Làm Phi

Chương 137: Lâm bồn

Edit: Chang Phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Gió lạnh thổi qua, lá khô trên cây rơi xuống. Trong thành Trường Dương, từng đợt gió lạnh lẽo ùa về, mọi người đi trên đường đều ăn mặc rất nhiều, nhưng vẫn không tự giác mà co cóng chân tay lại, tận lực ôm chặt chút ấm áp còn sót lại.

Trong cung lại là một trận náo nhiệt.

Nghiên Phi lâm bồn, đây chính là chuyện đủ để cho các cung chú ý. Chưa nói trong cung đã lâu lắm rồi không có người mang thai, mà cho dù có thai thì cũng không thể bình an cho tới ngày lâm bồn.

Cho nên lần này ai cũng đặc biệt quan tâm đến cái thai này, có người cảm khái vận khí của nàng thật tốt, nhưng lại càng có nhiều người trong lòng tràn đầy vui mừng thầm chờ tới lúc hài tử được sinh ra, rồi nghiệm thân.

Tịch Lan Vi đau nhức giằng co rất lâu.

Cứ càng đợi càng thấy đau hơn, đau đến mức giống như muốn xé rách cả người. Tuy có đau nhức nhưng cũng không áp chế được sự vui mừng, rốt cuộc... Đứa nhỏ này rốt cuộc muốn ra đời rồi.

Lúc đó Hoàng đế đang thượng triều, không thể đi đến Vĩnh Duyên điện quấy rầy, nên Giản Tiểu Sương đi đến chờ ở Tuyên Thất điện.

Nói là chờ, kỳ thật trong lòng cũng không có mong đợi gì ở chỗ Hoàng đế, mà ngược lại rất lo lắng cho Tịch Lan Vi — nàng cũng biết, để nàng tới mời, chẳng qua là đi ngang qua sân khấu. Bọn họ phải diễn cái màn này, Tịch Lan Vi lâm bồn tất nhiên là chuyện quan trọng, nhưng Hoàng đế sẽ không đi Duyệt Hân điện xem Tịch Lan Vi, bọn họ muốn cùng nhau làm cho Cảnh Phi thật sự tin tưởng, là hắn không thèm để ý Tịch Lan Vi.

Phía trước đã tan triều, Giản Tiểu Sương đứng ở xa xa phía dưới, nhìn thấy đoàn người mênh mông càng ngày càng gần.

Hoàng đế mặc thường phục màu đen cực kỳ trang trọng, mười hai lưu [1] che giấu thần sắc, làm Giản Tiểu Sương vẫn thường được diện thánh mà lúc này cũng sinh ra chút sợ hãi.

[1] lưu: dây ngọc rủ xuống trên mũ miện của vua

Hít sâu một hơi, Giản Tiểu Sương lại đợi thêm một lúc nữa, đợi đến lúc bọn họ lại gần một chút, nàng bước lên phía trước đón. Cúi người bái một cái, chắp tay làm đại lễ mang theo cung kính cùng bất an, nàng nói lắp bắp: "Bệ hạ... Nghiên Phi nương nương... Sắp sinh..."

Một đám cung nhân theo hầu ở phía sau Hoàng đế đều nghiêm mặt lại, ngẫu nhiên có mấy người liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, không dám thở mạnh, không biết Hoàng đế sẽ phản ứng như thế nào.

Vị Nghiên Phi này đã thất sủng nhiều ngày. Mà nguyên nhân thất sủng... Thật sự là "Không nói được".

"Đi Duyệt Hân điện." Hoàng đế chỉ lặng im trong chớp mắt, xoay người liền đi luôn. Các cung nhân phía sau hắn đều nhẹ nhàng thở ra, Giản Tiểu Sương hít sâu một cái, quỳ gối tại chỗ ngẩn ra, lại vội vàng xách váy đuổi theo, kinh nghi bất định [2] nói: "Bệ hạ?!"

[2] kinh nghi bất định: vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ

Nàng muốn nhắc nhở hắn không được đi, lại ngại có nhiều người như vậy nên không tiện nói thẳng.

Hoắc Kỳ lạnh mặt, một lời cũng không nói, giống như không nghe thấy nàng gọi, bước chân rất nhanh.

