“Chúng ta… thật ra chúng ta còn chưa thân…..” Hàn Vũ châm chước các cách dùng từ trong lòng, “Cho nên, tôi không quá hiểu cách nói chuyện với anh, ý của anh là….”
Rốt cuộc anh có ý gì, anh có nói không! Nói mau!
Tả Duy Đường bị nghẹn một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần thái thất thường kia, “À, cậu không hiểu?”
“Tôi….” Ngữ khí này, vẻ mặt này, rốt cuộc mình nên trả lời hiểu? Hay không hiểu?
“Hai đứa đang nói chuyện gì đó?” Cụ Ngụy bị đồ đệ nhà mình dỗ ra khỏi bếp, an ủi trong lòng cảm thấy tiểu đồ đệ cứng nhắc này của ông vẫn là có chút hiếu tâm, nhìn Hàn Vũ trên sofa, mới đột nhiên ý thức được, đứa bên trong không phải tiểu đồ đệ, đứa trước mặt mới phải.
Ánh mắt Hàn Vũ nhất thời sáng lên — xem ra sư phụ vẫn có chút hữu dụng! Chỉ là hưng phấn còn chưa vọt tới đỉnh, dưới sắc mặt biến cũng không biến của Tả Duy Đường chợt tuột dốc.
Tả Duy Đường bĩu môi, lạnh lùng cười nhạo một tiếng — Thế nào? Nghĩ chú Ngụy ra rồi là có thể lảng sang chuyện khác?
“A? Hai đứa làm sao vậy? Tiểu Đường, con đừng có bắt nạt người ta.” Tuy không rõ nguyên nhân lắm, nhưng ông cụ không hề ngại bao che khuyết điểm.
Tả Duy Đường liếc nhìn Hàn Vũ, hai người trăm miệng một lời, nói: “Không có chuyện gì.”
Sau đó lại không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau một cái, Hàn Vũ thầm nói, không nghĩ tới một người vui giận bất thường như vậy, vẫn biết chút tôn lão kính hiền*, kiêng nể mặt mũi ông cụ biết bao nhiêu, không thật sự kéo rách mặt nói lung tung trước mặt ông cụ.
(尊老敬贤: tôn trọng người già, ngưỡng mộ người tài)
Mà Tả Duy Đường, trừ bỏ mặt mày âm trầm không rõ cùng Hàn Vũ nhìn nhau một cái, sau đó cái gì cũng không tình nguyện mở miệng, một mình nặng nề ngồi trên sofa, ôm hai tay, như đang nghĩ gì đó, hoặc giống như đang ngẩn người xuất thần.
Ông cụ lại không quản nhiều như vậy, đối với đồ đệ mới này, tuy nói hơi có ý hướng về củ nhân sâm tốt trăm năm kia, nhưng nhiều ít vẫn có chút hiếm lạ — không nói gì khác, chỉ bằng nó có con đường lấy được thứ tốt đó, cũng đáng cho ông cụ nhìn bằng con mắt khác!
Vì thế hai sư đồ mới kết thành, cùng ngồi xuống sofa, Hàn Vũ ôn hòa trả lời tất cả câu hỏi hiếm lạ cổ quái của Ngụy Quốc Thủ, tục ngữ thường nói, đứa con nít lớn tuổi, con nít lớn tuổi!
Đối với Hàn Vũ mà nói, vị sự phụ mới có được này cũng không gì khác ngoài tâm tính trẻ con.
Trừ bỏ vài câu ban đầu, còn giống một trưởng bối đứng đắn, hỏi tiến độ học tập của Hàn Vũ, tình trạng cuộc sống, cùng với cách nghĩ về nghề nghiệp hiện tại, đột nhiên đổi hướng gió, bắt đầu hỏi ý kiến của cậu về các loại tệ nạn xã hội hiện tại, hỏi xong, còn chưa đã ghiền nhét thêm quan điểm của mình.
Khiến ông cụ uất ức đầy bụng nhất chính là vị đại sư huynh vừa rồi Kinh Vĩ Quốc nhắc tới — trước kia cũng là môn sinh đắc ý nhất của ông cụ, chỉ là sau đó không biết vì nguyên nhân gì lại đi học ngoại khoa tây y, hiện tại cũng là danh sĩ một phương — bị ông cụ phê phán không còn gì, chỉ còn thiếu mỗi nước treo danh hiệu nghiệt đồ lên!
