Biến Yêu Thành Cưới

Chương 83: Nuôi con không dễ dàng

Dịch: Sahara

Cuộc đối thoại giữa Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng kết thúc không mấy vui vẻ. Chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng Cố Thừa Đông, anh từ lâu đã quen với tính khí ấy của cô, chỉ cần bị người khác kích động một lúc thôi là đã từ bình yên chuyển sang nổi trận lôi đình.

Cố Thừa Đông đi xuống tầng trệt của khách sạn, Mộ Song Lăng đang ngồi ăn sáng trong nhà hàng. Chắc là cơm ở đây rất ngon, nhìn bộ dạng cô có vẻ rất hài lòng, anh nhìn mà cũng thấy thèm ăn.

Cố Thừa Đông đi tới trước mặt Mộ Song Lăng, gõ gõ nắm tay lên bàn.

Mộ Song Lăng ngẩng đầu, nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục cúi xuống ăn.

Anh lại gõ.

Lần này Mộ Song Lăng đặt cái bát sang một bên, cầm khăn giấy lên lau miệng, tiện thể lau luôn vết bẩn trên bàn.

Thấy cô ta không có dấu hiệu muốn đi, Cố Thừa Đông đành phải ngồi xuống.

“Anh thấy không, cuộc sống của chúng ta đều thất bại.” Làm xong tất cả, Mộ Song Lăng mới nhìn đến Cố Thừa Đông, “Hay là đây là bằng chứng chứng tỏ chúng ta là một đôi trời sinh nhỉ?”

Cố Thừa Đông không đáp, chỉ nhếch miệng.

Mộ Song Lăng mím môi: “Tâm sự chút nhé! Thực ra tôi cũng khá hiếu kỳ về anh, rõ ràng là tỏ thái độ giữ khoảng cách với vợ cũ, rõ ràng không phải một người hay dây dưa, rõ ràng rất kiên quyết trong vấn đề tình cảm, vậy vì sao vẫn không từ bỏ? Là vì cảm thấy hành động ấy của bản thân cũng không có gì to tát? Hay là vẫn chưa thể buông tay?”

“Cô muốn nói gì?” Cố Thừa Đông có vẻ rất hứng thú, khẽ nhếch cằm.

“Nếu anh không có ý định giảng hòa, thì cũng đừng để cho cô ấy hy vọng cái gì nữa. Phụ nữ đôi khi chỉ cần được đối xử tốt là sẽ cho rằng đối phương quan tâm để ý mình.” Mộ Song Lăng dựa lưng ra sau, “Anh hiểu ý tôi chứ?”

Cố Thừa Đông chỉ im lặng. Nét mặt anh cho thấy rõ anh đã từng do dự, có lẽ là anh chưa từng làm chuyện mà anh muốn làm. Trong số những việc anh đã làm, có một vài việc là anh cảm thấy mình phải làm, cũng có một vài việc là anh coi đó là chuyện nên làm, nhưng hầu như chưa có chuyện gì anh làm vì thích.

Mộ Song Lăng vẫn quan sát Cố Thừa Đông, dường như muốn nhìn rõ tâm gan anh: “Nếu còn do dự, vì sao…”

Cố Thừa Đông bật cười: “Không muốn phải sống mãi như thế.”

“Cái gì?”

“Dày vò nhau một hai lần là đủ rồi, không muốn cứ tiếp tục như vậy.” Thực ra, anh có thể hiểu ám hiệu của Cố Kế Đông, hiểu quyết định của Dương Cẩm Ngưng khi đó, vì thế anh chỉ phẫn nộ, chứ không hề thù hận họ. Không thể chấp nhận cũng chỉ là vì sự thiếu tin tưởng của đối phương đã ăn sâu vào xương tủy, anh không muốn cuộc sống của mình cứ mãi phải chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của người khác.

Đối với hôn nhân, anh yêu cầu cũng không quá cao, chí ý anh không muốn hai người cứ dày vò nhau mãi, thật sự rất mệt mỏi.