Đúng là đã sớm thương lượng tốt với Tịch Lan Vi, nếu đã diễn thì phải diễn cho đủ. Lúc nàng sinh hắn sẽ không đi, làm người khác thấy nàng thật sự bị bỏ rơi.

Nhưng mà lúc cùng nàng "Thương lượng" việc này, đáy lòng hắn cũng thấy hết mức mâu thuẫn.

Nàng mang thai hài tử của hắn, là hài tử mà bọn họ mong đợi đã lâu. Suy xét đại cục, vắng vẻ nàng mười tháng thì cũng thôi, nhưng lúc nàng lâm bồn...

Hắn không phải chưa nghe nói qua, lúc nữ nhân sinh hài tử phải chịu đau đớn thấu xương, cũng có rất nhiều người đánh mất tính mạng.

Hắn biết, cho dù có đi cũng không thể chia sẻ bớt thống khổ giúp nàng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể không ở bên nàng vào lúc này.

"Bệ hạ ngài..."

Dực Tường cung cách Tuyên Thất điện không xa, bây giờ đã ở ngay trước mắt. Giản Tiểu Sương nghĩ lời nói lúc trước của Tịch Lan Vi, không thể không đánh bạo nhắc nhở hắn: "Nương nương nói... Nương nương nói tự ngài ấy sẽ cố gắng vượt qua, xin bệ hạ lấy đại cục làm trọng."

Tự nàng cố gắng vượt qua.

Không biết có phải nàng đã sớm đoán được hắn sẽ lo lắng không nhịn được mà đi xem nàng hay không, nên mới để Giản Tiểu Sương nói loại lời nói này. Sau khi nghe xong, Hoắc Kỳ cười khẽ, dưới chân vẫn không ngừng lại: "Đây cũng không phải là hài tử của một mình nàng ấy."

Cho nên căn bản sẽ không có lý do "Tự nàng cố gắng vượt qua".

...

Trên dưới Dực Tường cung bởi vì Hoàng đế đã đến mà lắp bắp kinh hãi.

Hoắc Kỳ một bên bước vào Duyệt Hân điện, một bên lại phân phó cung nhân đóng cửa cung lại. Hiện tại sắc trời vẫn còn sớm, chuyện Tịch Lan Vi lâm bồn cũng vừa mới truyền ra không lâu, nghĩ đến một lúc nữa phi tần các cung đều sẽ tới, tới để "Biểu hiện quan tâm".

Vẫn không nên để cho các nàng đến quấy nhiễu mới tốt.

Tiếng hô "Bệ hạ giá lâm" làm cho tiếng kêu đau của Tịch Lan Vi bị nghẹn lại một nửa. Tay vẫn đang nắm chặt vào giường, trong chớp mắt ngay cả đau cũng quên mất, sửng sốt, rồi lại hoảng hốt: "... Bệ hạ?"

Rồi sau đó, nghe được bên ngoài cửa đại điện truyền đến một trận tiếng vấn an, nói rõ cho nàng biết không phải vì đau quá mà sinh ra ảo giác.

"Bệ hạ... Phòng sinh huyết khí quá nặng." Có cung nữ một bên hành lễ, một bên mở miệng khuyên, Hoàng đế không thèm để ý tới, lập tức đi vào phòng sinh

"Lan Vi." Thanh âm trầm ổn của hắn truyền vào trong tai Tịch Lan Vi làm nàng ngốc trong chốc lát, một lát sau lại cắn chặt hàm răng chịu đựng đau đớn nói: "Bệ hạ không nên tới..."

"Để chút nữa lại nói." Hắn khẽ cười, đưa tay ra cầm lấy tay nàng lên để nàng túm lấy tay hắn.

Tịch Lan Vi thở hổn hển hai cái, liều mạng muốn rút tay lại, tránh ra khỏi tay hắn, trợn mắt lên tức giận nhìn: "Chút nữa lại nói cái gì! Lỡ như chuyện của bệ hạ bị thất bại trong gang tấc... A..."

Âm cuối lại hóa thành một tiếng hét thảm, nàng mặc kệ mồ hôi lạnh, không thuận theo không buông tha mà tiếp tục nói: "Thần thϊếp bị thiệt thòi mười tháng, nếu như bị hủy ở lúc này, thần thϊếp... Thần thϊếp..."

