*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Sutháiphi
Không tranh sủng, không có nghĩa là hắn đối xử tốt với nàng thì nàng cũng phải tránh. Cần gì như thế? Đâu phải là nàng nhận không nổi.
Đời trước nàng phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi, tất nhiên đời này càng phải sống cho thoải mái mới không uổng phí bản thân. Chuyện tranh sủng linh tinh, khiến người ta mệt mỏi, nhọc lòng thì nàng sẽ không bao giờ nghĩ đến, bởi vì nó không cần thiết và cũng không đáng giá. Chỉ cần mình sống tốt là đủ rồi.
Cái gì thuộc về nàng, nàng thản nhiên nhận lấy. Cái gì không thuộc về nàng, nàng sẽ không tranh giành. Nàng không tin là đời này của mình lại thê thảm như đời trước.
"Bệ hạ không phải người vô sỉ." Nàng viết lên giấy như vậy, đẩy qua cho Mị Điềm xem. Thật ra điều nàng muốn nói chính là: "Bệ hạ không phải kẻ vô sỉ như Việt Liêu Vương."
Ít nhất hắn sẽ không khinh khi nàng giống như Việt Liêu Vương, giống như là hận không thể để nàng chết sớm hơn một ngày.
---
Hoắc Kỳ ở Vĩnh Duyên điện nghe Thẩm Ninh bẩm báo tiến triển của một đêm tra xét, suy nghĩ lại lan man, không tự chủ được mà nghĩ đến Tịch Lan Vi.
Tịch thị này... cũng không tầm thường. Theo lý thì một thiên kim quý nữ thận trọng cũng không có gì hiếm lạ nhưng Tịch thị này lại "thận trọng" không giống như người khác. Ngày ấy nàng có thể đoán ra hắn muốn uống trà hạnh nhân từ một vệt trắng lưu lại, nay thích khách gần ngay trước mắt, nàng lại còn có thể nghĩ tới việc hắt mực để lưu lại manh mối?
Thẩm Ninh với cương vị là Chỉ Huy Sứ cũng không thể không thừa nhận, có dấu giày cùng vết thương ở cẳng chân, bọn họ bớt được không ít sức lực khi tra xét người trong thành Trường Dương.
"Bệ hạ? Bệ hạ..." Thẩm Ninh gọi hai tiếng, kéo tinh thần của Hoắc Kỳ quay trở về. Lấy lại bình tĩnh, hắn gật đầu đáp: "Nói."
Thẩm Ninh vái một cái rồi bẩm: "Bệ hạ... Ngài có cảm thấy đối với việc này, Diên tài tử bình tĩnh quá mức hay không, giống như đã biết trước việc này vậy?"
"Thẩm Ninh." Hoàng đế đột nhiên trầm giọng xuống, sắc mặt cũng tối đi hai phần, ánh mắt như đuốc lạnh lùng đảo qua mặt hắn. "Trẫm đã nói rồi, không nên nghi ngờ Tịch thị. Nàng là nữ nhi của Tịch tướng quân, nếu trẫm nói Tịch tướng quân muốn hành thích vua mưu phản, ngươi tin không?"
Không tin...
Ai cũng biết Tịch Viên là người trung tâm, người khác có tâm tư hành thích vua thì thôi, hắn thì chắc chắn sẽ không. Nhưng ngoại trừ hắn ra thì cũng không ai có thể khiến nữ nhi của hắn làm ra loại sự tình này, đây là tội lớn đủ để diệt cửu tộc.
Thẩm Ninh suy đoán một phen, rồi lại nói: "Nhưng... Bệ hạ, việc này đã liên lụy đến Diên tài tử, thần không thể không nghi ngờ. Bên cạnh đó, vì quan hệ hết sức thân mật giữa thê tử của thần và Diên tài tử nên theo lý thì thần nên tránh tị hiềm mới phải, vì vậy..."
"Nói đi, ngươi muốn tiến cử ai." Hoàng đế nhàn nhạt liếc nhìn hắn, vẻ mặt hiểu rõ.
Thẩm Ninh muốn đề bạt một người từ Cấm Quân Đô Úy phủ để hiệp trợ chuyện này - không phải hoàng đế không biết, mà cũng cảm thấy nên làm như thế. Thẩm Ninh khẩu khí mềm mỏng, bẩm. "Thần có một vị họ hàng xa, tính ra là biểu đệ của thần, không biết bệ hạ..."
