Lôi cô nương càng ngày càng cảm thấy Thích Thiếu Thương cổ quái!
Ở Tư Dạ Trấn mang Cố Tích Triều đi có thể giải thích: Cố Tích Triều là khâm phạm của triều đình, mà Thích Thiếu Thương chính là phải làm chuyện mà một bộ đầu phải làm.
Dỗ Cố Tích Triều đi vào giấc ngủ, tại thời điểm hắn gặp ác mộng liền chăm sóc hắn cũng có thể giải thích: không muốn bởi Cố Tích Triều thất thường mà lại khiến tất cả mọi người ngủ không ngon.
Như vậy, xin hỏi, Cố Tích Triều có ăn thịt hay không thì phiền Thích đại gia chuyện gì? Sự cổ quái của Cố Tích Triều đã đủ nhiều, không nói lời nào, không sợ đau, quen đổ máu, ban ngày cùng đêm tối là hai biểu tình hoàn toàn tương phản, thêm một việc chỉ ăn rau thật sự không ảnh hưởng toàn cục!
Mà riêng Thích Thiếu Thương lại không nghĩ như vậy! Điểm cổ quái nhỏ bé ấy của Cố Tích Triều đối với hắn lại trở thành thiên hạ đại chuyện! Bất quá, nghĩ kỹ thì sự kiện nào của Cố Tích Triều mà trong mắt Thích Thiếu Thương lại không phải thiên hạ đại chuyện?! Còn nhớ khi bọn hắn phát giác nguyên nhân vết thương trên người Cố Tích Triều vẫn không thể khép là bởi vì mỗi lần Cố Tích Triều không thể tự kiềm chế, thời điểm suy sụp đều đã dùng biện pháp tự làm mình thương tổn để lấy lại bình tĩnh, Thích Thiếu Thương phẫn nộ thiếu chút nữa hủy đi giá xe ngựa đáng thương kia! Mà này, nguyên nhân bọn họ vì sao lại dừng lại ở Thu Dương Trấn cũng là: xe ngựa cần sửa chữa, mà Cố Tích Triều cần càng nhiều kim chế dược.
Xe ngựa bị đưa đến hàng xe, về phần Cố Tích Triều được dàn xếp ở tại trong khách sạn. Lôi cô nương yên lặng đi theo Thích Thiếu Thương đang tự mình vì Cố Tích Triều tỉ mỉ chọn lựa đồ ăn đồng thời lại lải nhải oán trách khẩu vị của hắn kén chọn, âm thầm lắc đầu. Nếu nói bọn họ chỉ là cừu địch, nàng thế nào cũng sẽ không tin.
Thật vất vả trở lại khách điếm, Lôi cô nương còn chưa kịp thấy may mắn rốt cục có thể thoát khỏi vị đại hiệp nhìn có chút ngốc Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương kia, một sự tình khác càng làm nàng khó chịu đã xảy ra: Cố Tích Triều mất tích!
Xác thực mà nói, chạy trốn mới đúng! Bởi vì chủ khách điếm nhìn thấy rất rõ ràng “Vị khách nhân áo xanh tái nhợt giống như quỷ kia một mình đi ra ngoài.”
Hảo cho Cố Tích Triều, yếu là như thế lại có thể làm bọn họ hai người đều mất đề phòng!
“Thỉnh an Thập Thất Gia!” Dược sư Hoa Ly đến muộn khoảng một nén nhang, rốt cục xuất hiện, dùng biểu tình cực kỳ cung kính, lễ nghi cực kỳ kính cẩn, biểu đạt sự châm biếm sâu sắc nhất.
Đến gần bên cạnh người kia, ngửi được mùi máu tươi quen thuộc, y vừa lòng nở nụ cười, Cố Tích Triều đã bị cải tạo xong thành một con thú thèm máu! Chỉ cần một ngày không thấy máu, hắn sẽ điên cuồng!
