Bởi vì Hạ Lan Tử Kỳ không có coi Hầu phủ là nhà. Cho nên nàng có thói quen chỉ quét tuyết trước nhà, ngay cả trong các chị em dâu cũng ít khi qua lại chứ đừng nói đến những tiểu thϊếp trong các viện khác. Cho nên khi nghe thấy thế có chút bất ngờ, nhưng mà tính ngày thì cũng đúng là tới lúc lâm bồn rồi!
Quản gia lúc này vui sướиɠ, đáp: “Sinh lúc giữa trưa, là một bé trai! Cao thấp trong phủ, từ lão thái gia, Hầu gia đến phu nhân, cho tới các di nương, thiếu phu nhân các phòng, đều đang ở trong Kim Mai các của Nhị thiếu!”
“Được, ta đã biết!” Hạ Lan Tử Kỳ khoát tay với quản gia, quản gia lúc này mới tiếp tục đưa kia hai bà đỡ kia xuất phủ.
......
Hạ Lan Tử Kỳ trở về Thủy Tiên các, vừa mới ngồi lên ghế còn chưa kịp uống ngụm nước, Tôn thϊếp vừa biết tin đã vội vội vội vàng vàng chạy vào: “Tứ thiếu phu nhân, người đã về rồi!”
“Sao vậy. Trong viện đã xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Lan Tử Kỳ nâng trà lên, như uống như không.
Tôn thϊếp nói chậm lại, tiếp tục: “Trong viện ta không có chuyện gì. Nhưng mà trưa hôm nay, Vân Nương trong viện Nhị thiếu gia sinh tiểu thiếu gia, mọi người trong viện khác đều đi chúc mừng cả rồi, nhưng người và Tứ thiếu gia đều không có ở nhà. Thϊếp thân cũng không dám tự mình làm chủ đến đưa lễ, đang chờ phu nhân về đây!”
Vừa rồi, Hạ Lan Tử Kỳ đã nghe quản gia nói rồi, cho nên cũng không ngạc nhiên. Quay đầu phân phó Tử Đào: “Ngươi đi hỏi thăm một chút, xem các phòng khác tặng lễ vật gì.”
Không đợi Tử Đào đáp lời, Tôn thϊếp liền giành nói: “Tứ thiếu phu nhân, thϊếp thân sợ khi người trở về lại tốn thời gian chuẩn bị, vì thế thϊếp thân đã tự làm chủ lén chuẩn bị lễ vật xong rồi. Lệ vật chuẩn bị đều chiếu theo những phòng khác tặng, đây là danh mục quà tặng tuy không thể quý giá bằng bọn họ nhưng tuyệt đối không kém hơn!” Tôn thϊếp nói xong, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đỏ, hai tay dâng lên. Sau đó lại nói: “Nếu Tứ thiếu phu nhân cảm thấy không ổn, thỉnh Tứ thiếu phu nhân báo để thϊếp thân sai người đi sửa lại!”
Tôn thϊếp luôn luôn biết quy cách, hiểu đạo lý quan trọng. Không ngờ rằng nàng lại có lòng như vậy, đồ chuẩn bị rất chu toàn. Nếu nàng đem hết thảy mọi việc làm tốt. Thì Hạ Lan Tử Kỳ cũng không cần tốn nhiều tâm tư nữa, ôn hòa nói: “Tôn thϊếp làm việc từ trước đến nay ổn thỏa, lễ vật này chuẩn bị rất tốt, không cần rắc rối thêm.” Hạ Lan Tử Kỳ uống ngụm trà, đứng dậy nói: “Nếu Tôn thϊếp không có việc gì thì lát nữa đi cùng ta đến Kim Mai các một chút!”
Đi đưa lễ vâth, tóm lại cũng là chuyện mở mày mở mặt. Tôn thϊếp đương nhiên mừng rỡ: “Dạ, thϊếp thân tuân mệnh!”