Nếu thật sự là một người trẻ tuổi không hiểu nhân tình ngồi đây, có thể thật sự sẽ bị những lời này của ông cụ đả động, hùa lấy lời của ông, chỉ là Hàn Vũ lại có thể từ trong những lời mắng liên tiếp không hề lặp lại này nghe ra thất vọng cùng kiêu ngạo khó hiểu dày đặc của ông cụ!
Vị đại sư huynh này của cậu có thế nào cũng là đồ đệ đầu tiên của ông cụ, ông có thể mắng, người khác lại không thể chỉ trích.
Vả lại, cho dù hiện tại Hàn Vũ hiểu biết không quá sâu sắc về ngành y, nhưng vẫn biết, người giống đại sư huynh, dưới tình huống nghiên cứu trung y đều sắp xuất sư, chuyển qua Tây y còn có thể trở thành người tài nền y học!
Thiên phú phương diện này, cho dù là cậu sống hai đời cũng không dám mơ tưởng.
Cho nên, cho dù ông cụ thất vọng thật, nhưng cũng không che dấu được dương dương tự đắc đối với ánh mắt thu đồ đệ của mình, cùng với một chút kiêu ngạo đối với thành tựu của đại đồ đệ.
Mà Hàn Vũ nhìn thấu hết thảy, đối với mấy câu mắng xả giận của ông cụ, toàn bộ đều mắt điếc tai ngơ, chỉ cười tủm tỉm trưng nét mặt ôn hòa dịu ngoan cẩn thận nghe, thỉnh thoảng, thêm chút nước trà cho ông cụ — mắng lâu vậy, chắc khát lắm ha?
Ông cụ mắng rất thoải mái, càng phát hiện đồ đệ bế môn cuối cùng của mình thu đúng người rồi! Trong lòng đắc ý dào dạt, đồng thời quyết định để Kinh Vĩ Quốc ở trường bảo ban nó cho tốt trước, đừng chờ tới lúc đưa tới chỗ mình học nghệ, cái gì cũng chỉ biết tám lạng nửa cân!
(nửa vời)
Tả Duy Đường một bên bị hai thầy trò già trẻ ngó lơ, mới đầu hơi không vui – nhưng không vui này không phải vì mình bị bỏ qua, mà là y ở trước mặt Hàn Vũ hết lần này tới lần khác đều đâm vào vách tường! Khiến y có cảm giác nghẹn khuất trước nay chưa từng có.
Nhưng khi ánh mắt đảo tới cái loại biểu tình thuận theo an tĩnh của Hàn Vũ, lửa giận và nghẹn khuất nảy lên trong lòng, vào thời điểm chính y không chú ý, vậy mà lại chậm rãi tiêu tán.
Cho dù không có hứng thú nghe mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi giữa bọn họ, lại không hề rời khỏi chỗ ngồi, ngược lại vẫn nhìn sườn mặt còn mang theo cảm giác non nớt của thiếu niên, không cẩn thận, xuất thần.
Tả Duy Đường tuyệt không phải người biết ủy khuất chính mình, không nói sau khi y come out quả thật từng có một thời gian hoang đường, cho dù lúc y còn trong quân đội, một đám binh sĩ dưới tay, cao có, lùn có, trắng có, đen có, cường tráng có, thanh tú có, cái dạng gì y chưa từng thấy.
Nhưng ngay lúc không hề phòng bị, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông không đáng chú ý, hoặc vẫn chưa được gọi là đàn ông, cứ như vậy tiến vào mắt y.
[anh không biết anh muốn cái gì, mà tôi biết tôi muốn cái gì….]
Lúc đυ.ng vào y, Tả Duy Đường ý thức được người này là người vừa rồi ngồi ngay đó nói một câu như vậy.
Không lý do, trong nháy mắt y đỡ lấy người này, nổi lên một tia hiếu kỳ, muốn biết người thế nào mới có thể dõng dạc nói ra một câu như thế.
Nhưng ánh mắt đầu tiên, không thể không thừa nhận: Y thất vọng rồi!
Đầu đinh, khuôn mặt thanh tú, tuổi không tới hai mươi, dáng người còn mang theo chút cảm giác non nớt của thiếu niên đó! Nói trắng ra, căn bản chỉ là một đứa con nít.
Quả nhiên chỉ là một câu giới trẻ hiện nay quen dùng thôi, một câu tuyên cáo thể hiện mình không giống người thường! Y phiền chán nghĩ.
