Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Chương 21

Về sau, hai người cũng không đề cập tới chuyện phát sinh hôm đó nữa mà bảo trì quan hệ mập mờ. Bất quá, Ngạn Lạc Thường hiểu, cho dù không nói tiếng nào, Yến Phàm Vũ như trước vẫn hảo hảo chiếu cố mình, mà chính hắn cũng sẽ quý trong thời gian một năm ước hẹn quý giá này. Ít nhất, trước khi chết có thể lưu lại chút gì đó đáng giá… Một hài tử ….

Tại Lăng Vân Thành ba tháng, hai người rốt cuộc cũng quay về sơn trang. Mà ở trên đường cũng nhận được thư của Mộ Lăng Phi, Hạ Thanh Minh đã bình an sinh hạ hài tử.

Thoáng cái, đại môn đã ở trước mắt. Hạ Thanh Minh đã đứng chờ sẵn ngoài cửa, tiếu dung sáng lạn, bước tới trước mặt hai người:” Lạc Thường, Phàm Vũ, các ngươi đã trở về a…”

“Thanh Minh, cẩn thận vẫn hơn, ngươi vừa mới sinh hạ hài tử!” Ngạn Lạc Thường cẩn cẩn dực dực nói.

“ Ha, ha, Thanh Minh a, cục cưng đâu rồi, cha nuôi hắn đến đây, như thế nào lại không đem hắn theo?” Yến Phàm Vũ vừa lái vừa đùa ở bên cạnh.

“Hắc hắc, hắn mấy ngày nữa sẽ tròn tháng. Ta còn tưởng các ngươi bận rộn công sự ở Lăng Vân thành mà không về được.”

“ Làm sao có thể, ta thế nào cũng là cha hài tử, sao có thể bỏ qua lễ trảo chu của con mình cơ chứ!”

“ Tốt lắm, tốt lắm. Vào trong thôi, ngoài trời gió rất lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.” Ngạn Lạc Thường lôi kéo Hạ Thanh Minh hướng trong trang bước vào, Yến Phàm Vũ nán lại dặn dò mấy người Thích bá vài câu rồi chính mình cũng đi vào, trên gương mặt vẫn không ngớt ý cười.

Mộ Lăng Phi trong đại sảnh đã sớm đợi, trông thấy Hạ Thanh Minh đem theo Ngạn Lạc Thường cùng Yến Phàm Vũ tiến đến, liền lập tức lại gần

:” Các ngươi cuối cùng cũng về, lần này khổ cực rồi!”

“ Không có a, Phi ca, sự tình đã sắp xếp thỏa đáng, hẳn là không có gì đáng ngại.”

“ Ân, ta xem tín ngươi đưa tới, đích thật là không sai,bất quá, cũng cần phải thông báo lại với sư phụ.”

“Ân….” Yến Phàm Vũ cùng Mộ Lăng Phi hai người cũng bàn chính sự, ngoài phòng truyền đến thanh âm thanh thúy cùng âm thanh hài nhi khóc nỉ non.

“Tâm Xảo tỷ tỷ, Tâm xảo tỷ tỷ, đệ đệ, cho Hạ Nhi ôm đệ đệ một cái nào!”

Mộ Hạ lôi kéo Tâm Xảo, một mực muốn ôm đệ đệ của mình.

“ Hạ Nhị, chú ý, ngươi còn bé, không chừng sẽ đánh rơi đệ đệ của ngươi mất.” Hạ Thanh Minh bất đắc dĩ đi ra phía trước, tiếp nhận nhi tử trong tay Tâm Xảo.

“ Không thể a…. Đệ đệ sinh ra đã lâu, ta một lần cũng không được ôm qua. Nương ôm qua, phụ thân ôm qua, ngay cả Tâm Xảo tỷ tỷ cũng ôm qua, ta mặc kệ. Hạ Nhi cũng muốn ôm!”

Nhìn hài tử bốc đồng trước mắt, Hạ Thanh Minh xoa xoa đầu hắn:” Hạ Nhi láu lỉnh, ngươi xem, cha nuôi cùng Lạc ca ca đã trở lại, không cho bọn họ gặp đệ đệ sao?”

Mộ Hạ cười cười nhìn Ngạn Lạc Thường cùng Yến Phàm Vũ, miễn cưỡng cong lên cái miệng nhỏ nhắn:” Được rồi, bất quá, nương nhất định phải cho Hạ Nhi ôm đệ đệ một cái!”

“Hảo!”

Hạ Thanh Minh đem hài tử ôm đến chỗ Ngạn Lạc Thường.

Trong ngực, hài nhi mở to hai mắt trong veo, nhìn hai người trước mặt. Bàn tay nhỏ bé vô lực nắm lại, thỉnh thoảng còn tự đá bắp chân chính mình. Ngạn Lạc Thường ôn nhu vuốt ve gò má hài tử, thực mềm a. Đột nhiên di chuyển tầm mắt đến xương quai xanh của hài tửu, không tránh khỏi một trận sợ hãi mà lắp bắp.

“ Thanh… Thanh minh, cái này….. Đây là…..”

Lục mang tinh rõ ràng hiện lên.

“ Đúng vậy, hắn là Tây Nạp tộc nhân….” Thanh Minh mỉm cười, đem hài tử chuyển cho Ngạn Lạc Thường.

Tây Nạp tộc…. Đứa bé này là Tây Nạp tộc….

Trong nội tâm vô cùng kích động, một Tây Nạp sinh mệnh đã ra đời. Đứa bé này chính là Tây Nạp tộc nhân tương lai, lại sinh trưởng trong một gia đình tốt như vậy.

“ Thật tốt quá… thật tốt quá…” Ngạn Lạc Thường mỉm cười đem hài tử lên

trước mặt cọ đi cọ lại, không ngừng dùng thanh âm nhẹ nhàng lặp lại mấy chữ này, Mà hài tử như thế được Ngạn Lạc Thường trêu đùa cũng không khỏi khanh khách cười.

Nhìn Ngạn Lạc Thường tâm trạng tốt như thế, Yến Phàm Vũ cũng cảm thấy trong lòng một cỗ vui mừng, hướng Thanh Minh hỏi:” Danh của hài tử như thế nào a?”

“ Mộ Thanh” Haha, danh tự lại lấy từ tên mẫu thân. Phi ca ái Thanh Minh thật sâu nên cũng muốn hài tử đem theo hình bóng của Thanh Minh.

Tất cả mọi người cứ như vậy ở đại môn trêu đùa Tiểu Mộ Thanh. Tiếng cười hạnh phúc cũng theo đó mà phát ra bên ngoài.