*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MộngVì chấn hưng xã đoàn, người mới như Thạch Tiểu Cường cũng nghĩa bất dung từ gia nhập trong đội ngũ chiêu mộ, hơn nữa không tốn chút sức lực nào đem Từ Chí Thành chiêu mộ đến dưới trướng, nhận lấy khen ngợi của đoàn trưởng cùng phó đoàn trưởng.
Để tỏ lòng đối Thạch Tiểu Cường ca ngợi, đoàn trưởng tại chỗ vỗ bàn quyết định: Quan hệ hữu nghị!
Từ Chí Thành ôm tâm tình kích động của một thiếu niên thuần khiết ngây ngô nhìn Phó Vân Thanh, không tiếng động biểu đạt lòng cảm kích của chính mình.
Buổi tối dùng qua cơm chiều, Từ Chí Thành sớm trở về nhà lên mạng, Thạch Tiểu Cường xem TV trong chốc lát cũng đi lên giường chờ Cao Thành trở về.
Mấy ngày gần đây thời gian Cao Thành trở về càng lúc càng muộn, nhìn ra được ở tại nơi này đối với Cao Thành cũng không phải quá phương tiện, Thạch Tiểu Cường cũng không phải chỉ một lần đề cập qua với Cao Thành, nhưng đều bị Cao Thành hồ lộng cho qua.
Thời gian gần điểm 12h, Thạch Tiểu Cường ngồi ở trên giường đọc sách, Cao Thành mới mang theo một thân mùi rượu trở về.
Tiếu Khắc giúp đỡ Cao Thành đến phòng khách ngồi xuống trên ghế sa lon, Thạch Tiểu Cường liền chạy ra,
“Cao Thành không có sao chứ?” Thạch Tiểu Cường không phải chưa từng gặp qua Cao Thành uống rượu, trên cơ bản có thể được xưng tụng là ngàn chén không say, huống chi Cao Thành tự chủ rất mạnh, bình thường hơi có men say liền đặt chén rượu xuống ngừng uống.
Tiếu Khắc vừa mới buông tay, Cao Thành liền trực tiếp mềm nhũn ở trên ghế salong, “Chủ tịch uống nhiều quá, bên này có canh tỉnh rượt không?”
Thạch Tiểu Cường lắc lắc đầu.
“Ta đây đi nấu, ngươi xem hắn đi” Tiếu Khắc vén tay áo đi vào phòng bếp.
Thạch Tiểu Cường ngồi xổm trên solon nhìn khuôn mặt ngủ của Cao Thành, đây là lần đầu tiên hắn uống say, rất đáng làm kỷ niệm, vì thế lấy điện thoại di động ra chụp lại một tấm hình.
Ánh đèn loang loáng chợt lóe, Cao Thành liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu lưỡi đến cứng cả lại nói: “Này mặt trời lên thật là nhanh”
Thạch Tiểu Cường cố nén không cười, Cao Thành lại mơ màng ngủ mất tiêu.
Tiếu Khắc nấu canh xong đem Cao Thành đánh thức, cùng Thạch Tiểu Cường hợp tác vất vả uy hắn một chút, Cao Thành lại ngủ tiếp.
“Hắn rốt cuộc uống nhiều ít?” Thạch Tiểu Cường nhìn đến Cao Thành như vậy thì lòng cũng rất đau.
“Cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm” Tiếu Khắc nhìn xem bên ngoài, “Ta đi về trước, ngày mai để cho chủ tịch nghỉ ngơi một ngày, bữa sáng chuẩn bị cho ngài ấy ăn một chút thức ăn nhẹ”
“Hảo, ta đã biết. Đã làm phiền ngươi.” Thạch Tiểu Cường tiễn Tiếu Khắc đi, quay trở vào trong phòng ở bên người Cao Thành nằm xuống.
Mới vừa nằm xuống, nguyên bản không có phản ứng đột nhiên Cao Thành một cái trở mình đem Thạch Tiểu Cường ôm vào trong ngực, cọ xát đầu Tiểu Cường, sau lại ngủ như chết.
