong lòng Vu Xá Nguyệt ngừng lại, không phải chứ? Thật có cái loại tiến học không đồng nhất này, thế nhưng tình huống xuất sư thế nào?

Nàng nhịn không được nhìn thoáng qua Vu Tử Nghị ngồi ở bên cạnh mình, hài tử này chỉ có mười tuổi, tuyệt đối không có khả năng học đủ mười năm. Nếu là nói tất cả mọi người từ tám tuổi bắt đầu bị đưa đi, vậy Vu Tử Kỳ là học mười năm không sai, nhưng Vu Tử Minh chắc là chỉ có bảy năm, Vu Tử Nghị… Cũng liền hơn hai năm?

Vu Xá Nguyệt bị kết luận hoang đường của mình làm cho tức cười, đây là thiệt hay giả? Nếu là nói như vậy, như vậy vô luận là gia trưởng hay lão sư đều quá công bằng chứ? Trước đây nàng vẫn cho là sư phụ của Vu Tử Kỳ là một thánh nhân! Lại còn làm chuyện loại này?

Thế nhưng Vu Tử Nghị cũng không có tâm tình cười, khi nghe thấy Vu Hàn Thiên nói như vậy, sắc mặt thập phần nặng nề rũ đôi mắt, nhìn miếng nhỏ trên bàn trước mắt đờ ra. Rõ ràng tuổi còn nhỏ, thế nhưng trên mặt cư nhiên lộ ra chút tang thương.

Vu Xá Nguyệt chắt lưỡi, sau đó thu hồi ánh mắt, ai ~ thế giới này không công bình như vậy ~ mọi người đều tự chiếu cố tốt bản thân thì phải.

——

Bên kia, Vu Lưu Vân đưa tay lôi kéo tay của Vu Tử Kỳ, lắc lư làm nũng nói: “Ca ca lần này có mang lễ vật trở về không?” Nàng rất ít cười tươi như vậy, thế nhưng cười rộ lên cũng đúng là thực sự dễ nhìn, cũng không trách nhiều người bị nàng mê hoặc như vậy.

Vu Tử Kỳ cười lớn, điểm chóp mũi của Vu Lưu Vân một cái nói: “Đương nhiên, lần nào mà không mang về a. Ta cầm thứ tốt cho cha nương, đúng, còn có cố ý chuẩn bị sơn sam hoang dại cho tổ mẫu.”

Vu Lưu Vân lập tức truy vấn: “Ta đây cũng muốn, có của ta không a.”

“Đều có, đều có.” Vu Tử Kỳ nói, quay đầu lại gọi người đi theo hầu mình đi ra ngoài lấy đồ.

Bên tai Vu Xá Nguyệt nghe Vu Tịnh Hoa cắt một tiếng, trong giọng nói có nửa đố kị nửa khinh bỉ. Vu Xá Nguyệt phỏng chừng, trong phòng này, đại khái cũng chỉ có Vu Tịnh Hoa nàng không có huynh đệ còn muốn huynh đệ đi.

Khương Tình Tuyết đang cùng Vu Tử Kỳ nói khí thế ngất trời, rất nhanh, mấy người đi theo hầu dời tất cả hộp lớn nhỏ tới.

Vu Tử Kỳ đứng dậy đi tới, cầm hộp thứ nhất, mở ra đưa cho lão phu nhân nói: “Tổ mẫum đây là dã sơn sâmm hy vọng tổ mẫu sống lâu trăm tuổi phúc thọ an khang!”

Nhãn lực của Vu Xá Nguyệt tốt, cách thật xa cũng nhìn ra được đồ trong hộp đặc biệt có thăm niên. Lão phu nhân cũng là biết hàng, nhìn thấy sơn sam trên mặt đều cười như nở hoa, lấy tới liền tán dương: “Tử Kỳ a, làm khó ngươi còn băn khoăn một lão thái thái như ta đây a.”

“Tổ mẫu, người là thân tổ mẫu của ta a, ta làm sao có thể không nhớ thương.”

Lão thái thái mừng rỡ nhìn hộp nói: “Ai, ngươi tiểu tử này a chính là biết nói chuyện.”

Vu Tử Kỳ cười hắc hắc, lại quay đầu lại cầm một hộp khác giao cho Vu Hàn Thiên, “Đây là một thanh chủy thủ huyền thiết do người trên Sơn Vân nhai rèn, cũng không biết cha có thích không, ta liền lấy về trước.”

Nhãn tình của Vu Hàn Thiên sáng lên, hắn đưa tay đem chủy thủ huyền thiết lên, đặt ở bàn tay tán thán: “Người trên Sơn Vân nhai thật lâu không ra mặt rồi, vật của hắn một kiện là một kiện, ngươi có thể lấy được cũng không dễ dàng.”

“Chẳng qua là cảm thấy thích hợp cha, liền mua về.”

Sau đó Vu Tử Kỳ lấy lễ vật cho Khương Tình Tuyết, Vu Lưu Vân, theo thứ tự là một trâm hồ điệp thủy tinh, một ngọc như ý khảm vàng. Các nàng đều thập phần thích.

Không chỉ có như vậy, lễ vật của Vu Tử Kỳ nhiều, đến thứ muội di nương cũng có đồ tặng. Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương hai người sợ ngây người, đại khái là trước đây Vu Tử Kỳ chưa từng làm như vậy.

Vu Tử Kỳ cho Vu Tịnh Hoa một đôi vòng tay hồng ngọc, vừa thấy được thứ tốt, Vu Tịnh Hoa lập tức vui vẻ ra mặt gọi một tiếng đại ca, hình dạng thảo hảo kia… Vừa sắc mặt ghen tỵ vừa rồi tưởng như hai người.