Y không tin một đứa con nít làm sao biết mình muốn cái gì, cho dù là y, dù biết cái gì có thể thỏa mãn thể xác và tinh thần mình, nhưng không dám nói bản thân luôn hiểu rõ mình muốn cái gì!
Lúc y chuẩn bị buông ra chạy lấy người, lại vô tình nhìn tới cặp mắt kia. Không tinh khiết, nhưng không vẩn đυ.c, bên trong cất giấu rất nhiều thứ, nhiều đến mức không giống như ánh mắt một người còn trẻ.
Không có tham lam, nhưng không có sức sống bồng bột thiếu niên nên có, càng nhiều chính là….. bình tĩnh như đầm nước, giống như cái gì cũng không làm dậy sóng được.
Vừa nhìn như thế, còn mang theo một ít cảm giác quen thuộc.
Đây… không phải người chạm mặt mình ở quán bar sao?
[anh không biết anh muốn cái gì, mà tôi biết tôi muốn cái gì….]
Những lời này giống như bóng đè, chặt chẽ quấn lấy y, ăn ngủ công tác, mặc kệ y muốn hay không, luôn trộn lẫn rất nhiều thứ vào.
Thứ y muốn là gì? Y muốn cái gì? Y muốn thứ gì?
Có một đoạn thời gian, trong cái đầu luôn bề bộn của y bị vấn đề này chui vào.
Phải, y sống quá bừa bãi rồi.
Nhưng là….. còn thiếu cái gì!
Thẳng đến khi… Được Kinh Vĩ Quốc nhờ, tìm tới phòng làm việc của Kinh Vĩ Quốc, lại ngẫu nhiên gặp được cậu. Tả Duy Đường không tin số mệnh, lại càng không tin cái gọi là duyên, nhưng….
[anh không biết anh muốn cái gì, mà tôi biết tôi muốn cái gì….]
Bất ngờ, y lại nhớ tới những lời này, nhớ tới ánh mắt kia; cảm giác không hiểu, có lẽ….. luôn có vài thứ không bị người khống chế; có lẽ, người cho y suy nghĩ quái dị này có thể mang tới cho y cái gì đó không biết chừng.
Cho dù không thể, y cũng tự tin bản thân sẽ không tổn thất cái gì.
Y tự tin chính mình có thể chơi một trò chơi — à, có lẽ, đây cũng không giống những trò chơi trước kia, có lẽ…. điểm cuối của thời gian sẽ cho y đáp án.
Vì thế từng phần tài liệu có quan hệ tới Hàn Vũ được đưa tới trước mặt mình, từng phần tài liệu cuộc đời buồn tẻ khó coi, y xem mà thật sự không thể cho ra kết luận đứa nhỏ này không giống bình thường.
Chỉ là, câu nói kia của cậu càng ngày càng xuất hiện rõ ràng trong biển ý thức của y, mà cặp mắt không xuất sắc kia cũng chậm rãi sáng ngời trong đầu óc y.
Y cảm thấy có lẽ nếu mình biết được càng nhiều thứ của cậu, có thể sẽ tìm được cái gì đó chứng minh ánh mắt mình thật sự không hạ thấp — thám tử tư, tra xét hai mươi bốn giờ.
Cái người kêu Hàn Vũ, hoạt động một năm nay, từng chút một đều mở ra trước mắt y, theo số liệu càng gia tăng, hình tượng người này từ một cặp mắt dừng trên giấy mỏng, chậm rãi đầy đủ hơn.
Cho đến một ngày, y lật tư liệu kì mới nhất trên bàn, vậy mà phát hiện một tiểu bối Nhạc gia cũng nhớ thương cậu…. Mà hôm đó, lại có một cô gái hẹn cậu giống như đôi tình nhân…..
Lửa giận vô danh tập kích đầu tim, thứ tốt….. quả nhiên khắp nơi đều có người nhớ thương, đúng không?
……
Khi Kinh Vĩ Quốc dọn bàn, bày đồ ăn xong, đi tới phòng khách kêu mấy người ăn cơm, đột nhiên bắt gặp ánh mắt Tả Duy Đường — thằng bạn nối khố này lần đó đi tìm mình, vô tình gặp được Hàn Vũ, sau khi biết cậu là học sinh trường bọn họ, đến bây giờ, bất quá mới một tháng, vậy mà đã….
Kinh Vĩ Quốc không khỏi dừng chân một chút, theo bản năng quét mắt tới Hàn Vũ bị ánh mắt này khóa lấy.