Ban đêm thực im lặng, chỉ có tiếng quy luật hít thở, Thạch Tiểu Cường nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa vào trong lòng ngực Cao Thành.
Nhà, ý nghĩa dựa vào, ý nghĩa trách nhiệm, ý nghĩa tin cậy, ý nghĩa thói quen.
Có lẽ ở thật lâu lúc trước hắn chưa từng nghĩ qua, chính mình một ngày nào đó sẽ hội nằm trong lòng một người nam nhân, nhưng là hiện tại, hắn phát hiện tất cả chuyện này đều là tự nhiên như vậy, hắn thậm chí bắt đầu tham lam hưởng thụ sự ôn tồn chăm sóc của người nam nhân này.
Nhưng trời sinh khuyết thiếu cảm giác an toàn, Thạch Tiểu Cường càng cảm thấy hạnh phúc thì nội tâm càng sợ hãi mất đi. Dù sao hạnh phúc đến dễ dàng, hội làm người ta lo được lo mất, làm người ta cảm thấy được bất quá đều là Kính Hoa Thủy Nguyệt, Hoàng Lương Chi Mộng*.
(*)Kính Hoa Thủy Nguyệt: tựa như câu hoa trong gương, trăng trong nước, diễn tả một điều gì đó rất hư ảo. Hoàng Lương ở đây chỉ hạt kê có màu vàng, ý của câu thành ngữ này ví với sự mơ tưởng viễn vong và những ước mong không thể thực hiện được.
Mà người có thể làm cho tất cả chuyện này vỡ nát, chỉ có Giang Lệ.
Hắn phải làm chút gì đó để bảo vệ cái nhà này của mình, bảo vệ đến hạnh phúc của mình.
—————–
Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Tiểu Cường liền nấu một ít cháo loãng phối lên mấy cái dĩa ăn sáng, Cao Thành khi tỉnh dậy đã sắp đến mười giờ rồi, xoa cái đầu đau nhức ngồi trên gường phát ngốc trong chốc lát.
Ngày hôm qua là chúc mừng cái hạng mục cùng công ty TK hợp tác mà tổ chức yến hội, trên yến hội thần long kiến thủ bất kiến vĩ chủ tịch TK rốt cuộc lộ diện, nhưng cũng không có xuất hiện trong yến hội, mà là trong một cái phòng nghỉ cùng hắn gặp mặt.
Lúc trước bệnh tình mẫu thân nguy kịch, hắn thiếu TK một cái đại nhân tình, cho nên theo ý nào đó mà nói, chủ tịch TK coi như ân nhân cứu mạng, Cao Thành đối với hắn rất là kính trọng.
Nhưng, thương trường như chiến trường, không có chân chính địch nhân, cũng không có đồng bọn vĩnh viễn không phản bội, đây là một thế giới tà ác, đã tràn ngập đủ loại hấp dẫn. Không ai có thể đáng giá ngươi vĩnh cửu tín nhiệm, càng không cần phải... Tạo bất kỳ một cái địch nhân nào.
Chủ tịch TK nói ra điều kiện thập phần dày, có thể có được cơ hội như vậy, xí nghiệp Cao thị hắn cơ hồ có thể trở thành lão đại dẫn đầu ở Á Châu. Nhưng tương đối, súng bắn chim đầu đàn, đế quốc sẽ không bỏ qua khối thịt béo này.
Bất luận cái gì đều có hai mặt của nó, ngươi đạt đến bao nhiêu thành tựu, thì nhất định phải phó ra bao nhiêu đại giới.
Hắn Cao Thành không phải rất sợ người chết, nhưng là hắn không thể lấy tánh mạng thân nhân đi mạo hiểm. Huống chi, phụ thân rời khỏi thương giới đã lâu, mẫu thân thân thể lại vừa mới khôi phục, hắn hiện tại yêu cầu không phải là sự nghiệp của mình rộng lớn giàu có, mà càng nhiều hơn là hiếu kính cha mẹ, rút ra được nhiều thời gian ở bên bọn họ.
Hắn mệt mỏi.
Cao Thành không phải không thừa nhận nội tâm của hắn đang sợ hãi, hắn sợ hãi chính mình hội mất đi. Mất đi những... thứ kia dù có dùng tiền thì cũng đều đổi không được.