"Có thể." Hoàng đế trực tiếp gật đầu. "Tuyển người tài thì không cần tránh thân thích. Chuyện bên Cấm Quân Đô Úy phủ, ngươi thấy thích hợp là được."
Tịch Lan Vi đang ngồi ở dưới hành lang nghỉ ngơi thì bị người che lấy hai mắt.
Bỗng dưng bừng tỉnh, nàng xoay đầu lại nhìn người sau lưng, muốn đứng dậy chào hỏi nhưng bị hắn đè lại. Hoắc Kỳ cười cười, vòng qua hành lang ngồi xuống ghế, nhìn vai trái của nàng vì bị băng bó thật dày làm cho quần áo căng phồng cả lên, hắn khẽ cười. "Nói chút chuyện với ngươi."
Tịch Lan Vi khó hiểu, gật đầu, chậm rãi đợi câu tiếp theo.
"Thẩm Ninh giao việc này cho thủ hạ đi tra xét." Hoắc Kỳ cười nhạt. "Rèn luyện nhân tài nên trẫm cũng không có dặn dò trước cái gì. Để xem hắn có thể tra được tới trên người của ngươi hay không? Nếu tra tới ngươi cũng không cần sợ, trẫm nghe được tin thì sẽ chặn ngay lại cho ngươi."
Thật sự là hắn không hề nghi ngờ nàng. Mặc kệ là hiện giờ - khi đã chuyển biếи ŧɦái độ đối với nàng hay là trước đây- khi còn thấy không thích nàng, Hoắc Kỳ đều không nghi ngờ Tịch Lan Vi sẽ làm ra chuyện hành thích vua.
Tịch Lan Vi gật đầu, bộ dáng như suy tư gì đó. Hoắc Kỳ liền tự giác xòe tay duỗi tới trước mặt nàng: "Có chuyện muốn nói?"
"..." Tịch Lan Vi lại gật đầu, viết ở trên tay hắn. "Kỳ thật bệ hạ không cần chặn tin tức lại cứ để hắn tra là được. Điều tra xong, để tiền triều và hậu cung nhìn cho rõ, trái lại còn tốt hơn là bệ hạ đè xuống, khiến cho trong lòng mọi người đều nghi vấn."
"Ừ..." Hoắc Kỳ nghĩ nghĩ, lập tức nhìn rõ một số việc, nhíu mày. "Hậu cung có người nói bậy sau lưng ngươi sao?"
Tịch Lan Vi cười, chỉ vẽ ra bốn chữ: "Không phải nói sau lưng."
Mà là nói ngay trước mặt nàng.
Chỉ là một Tuyên nghi Lâm thị đã lâu không được sủng, lời nàng ta ám chỉ lộ liễu nàng và thích khách kia có chuyện "làm loạn" — không chỉ là thông đồng hành thích, mà còn thật sự là "làm loạn", nói cái gì mà khi cấm quân tiến vào có thể mơ hồ nhìn ra hai người ngồi đối diện nhau, bộ dáng rất là hòa thuận...
Hai người ngồi đối diện nhau là thật không giả nhưng tối lửa tắt đèn như vậy mà nhìn ra. "Là rất là hòa thuận" thì rõ là lời nói vô căn cứ. Hoắc Kỳ nhất định dò hỏi rõ căn nguyên, Tịch Lan Vi liền kể lại cho hắn mọi chuyện từ đầu đến đuôi, viết rất dài, đôi khi có mấy chữ Hoắc Kỳ đoán không ra nhưng hắn vẫn liên kết được với các chữ mà nắm rõ ý nàng nói.
Gật đầu một cái, Hoắc Kỳ cười hỏi. "Sau đó thì sao?"
Lần đầu hắn muốn biếm Đỗ thị bởi vì Đỗ thị tra tấn nàng, Tịch Lan Vi mở miệng ngăn lại, lý do là nàng sai trước. Lần thứ hai hoàn toàn là do Đỗ thị sai, Tịch Lan Vi liền không nói gì, mặc cho Đỗ thị trực tiếp bị giáng từ Sung hoa xuống Tài tử. Hoắc Kỳ cảm thấy những loại chuyện như thế này, Tịch Lan Vi phân biệt rất rạch ròi. Không nương cơ hội mà bỏ đá xuống giếng nhưng cũng sẽ không để mặc cho người khác bắt nạt hay cố bày ra vẻ làm người tốt.
