Dương Cẩm Ngưng liếc mắt nhìn Cố Thừa Đông rời giường đúng sáu giờ năm mươi phút, dành thời gian hai phút mặc quần áo, sau đó đánh răng rửa mặt, đúng bảy giờ xuống lầu ăn cơm, bảy giờ ba mươi đi làm, quy tắc làm việc và nghỉ ngơi giống như đã lắp đặt sẵn đồng hồ thời gian trong cơ thể, thời gian cố định, làm việc cố định, dường như không có ngoại lệ nào.
“Hôm nay về nhà sớm một chút!” Cô nhìn anh một lúc lâu mới trở mình sang bên kia.
Cố Thừa Đông liếc mắt nhìn cô, vừa lúc thấy cô trở mình qua, “Có việc?”
Không có việc thì không được nói như vậy sao?
“Hôm nay là sinh nhật mẹ.” Ngừng lại hai giây, “Ừm, mẹ.”
Anh dường như cười nhẹ một chút, nhưng vì sao lại cười, cô không hiểu rõ được, lúc một lần nữa trở mình lại thì chỉ còn thấy được bóng dáng anh đã đi đến cửa. Sau khi thức dậy cô tự mình đi chọn quà. Tả Tần Phương không có bất cứ yêu cầu gì với cô.
Huyết thống, có lẽ cũng không thể bì được, người thân ruột thịt cũng không thể cho cô cái cảm giác ấm áp trong tim như vậy.
Cố Thừa Đông thực sự trở về sớm, hơn nữa còn mang theo quà.
Sau khi ngồi trên xe, Dương Cẩm Ngưng mới nghĩ ra điều gì đó, “Món quà có vẻ không thích hợp.” Nhận định của cô xưa nay là luôn chỉ chú trọng những món quà thực tế, đương nhiên chỉ giới hạn những đồ nào tặng cho mình.
“Vậy cảm thấy nên mua gì mới thích hợp?”
Anh nhìn thấy rất rõ giọng điệu cố ý bới móc của cô.
“Chỉ có chút hiếu kì không biết đó là kiến nghị của ai mà thôi.”
“Sau đó sẽ đi cảm ơn người ta?”
“Chỉ là nghĩ, cô thư kí xinh đẹp hay trợ lí đặc biệt nếu mà đảm đương những việc này, có phải là nên đặc biệt tăng thêm tiền lương hay không?”
“Ý kiến này rất đáng để suy nghĩ.”
Thông tin mà cô muốn biết vẫn chưa đạt được, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Ngoài cửa sổ xe, những cây dương không ngừng chạy lùi về phía sau, màu xanh non mơn mởn chuyển thành màu xanh biếc, rậm rạp tươi tốt.
“Nếu lại tăng tốc độ lên thì sẽ như thế nào?” Cô mang gương mặt có thoáng chút tò mò quay sang nhìn anh.
“Muốn biết sao?”
“Muốn!”
Ngay sau đó anh liền tăng tốc, cô lại hạ thấp cửa sổ xuống, cô dám khẳng định rằng, đầu tóc của mình bây giờ nhất định là giống như tổ chim rồi. Trong lúc xe tăng tốc không lâu, thì điện thoại của Cố Thừa Đông rõ ràng nhận được tin nhắn đến.
Anh cũng không xem điện thoại của mình, mà còn ra hiệu bảo cô cầm lấy. Mặc dù không hiểu ra làm sao cả, nhưng cô vẫn vươn tay thò vào trong túi quần của anh. Anh chỉ mặc một chiếc quần, tay cô lần tìm tới lui, có thể cảm nhận được cơ thể cường tráng của anh, đột nhiên mặt nóng bừng lên. Lập tức nhanh chóng mở điện thoại ra, chính xác là có một tin nhắn. Mà còn là tin nhắn nhắc nhở bọn họ đã vượt quá tốc độ, phạt hai trăm tệ. (Cà Chua Ép: Đọc đoạn này cảm thấy mắc cười quớ, J ko lẽ CTĐ “chỉ” mặc một chiếc quần?*** Sahara: ngó lại rồi, đúng là… một chiếc quần )
Đây chính là cái gọi như thế nào là tăng tốc độ…
“Nếu điện thoại không có liên kết ràng buộc với hãng xe thì không cần phải nộp tiền đúng không?”
“Không đi nộp thì sẽ như thế nào?”
“Trừ điểm mà thôi, cứ để họ trừ đi… tiếp tục lái xe xem họ có thể làm được gì?” (Cà Chua Ép: Đây là Điều 43 Luật giao thông đường bộ TQ quy định nhé, theo quy tắc tích điểm trong 12 tháng, cụ thể bạn nào muốn tìm hiểu thêm cứ hỏi bác Gu gồ ha! )
“Này, nói gì đi chứ!”