Trầm thϊếp mới từ hậu hoa viên trở về, thấy Phùng thϊếp đang nhìn bóng lưng Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tôn thϊếp rời khỏi viện, vẻ mặt buồn bực. Nhịn không được cười nhạo: “Này! Ta nói muội đang nhìn cái gì vậy? Là hâm mộ hay là ghen tỵ!” Nàng đi đến bên cạnh: “Muội đấy, mau chấp nhận sự thật đi! Nên thông minh một chút! Đi theo Tôn thϊếp mà học hỏi, nhìn người ta biết người biết việc, làm chuyện gì cũng mặt rạng mày rỡ, cũng đều thuận ý bề trên. Tỷ tỷ có lòng tốt khuyên muội, đừng cứ luôn tự cho mình là siêu phàm, nếu không kết cục sẽ rất thê thàm đấy!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Phùng thϊếp đối Tôn thϊếp rất có thành kiến làm sao có thể chịu được nhưng lời chế nhạo của Trầm thϊếp, “Ngươi không phải cứ luôn nịnh bợ Tứ thiếu phu nhân, ở trước mặt Tứ thiếu phu nhân giả bộ làm người tốt sao? Nhưng mà, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Cẩn thận ngày nào đó vui quá hóa buồn!”
Trầm thϊếp không vui: “Hừ! Có lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú! Chúng ta cứ chờ xem!”
......
Kim Mai các hôm nay, tràn đây nhân khí, vô cùng náo nhiệt!
Bên trong phòng khách, lão thái gia ngồi ở chỗ ngồi chính giữa, Hầu gia cùng phu nhân ngồi ở hai bên phải trái. Ở bên cạnh phu nhân, là mấy vị di nương. Mà Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân cũng mặt mày hớn hở ngồi ở phía dưới, còn có mấy chị em dâu ngồi xung quanh. Trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười, ngươi một câu ta một câu nói chuyện rất vui vẻ.
Hạ Lan Tử Kỳ dẫn theo Tôn thϊếp vào nhà, sau khi hành lễ bái kiến với lão thái gia, cha chồng và mẹ chồng xong, quay đầu nói với Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân: “Nhị ca, Nhị tẩu. Xem ra trong những phòng mấy người chúng ta, hai người là có phúc khí nhất đấy. Tử Kỳ chúc mừng Nhị ca Nhị tẩu có quý tử tới!”
Sau đó có chút áy náy: “Hôm nay Tử Kỳ đi dâng hương làm lễ tạ thần, không thể đến chúc mừng Nhị ca Nhị tẩu trước. Hi vọng Nhị ca Nhị tẩu đừng để bụng! Còn nữa, Dật Phàm từ sáng sớm đã ra ngoài chơi rồi, đến bây giờ vẫn còn chưa về, mọi người cũng đừng giận chàng.” Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn Tử Đào cùng Liễu Tâm Vũ một cái, hai người đó vội vàng đem lễ vật dâng lên.
Nhị thiếu gia Tề Tường Thụy cùng Nhị thiếu phu nhân Liễu thị trao đổi ánh mắt một chút, Tề Tường Thụy liền cười nói: “Đều là người một nhà không cần nói nói khách sáo như vậy. Ta đây là nhị ca sao có thể giận Dật Phàm? Tứ đệ muội quá khách khí rồi.”
Tề Tường Thụy liếc mặt nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn đó bèn tiến đến nhận lấy lễ vật.
Hạ Lan Tử Kỳ muốn nhìn tiểu hài tử một chút, thuận miệng nói: “Đứa nhỏ sinh ra bao nhiêu cân? Bây giờ đang ở chỗ nào?”
Liễu thị vui mừng nhướng mày, bộ dạng vô cùng vui vẻ: “Sáu cân sáu lạng. Nhưng mà, bà vυ' vừa mới dỗ nó ngủ!”
Nếu đứa nhỏ đã ngủ rồi, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không có ý quấy rầy nữa.
Lúc này, lão thái gia mở miệng: “Hầu phủ sinh thêm con trai, thật sự rất là đáng mừng! Bắt đầu từ ngày mai, Hầu phủ chi tiền mời gánh hát nhỏ ở trên đường cái Kim Môn hát hí khúc miễn phí ba ngày, để cho dân chúng trong thành được chung vui cùng với phủ ta, bày tiệc ăn mừng!” Lão thái gia nhìn Triệu quản gia: “Chuyện này, giao cho ngươi đi làm!”
