Trong phòng Phùng thϊếp có hai nha hoàn hầu hạ. Một người tên là A Châu, một người tên là Như Yên. Hai ngày trước Như Yên bị ho lao, không thể tiếp tục hầu hạ Phùng thϊếp nữa, cho nên để nàng về nhà dưỡng bệnh. Rồi lại phải kêu nha đầu Phi Dương Nhi này tới để thay cho Như Yên.
Hạ Lan Tử Kỳ nâng bát băng, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nói không thể ăn cái này?”
“Vâng” Phi Dương Nhi nhỏ giọng đáp lời, cúi đầu.
“Vì sao?” Hạ Lan Tử Kỳ đem băng bát đặt ở trên bàn.
“Bởi vì...... Bởi vì có người hạ độc vào trong bát băng!” Phi Dương Nhi do dự một chút, cuối cùng nói ra.
Kỳ thật, ngay lúc nàng kêu lên không thể ăn Hạ Lan Tử Kỳ đã hiểu được là có thể trong bát băng này có vấn đề. Bây giờ lại nghe được những lời xác minh này, không khỏi nhăn đầu lông mày lại: “Bị người ta bỏ thuốc? Là ai dám bỏ thuốc?”
“Ơ......” Phi Dương Nhi mấp máy môi, có vẻ muốn nói lại thôi.
“Không phải ngươi nói bát băng bị bỏ thuốc sao? Bây giờ Tứ thiếu phu nhân hỏi lại không nói là sao?” bà Ngô thần sắc nghiêm túc, mở lời nói trước: “Ở Thủy Tiên Các này, ngoại trừ Tứ thiếu gia thì Tứ thiếu phu nhân là lớn nhất. Chúng ta thân là hạ nhân đương nhiên phải tận chức trách, bảo vệ chủ tử cho chu toàn. Hôm nay, ngươi đã phát hiện ra có người muốn hại Tứ thiếu phu nhân nên đã đến cứu chủ kịp thời, Tứ thiếu phu nhân nhất định sẽ ghi nhớ đại công này của ngươi. Nhưng mà nếu đây chỉ là mấy lời nói dối, đe dọa chủ tử, thì ngươi hẳn là biết hậu quả là gì!”
Vừa nghe những lời này, Phi Dương Nhi bị dọa đến tái xanh cả mặt, vội vàng xua tay: “Không không, nô tỳ không có đe dọa Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ nói đều là sự thật!”
Bà Ngô cùng Hạ Lan Tử Kỳ liếc nhìn nhau, tiếp tục nói: “Nếu như ngươi nói đều là sự thật, Vậy tại sao ngươi không dám khai ra cái người đã bỏ thuốc kia?”
“Nô tỳ......” Phi Dương Nhi nắm lấy góc áo, liếc nhìn trộm Tử Đào liếc, rồi lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt bán tín bán nghi của Hạ Lan Tử Kỳ, cuối cùng để chứng minh lời mình nói liền rụt rè chỉ vào Tử Đào: “Là cô ấy hạ độc vào bát băng của Tứ thiếu phu nhân!”
Hạ Lan Tử Kỳ cùng bà Ngô không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt lên người Tử Đào.
Lúc này Tử Đào kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, đối mặt với ánh mắt chất vấn của mọi người chân tay có vẻ luống cuống, nhưng rồi nàng nhanh chóng từ trong sợ hãi phản ứng lại, đỏ mặt, vừa bối rối vừa tủi thân kêu lên: “Tứ thiếu phu nhân, người đừng nghe cô ta nói bậy, không có, em không có!”
Bà Ngô lúc này đi ra, nói với Phi Dương Nhi: “Ngươi có biết là ngươi đang nói cái gì không? Tử Đào là người Tứ thiếu phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ tới, sao có thể bỏ thuốc người được? Ngươi khẳng định là Tử Đào chứ không phải ai khác?”