“Ngươi đã tỉnh? Có đói bụng không?” Thạch Tiểu Cường mặc một cái tạp dề đi đến, sờ sờ mặt Cao Thành, “Sắc mặt thực kém, đi rửa mặt đi, ta có nấu cháo cho ngươi”
Cao Thành giữ chặt tay Thạch Tiểu Cường, ngẩng đầu nhìn hắn “Ta muốn từ chức”
“Cái gì?” Thạch Tiểu Cường nghi hoặc.
“Ta nghĩ muốn từ chức chủ tịch, đem công ty bán đi” Sau đó chúng ta lại bắt đầu làm lại từ đầu, chuẩn bị một cửa tiệm buôn bán nhỏ, thường thường an an qua cả đời. Không bao giờ...nữa đi trông nom cuộc đấu tranh gay gắt này, rốt cuộc không cần suốt ngày lo lắng đề phòng.
Thạch Tiểu Cường ánh mắt nhu xuống, ôm lấy Cao Thành, ở đỉnh đầu của hắn hôn xuống, “Kia cứ làm như vậy đi, chúng ta mở một cửa hàng sủng vật, ta tới nuôi ngươi”
Cao Thành ngửi vị khói dầu trên quần áo Thạch Tiểu Cường, không biết làm sao lại nghĩ tới cuộc sống vợ chồng bình thường, vợ ở nhà nấu cơm, chồng tan tầm sớm về nhà, tuy rằng sẽ khắc khẩu sẽ chiến tranh lạnh, nhưng mỗi đêm đều ôm nhau ngủ trên một cái giường. Cuộc sống không phải đồng thoại*, gia thêm chút dầu, muối, tương, dấm mới có thể cho những ngày sau càng thêm tư vị. Trong lòng giãy dụa chậm rãi bình tĩnh lại, “Hảo. Chúng ta quyết định”
(*)truyện nhi đồng
“Ân”
—————————
Trong quán cà phê thơm ngào ngạt, một đám thanh niên nam nữ tụ họp, nam một loạt, nữ một loạt, ngồi đối diện nhau.
Phó Vân Thanh hắng giọng chuẩn bị vào trước là chủ*, đánh vỡ cục diện bế tắc, chiếm trước địa vị có lợi. Nhưng mà không đợi hắn há mồm, nữ Phương đại tỷ liền đứng lên.
(*) ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo
“Tuy nói chúng ta hai trường cách nhau không quá xa, nhưng bình thường tất cả mọi người rất ít khi chạm mặt, hôm nay hữu duyên có thể ngồi cùng một chỗ, coi như là cái duyên phận, mọi người đừng câu nệ, hảo hảo vui chơi đi.”
Các nam sinh ngây ngô cười nghênh hợp, sớm đem Phó Thanh Vân trước xuất phát ăn nói rụt rè quên đến phương trời tây nào rồi.
Chu Giai Giai ngồi ở giữa một đám nữ sinh, nói không nhiều lắm, nhưng là thanh tú động lòng người, không ít nam đồng học đã sớm âm thầm lo lắng hơn một chút. Đối với phần đông nam đồng học lấy lòng, Chu Giai Giai chính là mỉm cười lễ phép từ chối, cuối cùng đặt mông đến ngồi bên cạnh Thạch Tiểu Cường vẫn luôn bảo trì trầm mặc.
Từ Chí Thành ai oán nhìn Thạch Tiểu Cường, dùng ánh mắt truyền lại tin tức: huynh đệ a, con đường cách mạng đắc nên cho nhau giúp đỡ a, ngươi không thể ăn trong chén nhìn trong nồi a, ngươi phải thời khắc ghi nhớ ngươi là người có phu chi phu a ~~~
Thạch Tiểu Cường cái trán treo lên một giọt mồ hôi lạnh, xấu hổ nhìn về phía Chu Giai Giai, Chu Giai Giai thân mật tươi cười, vừa không lãnh mạc cũng không nhiệt tình, ai cũng đắn đo không biết chính xác nàng đến tột cùng là có ý gì.
