Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 154: CHƯƠNG 154: ÂM MƯU LỚN NHẤT

CHƯƠNG 154: ÂM MƯU LỚN NHẤT

Editor: Luna Huang

Ngưng nhi thấy biểu tình giễu cợt của Vu Xá Nguyệt, lộp bộp nói: “Tiểu thư chắc là không tin chứ?”

“Tin nàng thì có quỷ rồi!” Vu Xá Nguyệt cười nhạt, “Lời của nàng, chỉ cần câu đầu tiên là giả, phía sau đều là giả!”

Cả người Ngưng nhi đều có chút phát mộng, Vu Xá Nguyệt tiếp tục nói: “Nếu thắt lưng của Triệu thị triền bạc triệu, vậy tại sao phải nói với ta, nàng cùng Doãn di nương là ‘Đồng bệnh tương liên’? Trên dưới tướng phủđều biết chủ tử của Thanh Phong Các là không hỏi nhàn sự, nên tất cả mọi người chọn nước giếng không phạm nước sông. Triệu di nương không đoạt, di nương khác cũng không gieo tai họa cho nàng. Có thể nói Triệu thị cùng Vu Âm Nhi chỉ là biểu hiện khổ mà thôi, trên thực tế phi thường tự tại thanh nhàn. Điểm này, chỉ cần nhìn viện tử của nàng sẽ biết. Toàn bộđều là người một nhà xử lý. Nên một người giàu có nói với một người ngèo đồng bệnh tương liên, ngươi cảm thấy có thể tin sao?”

Vu Xá Nguyệt câu dẫn khóe miệng, lộ ra dáng tươi cười tà mị: “Nếu như nàng nói đồng bệnh tương liên không phải làđang dối gạt ta, như vậy, để cho nàng cảm thấy có thể sản sinh cộng minh tuyệt đối không phải là chỉ tình cảnh khốn cùng của hai nữ nhân, mà là nói —— nam nữái tình. Rất có thể là cầu mà không được ~”

Tuy rằng nàng chưa từng yêu, thế nhưng chưa ăn qua thịt heo tốt xấu vẫn là thấy qua heo chạy. Vô luận kiếp trước kiếp này, trong cuộc sống thực cốt khắc sâu trong lòng nhất đơn giản chính là cảm tình mà thôi.

Ngưng nhi nghe, quanh thân bỗng nhiên một cái giật mình, “Nói như vậy, Triệu di nương nàng… Cư nhiên lừa tất cả mọi người của tướng phủ?”

Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai, “Sợ rằng, nàng gạt nhiều nhất vẫn là Vu Âm Nhi đi.”

“Sẽ là như thế này sao?”

“Vu Âm Nhi vẫn khúm núm, tự ti của nàng thoạt nhìn không giống như là giả bộ. Nghĩđến là bị Vu Tịnh Hoa các nàng khi dễ lâu, mới có thể từ nhỏ dưỡng thành loại tính tình này. Nếu là Vu Âm Nhi biết tài phú của mình lớn như vậy, đại khái từ vừa mới bắt đầu sẽ phản kháng không phục đi. Đương nhiên —— cũng không bài trừ hai mẫu nữ này đều là diễn kỹ phái. Bất quá… Bí mật của Triệu thị coi như là nàng lỡ lộ cho ta biết, nên ta cảm thấy nàng sẽ không có tâm tư lớn như vậy. Trái lại, Triệu thị người này, rất có thể cợ nữ nhi đi ra ngoài nói lung tung, nên thẳng thắn gạt luôn.”

Ngưng nhi nhắm mắt, “Trời ạ, nhưng nếu như ngũ tiểu thư không biết những thứ này, vậy Triệu di nương chính là vẫn nhìn ngũ tiểu thư bị khi dễ mà không quản —— ai nha! Vậy lòng dạ của nàng cũng ác độc với thân nữ nhi rồi!”

“Ngươi xem, ta vừa hỏi thương trên mặt Vu Âm Nhi làm sao có, Triệu thịđều nói mập mờ, phỏng chừng Vu Âm Nhi cũng là không muốn nói cho nàng biết.”