Phi Dương Nhi cúi đầu, tuy rằng sợ hãi. Nhưng vô cùng kiên định: “Dạ, nô tỳ khẳng định không có nhìn lầm! Vừa rồi lúc ở phòng bếp, nô tỳ tận mắt thấy Tử Đào bỏ thứ bột thuốc gì đó vào bát băng mà Tứ thiếu phu nhân muốn dùng.”
Nghe thấy vậy, Tử Đào nóng nảy, tức giận quát: “Phi Dương Nhi, hai ta trước nay không thù không oán, sao cô lại muốn hãm hại ta?”
Phi Dương Nhi nhìn thẳng nàng, không hề chột dạ chút nào: “Đúng như lời cô nói, ta với cô không thù không oán, ta cần gì phải hãm hại cô? Sao ta không nói là Liễu Tâm Vũ hay A Châu, đó là bởi vì tận mắt ta nhìn thấy cô bỏ thuốc vào bát băng, cho nên mới đến bẩm bảo tường tận!”
“Ta không có bỏ thuốc hại Tứ thiếu phu nhân, cô đừng có nói năng linh tinh!” Tử Đào nhìn Hạ Lan Tử Kỳ giải thích: “Tứ thiếu phu nhân, cô ta là người của Phùng thϊếp, nhất định là nghe lời Phùng thϊếp sai đến ly gian tình cảm chủ tớ chúng ta. Cô ta có ác ý hãm hại, người đừng để trúng kế bọn họ!”
Phi Dương Nhi giờ phút này cũng giận: “Cô thật đúng là vừa đánh trống vừa la làng Ta nhìn thấy cô bỏ thuốc, liền bám theo đi đến đây. Cái gì mà bị người sai đi? Cô mới là ăn nói linh tinh!”
Hai người ai cũng cho là mình phải, ầm ỹ đến mặt hồng tai đỏ.
Tử Đào là nha đầu bên người Hạ Lan Tử Kỳ, cho tới nay hành vi đoan chính, tận chức tận trách. Mà Phi Dương Nhi mặc dù là người mới tới, nhưng thấy lúc nói chuyện thần sắc lo lắng, cảm thấy không giống người nói dối. Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Lan Tử Kỳ cũng bị làm cho hồ đồ.
Lúc này, Tử Đào nóng nảy: “Không phải cô nói ta hạ độc trong chén băng, muốn mưu hại Tứ thiếu phu nhân sao? Ta đây lập tức chứng minh cho cô xem, ta không có bỏ thuốc vào bát băng!”
Thấy Tử Đào bưng băng bát, lên Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng biết không ổn, hô lớn: “Này, không cần!”
Nhưng mà nàng vừa dứt lời, Tử Đào vẫn hai ba ngụm uống hết toàn bộ “Dụ hương băng”.
Phi Dương Nhi không nghĩ rằng nàng sẽ làm như vậy, giật mình nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu kịp phản ứng: “Thuốc là cô hạ, bản thân cô đương nhiên sẽ có thuốc giải. Cô cho là uống vào rồi sẽ chứng minh được mình trong sạch sao? Uống hết có thể hiện người có tật giật mình, sợ bị Tứ thiếu phu nhân phát hiện trong bát canh có vấn đề.”
“Ngươi, ngươi......” Tử Đào nhất thời chán nản chỉ vào nàng, quay đầu nhìn Hạ Lan Tử Kỳ đang ngồi cạnh vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, thờ ơ, hét lớn: “Tứ thiếu phu nhân, người phải tin tưởng nô tỳ. Nô tỳ đi theo người lâu như vậy tuyệt đối sẽ không hai lòng, nô tỳ vì xúc động nên uống hết bát băng. Thạt sự là vì muốn chứng minh bát băng này không có vấn đề.”
Tử Đào có chút kích động. Cố gắng kiềm chế mà liếc nhìn Phi Dương Nhi một cái: “Nàng ta nói nô tỳ chột dạ, uống hết bát băng hòng ‘hủy thi diệt tích’ một lát nữa Tứ thiếu phu nhân nhìn xem nô tỳ rốt cuộc có dấu hiệu trúng độc hay không, nếu như không có, không phải chứng minh được là nô tỳ trong sạch hay sao?