Cái tay đang bị hắn nắm bởi vì đau đớn mà bỗng nhiên trở tay dùng lực véo một cái, hắn đột nhiên không kịp phòng bị nên cũng suýt nữa hô ra tiếng, cũng may phản ứng kịp, chỉ hóa thành một tiếng kêu rên.

Lấy lại bình tĩnh, hắn tỏ vẻ thoải mái mà hỏi nàng: "Nàng như thế nào?"

"Ta..." Tịch Lan Vi nghẹn một hơi, lát sau lại hung hăng nói: "Sẽ không để ý tới bệ hạ nữa!"

Uy hϊếp không có gì đáng nói.

"Câm miệng, chuyên tâm sinh hài tử." Hắn lạnh nhạt nói một câu: "Nếu không, trẫm..."

Tịch Lan Vi trừng to đôi mắt đẹp lên, vừa thở hổn hển vừa tức giận hỏi hắn: "Bệ hạ làm gì chứ?"

"Ừ..." Hắn an tĩnh mà nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, hai mắt híp lại: "Vào lúc này của năm sau, làm cho nàng sinh hài tử thứ hai."

"Chàng..." Tịch Lan Vi lập tức chán nản, lời này nghe thật uyển chuyển, nhưng thực sự không cần phải giải thích rõ ràng hơn nữa.

Giận dỗi mà không để ý tới hắn, cũng không so đo với hắn so đo về chuyện Cảnh Phi. Hết sức chuyên chú, toàn tâm toàn ý nghe theo lời y nữ nói.

...

Một đám phi tần đều bị chặn ở bên ngoài cửa cung, nhìn cửa cung đóng chặt, các nàng đã hỏi thăm ra tin tức là Hoàng đế đã ở bên trong Dực Tường cung rồi, là hắn phân phó không được cho người khác đi vào.

Ý nghĩ trong đầu tất nhiên đều là hoài nghi, có phải Hoàng đế đối với Nghiên Phi vẫn còn chút không đành lòng không. Ngẫm rồi lại nghĩ, nhưng thật ra lại càng nguyện ý tin tưởng là bởi vì hài tử kia rất có thể không phải hoàng duệ, cho nên mới càng muốn chặn người khác ở bên ngoài, để tránh bị quá mất mặt.

Mang theo các loại tâm tư mà chờ, loáng thoáng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tịch Lan Vi truyền đến. Một bên trầm mặc một bên cảm khái trong lòng: Cũng thật là đáng thương, đau đến mức khó có thể chịu đựng, lại còn phải nhẫn nại chống đỡ ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế, lại nghĩ sâu thêm một chút... Vừa mới sinh hạ không được bao lâu, ngay cả người lớn cùng hài tử, đều bị ban chết.

Chậc chậc...

...

Một tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh vang vọng trong điện, khóc rất to, nghe giống như còn chưa dùng hết sức lực vậy.

So với Tịch Lan Vi đến mí mắt cũng không nâng lên nổi thì đối lập thực rõ ràng.

Mồ hôi tẩm ướt tóc đẹp, Tịch Lan Vi nằm ở trên giường, vô lực xụi lơ xuống. Nhóm cung nữ trộm nhìn qua, chưa từng thấy qua nàng với cái dạng này, búi tóc rơi rụng, son phấn tán loạn, từ lúc vào cung tới nay bộ dáng chật vật nhất đại khái cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

"Là nam hài hay là nữ hài?" Nàng suy yếu hỏi, nhũ mẫu ôm hài tử chưa kịp mở miệng, Hoàng đế liền cười nói trước: "Là nữ nhi."

Nàng gật gật đầu, mi mắt giật giật một chút, ấn đường hơi hơi nhăn lại, hình như là muốn nỗ lực mở to mắt ra. Hoắc Kỳ khẽ cười, cúi người hôn xuống, ôn tồn dỗ dành: "Nghỉ ngơi thật tốt đi."

Tay nàng dịch một chút, đặt ở trên cổ tay hắn, khẽ nỉ non: "Không cần..."

"Cái gì không cần?" Hắn nhẹ giọng nói.

"Bệ hạ không thể ở lại đây lâu..." Nàng cố cử động hai mắt lần nữa, lại nói: "Thần thϊếp muốn nhìn bệ hạ nhiều một chút."

