Hỉ Tương Phùng

Chương 19: Hữu kinh vô hiểm

“Chàng cùng Kim nha đầu ở chỗ này chơi đi! Thϊếp tới đại sảnh sẽ lập tức quay về!” Hạ Lan Tử Kỳ có ý ngăn cản.

“Không được, ta cũng muốn đi!” Tứ thiếu gia vung tay đem cục xương ném cho Kim nha đầu, hai tay ở vạt áo lau lau mấy cái có vẻ đã chuẩn bị chỉn chu hết cả rồi.

“Chẳng lẽ ngươi buổi tối không muốn chơi trò cưỡi ngựa sao?” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn, hơi hơi nheo mắt.

Tứ thiếu gia gật đầu: “Muốn!”

“Thế thì ngươi ngoan ngoãn ở đây đi.”

“Ừ! Vậy được rồi!” Tứ thiếu gia quay đầu, lại chạy theo Kim nha đầu đang thưởng thức miếng xương. Kim nha đầu vừa mới lấy được miếng xương, sao có thể lại để cho người ta lấy mất được, nhanh chóng chạy về phía hoa viên. Một lúc sau, một người một chó đã biến mất hút.

Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn bà Ngô một cái, ngoảnh lại thấy bọn nha đầu đã vây quanh phía dưới liền nhanh nhẹn hướng đại sảnh đi tới.

Nhìn thấy bọn họ đã đi xa, Ngô mụ lúc này mới vào nhà, đi đến bên giường vén chăn lên. Khi thấy máu đỏ trên tấm vải trắng kia bà vui mừng nở nụ cười, xem ra những lo lắng khi trước của bà đều thừa rồi. Nhị tiểu thư đã biết cách ở trong nghịch cảnh có thể tạo ra cho mình lợi thế tốt nhất.

Nàng đem vải trắng nhét quay về mặt trong, xoay người xuất môn, kêu bọn nha đầu tiến đến thu thập phòng, chính mình tắc chuyển tới chỗ không có người, đem rót đầy máu gà cá phao ném tới góc tường.

......

Tân nương tử vào cửa, việc kính trà này là không thể tránh. Hạ Lan Tử Kỳ thầm nghĩ sau khi ứng phó với bọn họ xong, sẽ tìm đến nơi không có người để gọi Tiểu Bạch truyền tin đến chỗ Hoa Tranh. Hiện tại nàng muốn giải thích ngày đó tại sao mình không giữ lời, thứ hai nàng càng muốn biết nàng đã như vậy rồi, Hoa Tranh có khi nào đã không còn cần nữa!

“Tứ thiếu phu nhân đến rồi!”

Vừa dứt lời, Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, ưỡn ngực ngẩng đầu, không chớp mắt, lấy tư thái đoan trang trầm ổn đi vào đại sảnh.

Nàng lập tức đi đến gần cái ghế bành ở chính giữa phòng trước tiên, hướng ông già đang ngồi trên đó, cúi người bái: “Cháu dâu Tiểu Kỳ, bái kiến lão thái gia!”

“Cháu dâu, miễn lễ!” Lão thái gia thanh âm già nua tuy rằng không lớn, nhưng cũng nghe ra thanh âm kia là thoải mái, vui vẻ.

Hạ Lan Tử Kỳ đứng thẳng người, nhận thấy ở trong Hầu phủ này địa vị cao nhất, tôn quý nhất chính là lão gia. Chỉ thấy ông ấy ngồi ở chỗ kia, tay cầm một cây trượng làm bằng gỗ lim tơ vàng, mặc cẩm bào màu đỏ tía thêu hoa văn vạn phúc. Không hề phúc hậu như Hạ Lan Tử Kỳ tưởng tượng mà là dáng người gầy gò, thần thái quắc thước, thân thể thập phần cường tráng.

Tóc của ông bạc gần nửa, trên cằm còn có để một chòm râu dê, tuy rằng thưa thớt trắng đen lẫn lộn, nhưng sạch sẽ, từng sợi được chuốt gọn gàng, thoạt nhìn cũng không khiến người khác chán ghét.