Ngưng nhi cảm giác trên người càng ngày càng lạnh, từ sau khi tiểu thư thanh tỉnh, nàng đã gặp chuyện kinh khủng thực sự là so với vài chục năm còn nhiều hơn. Tiểu thư cư nhiên… Một chút là có thể nhìn thấu nhiều chuyện như vậy.

“Nên, chuyện của đại viện tướng phủ này xa xa không cóđơn giản như mặt ngoài nhìn thấy vậy, Vu Âm Nhi cũng không cóđơn thuần như ngươi nghĩ vậy. Mọi người, ta là nói tất cả.” Vu Xá Nguyệt nhấn mạnh xoa xoa đầu của Ngưng nhi, “Đều vì tốt cho mình mà thôi, làm ra cái gìđều không kỳ quái. Sau này chớở trước mặt ta nhắc tới ai nhất định tốt,, nhất định không xong. Tri nhân tri diện bất tri tâm câu này cũng chưa học được sao.”

“Nga…” Ngưng nhi ngượng ngùng nói: “Vậy chuyện ngày hôm nay làm sao bây giờ, cho rằng chưa phát sinh? Hay là lại đi hỏi ngũ tiểu thư? Nhưng ta phỏng chừng ngũ tiểu thư lúc cũng sẽ tránh người.”

“Ngươi tiêu thêm ít tiền, gọi mấy tiểu quỷ cơ linh chút nhìn chằm chằm Thanh Phong Các cùng Vu Âm Nhi, hiện tại không biết đáy của Triệu di nương, tốt nhất không nên đả thảo kinh xà, xa xa nhìn chằm chằm làđược.”

Ngưng nhi lập tức gật đầu đáp lời, “Vâng! Ta đã biết!”

Vu Xá Nguyệt mị mắt nhìn đại viện tường cao này, “Ai… Nếu là ta cóđiều kiện của Triệu thị, sớm chạy rồi mới nói. Nơi này quáăn thịt người rồi.”

Cái chỗ này mỗi người đều lai lịch không nhỏ, ai đều không thể buông lỏng cảnh giác a. Bí mật trên người Triệu thị nếu là cùng nàng không quan hệ thì quên đi, nếu là có, sợ rằng nàng cũng sẽ không bỏ qua hai mẫu nữ này.

——

Mặc dù trung gian xảy ra tiểu nhạc đệm là Vu Âm Nhi, nhưng Vu Xá Nguyệt vẫn là quyết định dựa theo kế hoạch lúc đầy xuất môn mua đồ. Phản chính nguyên liệu đều là các loại đầu gỗ cục sắt, mọi người cũng không phải không biết nàng thích làm thủ công ! Dù cho bị người thấy còn có thể thế nào, lại không thể biến thành nhược điểm.

Hơn nữa… Mấy ngày nữa các địch nhân không phải muốn tổ chức thành đoàn thể tới đây sao, “Đạn dược” Phải chuẩn bị sung túc mới được ~

Hai người đi dạo ở trên đường, Ngưng nhi hỏi: “Tiểu thư, ngày hôm nay chúng ta còn muốn đi gặp Trầm tiểu thư không?”

Vu Xá Nguyệt lắc đầu, “Không được, vẫn là tốc chiến tốc thắng đi, hẹn lại lần sau mới đi chơi.”

“Nga ~” Ngưng nhi gật đầu, bỗng nhiên mắt nàng sáng lên chỉ vào một tiểu sạp bán đồ trang sức vui vẻ nói: “Tiểu thư ngươi Tiểu thư ngươi xem! Cái này nhìn thú vị a ~”

Vu Xá Nguyệt nghe vậy, theo ánh mắt của Ngưng nhi nhìn sang.

Người bán hàng rong là một trung niên nam nhân, hắn cũng nhìn thấy Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi. Hai vị này vừa thấy chính là cô nương của đại hộ nhân gia a! Người bán hàng rong cách thật xa thật hưng phấn gọi: “Cô nương, tới xem một chút a! Đều là tố công thượng hạng! Chỉ cần một lượng bạc!”