Trong lòng Hoắc Kỳ trầm xuống, khẽ bùi ngùi, cũng nằm nghiêng trên giường, duỗi tay vòng lấy nàng, lần thứ hai nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, ta cùng nằm với nàng."

"... Không cần." Nàng duỗi tay đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: "Đợi sự tình ổn thoả bệ hạ lại đến đây."

Thấy nàng bướng bỉnh khuyên mình, một bộ dáng hắn không đáp ứng rời đi nàng liền không có cách nào nghỉ ngơi, Hoắc Kỳ trầm mặc, gật đầu một cái: "Được, chờ nàng ngủ rồi trẫm liền đi."

"Vâng..." Vốn là mệt đến mức không còn khí lực rồi, nghe hắn đáp ứng xong, nàng cũng không cần phải nhiều lời nữa, kéo tay hắn ra, chui vào dựa sát trong l*иg ngực hắn, chỉ một lát đã ngủ thật sâu.

Trong lúc ngủ mơ, nghe được tiếng hài tử khóc nỉ non, không phải chỉ có một tiếng, nên theo bản năng mà muốn dậy, nhưng lại thật sự không có sức lực, đành phải mơ mơ màng màng tự khuyên chính mình, đã có nhũ mẫu chăm sóc tốt rồi.

...

Cảm giác ngủ thật lâu, tinh thần lần thứ hai trở nên rõ ràng, trên người có thêm chút sức lực. Mở to mắt, định hình, lập tức hoá đá — lại vẫn đang ngủ ở trong l*иg ngực hắn.

"... Bệ hạ!" Nàng trợn mắt tức giận nhìn, lại bị Hoắc Kỳ che đôi mắt: "Không được trừng, nghe ta nói."

"..." Cách một bàn tay, nàng vẫn tiếp tục tức giận trợn mắt nhìn.

"Tuy rằng trẫm ở chỗ này đã vài canh giờ, nhưng cũng chưa có cái gì truyền ra bên ngoài." Hắn thong thả ung dung giải thích: "Cho nên cho dù các nàng nghi ngờ, cũng không dám chắc chắn; chuyện sau đó, chúng ta sẽ làm cái gì bây giờ, đó mới là điểm làm các nàng càng nghi hoặc hơn. Còn nữa..." Hắn cười nhạt, trong mắt càng thêm lạnh lẽo, lại nói: "Hài tử đã bình an sinh ra, sẽ không cần sợ có người hại nàng được nữa. Trước mắt, trẫm muốn như thế nào là chuyện của trẫm, nếu muốn cứng đối cứng trẫm cũng không sợ."

Hoặc là nói, nếu như không phải vì bảo hộ cho đứa nhỏ này chu toàn, một chút đường rẽ cũng không để xảy ra, một chút mạo hiểm cũng không chịu, thì chuyện Trương gia hắn cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy.

Bây giờ hài tử đã bình an, nàng cũng bình an, xuất phát từ cẩn thận nên hắn mới vui vẻ mà dựa theo an bài lúc trước để làm, nhưng cũng không phải cần thiết.

Giải thích xong rồi, hắn cũng chưa dịch tay ra, hỏi nàng: "Hiểu rõ rồi chứ?"

Lòng bàn tay bị lông mi quét qua, nàng rầu rĩ: "Vâng..."

"Vậy không được trừng mắt nhìn nữa, dịu dàng một chút." Dứt lời, tay ở phía trước vẫn chưa dịch ra mà nghĩ nghĩ, lại vì "Yêu cầu vô lễ" này mà thêm một lý do thích hợp một chút: "Nếu không để nữ nhi cảm thấy mẫu thân nó là một người đàn bà đanh đá sẽ không tốt, đúng không?"

"Hứ." Nàng khẽ hừ một tiếng, giơ tay gạt tay hắn ra, đôi mắt sáng vừa chuyển, không biết xấu hổ nói: "Sẽ không, tốt xấu gì dung mạo của thần thϊếp vẫn còn ở đây!"

"Có lý." Hắn gật đầu, cười mà nói: "Vậy để con bé cảm thấy mẫu thân nó là người đanh đá đẹp nhất Đại Hạ, có được không?"