Lúc này, một nữ tử ở bên người lão thái gia mở miệng nhẹ giọng khen: “Dật Phàm nhà chúng ta thật đúng là phúc khí tốt! Có thể lấy được đứa con dâu tốt tìm trăm dặm mới thấy được như thế này.”

Hạ Lan Tử Kỳ đảo mắt nhìn lại, thấy nàng kia ước chừng ba mươi tuổi, mặc áo màu lúa non thêu hoa xuân, dáng người cao gầy, tướng mạo đoan chính, tuy rằng không thể coi là mỹ nhân, nhưng toàn thân toát ra một khí chất lãnh ngạo.

Nàng là ai? Lúc lão thái gia nói chuyện dám tùy tiện xen mồm? Hơn nữa nhìn kiểu dáng y phục của nàng không giống hạ nhân, nhưng vải dệt lại không phải thượng hạng như loại vải dành cho chủ tử! Người này chủ không phải, nô bộc không phải, lại đứng ở bên người lão thái gia, nói vậy đích thị là người của lão thái gia rồi. Hay nàng là tiểu thϊếp lão thái gia?

Hạ Lan Tử Kỳ đang mãi suy nghĩ, lão thái gia mở miệng hỏi: “Cháu dâu, cổ họng của cháu làm sao vậy?”

Hạ Lan Tử Kỳ biết hiện tại thanh âm của mình rất khó nghe, theo bản năng hắng giọng một cái: “Đúng như lời lão thái gia…, Tiểu Kỳ đang bị viêm họng, cho nên thanh âm khàn khàn. Nhưng mà không có gì đáng ngại, hai ngày nữa sẽ tốt thôi ạ!”

“À” lão thái gia gật gật đầu, trầm ổn nói: “Mẹ Dật Phàm mới mất hơn một năm, đáng lí ra không nên để nó vội vã cưới vợ như vậy. Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, thứ nhất hắn vẫn chưa có con nối dòng, thứ hai nghe cao nhân chỉ điểm cưới vợ sẽ xung hỉ, bệnh ngốc của Dật Phảm sẽ chuyển biến tốt! Cho dù việc này đã rất tốt rồi nhưng chờ tân nương tử sinh đứa nhỏ sẽ còn tốt hơn nữa! Ta tin mẹ Dật Phàm muốn nó tốt hơn bất kì ai khác, cho nên ta mới làm chủ đem cháu cưới vào cửa.”

Nghe những lời ấy, Hạ Lan Tử Kỳ thật muốn rớt nước mắt! Đây là chuyện gì? Không nên cưới vợ còn đem nàng cưới vào cửa? Trông cậy vào nàng sinh con cho nhà bọn họ? Nghĩ gì thế?

Lão thái gia lại nhắc nhở: “Về sau cháu chính là con dâu của Tề gia, phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, chiếu cố Dật Phàm thật tốt!”

Trường hợp này, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không thể phát hỏa, đành phải kiên nhẫn đáp: “Dạ, Tiểu Kỳ nhớ rõ.”

Lúc này, Tử Đào mang khay trà cụ đến trước mặt, Hạ Lan Tử Kỳ tự mình châm trà, rồi cầm chén trà quỳ trên mặt đất: “Thỉnh lão thái gia uống trà của cháu dâu!”

Nữ tử vừa xen mồm vào đứng ở bên cạnh người lão gia kia vội đi lên phía trước nhận lấy chén trà, đưa cho lão thái gia.

Lão thái gia nhìn nàng kia mỉm cười, vẻ mặt không chỉ có vui mừng mà còn tràn ngập tin cậy, có thể thấy được quan hệ của bọn họ không tầm thường! Nói vậy cô gái này không thể nghi ngờ đích thị là thụ…nhất sủng tiểu thϊếp, nhưng mà tuổi tác thật sự là kém quá xa. Hạ Lan Tử Kỳ âm thầm cảm thán.

Lúc này, lão thái gia uống xong trà của cháu dâu, nhẹ phất tay liền có hạ nhân bưng một chiếc khay khác đưa đến trước măth Hạ Lan Tử Kỳ. Hạ Lan Tử Kỳ nhìn lướt qua, thấy được phủ một lớp vải đỏ, cho dù không nói cũng biết bên trong là đồ đạc ban thưởng cho nàng.

Nàng tạ ơn, Tử Đào bưng khay đi đến vị trí đầu tiên phía bên phải.