“Cố Thừa Đông đánh tay lái rẽ vào con đường khác, “Liên kết mạng lưới toàn quốc.”
Thực ra cô chủ yếu chỉ muốn biết, nếu như không đi nộp phạt mà tiếp tục lái xe, bất luận là tùy ý trừ đi bao nhiêu điểm, thì anh vẫn cần lái xe, vẫn cần phải đi ra đường… Dù kết quả sẽ là gì đi nữa, nhưng rõ ràng loại việc này không có khả năng xảy ra đối với Cố Thừa Đông.
Sinh nhật của Tả Tần Phương từ trước đến nay đều là cả nhà cùng nhau đoàn tụ ăn một bữa cơm, cũng sẽ không có quá nhiều nghi thức chúc mừng gì. Ngày này năm ngoái, cô cũng lôi kéo Cố Thừa Đông cùng đến, nhưng đương nhiên tình hình cụ thể như thế nào, bản thân cô cũng không còn nhớ nữa, đại khái là chính cô cũng bất ngờ. Cố Thừa Đông cũng không phản đối chuyện cùng cô đóng giả quan hệ vợ chồng tốt đẹp. Như vậy tính ra, bọn họ đối với việc này cũng coi như đã có thỏa thuận ngầm.
Tả Tần Phương biết bọn họ sẽ đến nên sớm đã mua thức ăn làm cơm đợi họ rồi.
Dương Cẩm Ngưng mang quà sinh nhật bọn họ đã mua trao tận tay cho Tả Tần Phương, “Mẹ, đây là một chút tấm lòng của chúng con, cái nào hữu dụng là của con mua, cái nào không dùng được là của Thừa Đông mua.”
“Đứa trẻ này, Thừa Đông cũng có lòng mà, còn nói như vậy nữa!”
“Vốn là vậy mà, con cũng không có nói sai.” Cô khoác vai Tả Tần Phương, cùng nhau đi mở quà, Cố Thừa Đông ở lại dưới lầu nói chuyện phiếm như có như không với Dương Nhất Sâm.
Tả Tần Phương thấy giữa cô và Cố Thừa Đông vẫn tùy tiện thoải mái như thường, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng cuộc sống của họ nữa, thôi thì cũng tùy ý Dương Cẩm Ngưng, để cô đến nhà bếp phụ giúp mình. Bản thân Dương Cẩm Ngưng cũng muốn như vậy, để tránh ở lại trong phòng khách xem bọn họ cười cười nói nói, đặc biệt là chuyện phải bất đắc dĩ cùng Cố Thừa Đông đóng vở kịch vợ chồng thân mật trước mặt mọi người, quả thực rất mệt! Đã mệt đủ rồi, còn phải cố gắng ép bình tỏ ra bình thường trước mặt người nhà, bản thân cô không muốn, ít nhất là không muốn để tâm tình không tốt của ngày hôm nay làm bản thân tiếp tục không vui.
Có muốn quan tâm tới một người khác hay không thực ra rất đơn giản. Thức ăn trên bàn không phải có đồ cô thích, còn có cả những món Cố Thừa Đông thích nữa. Nếu không phải là Tả Tần Phương gắp thức ăn cho Cố Thừa Đông thì ngay cả bản thân cô cũng không rõ.
Dương Cẩm Ngưng không thích hỏi, chỉ chăm chăm trả lời câu hỏi của Tả Tần Phương và Dương Lập Hải.
Dương Nhất Sâm cũng không biết là vì để tránh hiềm nghi hay là vì cái gì mà luôn tìm chuyện để nói với Cố Thừa Đông, hơn một nửa vấn đề đều liên quan đến việc công ty, nói chung thường là hỏi quan điểm của Cố Thừa Đông về các phương hướng phát triển công ty. Cố Thừa Đông sau khi trầm tư một lát thì đưa ra quan điểm của mình, đương nhiên cũng sẽ có một chút thiếu sót.
Thực ra Cố Thừa Đông lúc này trái lại có một chút giống với những nhân vật chủ mưu tinh tường lão luyện trong TV, chính là cái bộ dạng suy nghĩ thâm sâu khó lường.
Bản thân cô không thích đề tài này, cho nên với tính cách của mình cô đương nhiên sẽ lựa chọn làm ngơ.
Trong lúc Dương Cẩm Ngưng suy đang nghĩ, hôm nay bản thân nên thưởng thức bầu không khí bình yên này, thì điện thoại của Cố Thừa Đông lại vang lên. Dương Cẩm Ngưng liếc mắt nhìn anh một cái, anh cũng không nhận điện mà trực tiếp ngắt điện thoại, tiếp tục thảo luận với Dương Nhất Sâm.
