Anh, Em Sai Rồi

Chương 50: Gia đình êm ấm [1]

Ngày tháng theo thời gian lặng lẽ trôi qua, thoáng một cái, bốn năm đã qua, trong bốn năm này đã có nhiều thay đổi.

Ví dụ như, gia đình Trình đại nhân đã chuyển về ngôi nhà có cảnh quan tuyệt đẹp, giao thông thuận lợi trong một khu dân cư cao cấp.

Ví dụ như, bạn Tô, không còn giống bạn Tô trước đây nữa, bây giờ chúng ta nên tôn kính gọi là cô giáo Tiểu Tô , sau khi hoàn thành nghiên cứu sinh, bạn Tô đã nhảy vọt trở thành nữ giáo sư bồi dưỡng những nhân tài vĩ đại của đất nước, thế giới chính là như vậy, luôn tràn ngập kỳ tích.

Ví dụ như, cách đây bốn năm, ông nội Trình đã mặt dày đem con gái yêu quý của cô giáo Tô theo lên máy bay, không còn được quay trở lại với tư cách là công dân của tổ quốc nữa, mỗi khi giáo sư Tiểu Tô nhớ con, cũng chỉ có thể gọi điện thoại hoặc nói chuyện với con qua màn hình.

Lại ví dụ như, hiện tại, con trai yêu quý của cô giáo Tiểu Tô đã trở thành một cậu bé lanh lợi hoạt bát rồi, giống như khuôn mặt thu nhỏ của Trình đại nhân vậy, đôi mắt sáng sâu không đáy, còn có tính tình trầm tĩnh dọa người, thật là giống Trình đại nhân, TMD!! Cô giáo Tiểu Tô thực sự cảm thấy con mình trưởng thành quá sớm, trầm lặng quá mức, tiểu đại nhân quá mức, đôi khi đứng trước mặt nó, cô cảm thấy chính mình mới là đứa trẻ, điều này làm cô cảm thấy đau đầu kinh khủng. Cô đã hơn một lần oán hận, vì sao nó lại là con cô, vì sao con cô lại không giống mình, vì sao ông nội Trình không mang theo nó?

Kỳ thật, đối với việc oán hận của cô giáo Tiểu Tô, chúng ta hẳn đều hiểu rõ, ai bảo cô thường xuyên bị con mình khinh bỉ nào? Bình thường bố mẹ đều dốc lòng dạy con cái, nhưng mà cô giáo Tiểu Tô kia thì ngược lại, con cô không sợ cô, cười nhạo cô, còn thường cùng Trình đại nhân hợp tác để chọc giận cô, cô giáo Tiểu Tô ở nhà địa vị thật là đáng thương, thật là thê lương quá đi mà.

Nên đi xét nghiệm máu thôi.

Một buổi trưa nọ, cô giáo Tiểu Tô đang hứng trí bừng bừng chơi “Plants vs Zombies”, trong phòng chỉ vang lên nhạc nền và tiếng nhấp chuột không ngừng, giờ phút này, cô cực kỳ phấn khởi, bởi vì ở trận chiến N màn N, cô rốt cuộc đã sắp thắng rồi, đây thật là thời khắc đáng ghi nhớ nha! Chỉ còn vài bước nữa là chiến thắng, cô giáo Tiểu Tô đang thầm nhảy nhót trong lòng, rất vui vẻ… Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ túm lấy váy cô, làm cô sợ tới mức giật bắn người [thật không nói nổi, chơi trò chơi say mê đến mức bị dọa luôn rồi], cúi đầu liền thấy đứa con cô vừa yêu vừa hận.

“Mẹ ơi, con đói bụng.” Tên nhóc kia chớp đôi mắt mọng nước, vẻ mặt buồn bã nhìn cô.

Cô giáo Tiểu Tô lúc này mới choáng váng nhận thức được buổi sáng đã mau chóng trôi qua, quên mất đấy, nhưng vẫn đang luyến tiếc trò chơi này lắm, quay qua nói với cậu nhóc: “Đinh Đinh à, con ra ngoài ăn với bà Chu trước nhé, đừng phiền mẹ.”