Ngồi trên ghế là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ông mặc cẩm bào màu xanh thẫm, đầu đội ngọc quan, trên môi có râu cá trê, biểu tình hết sức nghiêm túc. Nhưng mà lớn lên so với lão thái gia phúc hậu hơn. Có điều Hạ Lan Tử Kỳ quan sát nét mặt, phát hiện khí sắc của Hầu gia không tốt lắm, phổi bị vượng hỏa, xem ra ngày thường cực kỳ lao tâm khổ trí làm việc.

Hạ Lan Tử Kỳ đi đến trước mặt của ông, quy quy cách cách quỳ xuống dâng trà: “Thỉnh cha chồng nhận trà của con dâu!” Hầu gia là một người không nói cười tùy tiện, đáp li, uống chèn trà rồi cũng giơ tay cho thưởng.

Theo quy cách, cũng đã tới lúc phải kính phu nhân trà rồi. Mẹ chồng nàng dâu trời sinh là oan gia, mối quan hệ này thật khó xử! Tốt xấu gì đây cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa, dù thế nào trước mắt cũng phải giải quyết xong cửa ải là bà ấy cho tốt đã. Hạ Lan Tử Kỳ cầm lấy bình trà trong tay nha hoàn, tự mình rót lấy một chén, nhu thuận quỳ xuống trước mặt phu nhân, cung kính nhẹ nhàng nói: “Con dâu kính mẹ chồng chén trà!”

Phu nhân nhận lấy chén trà nhưng cũng không hề uống mà đột nhiên bỏ lên trên bàn. Tâm Hạ Lan Tử Kỳ rơi xuống “lộp bộp”, âm thầm nghĩ: hay là phu nhân vừa gặp mặt đã muốn ra oai phủ đầu với mình?

Phu nhân thấy nàng khẩn trương, trên mặt mỉm cười ôn hòa, vươn tay về phía Hạ Lan Tử Kỳ mang vẻ hòa ái dễ gần, đúng mực nói với nàng: “Tiểu Kỳ lại đây, để mẹ chồng nhìn con một cái nào!”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, thấy phu nhân trời sinh mỹ mạo đoan trang, giơ tay nhấc chân đều ý nhị thể hiển rõ là quý phụ nhân. Hơn nữa bởi vì bà chăm sóc tốt nên làn da ngoại trừ ở khóe mặt hơi có vết nhăn nhưng nơi khác đều căng mịn. Thế nhưng màu da lại đen tối, sợ là thân thể có bệnh không tiện nói ra.

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng bồn chồn, bất an rụt rè vươn tay ra đã được phu nhân kéo đứng dậy: “Con dâu, Dật Phàm số khổ, mẹ đẻ năm trước vừa bệnh mất năm nay nó lại si ngốc. Giờ con đã về đây rồi, ta đem Dật Phàm giao lại cho con, hi vọng con về sau có thể dùng tâm mà chiếu cố nó, không chê nó, có thể thật lòng mà thương nó. Chúng ta vẫn luôn luôn tìm y hỏi thuốc cho bệnh tình của Dật Phàm, tin rằng ông trời phù hộ, mong rằng có thể xua mây đón trăng.”

“Vâng, con dâu nhớ kỹ.” Hạ Lan Tử Kỳ cúi đầu: “Con cam đoan, sẽ chiếu cố tốt tứ thiếu gia.”

Nghe được những lời này, phu nhân mới đem trà lên uống, đồng thời cũng thưởng cho nàng một mâm nhỏ các thứ. Lôi kéo tay nàng, lại nói: “Tiểu Kỳ! Con cùng Dật Phàm thành thân, ngũ thiếu gia cùng lục thiếu gia ra ngoài làm việc, vốn là tính trở về nhưng Trùng Châu ôn dịch hoành hành, quan phủ cố gắng phong tỏa kiềm chế dịch bệnh. Hiện tại nội bất xuất, ngoại bất nhập bọn họ chưa thể trở về. Nói đến chuyện này, thật đúng là khiến người khác lo lắng! Nhưng mà, nhị ca, tam ca của con, còn có tiểu cô đều đang chờ ở đây, con chào qua một tiếng đi!”