“Xin lão thái gia yên tâm, nô tài nhất định sẽ làm tốt việc này.”
Lão thái gia lại bổ sung thêm: “Còn nữa, mọi người trong Kim Mai các đều được thưởng thêm hai lượng bạc. Riêng những người vốn đang chăm sóc Vân Nương được thưởng thêm bốn lượng.” Khen thưởng này thật sự không hề nhỏ đâu! Tề Tường Thụy vừa nghe đã vội vàng đứng lên, vui mừng nói: “Tôn nhi thay mặt mọi người trong viện, đa tạ ân điển của gia gia!”
Đứa nhỏ này sinh ra đại diện cho sự hưng thịnh cùng huyết mạch kéo dài của Tề gia, huống hồ đây lại là tôn tử đầu tiên của mình nên lão thái gia hết sức cao hứng, nếu đã cao hứng, đương nhiên sẽ khen thưởng nhiều. Tuy rằng mấy người trong những viện khác cũng đỏ mắt theo, nhưng bọn họ không sinh ra đứa nhỏ nên đỏ mắt cũng chỉ có thể là vì ghen tỵ.
“Khụ khụ......” Lão thái gia lúc này đột nhiên ho khan.
Cẩm Nguyệt vẫn luôn đứng sau lưng lão thái gia, nhanh tay đấm đấm sau lưng ông cho tận đến khi ông bớt ho, lúc này mới quan tâm hỏi: “Cảm thấy thế nào? Đã thoải mái hơn chưa? Có muốn uống nước không?”
Lão thái gia nâng tay: “Đừng lo, ta không sao.”
Vẻ mặt Cẩm Nguyệt vẫn lo lắng, đề nghị nói: “Hôm nay người cũng không có ngủ trưa, bây giờ cũng đã tới giờ dùng cơm tối rồi. Thân thể quan trọng hơn. Không bằng chúng ta về trước nghỉ ngơi một chút đi!”
Bận rộn đến quá trưa, lão thái gia đúng là có chút mệt mỏi, hơi hơi nâng lên cánh tay. Cẩm Nguyệt rất ăn ý giơ tay, nâng ông dậy.
“Không còn sớm nữa, tất cả mọi người trở về dùng cơm tối đi!” Lão thái gia đi lên phía trước hai bước, lại đứng lại dặn dò vợ chồng Tề Tường Thụy: “Các ngươi nếu thiếu cái gì dùng thì cứ việc lên tiếng, phái chiếu cố chắt trai của ta thật tốt.”
Không đợi Tề Tường Thụy lên tiếng, Liễu thị đã giành nói trước: “Lão thái gia người cứ yên tâm! Đứa nhỏ này cũng là tròng mắt của chúng con, tuyệt đối sẽ được chăm sóc cẩn thận. Nhất định sẽ để nó khỏe mạnh lớn lên.”
Lão thái gia không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi ra ngoài, khi đi đến trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ, Cẩm Nguyệt lại giúp đỡ lão thái gia ngừng lại rồi hỏi Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, cô biết đấm bóp sao?”
Thấy nàng là tâm phúc bên người lão thái gia, Hạ Lan Tử Kỳ nói chuyện với nàng ấy cũng rất cung kính, nhẹ giọng nói: “Đấm bóp sẽ giúp đả thông một hai kinh lạc.”
Cẩm Nguyệt mỉm cười: “Tứ thiếu phu nhân có lúc nào rảnh, hoan nghênh đến Dưỡng Sinh uyển ngồi một chút. Ta muốn thỉnh giáo cô một chút về kĩ thuật đấm bóp.”
“Nàng học mấy cái này làm gì?”
Cẩm Nguyệt nhìn lão thái gia, thần sắc điềm đạm: “Lão thái gia thân thể không tốt, gần đây lại không hoạt động nhiều. Thϊếp muốn nhân lúc không có việc gì làm, có thể xoa bóp giúp lão thái gia, để người đả thông một vài kinh mạch.”