Cố Tích Triều vẫn không có biểu cảm gì, tay trái chống đỡ tại thân cây cũng không tự giác nắm chặt lại. “Bích huyết đan!” So sánh cùng hai năm trước, thanh âm của Cố Tích Triều trầm thấp đi rất nhiều, không có sự đường hoàng phẫn uất như trong dĩ vãng, cũng không có sự bi thương cô tịch như trong dĩ vãng. Chỉ là trầm thấp, đơn giản, trực tiếp, trống rỗng!
“Mang đến! Đương nhiên mang đến!” Hoa Ly lấy ra một bình dược vừa quơ quơ ở trước mặt hắn, vừa cười hì hì thu về, “Nô tài có quên thì phụ thân ngài cũng không dám quên thuốc cứu mạng cho Thập Thất Gia a! Không có nó… Ngài sẽ không còn là người.”
Cố Tích Triều lạnh lùng mím môi, hoàn toàn không thèm để ý sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ rõ ràng của y. Hoa Ly là một người thông minh, y không dám không cho người kia dược, không thể không cho!
Nhưng Cố Tích Triều càng lạnh lùng kiềm chế, Hoa Ly càng mong muốn xé nát mặt nạ giả dối chán ghét này của hắn. “Thập Thất gia, nô tài theo bảo hộ hầu hạ ngài cũng đã vài ngày, không thể không nhắc nhở ngài một câu, vẫn nên đừng cùng Thích Thiếu Thương quá thân cận. Hắn bất quá là một viên cờ không quan trọng, Thập Thất gia đừng quên đại sự!”
Cố Tích Triều nhìn lướt qua, thản nhiên phân phó, “Bảo hộ hầu hạ? Đều miễn đi, phiền phức! Tái làm cho ta phát hiện một lần nữa, cẩn thận đầu trên cổ ngươi!”
“Ngươi!” Bị Cố Tích Triều trách móc, Hoa Ly không khỏi bực bội. Bọn họ đều hiểu được “bảo hộ hầu hạ” là giả, thăm dò giám thị là thật.
“Chiêu!” Hoa Ly vặn vẹo thanh âm muốn nhục nhã hắn, không gọi tên đầy đủ của hắn không phải vì vô cùng thân thiết mà bởi vì dòng họ của hắn tuyệt đối không thể mạo phạm! “Chẳng lẽ ngươi cho mình vẫn là Thập Thất Gia cao quý? Kêu một tiếng Thập Thất gia chỉ là khách khí, nếu không phải bởi vì phá quân tinh…”
Hoa Ly trong nháy mắt thất thanh! — Y bị Cố Tích Triều nhanh chóng chế trụ ở cổ. Rõ ràng y cũng là cao thủ được biết đến trong chốn võ lâm; rõ ràng Cố Tích Triều hiện tại hẳn đã phải bị hàn khí thấu xương đông lạnh đến mức không thể nói chuyện, không thể động mới đúng; rõ ràng y đứng ngay ở trước mặt Cố Tích Triều, nhìn hắn ra tay!… Thế nhưng vì sao y trốn không thoát? Y chỉ cần lui ra phía sau từng bước! Vì sao y trốn không thoát?!
Động tác của Cố Tích Triều rất đơn giản, thực trực tiếp, giơ tay lên, chế trụ cổ họng của y! Không có tư thế gì ngoài sức tưởng tượng, thậm chí căn bản cũng không thể gọi là chiêu thức võ công, bởi đó chỉ là động tác mà đứa trẻ ba tuổi cũng làm được. Một chữ, nhanh! Hành động của Cố Tích Triều quá nhanh làm cho người ta đơn giản không kịp phản ứng!
Bích U Hàn Minh Công…
“Đừng tùy tiện thách thức tính nhẫn nại của ta, ta sẽ không gϊếŧ ngươi!” Cố Tích Triều chậm rãi nắm chặt ngón tay, gương mặt Hoa Ly trương lên vì thiếu dưỡng khí mà dần tím tái, nó cũng không làm hắn có chút hứng thú, thanh âm nói chuyện vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ, không hề trầm bổng.
