CHƯƠNG 111: TIỂU TÌNH LỮ
Editor: Luna Huang
Các nàng cửđộng như vậy, người ở bên ngoài thoạt nhìn thật đúng là cùng tình nhân thì thầm.
Vu Xá Nguyệt trực tiếp phủ nhận, “Thực sự còn không có.”
“Được rồi.” Trầm Nhan Hoan trực tiếp cũng không tin, “Ngươi một chút liền được giúp ta bắt nội gian ! Chút chuyện nhỏ này cũng tùy tùy tiện tiện nghĩ ra được.”
Vu Xá Nguyệt có chút do dự, “Nghĩ cách cũng coi như có chút, bất quá thiếu chút đồ, nên…”
“Ngươi muốn cái gì? Chỗ ta có người liền lấy dùng làđược.”
“Được rồi, ngươi có thể cho ta mượn một hai cân dạ minh châu không?” Ở trên bàn cơm nàng nhịn hỏi, hiện tại rốt cục vẫn phải lên tiếng. Lần đầu tiên tìm người mượn đoò, thực sự là không tốt.
Trầm Nhan Hoan vẻ mặt mỉm cười rực rỡ, hỏi nàng: “Ân? Ngươi nói cái gì/. Lập lại lần nữa?”
“Một, một hai cân dạ minh châu, không cần tính chất quá tốt, kém cõi nhất cũng được.” Vu Xá Nguyệt có chút xấu hổ, mặc dù hai người coi như là tỉnh táo tương tích, nhưng tìm người gặp mặt một lần mượn đồ… Nàng có phải quá tự lai thục hay không?
“Tỷ tỷ, ngươi là tỷ tỷ ta. Ngươi cũng không hỏi ta một chút xem ta cóđồ chơi này hay không, liền há mồm bảo ta mượn hai cần?” Trầm Nhan Hoan không biết nên cười hay là nên tức giận, “Ngươi cho dạ minh châu làđá cuội?”
“Rất hiếm thấy sao?” Vu Xá Nguyệt cau mày, “Dạ minh châu nói trắng ra là là một loại khoáng vật mà thôi, phải là giống ngọc, cũng phân phẩm tương a. Thứ tốt ít, nhưng thứ phẩm nhất định rất nhiều! Ngươi cho ta chút nguyên thạch hay tàn thứ phẩm làđược —— sau này ta trả lại tiền cho ngươi.”
Vu Xá Nguyệt huyệt Thái Dương, nỗ lực nhớ lại tri thức sắp quên sạch. Không sai a… Thành phần chủ yếu của dạ minh châu là nhị hóa hóa cái cùng lưu hoá thân, loại thành phần này cũng không phải rất hiếm thấy, nhất định có nguyên thạch.
“Ân…” Trầm Nhan Hoan vuốt cằm suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên “Như vậy đi, chúng ta đến điếm bán đồ trang sức, nơi đó nhất định thu các loại các loại nguyên thạch. Nguyên thạch biết phát quang tuy rằng đắt, nhưng không đến mức có giá trị liên thành như dạ minh châu.”
“Đúng nga, vậy đến hiệu cầm đồ cũng có thể hỏi một chút.” Nhắc tới hiệu cầm đồ, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên liền nghĩđến Ngự Cảnh. Nàng nhanh lên bỏđi cái ý niệm này, ai biết Ngự Cảnh đến cùng có thể tin hay không, cũng không nên cùng loại người như vậy dính dáng quan hệ.
“Đi thôi, chỗ nhà của ta cũng có hai điếm, nếu thật có nguyên thạch phát quang ngươi cầm trước, tiền gìđó không cần lo lắng.” Trầm Nhan Hoan nói, lôi kéo Vu Xá Nguyệt tiếp tục đi.
——
Phía sau các nàng không xa, có ba nữ tử một mực nhìn các nàng.
Một người trong đó là Triệu Mạt Nhi, cùng nàng đồng hành, là cô nương cùng dạng chính ngũ phẩm thông chính ti tham nghị Chương Thuần Uyển, nữ nhi học sĩ tứ phẩm nội các Tiếu Nhược.
Mấy người này đều là gia cảnh xấp xỉ, bình thường hẹn nhau đi ra du ngoạn.
Trong tay Chương Thuần Uyển ôm một hộp trang sức, thập phần kinh ngạc nói với hai người kia: “Ai, cái kia. . . Còn thật là Vu Xá Nguyệt a?”
Triệu Mạt Nhi cười cười “Phải là nàng.” Mới vừa vào Hoành Phong tửu quán nàng liền nhìn thấy Vu Xá Nguyệt, không nghĩ tới a, thật đúng là Vu Xá Nguyệt cùng nam nhân đi uống rượu.
Hơn nữa cử chỉ thân mật như vậy, nên quan hệ không bình thường đi. . .
“Các ngươi nhìn nam tử kia là ai a?” Ánh mắt của Tiếu Nhược vẫn chăm chú vào trên người Trầm Nhan Hoan không rời, nàng đã cảm thấy nam tử này thực sự làđủ tuấn tú ~
Triệu Mạt Nhi tiếc nuối lắc đầu, “Nhìn không thấy chính diện, bất quá khẳng định không phải công tử quý tộc quan lớn gì làđược, cố gắng. . . Là một người cửa nhỏ nhà nghèo, hay thứ tử nhà ai.” Vậy cũng xứng sao.