Đối với chuyện nàng một mình uống hết bát băng, Hạ Lan Tử Kỳ thật sự có chút bất mãn, nhưng mà nghe nàng nói như thế, hình như cũng có chút đạo lí.
Ước chừng qua khoảng hai tuần trà, phỏng chừng dược hiệu hẳn là phải phát tác rồi. Nhưng khi nhìn Tử Đào thần sắc vẫn bình ổn, không có chút dấu hiệu phát bệnh gì. Vì để ổn thỏa, Hạ Lan Tử Kỳ gọi nàng tới trước mặt, tự tay bắt mạch cho nàng nhưng cũng không thấy gì bất thường trong mạch của nàng.
Bấy này, Tử Đào mới ấm ức nói: “Tứ thiếu phu nhân, hiện tại người đã tin nô tỳ trong sạch!” Đồng thời bất mãn nhìn chằm chằm Phi Dương Nhi: “Sao cô lại rắp tâm hãm hại ta?”
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của mọi người, giờ phút này Phi Dương Nhi gấp đến muốn khóc: “Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ rõ ràng là nhìn thấy Tử Đào! Đây, sao lại như vậy chứ?”
Nàng một mực chắc chắn chính là Tử Đào bỏ thuốc, mà Tử Đào lại uống hết bát băng để chứng minh mình trong sạch, đây rốt cuộc là làm sao? Hai là cuối cùng là ai đang nói dối? Đối mặt với cục diện như thế này, Hạ Lan Tử Kỳ nhắm mắt lại tựa vào ghế, không khỏi có chút lo lắng.
“Tứ thiếu phu nhân. Việc hôm nay sợ chỉ là hiểu lầm thôi, Phi Dương Nhi cô nương chắc là đã nhận lầm người rồi. Tử Đào sẽ không làm chuyện bất lợi đối với Tứ thiếu phu nhân đâu, theo lão nô thấy việc này cứ cho qua đi!” Bà Ngô rất thức thời đưa ra đề nghị, không làm phật lòng ai.
Nghe bà Ngô nói trúng tâm ý của mình, vì thế trợn mắt nhìn Tử Đào bên cạnh: “Tin là Phi Dương Nhi cũng chỉ là nhìn lầm người mà thôi, Tử Đào em cũng đừng để trong lòng.” Rồi nàng ngẩng đầu nói với Phi Dương Nhi: “Tử Đào từ trước đến nay đối với ta không hai lòng, ta tin rằng cô ấy sẽ không bỏ thuốc ta đâu. Cho nên việc hôm nay cứ như vậy mà cho qua đi. Bước ra khỏi phòng này, mọi người cứ coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Tứ thiếu phu nhân lên tiếng, cho dù Tử Đào cùng Phi Dương Nhi trong lòng có tình nguyện hay không thì các nàng đương nhiên không dám nói thêm cái gì nữa, đành phải khúm núm đáp ứng.
......
Sau khi Trầm thϊếp có thai, Thủy Tiên Các vì vậy mà náo nhiệt hẳn lên. Mọi người đều rối rít tới cửa chúc mừng, đưa tới nhiều loại quà tặng quý giá. Ngày nào cũng phải chào đón náo nhiệt như vậy, khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ rất không quen. Nhưng nàng ở vị trí này cũng chẳng còn cách nào!
Bên trong phủ chiếu cố Trầm thϊếp rất cẩn thận, muốn gì được nấy. Nói phòng ở không tốt, đổi! Sợ giường cứng, đổi! Phòng bếp làm cho nàng rất nhiều mỹ vị phong phú, hạ nhân hầu hạ cũng tăng lên gấp đôi bình thường, đãi ngộ kia so với chính thê như Hạ Lan Tử Kỳ cũng không kém bao nhiêu.
Nàng có con quả thực là một bước lên trời, vừa tôn quý lại vinh dự. Khiến cho sắc mặt hai tiểu thϊếp kia ảm đạm vô cùng, vì vậy các nàng tuy không nói ra nhưng sự ganh tị trong lòng ngày một tăng cao.