Cuộc đời ngắn ngủi, đã phạm sai lầm một lần, không muốn có lần thứ hai.

Ánh mắt Mộ Song Lăng nhìn Cố Thừa Đông, nửa hiểu nửa không.

“Tôi hỏi xong rồi, vừa nãy anh định nói chuyện gì?”

Cố Thừa Đông ngẫm nghĩ một lúc: “Đừng khích cô ấy!”

Mộ Song Lăng trợn măt kinh ngạc, rồi bật cười: “Anh định dùng cái gì để trao đổi điều kiện với tôi?”

“Vậy cô cứ tiếp tục khích cô ấy đi!”

Mộ Song Lăng bực mình, chửi thầm trong bụng.

Mấy ngày sau, Dương Cẩm Ngưng tự mình đi loanh quanh thăm quan Yên Xuyên, rồi tiện xe Cố Thừa Đông quay về Mạc Xuyên.

Sau khi về Mạc Xuyên, hai người cũng ít gặp nhau, nhưng tin tức về Cố Thừa Đông thì không phải không có. Trên mấy diễn đàn tin giải trí là hình ảnh Cố Thừa Đông và Mộ Song Lăng cùng nhau đi vào một bệnh viện, có lẽ là đi thăm Khưu Thịnh Danh.

Trong lòng Dương Cẩm Ngưng thầm nghĩ, tấm ảnh này còn có sức mạnh hơn cả ảnh hai người đi vào khách sạn cùng nhau.

Mấy ngày sau, đột nhiên Dương Cẩm Ngưng nghĩ tới một chuyện. Cô nhìn Nghẹ Tuyền đang quỳ rạp dưới mặt đất chơi xe điều khiển từ xa: “mặt đất sạch lắm, sạch hơn cả quần áo của con rồi đấy!”

Bé Nghệ Tuyền lập tức hiểu rõ mẹ đang mắng mình lau nhà bằng quần áo. Bị mẹ nói vô số lần, da mặt cô bé cũng trở nên dày: “Càng tốt, không phải lau nhà mà!” Nói rồi cô bé tiếp tục nằm sấp.

Dương Cẩm Ngưng thở dài, đứng dậy đi tới bên cạnh con gái, một tay lôi cô bé lên: “Còn tiếp tục thế nữa thì con ngủ dưới nền nhà luôn đi, đừng ngủ trên giường nữa.”

Nghệ Tuyền mếu máo.

Dương Cẩm Ngưng buông con gái, một lúc sau mới hỏi: “Con có thích ba không?”

Nghẹ Tuyền tiếp tục chơi, thấy chiếc ô tô đâm vào chân bàn, vô cùng bực mình.

“Thích!” Cô bé đáp lấy lệ.

“Thế con có muốn tới nhà ba ở mấy ngày không?” Dương Cẩm Ngưng dịu giọng dỗ dành con gái.

Nghệ Tuyền lập tức dừng chơi, trừng mắt vẻ kinh ngạc lẫn vui sướиɠ: “Có có!”

Dương Cẩm Ngưng ảo não, nuôi con lớn xong bảo cho nó đi mà nó lại thích thú đến thế, không thèm giả vờ nhớ mẹ một chút.

Dương Cẩm Ngưng lấy di động ra đưa cho Nghệ Tuyền, bảo cô bé tự nói chuyện với Cố Thừa Đông, làm như mọi chuyện không liên quan tới mình.

“Ba con nói gì?” Dương Cẩm Ngưng hỏi sau khi Nghệ Tuyền tắt máy.

“Ba nói ngày mai tới đón con.” Vẻ mặt cô cùng tự hào.

Dương Cẩm Ngưng còn muốn nói gì thì đã bị con gái chặn họng: “Ba không nói muốn mẹ đi cùng, mẹ không được đi theo!”