Lần này là Lâm Tuyên nghi bất kính trước, mà Lâm Tuyên nghi còn thấp hơn nàng một bậc. Hoắc Kỳ rất hiếu kì, nàng đã làm như thế nào?
"Thần thϊếp phạt nàng ta sao chép kinh Phật ba ngày, để cầu phúc cho những cung nhân đã uổng mạng ở Tuyên Thất Điện ngày hôm qua." Tịch Lan Vi không hề che giấu, thừa nhận hết sức thoải mái, hào phóng. Hoắc Kỳ gật đầu, lại nói: "Còn có?"
Vì thế Lan Vi lại tiếp tục viết. "Thuận tiện thϊếp còn nói cho nàng ta biết, với cái tính tình như vậy cũng đừng mong chờ cung nhân ở ngự tiền nói tốt cho nàng ta ở trước mặt bệ hạ. Thay vì phí hoài mấy phần bạc kia để đi khơi thông, còn không bằng giữ lại bổng lộc cho bản thân sống tốt hơn chút. Hà tất bỏ phí tiền bạc vào một vòng trắc trở như vậy, cuối cùng bạc lại bị cung nhân bên cạnh "nuốt" mất cũng không hay biết?"
"... Cái gì?" Hoắc Kỳ phản ứng không kịp. Ý Tịch Lan Vi là, Lâm thị lấy bạc đi hối lộ để cung nhân ngự tiền nói chuyện giúp cho nàng ta ở trước mặt hắn, nhưng bạc kia lại bị chính người bên cạnh Lâm thị nuốt mất? Hắn không hiểu chút nào mà liếc nhìn Lan Vi. "Sao ngươi biết được?"
"Rốt cuộc thì nàng cũng chỉ là Chính lục phẩm Tuyên nghi lại keo kiệt quá mức." Tịch Lan Vi viết xong, nhấp môi cười. "Hôm nay kà ngày mười bảy, trong cung cứ ngày mười lăm là phát bổng lộc hàng tháng, hiện nay là thời điểm dư dả nhất. Thần thϊếp chạm mặt nàng ta trên đường hồi cung, đúng lúc có người bên cạnh Cảnh Phi nương nương tới truyền lời nhưng nàng ta lại không lấy ra được cả tiền thưởng, nhất thời tự thấy xấu hổ."
Điều này chứng tỏ là không còn bạc bên người nhưng làm sao nàng lại biết được bạc muốn đưa đến ngự tiền bị người thân cận nuốt mất chứ? Hoắc Kỳ chưa kịp đặt câu hỏi, Lan Vi liền tiếp tục giải thích. "Nàng ta keo kiệt như vậy mà hai thái giám bên người lại có vết rượu chưa khô trên vạt áo. Quần áo thì có nhiều nếp uốn, vẻ mặt uể oải ỉu xìu, có thể thấy được do tối hôm qua là tùy tiện đi ngủ, hôm nay còn không kịp dậy thay quần áo. Đa phần thái giám trong cung đều gửi bạc về nhà, uống rượu mua vui như thế rõ ràng là do "phát tài bất chính" [1]. Nhưng bọn hắn theo Lâm Tuyên nghi, thần thϊếp không thể nghĩ được bọn họ còn có cái cách " phát tài bất chính " nào khác.
[1] kiếm được tiền từ việc xấu, việc gian
"Vậy cũng chưa chắc là do nuốt trộm bổng lộc của Lâm thị." Hoắc Kỳ nghe được rất có hứng thú nhưng vẫn phản bác xem nàng tiếp tục nói như thế nào.
"Đã nhiều ngày bệ hạ không hề triệu kiến Lâm thị, Lâm thị lại vẫn luôn mang bộ trang sức điểm thúy[2] kia." Lan Vi viết, ngón tay nhẹ nhàng lên xuống, giống như có chút ý cười bỡn cợt.
... Trang sức điểm thúy?
"Các cung nhân đều nói là bệ hạ ngài từng khen nàng ta mang trang sức điểm thúy đẹp." Lan Vi viết, ngước mắt nhìn hắn quả nhiên là hắn tỏ vẻ hoàn toàn không nhớ rõ. Giống như nàng đã nói với Lâm thị "căn bản là bệ hạ không thích trang sức điểm thúy, ngày ấy tám phần là do tâm tình tốt nên thuận miệng khen ngươi một câu thôi".