“Ta là Thạch Tiểu Cường, nhĩ hảo”
“Nhĩ hảo, Chu Giai Giai.”
“Nghe nói ngươi học là mỹ thuật tạo hình? Vẽ tranh sao?”
“Không, là nhân thể điêu khắc.” Chu Giai Giai trả lời một hai câu, một bên Từ Chí Thành liền ngồi không yên, ngầm dùng chân cố gắng đá đá Thạch Tiểu Cường.
Thạch Tiểu Cường tái là một người bình tĩnh, lúc này cũng ngồi không yên. “Nếu là nhân thể điêu khắc, ngươi có cần người mẫu hay không a?”
Nhắc tới người mẫu, Chu Giai Giai hai mắt rõ ràng tỏa sáng, “Ngươi muốn làm người mẫu cho ta sao?”
“Không, không phải” Thạch Tiểu Cường mượn cơ hội kéo qua Từ Chí Thành, “Ta đề cử hắn cho ngươi, bạn của ta, Từ Chí Thành, dáng người này siêu lớn!”
Từ Chí Thành lộ vẻ mê gái cười, “Nhĩ hảo, nhĩ hảo, ta là Từ Chí Thành.”
Chu Giai Giai đối với Từ Chí Thành vươn tay ra, do dự một chút vẫn là lễ phép nắm lấy, “Nhĩ hảo. Ngươi thật sự muốn làm người mẫu cho ta?”
“Thật, so với hoàng kim còn thật hơn” Từ Chí Thành trực tiếp đem Thạch Tiểu Cường đẩy sang một bên, “Ta đặc biệt được thiên phú làm người mẫu, mẹ ta thường nói, ta từ nhỏ chính là đã làm người mẫu mạng”
“Ha hả, chính là làm người mẫu mệt chết đi, có đôi khi không được nhúc nhích lên đến mấy tiếng đồng hồ đấy.”
“Xảo, ta cũng thích vẫn không nhúc nhích, không dối gạt ngươi, ta bình thường không có ham cái gì, liền ưa thích ngồi xuống, ngồi xuống liền qúa nửa ngày, cũng không một cái nháy mắt.” Từ Chí Thành nói xong, bày ra mấy tư thế “Ngươi coi, chuyên nghiệp đi?”
Chu Giai Giai mím chặt môi cười gật đầu, “Tốt lắm, đem điện thoại của ngươi cho ta, ngày mai có thời gian người đến trường học của chúng ta, nhưng trước tiên ta nói trước, ngươi cũng không thể đến lúc đó thì đổi ý a”
“Yên tâm, yên tâm, ta là nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!” Từ Chí Thành vỗ bộ ngực nói.
Thạch Tiểu Cường nhìn Chu Giai Giai cùng đại tỷ rất có ăn ý trao đổi một ánh mắt, chỉ biết Từ Chí Thành tên ngu ngốc này phỏng chừng là bị lừa rồi, bất quá sắc đẹp trước mắt, không cho phép hắn làm hôn quân thật chẳng phải là không đủ làm huynh đệ sao.
Cách đó không xa, hiệu trưởng cầm kính viễn vọng cùng Triệu chủ nhiệm chặt chẽ giám thị lấy.
Triệu chủ nhiệm không hiểu ra sao, không biết bọn họ đến tột cùng là đang làm cái gì, người ta tốt thanh niên lêu lổng cùng một chỗ muốn làm quan hệ hữu nghị, rất bình thường, hoạt động nhiều khỏe mạnh a, có tất yếu phải làm thần bí như vậy sao?
Hiệu trưởng giữ im lặng, xem trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại di động ra, rồi nhắn một dòng tin ngắn: báo cáo chủ tịch, hết thảy an toàn, tạm thời không có chuyện gì.
Cao Thành nhìn tin nhắn, trả lời nói: cách mạng chưa thành công, đồng chí tiếp tục cố gắng.
“Thạch tiên sinh đi quan hệ hữu nghị sao?” Tiếu Khắc buông một ly hồng trà, thuận tiện đem văn kiện trên bàn thu thập xuống.