Ngưng nhi đang muốn tiến lên trước, chợt nghe Vu Xá Nguyệt bên người nàng âm trắc trắc nói: “Thành phẩm nhiều nhất mười đồng, hắn bán một lượng bạc. Thịt người a ~”

Ai, thật là nhiều người đều là nhìn thấy kẻ có tiền liền tăng giá, đời trước Vu Xá Nguyệt đã biết.

“A? Như vậy a. . .” Ngưng nhi tiết khí một chút, đôi mắt sáng trông suốt cũng ảm đạm xuống.

Mặc dù tiểu thư cái gì cũng biết làm, thế nhưng. . . Mỗi lần đều như vậy trên đường phố thực sự không cóý nghĩa a! Tất cảđồ nàng cảm thấy đẹp mắt, chỉ cần vừa nghe tiểu thư nói lên giá vốn, nàng liền không muốn mua nữa. Bất quá tiết kiệm tiền cóý nghĩa hơn.

Vu Xá Nguyệt vỗ vỗ bả vai của nàng, an ủi nàng nói: “Nếu không ngươi thích gì chỉ cho ta xem, lúc rảnh rỗi ta dùng thiết phiến làm cho ngươi, thế nào cùng tốt hơn cái này.”

Ngưng nhi vừa nghe lại lần nữa cao hứng, nàng thập phần ngạc nhiên gật đầu nói: “Tốt tốt, đây chính là tiểu thư ngươi đáp ứng!”

“Ân, đi thôi đi thôi.”

Hai người như cũđến cửa hàng thiết tượng cướp đoạt một vòng. Lần này Vu Xá Nguyệt mua tương đối có lực sát thương. Ngoại trừ một ít vật trước đây dựđịnh xong, mặt khác nàng còn mua không ít bán thành phẩm. Thậm chí. . . Còn có một túi tiểu quả cầu sắt?

Thợ rèn đều hỗn thục với Vu Xá Nguyệt, thấy tiểu cô nương lại tới chiếu cố sinh ý, trực tiếp cho giá hữu tình.

Hai người chọn thứ tốt, sau đó nhờ thợ rèn đưa đến tướng phủ, sau đó nhẹ tay nhẹ chân màđi.

Ly khai cửa hàng thiết tượng, Vu Xá Nguyệt còn thập phần nghiêm túc suy tư: “Ai, ta đang suy nghĩ một việc ~ ngươi nói ta có nên dựng một địa phương đả thiết trong viện hay không? Mỗi lần đều đi mua như vậy, cảm giác thật là không dễ dàng a ~”

“Tiểu thư. . .” Ngưng nhi mục trừng khẩu ngốc, “Người đây cũng quá. . .quá. . .” Cổ họng của Ngưng nhi nghẹn nửa ngày, dám không nói ra một hình dung từ thích hợp.

——

Say khi ra khỏi cửa hàng thiết tượng, Ngưng nhi cho rằng vẫn là theo thường lệđi xem vải vóc, kết quả. . . Vu Xá Nguyệt lại trực tiếp đưa nàng đến dược phô.

Phản chính tiểu thư nhà mình muốn đả thiết, vậy sau này mặc kệ Vu Xá Nguyệt muốn mua gì, Ngưng nhi đều thấy nhưng không thể trách.

Vào dược phô, chưởng quỹđang bốc thuốc liền giương mắt hỏi các nàng, “Hai vị cô nương, bốc thuốc hay xem bệnh?”

“Bốc thuốc.” Vu Xá Nguyệt nói, từ trong lòng ngực móc ra một tờ giấy đưa tới.

Chưởng quỹ buông công việc trong tay xuống, hắn tiếp nhận dược phương, híp mắt tỉ mỉ nhìn nhiều lần, sau đó lại hoài nghi quan sát Vu Xá Nguyệt vài lần, tựa hồ làđang nhìn một quái vật.

Vu Xá Nguyệt nháy mắt to, mang theo vẻ mặt vô tội ngây thơđối diện với chưởng quỹ. Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là chưởng quỹ im lặng không lên tiếng qua đó bốc thuốc.

Rất nhanh, chưởng quỹ cầm mấy bọc giấy to qua đây. Hắn vừa để xuống, đông cứng nói: “Chỉ những thứ này? Tổng cộng tám mươi tiền.”