Tên nhóc này liền chu miệng, tức giận nói: “Mẹ quên rồi ư, hôm nay bà Chu về quê, cơm trưa tự chúng ta lo lấy.”

Cô giáo Tiểu Tô lúc này mới vỗ đầu nhớ ra, sáng nay bà Chu đã nói có việc phải đi ra ngoài, cơm trưa tự mình lo lấy, cô làm sao mà lại quên được nhỉ, aizz, lại khiến con trai khinh thường rồi.

Nhìn sang cậu nhóc khuôn mặt nhỏ nhắn, cô nhất thời hổ thẹn đứng lên, làm mẹ ai lại để con đói chứ, lại nhìn sang màn hình máy tính, trò chơi này thật là khó dứt bỏ nha, khó chọn quá đi, cô giáo Tiểu Tô vẫn là mặt dày đặt con ở phía dưới, cười ngượng ngùng với con: “Cái kia, Đinh Đinh yêu quý à, chờ mẹ…” Cô chưa kịp nói hết, chợt nghe “cạch” một tiếng, phích cắm đã được giựt ra.

Mặt cô giáo Tiểu Tô lúc xanh lúc tím, lại không thề phát giận, im lặng chờ đợi, liền nghe được thằng quỷ nhỏ kia lầm bầm, “Trò chơi trẻ con như vậy, ngay cả con cũng không chơi, mẹ nên làm đi làm cái gì đó ăn đi thôi.”

Cô giận đến độ muốn nghiến răng, tên nhóc này rốt cuộc là con ai?

Thôi bỏ đi, cô còn phải mang tên nhóc đáng ghét này đi kiếm cái gì đó để ăn?

Mọi người đều biết, bạn Tiểu Tô học nấu ăn, đáng sợ đến độ ai cũng phải bái phục, cho nên Trình đại nhân vì muốn gia đình êm ấm nên không bao giờ để cô vào bếp, bình thường đều là do dì Chu đến đây nấu cơm, nếu Trình đại nhân ở nhà thì đều là do anh lo liệu.

“Mẹ à, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, nếu không con sợ nơi đây toàn bộ sẽ bị cháy mất.” Tên nhóc thò cái đầu vào dò xét, nhìn bộ dạng bận rộn của mẹ mình thì không khỏi lo lắng.

Cô giáo Tiểu Tô nhường nhịn mãi cũng thành thói quen, cô không thèm chấp nhất, miệng hô một tiếng bảo đứa nhỏ tránh xa một chút, một tay bỏ bắp cải vào nồi, nước sôi bắn lên, cô nhất thời hoảng sợ, tình huống này trước kia từng xảy ra một lần, nhưng là, rõ ràng cô học không giỏi, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, âm thanh lo lắng của con vang lên, “Mau, mau dùng nắp nồi đậy lại.” Cô lúc này mới hoàn hồn từ cơn khϊếp sợ, nhanh tay lấy nắp nồi đậy lại.

Sau cái tai nạn đáng sợ này, cô giáo Tiểu Tô mặt mày bơ phờ cùng con trai đi ra ngoài.

Cũng may gần nhà họ có một tiệm Kentucky, thời tiết tháng bảy rất nóng, lại còn vào giữa trưa, cô không hề nghĩ ngợi liền dẫn con vào tiệm Kentucky này.

Đến khi cô quay lại để một khay đồ rán lên bàn, đứa nhỏ kia mặt vẫn khó chịu, bạn Tô rất là buồn bực, đành phải dỗ ngọt: “Đinh Đinh ngoan, mẹ mua cho con phần ăn trẻ em, còn được tặng đồ chơi nữa này, thật là thích nha.”

Đứa nhỏ khinh khỉnh liếc cô một cái, trề môi nói: “Trẻ con.”

Cô giáo Tiểu Tô thầm nói với mình, chỉ là trẻ con thôi, còn nhỏ nên thế, vì vậy cô lại mỉm cười thật tươi, dịu dàng nói với con: “Nào, ăn thử gà rán đến từ New Orleans thôi, ngon lắm…”

“Con không ăn những thứ không dinh dưỡng như vậy, ba đã nói, không ăn thức ăn nhanh.” Tên nhóc này thật có nguyên tắc, rất giống ba nó.