“Ăn cơm!” Anh mở miệng kêu, không để chính mình có cơ hội nghĩ sâu hơn, nhưng ánh mắt đăm chiêu lại bại lộ suy nghĩ của anh không dừng lại.
Bốn người dời bước tới phòng ăn, trên bàn có hai món nhìn qua cực kì thê thảm, những món khác đều là đồ ăn gia đình bình thường, mà càng không khéo là, nơi Hàn Vũ ngồi xuống, đối diện ngay hai món ăn không biết tên.
Hàn Vũ hung hăng co giật da mặt, vẫn trưng khuôn mặt ôn hòa như cũ, an phận ngồi xuống, chỉ là trong lòng không ngừng điên cuồng gào thét — hôm nay là ngày vận khí nấm mốc! Biết vậy không nên ra đường!
Vừa ngồi xuống, cậu lập tức biết đây không phải trùng hợp, nhìn biểu tình Kinh Vĩ Quốc cười thấy mày không thấy mắt kia, lại nhìn nhìn đồ ăn anh ta gắp vào chén mình, lại nghe nghe lời anh ta nói, “Tiểu Ngũ, đến, đây là sư phụ biết hôm nay em tới, đặc biệt làm cho em đó, nếm thử đi!”
“Sư huynh khách khí.” Hàn Vũ nhịn lại nhịn, rốt cuộc vươn móng cừu nhỏ của mình, hung hăng gắp một đũa đồ ăn đen tuyền, nhét vào chén Kinh Vĩ Quốc, “Sư phụ thương chúng ta như nhau, sư huynh cũng ăn.”
Ngụy Quốc Thủ vô cùng vui vẻ nhìn hình ảnh hai đồ đệ thân mật trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình quả nhiên có tài Bá Nhạc.
Kinh Vĩ Quốc trầm mặc thật lâu, cũng không dám ném thứ trong chén ra, chỉ hận hận lấy đũa chọt chọt một chút, lại nhìn Hàn Vũ — anh là giáo sư, có thể trừ điểm cậu!
Hàn Vũ lặng im nhìn lại — nhưng anh cũng là sư huynh…. tối thiểu, cũng phải thể hiện một chút tình yêu của sư huynh!
Tầm mắt hai người yên lặng giao nhau quấn lấy thậm chí bắn ra tia lửa.
“Ba” một tiếng, đũa trong tay Tả Duy Đường chụp xuống bàn, khiến ba người chú ý.
“Làm sao vậy?” Ông cụ không rõ lắm, vừa rồi ông hoàn toàn đắm chìm trong thế giới tốt đẹp mà chính mình tự tưởng tượng ra.
“Chú Ngụy, con đột nhiên nhớ ra chuyện vừa rồi con nói với Hàn Vũ, không thể không đi làm ngay bây giờ?” Tả Duy Đường hơi híp mí mắt, sắc thái bên trong bị che đi toàn bộ.
Cụ Ngụy ngây ngốc nhìn Tả Duy Đường, còn chưa biết nên phản ứng thế nào, bên kia Tả Duy Đường đã đứng lên, cười rướn người bắt lấy cổ tay Hàn Vũ, miệng nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, chậm, sẽ không kịp!”
Hàn Vũ vừa bị nắm cổ tay, biết người này lại nổi điên không hiểu ra sao! Lần này cậu cái gì cũng chưa làm, chỉ phân cao thấp với Kinh Vĩ Quốc, như thế nào lại chọc tới y? Xem xem sức lực này, bằng vào bản lĩnh của cậu, căn bản không có hy vọng tránh thoát.
Cậu nhìn nhìn đống đồ ăn không rõ trong chén mình, lại nghĩ tới hậu quả bị tên đàn ông đang nổi điên này mang ra ngoài, dứt khoác kiên quyết đứng lên: “Đúng vậy, sư phụ, Tả tiên sinh nói thế này, con cũng phải đi, bọn con còn có một việc gấp phải làm, lần sau lại cùng ngài ăn cơm a! Hôm nay để sư huynh bồi ngài đi!”
Tả Duy Đường nghe Hàn Vũ nói, khóe miệng nhếch một cái, lực trên tay nới lỏng, Hàn Vũ vừa dứt lời, không cho ông cụ thời gian phản ứng, liền lôi kéo Hàn Vũ ra cửa.
Lưu lại cụ Ngụy không rõ tình huống, cùng Kinh Vĩ Quốc mặt mày phẫn hận cắn đũa.