“Đúng vậy, hiện tại hắn thật ra là người bận rộn, so với ta còn vội” Cao Thành tự giễu cười cười, cầm lấy ly hồng trà uống một ngụm, “Tiếu Khắc, ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập, cùng nhau dốc sức làm đến hiện tại. Ta cứ như vậy buông tay, ngươi có thể hay không không cam lòng?”
Bọn họ sở trải qua quá khứ, không phải nói dăm ba câu thì có thể khái quát hết. Hắn chua sót cười, “Đương nhiên không cam lòng, ít nhất vị trí này là chúng ta từng bước một đi tới, có thể có thành tựu như ngày hôm nay, đến cỡ nào không dễ dàng, không ai so với chúng ta rõ ràng hơn.”
“Bất quá, so với thành tựu hôm nay, ta càng để ý đến bạn hữu của ta, người nhà của ta.” Tiếu Khắc mỉm cười, “Cho nên, ta chưa từng hối hận đi theo ngài, chủ tịch”
Cao Thành tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn trần nhà, thoải mái thở dài một hơi, “Tài phú bất quá đều là vật ngoài thân, chân chính có thể đi vào trong lòng, chỉ có cảm tình.”
Mọi người là như thế này, thời điểm không chiếm được thì vĩnh viễn theo đuổi, sau khi đem thiên hạ cầm trong tay, ngược lại sợ hãi chính là cô độc. Thật vất vả trong biển người mênh mông gặp nhau, lưỡng khỏa tâm dựa vào nhau cùng một chỗ, trao đổi độ ấm cho nhau, sưởi ấm lẫn nhau. Một khi đã có thói quen với độ ấm này, sẽ không thể quên, lưu luyến ỷ lại, lặp đi lặp lại nhiều lần tìm kiếm, thẳng đến gắt gao ôm lấy, cái loại khát vọng trong lòng này vô pháp khắc chế.
————————-
Từ Chí Thành làm người mẫu được một ngày thì vẻ mặt liền cầu xin chạy trở về, bổ nhào vào trong lòng ngực Thạch Tiểu Cường mà bắt đầu oán giận, “Đây là đùa giỡn! Đây là dùng ánh mắt gian trá!! Các nàng một đám nữ sinh lại muốn ta cỡi hết cho bọn nàng xem! Rất hèn hạ, quá vô sỉ!”
“Ngươi mới đê tiện! Ngươi mới vô sỉ!” Chu Giai Giai theo sau, mang theo một đám nữ sinh hung thần ác sát tới cửa, “Từ Chí Thành, ta chưa thấy qua người nào so với ngươi càng đê tiện, so với ngươi càng vô sỉ! Còn không chạy nhanh trở về cỡi quần áo làm người mẫu cho chúng ta!”
“Ta đê tiện! Ta vô sỉ!” Từ Chí Thành kinh ngạc chỉ vào mình, “Ngươi nói ta như thế nào đê tiện, như thế nào vô sỉ?”
“Ngươi còn dám nói ngươi không đê tiện, ngươi không vô sỉ! Mọi người nói coi, có người nào hèn hạ như hắn, có vô sỉ như hắn không?” Chu Giai Giai ngẩng cổ lên trừng mắt nhìn Từ Chí Thành, bất đắc dĩ chiều cao chênh lệch, sinh ra không bao nhiêu áp lực, “Cho ngươi cỡi quần áo, ngươi khó chịu kỳ quặc không nói, thế nhưng... Lại vẫn...Ngươi quả thật chính là sắc đảm che trời!”*
(*): Sắc là háo sắc, đảm là gan, có thể hiểu câu này ý là háo sắc tới mức chuyện gì cũng dám làm.
“Ta sắc đảm che trời?” Từ Chí Thành thanh âm cao hai cái đexiben, “Là ai cầm đầu lừa một nam sinh cởi hết quần áo? Ta là nam sinh a! Nam sinh bình thường a! Các ngươi nữ nhân có thể hay không có chút rụt rè, có thể hay không đừng hào phóng như vậy a!”
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Thạch Tiểu Cường nhỏ giọng hỏi Sở Thu.