Trầm thϊếp tuy rằng trong lòng có quỷ, nhưng lúc này thấy không có ai sinh ra hoài nghi với minh nên sự bất an trong lòng kia dần dần tan biến, thay vào đó là yên lặng hưởng thụ hết thảy mọi thứ. Yên tâm thoải mái dưỡng thai, đợi đứa nhỏ chào đời.
Chuyện Trầm thϊếp có thai cũng dần dần giảm sức nóng, Thủy Tiên Các đã có chút binh ổn trở lại. Hạ Lan Tử Kỳ bắt đầu nghiên cứu chuyện của bản thân.
Ngày hôm đó dùng qua điểm tâm xong, nàng tính đến chỗ phu nhân xin phép. Sau đó xuất phủ tới Hưng Thịnh Bảo Khố, tiếp tục dò hỏi chủ nhân của chiếc lắc bạc kia!
Ra khỏi Thủy Tiên Các, một đường đi thẳng đến nơi ở của phu nhân trong nội viện là Dung Nhã Cư. Bởi vì hôm nay là ngày lẻ, là ngày thỉnh an của đám di nương, lúc Hạ Lan Tử Kỳ đến đó, bốn di nương không thiếu một ai đang ở Dung Nhã Cư.
“Con dâu thỉnh an mẹ chồng!” Hạ Lan Tử Kỳ cung kính cúi người hành lễ trước phu nhân.
“Tử Kỳ không cần đa lễ!” Phu nhân hơi hơi dương tay, ý bảo nàng đứng lên. Lúc này, trên mặt tràn đầy ý cười, thoạt nhìn rất vui vẻ: “Hôm nay còn chưa tới ngày các con tới thỉnh an, bây giờ con lại ở đây chắc không phải chỉ thỉnh an ta đúng không?”
“Xem ra chuyện gì cũng không qua được mắt mẹ chồng!” Hạ Lan Tử Kỳ cười một tiếng: “Lần trước Tử Kỳ xuất phủ đặt làm một cái vòng tay, hiện tại sợ là đã làm xong rồi. Nếu không có việc gì, con muốn xuất phủ đi lấy.”
Phu nhân gật gật đầu, hòa ái dễ gần nói: “Chút việc nhỏ ấy con không cần tự mình đi, kêu hạ nhân đi lấy về là được rồi!”
Chỉ biết có thể bà sẽ nói như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ lập tức trả lời: “Tử Kỳ còn muốn tiện đường đến phường thêu Thải Hồng đặt vẽ hai dải hoa văn để làm cho Dật Phàm hai cái đai lưng. Người khác chọn Tử Kỳ không yên tâm, cho nên vẫn muốn tự mình đi một chuyến.”
“Như vậy à! Thế thì ngày mai con hãy đi!” Phu nhân nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên nói: “Ngày hôm qua nhận được tin là sáng hôm nay Ngũ thiếu gia từ bên ngoài trở về. Giữa trưa cả nhà sẽ mở tiệc tẩy trần, con đừng ra ngoài.”
Từ khi gả vào Tề gia, Hạ Lan Tử Kỳ chưa bao giờ gặp mặt vị Ngũ thiếu gia này! Nếu hắn hôm nay trở về mà phu nhân lại nói không được xuất phủ thì nàng cũng chẳng còn cách nào khác đành phải gật đầu đáp: “Vâng, Tử Kỳ toàn bộ nghe mẹ chồng.”
Ngũ thiếu gia là con của Tam di nương, biết ngày mai sẽ có thể gặp mặt con trai mình, khuôn mặt kia hiện lên biểu tình vui mừng không sao tả nổi. Hạ Lan Tử Kỳ liếc mắt nhìn bà một cái, bởi vì không hay qua lại với bà nên cách làm người của bà nàng không biết rõ lắm, nhưng mà nhìn tướng mạo thì có vẻ là người rất hiểu chuyện, cực kì khó đối phó