Nghiêng đầu, ý cười của Lan Vi mang theo chút quyết đoán viết một câu cuối cùng. "Bệ hạ thì cả năm không gặp, nàng ta lại cả năm trưng ra bộ dáng sắp nghênh giá, trong khi hành sự thì không biết thu liễm chút nào. Kiêu ngạo như lúc nào cũng có thể phục sủng, gia thế nàng ta lại không phải xuất sắc, trong cung cũng không có bối cảnh gì đáng nói. Vậy bệ hạ cảm thấy nàng ta " tự tin " như thế còn có thể là vì cái gì đây?"
Chỉ có thể là vì nàng ta tin tưởng sớm muộn gì sẽ có người nói vài lời tốt vì nàng ta, khuyên hoàng đế tới.
Loại tự tin này cũng thật sự...
Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi đều cảm thấy khó có thể lý giải, nàng ta lấy tự tin này ở đâu ra.
[thề là bản cung cũng ko hiểu:))) ]
Hoàng cung lớn như vậy, phi tần của hắn dù không tính là nhiều nhưng cũng không hề ít. Thủ đoạn tranh sủng ùn ùn không dứt là rất bình thường, mấy chuyện vụn vặt này kia ngay cả nghe hắn cũng không muốn nghe, nhưng hôm nay... lại vô cùng kiên nhẫn mà đợi Tịch Lan Vi chậm rãi giải thích lâu như vậy?!
Có lẽ là bởi vì không giống nhau —không phải chuyện không giống, mà là nàng không giống. Không hề kể những việc này ra theo một cách lắm chuyện nhàm chán như những người khác, nàng luôn có thể thông qua một vài chi tiết rất nhỏ mà nhìn ra vô vàn những chuyện ở phía sau. Thật giống như với mỗi chi tiết tầm thường nào đó, nàng đều có thể bắt đầu dẫn ra một câu chuyện xưa vậy. Nàng nói ra rất nhẹ nhàng nhưng lại có thể làm cho người nghe hết sức tò mò, thế nào cũng phải chờ nàng nói xong mới có thể vỡ òa ra trong thấu hiểu.
Hiện tại Hoắc Kỳ chính là cảm xúc buông lỏng như vậy, dư vị để lại làm cho hắn còn muốn tiếp tục chọc nàng. Đôi mắt híp lại, hắn ôm nàng vào trong ngực, sát vào một chút rồi hỏi. "Giải thích rõ ràng như vậy, để trẫm biết được Lâm thị đang chờ, ngươi không sợ trẫm lập tức đi khỏi sao?"
"Bệ hạ không thích nữ tử ương ngạnh." Lan Vi ngậm ý cười tiếp tục viết ở trong lòng bàn tay hắn, "Hiện tại... nàng ta còn ương ngạnh như vậy, ngài sẽ vì nàng ta chờ vất vả mà thích nàng ta sao?"
"Lại phỏng đoán tâm tư trẫm." Hắn khẽ liếc nàng. "Không sợ trẫm lại phạt ngươi một lần nữa?"
"Lần này không phải phỏng đoán." Lan Vi nhanh chóng phản bác, cũng không hề sợ hãi. "Bệ hạ ngài biểu hiện rất rõ ràng, không cần phỏng đoán."
...Biểu lộ rất rõ ràng ở chỗ nào? Câu hỏi này tới bên miệng rồi Hoắc Kỳ lại nuốt trở vào. Trong lòng biết rõ nếu hỏi ra, nhất định là nàng lại tỉ mỉ phân tích từ đầu tới cuối một phen, sau đó khiến hắn không thừa nhận cũng không được.
Còn không bằng nhất định bám chặt không nhận, Hoắc Kỳ giật đầu mày: "Không có, ngươi đoán sai rồi."
Nhìn xuống thấy Lan Vi đang rũ mi cười ở trong lòng ngực hắn, ngón tay nàng lại viết tiếp, lúc này chỉ viết một chữ rồi ngừng lại, cái chữ kia là: Thích.
[2]Điểm thuý là một nghệ thuật truyền thống ở Trung Quốc, sử dụng lông chim trả (còn gọi là chim thuý, hoặc chim phỉ thuý 翡翠) đính vào trang sức vàng bạc, tạo ra sắc xanh lộng lẫy óng ánh, không phai theo thời gian.