Nếu muốn đấm bóp thì tìm một nha đầu chuyên học xoa bóp cũng không phải việc khó gì, mà Cẩm Nguyệt lại có lòng muốn học cách đấm bóp để hầu hạ lão thái gia. Có tỳ nữ tri kỉ chiếu cố như vậy, trên đời khó tìm. Hạ Lan Tử Kỳ lập tức gật đầu đáp ứng: “Được, ta sẽ bớt chút thời giờ. Nhưng mà kỹ thuật của ta cũng chưa tốt lắm, hôm nào chúng ta có thể so tài!”
“Tứ thiếu phu nhân quá khách khí!” Cẩm Nguyệt quay lại đỡ lấy cánh tay lão thái gia: “Vậy thì ta sẽ ở Dưỡng Tâm Uyển chờ cô!”
Bọn họ đi xa rồi, Hạ Lan Tử Kỳ mới suy nghĩ lại, nàng tự nhủ: Xưng là ta, mà không phải là nô tỳ. Mọi người ở đây đều nhìn thấy, nhưng không có một ai đứng ra chê trách, nói vậy có nghĩa là tất cả mọi người đều đã tập mãi thành thói quen rồi. Xem ra, là người bên cạnh lão thái gia thì cho dù là hạ nhân, thì thân phận này cũng đáng để tự phụ!
Có điều, Cẩm Nguyệt này thật sự nghĩ muốn học xoa bóp sao? Sao nàng lại cảm thấy nàng ta có mục đích khác vậy? Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên vì có cảm giác bản thân có giác quan thứ sáu mà giật mình.
Lão thái gia đi rồi, mọi người cũng không cần ở trong này làm bộ nữa, đều đứng dậy cáo từ.
Trước cơm chiều Tề Dật Phàm đã quay về phủ, nhưng mà nghe nói sau khi về phủ thì luôn ở trong phòng mình, ngay cả cơm chiều cũng không đến ăn cùng mọi người mà là một mình ở trong phòng ăn. Mọi người không biết hắn chạy ra ngoài chơi lại trúng cái gió gì, chỉ là, đại đa số đều nghĩ rằng đồ ngốc này lại cứ nghĩ linh tinh gì rồi, cho nên cũng chẳng ai để ý.
Đương nhiên, người khác không thèm để ý. Hạ Lan Tử Kỳ lại càng không thèm để ý. Mối quan tâm duy nhất của nàng hiện tại, là làm sao mới có thể nhanh chóng hơn một chút điều tra ra nguyên nhân cái chết của Ngũ di nương, sau đó tìm lại được tự do, có thể thoải mái cùng Hoa Tranh nắm tay nhau.
Hạ Lan Tử Kỳ lấy ra cái chuông bạc kia, bởi vì nàng biết muốn tra ra hung thủ thì mấu chốt chính là nguồn gốc của cái chuông này. Nàng cầm chuông bạc đặt ở dưới đèn cẩn thận quan sát, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện ra ở bên trong cái chuông, tận chỗ trong cùng có một cái ký hiệu nhỏ hình X. Bởi vì ký hiệu quá mức bí ẩn, nên trong lúc bình thường rất khó phát hiện ra được.
Đã phát hiện ra ký hiệu này, Hạ Lan Tử Kỳ mừng như điên. Chỉ cần cứ theo ký hiệu này mà điều tra, nàng tin rằng sớm muộn gì cũng tìm ra được manh mối.
Hạ Lan Tử Kỳ nắm chặt chuông bạc, nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn. Trong lòng tràn ngập hi vọng, giống như là thấy được viễn cảnh ngày nàng cùng Hoa Tranh đoàn tụ hạnh phúc trong tương lai.
Trong lúc nàng đang trìm đắm trong suy nghĩ của mình thì, “Chi ——” một tiếng, cửa đột nhiên mở ra.
Hạ Lan Tử Kỳ giật bắn cả mình, mạnh mẽ ngẩng đầu đã thấy oan gia cả đời Tề Dật Phàm đang đứng ở cửa nhìn mình.