Vương Gia Đáng Chết! Bản Cô Nương Không Sợ Ngươi

Chương 7: Đại náo phủ tri phủ (phần 2)

Đám bổ vừa định xông lên nghe nàng nói thì dừng lại suýt chút cắm đầu. Nàng nhìn bọn họ ánh mắt nổi lên hai đám lửa nhỏ.

"Các ngươi còn có phải nam nhân hay không. Ỷ đông hϊếp yếu không xứng mặt anh hùng. Cả đám nam nhân ăn hϊếp một nữ tử yếu đuối không thấy nhục sao? HẢ? HẢ? Sao các ngươi không nói gì nữa? Ta nói đúng quá rồi phải không? Hay là các ngươi xem thường ta đó. Các ngươi bị câm rồi sao? Nói gì đi chứ hả? Tức chết ta mà" Thiên Nguyệt khóe môi liên tục co quắp. Nữ tử yếu đuối? Nàng đang nói ai vậy, chẳng lẽ là Nhược Ảnh nàng sao? Thiên Nguyệt phi thường khinh bỉ. Nói Nhược Ảnh là nữ tử biếи ŧɦái thì đúng hơn. Đám bổ đầu nhìn nhau thập phần ủy khuất, bọn chúng thực ra đã làm sai điều gì chứ? Lại bị chửi như vậy, còn không cho bọn chúng trả lời nữa, bọn chúng có nhận mình là anh hùng sao?. Rõ ràng là nàng đến đây trộm đồ mà. Tại sao người bị chửi lại là bọn chúng a, thật là oan ức, oan ức mà. Chắc sau hôm nay bọn chúng sẽ xin từ chức thôi, thật là khổ mà.

"Bọn ta làm gì sai chứ?" Đám bổ đầu đồng thanh, hai mắt tròn xoe nhìn nàng. Nàng thật sự hơi lúng túng nha, không biết bọn nam nhân ở đây ăn gì mà ai cũng soái thế. Nguyên dàn trai đẹp đang nhìn nàng thật sự rất ngại a. =_=

Thiên Nguyệt nhìn bộ dạng Nhược Ảnh liền biết nàng đang nghĩ gì. Nàng thật là không những biếи ŧɦái mà còn háo sắc, không chừng nàng quên luôn mình đến đây làm gì rồi. Như những gì Thiên Nguyệt đã nghĩ Nhược Ảnh quên luôn là mình đến đây ăn trộm, nhìn đám nam nhân trước mặt bằng đôi mắt hình trái tim. Bọn bổ đầu nổi hết cả da gà, mẹ ơi ngày mai bọn chúng thật sự phải xin từ chức thôi. Nữ nhân này thực sự quá biếи ŧɦái đi mà, cả đời này bọn chúng cũng không muốn gặp nàng lần thứ hai đâu a. Còn tri phủ đại nhân của chúng ta bị co ăn nguyên một cục bơ vô cùng tức giận.

"Các ngươi ngẩn ra đó làm gì?" Cả đám bổ đầu lúc này thoát ra khỏi suy nghĩ. Nhược Ảnh cũng nhớ lại nhiệm vụ. Nàng vô thức nhìn lên cái cây to gần đó, một mảng sát khí ngút trời. Có phải một lát nữa nàng sẽ bị Thiên Nguyệt xử không đây. Lỗi không phải tại nàng, mà là do bọn chúng quá đẹp thôi. Nàng thật sự rất là vô tội a. Quay sang nhìn cái tên phá hoại không khí lúc nàng đang ngắn zai.

"Ta đang ngắm trai liên quan gì đến ngươi. Ngươi là đang ghen tị mình vừa xấu vừa già sao?" Nàng ngây thơ nói. Đám bổ đầu thật sự rất muốn từ chức ngay lúc này a. Nữ nhân biếи ŧɦái này có cần nói thẳng như vậy không chứ? Trên cây có một hắc y nữ tử nào đó, mặt đen như đít nồi. Cả người tỏa ra hàn băng, bây giờ nàng thực sự muốn bay ra bóp chết Nhược Ảnh nha. Có biết ở đây lâu mỏi lắm không, còn bỉ muỗi đốt nữa. Nàng hiện giờ đang rất là thắc mắc không biết vì sao lúc trước có thể chọn Nhược Ảnh làm đồng đội, nàng lúc này vạn phần hối hận. Ông ta thì mặt đen như than, nhìn Nhược Ảnh. Không biết nữ nhân này có phải quái thai không? Còn đám bổ đầu của ông ta cũng bị chạm dây thần kinh rồi sao, cớ sao lại đơ ra một cục như vậy chứ? (tg: Cha này ngu dã man, nãy giờ mà không hiểu gì) còn nói ông ta vừa xấu vừa già.

"Ngươi..." Ông ta tức giận nói không nên lời

"Ta làm sao? Xinh đẹp quá đúng không?" Nàng cười nói. Thiên Nguyệt thật sự cảm thán mức độ tự kỉ của nàng lại tăng rồi. Đám bổ đầu thì đang thắc mắc một điều: Nàng đeo khăn che mặt làm sao đại nhân của bọn chúng biết nàng ta đẹp được chứ. Không hổ danh là tri phủ đại nhân. =_=

"Nữ nhân quái thai" Nụ cười trên môi ai đó lập tức bị dập tắt. Thiên Nguyệt thầm đưa ngón cái về phía ông ta, cho ông ta 1 like câu nói hay nhất cả đời ông ta.

"Ngươi...ta không nói nhiều với ngươi nữa. Vào chuyện chính" Nàng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, hai tay chống hong. Thiên Nguyệt đưa ánh mắt hình viên đạn về phía nàng, nàng biết nên vào chuyện chính rồi sao? Cũng đã quá muộn rồi, khi về nhất định phải xử lí nàng.

Bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng, Nhược Ảnh biết chắc là nàng sẽ bị xử cho coi. Trong lòng nàng thầm cầu nguyện: Nam mô ai di đà phật, chúa ơi cứu con, thần linh ơi cứu con (tg: Ảnh tỷ đạo gì vậy a)

"Nhanh đi, bọn ta rất buồn ngủ" cả đám bổ đầu đồng thanh nói. Người ngáp ngắn ngáp dài, người thì ngủ gật, nàng thật nghi ngờ bọn chúng phải bổ đầu không vậy? Đang làm nhiệm vụ mà cũng có thể ngủ sao? Nhưng mà nàng khâm phục bọn người này thật nha đứng mà cũng có thể ngủ. Bọn chúng bây giờ thật sự chỉ muốn ngủ a. Ban ngày làm việc đã mệt lắm rồi, bây giờ nửa đêm lại không được ngủ. Bọn chúng đang rất thắc mắc hắc y nữ tử này có phải trâu bò không a? Trộm thì nên đi vào ban ngày đi chứ? Sớm không đến muộn không đến, lại đến vào lúc người ta đang ngủ. Hơn nữa lại là một hắc y biếи ŧɦái nữa a. Bọn chúng thật khổ mà. #_#

______________

Tg: Chap hơi ngắn, sorry