Tả Tần Phương thấy vậy nhịn không được liền nói, “Có lẽ là có việc gì gấp, Thừa Đông con cứ nghe máy đi!”
Cố Thừa Đông tỏ vẻ xin lỗi một chút liền cầm điện thoại đi ra ngoài. Dương Cẩm Ngưng nhìn theo bóng dáng của anh, đành chấp nhận, bất luận cảm giác của cô đối với anh là tốt hay xấu, thì nhân cách của anh cô cũng không thể phủ nhận hay bôi nhọ được.
Lúc Cố Thừa Đông cầm điện thoại trở vào, biểu tình vô cùng áy náy.
Dương Cẩm Ngưng giả vờ không nhìn thấy, cũng không mở miệng hỏi anh là có việc gì.
Dương Lập Hải thấy anh như vậy, lo lắng hỏi, “Có phải là công ti xảy ra việc gì rồi không? Nếu như có việc gấp, thì mau mau quay về đi. Ở đây cũng không có việc gì, việc chính cần hơn!”
Dương Cẩm Ngưng đã ăn xong một chén cơm, hiện lại đi xới thêm một chút nữa, còn dùng thìa canh múc đầy một bát canh, “Cơm của mẹ lúc nào cũng ngon, không nhịn được phải ăn nhiều một chút!”
Cố Thừa Đông liếc sang cô một cái, “Thật ngại quá, quả thật có chút việc gấp. Ba mẹ, con xin lỗi, không thể ở lại với ba mẹ được.”
“Không sao không sao, có việc thì cứ đi xử lí.” Tả Tần Phương thấy bộ dạng Cố Thừa Đông quả thực là đã gặp chuyện gì rồi, lại liếc mắt nhìn sang Dương Cẩm Ngưng, thấy cô một chút phản ứng cũng không có, lại gắng sức để cô thấy được ánh mắt mình.
“Cẩm Ngưng, con ở đây đợi một ngày đi, để Thừa Đông đi xử lí công việc, ở chơi với mẹ thêm một hai ngày.” Dương Lập Hải thấy Dương Cẩm Ngưng không có ý định đi, liền chủ động đưa ra phương án này.
Dương Cẩm Ngưng ngước đầu lên, thấy Cố Thừa Đông nhẹ nhẹ thở ra một hơi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai, cái gì cũng không nói.
Sau khi Cố Thừa Đông rời đi, Dương Cẩm Ngưng chủ động đi rửa bát, nhưng Tả Tần Phương cảm thấy có gì không ổn liền chạy đến hỏi cô. Cô cũng không qua loa chiếu lệ, nói rõ chỉ là có chút vướng mắt. Tả Tần Phương đi qua, biết giữa hai vợ chồng khó tránh vì chút chuyện nhỏ cãi nhau, sau khi khuyên bảo một hồi cũng không nghĩ sâu xa nữa.
Dương Cẩm Ngưng ở đây chờ đợi, sau đó thì lôi kéo Tả Tần Phương cùng mình đi ngủ, buổi tối nói vài lời chuyện bâng quơ.
Tả Tần Phương hồi tưởng lại lần đầu tiên khi nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng, chỉ cảm thấy đó là một cô bé xinh đẹp. Sau khi biết cô chỉ có một mình mẹ là người thân, thì cảm thấy rất buồn, liền bàn bạc với chồng mang cô về nuôi dưỡng. Bà chỉ cần nghĩ đến một cô bé đơn độc sống một mình, thì trong lòng liền cảm thấy đau buồn, nhắm mắt lại dường như còn có thể nhìn thấy bóng dáng cô đơn của cô.
Tay Dương Cẩm Ngưng bị bà nắm chặt lấy, “Xem ra, trời sinh con ra là để làm con gái của mẹ.”
“Đúng vậy, trời sinh con ra là để đến nhà chúng ta làm công chúa.”
Chỉ cần không suy nghĩ sâu xa, không suy nghĩ nhiều, ấm áp chẳng qua chỉ là cần một cái nắm tay đơn giản!
Dương Cẩm Ngưng chờ đợi ba ngày mới trở về biệt thự Dạ Hoa. Đón tiếp cô ngoài gia đình nhỏ xa cách ba ngày, còn có một xấp ảnh lớn không biết là do ai gửi đến. Cô đem tất cả chỗ ảnh đó mở ra, địa điểm cụ thể không dễ đoán được, nhưng ba người trong ảnh cô lại có thể nhìn rất rõ ràng.