Dứt lời, cô bé lập tức bị mẹ “ngược đãi”.

Bé Nghệ Tuyền thu dọn đồ đạc của mình, Dương Cẩm Ngưng ngồi nhìn, tỏ ra rất khó chịu: “Con có muốn dọn cả nhà đi luôn không?”

Cô bé thản nhiên đáp: “Mẹ nói phòng này của con cơ mà, không cần dọn đi.” Dù sao cũng vẫn là phòng của mình!

Dương Cẩm Ngưng hít sâu, phải bình tĩnh, bình tĩnh…

Nghệ Tuyền lại vác ghế ra ban công, nhìn thấy ba, lập tức cúi xuống đeo ba lô lên lưng, tay còn xách một cái túi, chuẩn bị đi ra cửa. Dương Cẩm Ngưng ngồi trên sô pha, nhìn con gái bỏ đi không thèm quay đầu lại nhìn mình một cái, trong lòng chợt buồn, cảm giác cứ như là con gái sắp đi lấy chồng, sắp được hưởng hạnh phúc nên quên mất mình.

Dương Cẩm Ngưng đứng dậy đi ra cửa. Nghệ Tuyền đang đi giày, cô liền đưa tay ra véo má con gái, cuối cùng cũng nguôi giận, yên tâm quay vào nhà ngồi.

Nghệ Tuyền nhìn mẹ một cái, rồi xoa xoa hai má, sau đó đi thẳng ra khỏi nhà.

Cô bé vô cùng hào hứng chui vào xe, dùng cặp mắt xoe tròn nhìn Cố Thừa Đông.

Cố Thừa Đông có lẽ bị nụ cười của cô bé lây nhiễm, đưa tay lên vỗ vào mặt cô bé: “Sắp được nghỉ rồi, con có nhớ hứa sẽ được 100 điểm thi không?”

Cô bé tỏ ra rất tự tin: “Đương nhiên con sẽ được 100 điểm.”

Cố Thừa Đông lái xe đi: “Lúc ra khỏi nhà có chào mẹ không?”

“Không ạ.”

Cố Thừa Đông liếc cô bé: “Vì sao?”

“Con quên mất.”

“…”

“Ba là ba con, ba và mẹ sinh con ra, thế tại sao con lại chui ra từ bụng mẹ? Sao không phải chui ra từ bụng ba?” Tiểu quỷ bắt đầu phát huy tính cách không hiểu liền hỏi đến cùng.

Cố Thừa Đông nhíu mày: “Ba cũng rất muốn hỏi sao con lại ở trong bụng mẹ chui ra.”

Tiểu quỷ ngẫm nghĩ: “Con quên mất rồi!”, chẳng nhớ gì hết, “Chắc là tại mẹ con đẹp!”

Cố Thừa Đông: “…”

Chưa tới nhà mà Nghệ Tuyền đã ngủ mất, lúc xe vừa dừng thì cô bé tự tỉnh lại, hào hứng đi theo Cố Thừa Đông lên gác. Lúc đứng trong thang máy, thấy ba ấn nút, cô bé cũng đòi ấn. Cố Thừa Đông không cho cô bé ấn, cô bé lập tức nhìn chằm chằm anh không nói chuyện.

Tiểu quỷ này đúng là tính tình cổ quái. Cố Thừa Đông kết luận.

Nghệ Tuyền không hề lạ nhà, ngày đầu tiên vô cùng vui vẻ, được Cố Thừa Đông đưa ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn. Cô bé dường như muốn ăn hết những gì mà thường ngày không được ăn, mua cho cô bé thì cô bé lập tức cười, không mua thì mặt sẽ ỉu xìu.

Nghệ Tuyền chỉ ở lại mấy ngày nên Cố Thừa Đông cũng không thuê bảo mẫu, đành phải đi đâu cũng đưa cô bé theo. Ở công ty có việc, anh không dám để bé ở nhà một mình, đành dặn dò bé kĩ, đến nơi không được đυ.ng chạm chảy nhảy lung tung.