“Khụ khụ!” Hoa Ly liều mạng giãy giụa, lại như thế nào cũng gỡ không ra, tay Cố Tích Triều so với băng tuyết còn lạnh hơn mười phần! “Ta biết ngươi sẽ không… Hãy nhớ chỉ có ta, ta mới có thể luyện ra cho ngươi… Bích — huyết — đan, khụ, dù ngươi không để ý chính mình… Tính mạng của mình, như vậy, … Phó Vãn Tình! …”
Cố Tích Triều quả nhiên buông tay.
Hoa Ly ôm cổ thâm tím, tham lam thở dốc, “Phó Vãn Tình, ngươi chết thì Phó Vãn Tình sẽ làm sao? Chủ tử của ta, phụ thân của ngươi, sẽ giận chó đánh mèo với nàng như thế nào…”
Không tự giác nhíu mày, vừa rồi vọng động chân khí, hiện tại hàn khí phản phệ … Cảm giác máu chảy trong huyết mạch mình căn bản không phải là máu mà là băng!
Hoa Ly nhìn ánh mắt không cam lòng của hắn, cười, “Ngươi đang suy nghĩ gì? Có phải đang tự hỏi hỏi liệu có một ngày ngươi có thể buông Phó Vãn Tình không? … Thật sự có thể chứ? Hai năm nay ngươi đều vì bảo trụ nàng, bảo trụ một khối thi thể, còn có cái gì không buông? Ngươi ngay cả chính mình đều vứt bỏ. Ngươi cái gì cũng đều không có, trừ bỏ một khối thi thể, thậm chí không có chính mình!”
Hàn khí tứ tán, Cố Tích Triều rốt cuộc không thể dùng nội lực áp chế. Rất thống khổ, mổ hôi không thể đổ, nôn cũng khó khăn, nếu có thể cũng sẽ bị hàn khí làm đông lại.
“Nhìn xem bộ dạng hiện tại của ngươi, ngươi cho ngươi còn là con người sao?” Hoa Ly đi vòng quanh hắn, càng nói càng đắc ý, càng nói càng hưng phấn, “Ngay cả dã thú cũng biết không tổn hại đồng loại, ngươi thì sao? Uống máu người, súc sinh cũng không bằng! Ngươi cho là uống bích huyết đan thì sẽ không sao? Ta cho ngươi biết, bích huyết đan, cũng giống như thế thôi, dùng máu người bào chế!”
“Câm miệng!” Cố Tích Triều lần thứ hai đè cổ họng của y, miễn cưỡng tụ tập một chút chân khí, đem hàn khí nhốt trong cơ thể mình đánh vào thân thể Hoa Ly, “Ngươi biết đây là vị gì chứ? Thống khổ? Không phải! Lạnh đến ngay cả cảm giác thống khổ cũng đều biến mất, chết cũng không hết, bởi vì nó phải đi theo ngươi xuống địa ngục! … Cảm nhận được chứ?”
Chỉ vẻn vẹn trong chốc lát, mồ hôi lạnh trên mặt Hoa Ly liền kết làn băng mỏng manh. Y cứng ngắc lấy bích huyết đan đưa cho Cố Tích Triều, nếu còn không cho hắn chỉ sợ hắn sẽ cắt đứt cổ mình thật!
Cố Tích Triều đổ ra một viên bích huyết đan nhanh chóng nuốt xuống, lời Hoa Ly vừa rồi đề cập tới việc bích huyết đan tột cùng luyện thành như thế nào tựa hồ hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn.
“Hảo hảo hưởng thụ lúc này đi, cũng chỉ có lúc này mới còn có cảm giác sống phải hay không?” Tìm được đường sống trong chỗ chết, Hoa Ly vẫn không quên cay nghiệt đế thêm vài câu, chỉ cần còn có bích huyết đan, Cố Tích Triều liền trở mình không thoát khỏi bàn tay y! Như thế, hắn luyện thành Bích U Hàn Minh Công với mình luyện thành thì có gì khác nhau? “Nắm thời gian, Thích Thiếu Thương chắc đã sắp tới.”