Cố Thừa Đông, Diệp Vãn Hi, Tô Tình!
Cô cầm xấp ảnh lớn lên xem, xem kĩ từng bức lại từng bức.
Dường như có thể dựa vào cảnh tĩnh trong ảnh mà đoán ra được tình hình ngày đó, Tô Tình không biết đã phát bệnh gì, Diệp Vãn Hi gọi điện thoại cho Cố Thừa Đông, khiến Cố Thừa Đông mau chóng chạy đến.
Cô đem ảnh vứt sang một bên, nghĩ một lát, liền rút bên trong ra vài tấm ảnh có vẻ mờ ám, dùng một cái túi khác gói lại, để ở chỗ chỉ có cô mới tìm ra được.
Trong thời gian đó cô cũng gọi vài cuộc điện thoại để tìm hiểu về tình hình buôn bán hiện tại của cửa hàng. Cửa hàng bây giờ đã đi vào quỹ đạo, cô cũng không cần phải bận tâm lo nghĩ gì nữa, chỉ cần đem tiền hàng đưa vào tài khoản công ty, hơn nữa còn phải kiểm tra xem tiền vốn bán hàng của cửa hàng mỗi tháng phải chăng đã đưa vào trong tài khoản của mình.
Lần đầu tiên kinh doanh, cô cũng không nghĩ mình sẽ thành công, chỉ là thử sức mà thôi. Hơn nữa cô cũng không nghĩ mình sẽ biến thành tỉ phú triệu phú gì, tiền nhiều cũng không có nghĩa là sẽ hạnh phúc, đủ dùng là được rồi, cô hiện tại rất hài lòng với những gì mà bản thân mình làm được.
Nắm được tình hình cửa hàng xong, cô mới đi tưới nước cho hoa trong vườn. Cô thích làm vậy, trước khi bản thân sắp tức giận hoặc là nổi điên lên, tìm một chút việc vặt mà làm, làm dịu đi tâm tình của mình, không cho phép bản thân giống như một kẻ điên điên cuồng gầm gừ cắn xé người khác. Tưới nước xong, cô còn dùng cái xẻng nhỏ nhổ bỏ đi đám cỏ dại xung quanh luống hoa. Bởi vì vừa mới tưới nước cho hoa xong, chân giẫm lên không ít đất bùn, toàn bộ vùng đất trông có vẻ rất lộn xộn. Cô lại phải đi xử lí rất lâu, khi giải quyết xong thì mặt trời cũng đã xuống núi rồi.
Cô đứng ở cửa nhìn xe của Cố Thừa Đông tiến vào.
Loại đàn ông nhiều tiền đẹp trai sẽ thu hút sự thèm muốn của nhiều phụ nữ khác, đây là chuyện rất bình thường. Khó trách nhiều bậc cha mẹ sẽ muốn con cái mình tìm kiếm những người đàn ông có điều kiện. Lớn lên đẹp trai hoặc có điều kiện tốt, chiếm được như thế thì tốt, chiếm được như thế mới có thể an tâm được.
Cố Thừa Đông đứng trước mặt cô, không nghĩ cô vậy mà sẽ đứng ở đây, muốn há miệng nói một câu: Tiểu biệt thắng tân hôn?
Đương nhiên lời còn chưa kịp nói ra thì cô đã trực tiếp văng ra một một câu, “Cố Thừa Đông, anh có phải có chút quá đáng rồi không?”
“Là có ý gì?” Anh vẫn đạm nhiên như vậy, giống như người nên tức giận chỉ là một mình cô.
“Xin hỏi, suy cho cùng thì có việc gì gấp mà ngày đó sinh nhật mẹ lại khẩn cấp như cháy nhà phải rời đi?” Hai tay cô vòng trước ngực, trên mặt lại tăng thêm vẻ phiền muộn yêu mị . Nếu đứng trước mặt cô là một cô nương nhà lành trẻ đẹp yếu đuối, thì chỉ cần nhìn qua liền biết là cô đang ức hϊếp người ta.
“Đây là nói “mình được lợi còn oán trách người ta”?” Nếu cô không đồng ý, lúc đó nên ngăn anh lại, bây giờ đã qua mấy ngày rồi mới đề cập đến.
“Ngăn anh lại?”
“Có thể thử một chút xem.”
Thử?
Cô chỉ thích người đàn ông biết tự giác.
Cô đem những tấm ảnh đó ném vào mặt anh, trong nháy mắt, tưởng như là cực kì vui vẻ, có thể quang minh chính đại mà ném vào anh, nhưng ném những tấm ảnh đó rồi cũng không làm thay đổi những phiền muộn trên gương mặt vô cảm của cô.