Vu Xá Nguyệt gật đầu, nàng trả tiền xong, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, liền hỏi: “Đúng rồi, chỗ này của người có lũ kim hương không?”

Chưởng quỹ lần thứ hai giương mắt, trên trán hắn hiển hiện bốn năm đạo nếp nhăn sâu đậm, “Còn có hai nhánh, đã có người đặt trước một nhánh rồi, cô nương có cần không?”

Vu Xá Nguyệt có chút thất vọng bĩu môi, “Ai. . . Một? Đây có chút thiếu a.”

Ngưng nhi vẻ mặt ngạc nhiên, nàng cảm giác mình đã theo không kịp ý nghĩ của Vu Xá Nguyệt, đồ chơi này cần một nhánh cây còn chưa đủ? Nàng nhớ kỹ tiểu thư trước không phải đã nói, vật kia một cái liền phải hơn mười lượng hoàng kim sao? Các nàng nào có nhiều tiền như vậy a?

Chưởng quỹ kia vừa nghe lời của Vu Xá Nguyệt, liền cau mày hỏi: “Vậy xin hỏi người muốn bao nhiêu? Ta có thể cùng đến thương lấy?”

“Ta là muốn lấy dược liệu ra cửa, lần này ít nhất phải hơn mười nhánh đi. Bởi vì chỗ ta quá gấp, người xem, có thể giới thiệu dược cho ta không, ta nghĩ muốn tự liên hệ mua lại một ít. Bởi vì tùy thời đều phải lên đường. . .”

“A. . .” Chưởng quỹ kia do dự một chút.

Vu Xá Nguyệt biết hắn là không muốn nói, trực tiếp liên hệ dược thương hắn không có lời a. Nhưng mà há miệng liền muốn hơn mười nhánh, tuyệt đối là nhân vật không đơn giản, chưởng quỹ cũng sẽ không muốn đắc tội.

Quả nhiên, chưởng quỹ do dự xong vẫn làđồng ý, hắn gật đầu nói: “Như vậy đi, tiểu thư lưu cái địa chỉ, ta đến đi hỏi vị tiên sinh kia một chút. Nếu là tiên sinh có hàng, ta đăng môn nói cho tiểu thư.”

Vu Xá Nguyệt cười cười, “Ngự vương phủ, nói là thứ tam cô nương cần.”

“Ai?” Ngưng nhi càng bối rối, tiểu thư dựđịnh để tiểu vương gia xuất số tiền này?

(Luna: Bà này ghê thiệt, quá lợi dụng luôn)

Chưởng quỹ cả kinh, liên tục gật đầu nói: “Nguyên lai tiểu thư người của Ngự vương phủ a! Vô luận dược thương có hàng hay không, ta đều nhất định tới cửa cáo chi.”

“Phiền phức chưởng quỹ.” Vu Xá Nguyệt nheo mắt lại nói: “Còn thỉnh chưởng quỹ có thể nhanh chút, có khả nàng đợi không được dược ta phải đi rồi. Nên. . .”

Chưởng quỹ lập tức nói: “Nếu là bỏ lỡ hành trình của tiểu thư, vậy dễ tính, có thể trả lại hàng cho dược thương.”

“Đa tạ chưởng quỹ hỗ trợ.” Vu Xá Nguyệt một chút an tâm. Nàng không cóýđịnh thật để cho Ngự Cảnh tiêu nhiều tiền như vậy a! Thật muốn mua lại, nửa đời sau nàng chỉ dựa vào làm đồ mà sống cũng không chừng.

Hai người ra dược phô, Ngưng nhi hoài nghi hỏi: “Tiểu thư, người xác định tiểu vương gia hắn có thể giúp chuyện này?”

“Hắn có thể.” Vu Xá Nguyệt thập phần xác định.

Vài thứ kia đều đã cho A Ly rồi, Ngự Cảnh nhất định phải giúp nàng tra ra chuyện của Doãn Thu Minh. Kỳ thực như thế vừa nhìn, nàng vẫn làđang giúp Ngự Cảnh bớt việc. Đầu mối tương quan đều đưa đi cửa nhà, nếu là hắn sờ không ra nữa, Vu Xá Nguyệt liền phải hoài nghi năng lực của tiểu vương gia này.