Kết quả…

Tiểu quỷ lôi giấy tờ trên bàn làm việc ngồi xuống đất hí hoáy vẽ, lúc sau lại vê viên bản thiết kế thành nắm, rồi lại lấy túi giấy đựng tài liệu kê xuống mông để ngồi.

Cố Thừa Đông bị con gái chọc tức. Lúc thấy sắc mặt anh sa sầm lại, cô bé còn nhìn anh bằng ánh mắt vô tội. Cuối cùng anh đành phải vạch ra một giới hạn: “Không được đi qua chỗ này, con chỉ có thể ngồi ở đó chơi.”

Tạm thời thỏa hiệp, tiểu quỷ gật đầu.

Giải quyết công việc xong, Cố Thừa Đông day trán. Trong phạm vi chơi đùa của Nghệ Tuyền, ghế dài, ghế tựa đều xiên xẹo lệch lẹo, trên mặt đấy rơi đầy giấy, còn cô bé đang ngồi tô tô vẽ vẽ… lực phá hoại đúng là không hề tầm thường.

Thấy con gái như vậy, Cố Thừa Đông bất giác mỉm cười.

Vẽ xong tranh, Nghệ Tuyền đứng dậy giơ lên: “Ba, con vẽ đẹp không?”

“Con mang lại gần đây cho ba xem.”

Dương Nghệ Tuyền lắc đầu: “Ba bảo con không được ra khỏi chỗ này mà.”

Cố Thừa Đông thở dài bất lực: “Con vẽ cái gì thế?” Đen thui một mảnh thế kia.

“Vẽ ba mà!”

Cố Thừa Đông: “…”

Mộ Song Lăng vừa vào liền trông thấy cảnh tượng trong này làm cho hoảng sợ. Cô nhìn Nghệ Tuyền, lại nhìn Cố Thừa Đông: “Anh làm bố thật là thất bại!”

Cố Thừa Đông cũng thấy đúng: “Lúc người khác mất mặt, lẽ ra cô nên làm bộ như không thấy mới phải!”

Mộ Song Lăng bật cười, đặt tập văn bản lên bàn cho Cố Thừa Đông ký.

Cô liếc nhìn Nghệ Tuyền, không kìm được đi đến bên cạnh cô bé: “Con tên gì?”

Tiểu quỷ nhìn Mộ Song Lăng, không nói gì.

Ồ, lãnh đạm quá nhỉ? Mộ Song Lăng sửng sốt: “Lúc người lớn hỏi, con không trả lời là không lễ phép đâu nhé, trẻ con không lễ phép thì cô giáo sẽ không yêu, sẽ không phát phiếu hoa đỏ cho con!”

“Con thích phiếu hoa hồng!”

“…” Mộ Song Lăng hít sâu, “Sao vừa nãy không trả lời cô?”

“Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ!” Nghệ Tuyền tiếp tục vẽ tranh.

“Mẹ con nói sai rồi.”

Tiểu quỷ tức giận: “Mẹ không sai! Mẹ nói gì cũng đúng!” Cô bé trừng đôi mắt tròn xoe, “Cô mới nói sai, còn nói con không lễ phép. Con không chơi cùng cô!”

Người lớn mà còn bị một con bé con bắt nạt? Mộ Song Lăng nín nhịn, hỏi tiếp: “Vì sao mẹ con nói gì cũng đúng?”

Tiểu quỷ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vì mẹ đẹp!”

Mộ Song Lăng bật cười, chạy tới trước mặt Cố Thừa Đông: “Anh xác định đứa trẻ này di truyền gene của anh chứ?”

Cố Thừa Đông đưa tập văn bản cho Mộ Song Lăng: “Cô có thể đi ra được rồi”

Cố Thừa Đông thở dài, nhìn con gái đang nghịch, hình như cô bé rất thích xé giấy… Anh không kìm được lắc đầu.