Cô giáo Tiểu Tô thật là… không còn gì để nói.

Được lắm, ba con đánh rắm thì cũng có mùi thơm, ta… ta là mẹ con, chẳng lẽ lại hại con sao?

Nhìn đứa trẻ ở bàn bên kia, ăn cực kỳ vui vẻ, cô giáo Tiểu Tô không khỏi cảm thán, đứa trẻ đáng yêu đó là con mình thì tốt biết bao!

“Vậy con muốn ăn cái gì? Nói cho mẹ nghe nào.” Bạn Tiểu Tô kiềm chế cảm xúc, mang vẻ mặt tươi cười che đậy tâm trạng đau khổ của mình.

“Ba nói, bữa trưa ăn cơm.”

Lại là ba nói, ba con là người nổi tiếng hay chủ tịch nước à, sao lại nhiều danh ngôn khuyên bảo thế kia.

“Ba con còn nói cái gì?” Bạn Tiểu Tô muốn xem xem ba ba hắn còn bao nhiều lời dặn dò.

“Ba còn nói, Đinh Đinh à, khi ba không có ở nhà, con phải chăm sóc mẹ tốt, nhất là về mặt ăn uống.”

Giống thật, con không cần đến ngữ khí ba mình cũng bắt chước giống đến như vậy, giữa trưa lại dọa người.

Cô giáo Tiểu Tô cực kỳ buồn bực, không thèm để ý đến tên nhóc quỷ kia nữa, dù sao đói thì sẽ phải ăn thôi, cầm hamburger lên cắn một miếng, trong lúc ăn quá nhập tâm, cô không nhận thức được túi di động của mình đã bị một bàn tay nhỏ lấy đi.

Tên nhóc này rất nhanh kết nối được với di động Trình đại nhân, tránh xuống gầm bàn nói nhỏ: “Ba à, mẹ đang ăn thức ăn nhanh.”

Đương nhiên, mẹ cậu không hề biết được mọi chuyện đang diễn ra.

Bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày mới nói: “Đưa điện thoại cho mẹ.”

Cô giáo Tiểu Tô phản ứng rất chậm, chỉ thấy đứa con bảo bối của cô tay cầm điện thoại lắc lắc, miệng nở nụ cười tươi rói, ý bảo: “Mẹ, người chết chắc rồi.” Cô khóc không ra nước mắt, phun hết thịt gà trong miệng, lau miệng, sau đó hắng giọng, cầm lấy điện thoại khẽ cười: “Ông xã à, em dẫn Đinh Đinh đi ăn cơm.”

“Thật ư? Ăn ngon không?” Phía bên này điện thoại, cô giáo Tiểu Tô rùng mình một cái, giọng ông xã không cần phải trầm đến mức ảm đạm thế chứ.

Cô giáo Tiểu Tô nghẹn ngào, sau đó lại là vang lên âm thanh gϊếŧ người không đền mạng, “Không được đóng gói thức ăn trên bàn, bây giờ dắt Đinh Đinh về nhà, hai mươi phút sau sẽ có người đến đưa hai mẹ con cơm trưa, còn nữa, tối nay về anh tính sổ tiếp với em.” Nói xong điện thoại “tít” một tiếng đã bị ngắt.

Tim cô đập thình thịch, thảm rồi, đêm nay sẽ bị Trình đại nhân ăn đến mảnh xương cũng không còn.

Cô giáo Tiểu Tô vô cùng uất hận u ám đau thương nhìn tiểu quỷ đang đắc ý kia, giờ phút này, cô thật sự muốn đánh vào mông của cậu, hỏi, con rốt cuộc có phải là do ta mang thai mười tháng dốc hết tâm huyết sinh ra không hả, hả hả?!!

Suy nghĩ của tác giả: Con trai bảo bối của họ Trình vừa lóe sáng đã gặt hái thành công rồi a…

Bé trai đã xuất hiện, bé gái thì sao đây?

Tôi thật là khó nói quá đi…