Sở Thu đẩy cho hắn một chút ánh mắt, hạ giọng nói: “Căn cứ theo nhiều năm kinh nghiệm của ta mà xem, đoán chừng là Từ Chí Thành không có đi vào khuôn khổ”
“Ta đoán hắn khẳng định di chuyển, đáng tiếc năng khiếu nội tại không đủ, bị nữ sinh ghét bỏ.” Phó Vân Thanh cũng bu lại, thuận tiện phô bày cơ thể cường kiện của mình, “Sớm biết vậy ta đi thì tốt rồi, không nghĩ tới có thể cứu lại hòa bình cho thế giới, người sáng lập nghệ thuật huy hoàng chỉ có ta ~”
Thạch Tiểu Cường lộ vẻ hắc tuyến, rất lãnh đạm bình tĩnh không nhìn tới hắn.
Chu Giai Giai thay đổi bộ dạng tiểu nữ sinh ngây thơ của ngày quan hệ hữu nghị, thay vào một biểu tình tà ác của một nữ vương, khinh miệt nhìn Từ Chí Thành, “Ai nha, cũng không biết lúc trước ai nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Khó trách có câu nói, nam nhân đáng tin, heo mẹ có thể leo cây! Cùng với tin tưởng nam nhân xem ra phá mồm, còn không bằng tin tưởng liên đoàn bóng đá Trung Quốc!”
(câu này nhờ anh gút gồ dịch á hem hiểu lắm a, ai giúp mộng zới)
“Ngươi thế nhưng lấy liên đoàn bóng đá Trung Quốc đến vũ nhục ta! Có chuyện có thể nhẫn nhưng có chuyện không thể nhẫn!” Từ Chí Thành nghiêm trọng đốt cháy hừng hừng liệt hỏa, nắm chặt tay giống như muốn động thủ.
Thạch Tiểu Cường nhìn thấy tình thế không ổn lắm, đuổi bước lên phía trước ngăn lại, “Hảo nam nhân không cùng nữ nhân đấu, chúng ta bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút”
Chu Giai Giai cười lạnh một tiếng, mặt không đổi sắc, “Động võ đúng không, cũng không nhìn xem tỷ tỷ ta như thế nào?”
Từ Chí Thành quay đầu nhìn Phó Thanh Vân, Phó Thanh Vân sờ sờ cái mũi, “Đánh với ta ngang tay”
Từ Chí Thành nịnh nọt đến bên người Chu Giai Giai, “Nếu không ta thương lượng một chút, mặc cái quần đi?”
“Mặc cái quần?” Chu Giai Giai cười lạnh ba tiếng, “Xem chính là đồ vật này nọ dưới quần của ngươi!”
Các vị nam sinh theo phản xạ che bộ vị trọng điểm của mình, ăn ý nghĩ đến: hiện tại nữ sinh khi nào thì đã đột phát hào phóng, bước vào không bị cản trở?
Từ Chí Thành cũng không nghĩ tới Chu Giai Giai có thể thẳng thắng như vậy, khϊếp sợ rất nhiều nhưng cũng cảm thấy bi ai cho tiểu đệ đệ của chính mình. Không nghĩ tới thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp ánh sáng lại bị tập thể triển lãm, rất bi kịch a!
Từ Chí Thành đỏ mặt, nín nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn về phía Thạch Tiểu Cường.
Thạch Tiểu Cường vốn là nghĩ chui xuống đất, thật không nghĩ đến bị người phát hiện, hắn chỉ hảo kiên trì lên, “Chu Giai Giai, Từ Chí Thành tốt xấu gì cũng là một nam sinh, làm sao trước mặt nhiều nữ sinh như vậy cỡi quần áo, lần đầu tiên khẳng định có điều so ra thẹn thùng. Nếu không, chúng ta hãy nghĩ một cái biện pháp vẹn cả đôi đường đi.”
“Hừ, bản thân ta lại nghĩ muốn bẻ gẫy biện pháp của nó.” Chu Giai Giai chậm rãi nắm tay, thanh âm xương cốt răng rắc răng rắc thập phần rõ ràng.
Thạch Tiểu Cường lui về phía sau từng bước, tránh ở vị trí người qua đường giáp.