Chương Thuần Uyển bĩu môi, không vui nói: “Tấm tắc, mấy ngày trước đây tướng phủ chuẩn bị tiệc thọ yến, nàng không phải là không trả vật thϊếp thân của tiểu vương gia sao? Quay đầu lại cùng người khác như vậy?”
Triệu Mạt Nhi càng cười đắc ý, “Nàng không xứng với tiểu vương gia.”
“Ta biết ~” Chương Thuần Uyển thở dài, người khuynh mộ tiểu vương gia nhiều lắm, không ai có thể thực sựđạt được a. “Ta. . .là nói nàng cũng phí nhiều tâm tư, thực sự làđủ sóng a.”
Triệu Mạt Nhi như cóđiều suy nghĩ sờ sờ cằm, chuyện này nếu như nói cho Vu Tịnh Hoa. . .vậy thì vui rồi ~
Trên mặt Tiếu Nhược có chút không vui, liên tục khoát tay nói: “Đi thôi đi thôi, quản nhân gia nhiều như vậy làm gì. Nhân gia sẽ nói ‘đồ của tiểu vương gia là ta thắng được, cùng công tử ta câu dẫn không quan hệ’ ~ nên không cần quản ~”
“Nói cũng phải.”
——
Ngự vương phủ.
Ngự Cảnh ngồi ở sau án thư, hai tròng mắt của hắn nhắm chặt, mi bén nhọn nhăn lại. Ngón tay ở trên bàn không tiếng động gõ gõ.
Một lát, hắn chợt mở mắt ra, sau đóđứng dậy ra khỏi phòng.
A Ly vội vã tiến viện, đang cùng Ngự Cảnh đối mặt. Ngự Cảnh không thấy A Ly, từ bên cạnh hắn bước nhanh qua.
A Ly xoay đầu lại ở phía sau đuổi theo hỏi: “Chủ tử, người muốn đi ra ngoài?”
“Ân.”
Mặc dù chủ tử nhà mình thoạt nhìn thập phần phiền táo, nhưng A Ly vẫn là kiên nhẫn từ trong lòng ngực móc thư ra, đuổi theo:: “Chủ tử, Vô Mộng công chúa bên kia cóđộng tĩnh mới.”
Ngự Cảnh rốt cục đứng lại, “Ta xem một chút.”
Tiếp nhận thư trên tay A Ly, mở ra chỉ thấy mặt trên giấy chỉ có hai hàng chữđơn giản. Bất quá hai hàng chữ này, hắn cũng nhìn hồi lâu.
A Ly không biết trên thư cái gì, trong lòng có chút thấp thỏm. Chủ tử từ trước đến nay đều cũng có chủý, hiếm thấy chủ tử lo nghĩ lo lắng như vậy, chẳng lẽ là xảy ra đại sự gì?
Một lát sau, Ngự Cảnh trầm tĩnh xếp thue lại để vào trong phong thư, phân phó nói: “Mang hết người của Tật Phong phát cho nàng đi.”
A Ly sửng sốt, toàn bộđưa đi?. “Nhưng, chủ tửởđây làm sao bây giờ a? Thái tửđều đã tới ba lần rồi, người ởđây cũng không tốt hơn so với chỗ công chúa. . .”
Ngự Cảnh thoáng suy nghĩ một chút, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một người. Hắn hơi nheo đôi mắt lại nói: “Chỗ ta đây có biện pháp, ngươi nghe theo làđược.”
“Vâng. . . Thuộc hạ minh bạch.”
A Ly ly khai, Ngự Cảnh cải biến lộ tuyến, thẳng đến Hàn thân vương phủ.
——
Cả ngày này, Vu Xá Nguyệt liền theo Trầm Nhan Hoan, hầu nhưđi dạo xong hơn nửa Khai Nam thành. May là mã xa của Trầm đại tiểu thư này vạn trượng “Hào” Khí, bằng không Vu Xá Nguyệt là có thểđi đến mệt chết.
Hôm nay chuyến này, thật đúng làđể Vu Xá Nguyệt thật tốt kiến thức sản nghiệp gia tộc bạch phú xinh đẹp của cổđại. Điếm của tướng quân phủ thực sự là lâm nương trước mắt, các ngành các nghềđều có liên quan đến, điếm bán đồ trang sức xa hoa có tám căn, thật là có nguyên thạch phát quang.
Ứng với yêu cầu của Vu Xá Nguyệt, Trầm Nhan Hoan gọi người thu thập đồ gói kỹ, đưa đi cửa hàng điểm tâm cách tướng phủ gần nhất.
Trên đường trở về, Vu Xá Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa cảm thán nói: “Trời ạ, nhà ngươi thật có tiền a! Ta tới nơi này làm anh hùng cứu mỹ nhân chính làđúng nhất rồi ~ vì sao ta không phải là nam a. . .”
Trầm Nhan Hoan cười nàng, “Ngươi thôi đi, Vu thừa tướng vậy cũng trên vạn người rồi, tiệm của nhà ngươi so với nhà ta sẽ không ít.”
“Nhưng ta là thứ nữ a, vài thứ kia lại không phải của ta.” Một câu nói như vậy, Vu Xá Nguyệt nói rất là tự nhiên, giọng nói sắc mặt vẫn chưa có cái gì tiếc nuối.