Edit: Bất Niệm
Hỗn loạn kết thúc, mọi chuyện bắt đầu trở lại bình thường, mọi người đều đang chờ Diên Đế hạ thánh chỉ, đồng thời cũng hữu ý, vô ý bày tỏ với Bùi Cẩn, mà Bùi Cẩn vẫn tiến cung thỉnh an theo lệ thường, hoặc là thảnh thơi trong Vương phủ.
Xế chiều hôm nay, Diên Đế phái người đến phủ tuyên Bùi Cẩn tiến cung, vẻ mặt của người trong Vương phủ đều có chút phức tạp, có chút kích động, có chút hưng phấn, bọn họ nghĩ, có lẽ là Diên Đế đã có quyết định cuối cùng.
Bùi Cẩn nhận được ý chỉ liền về phòng thay quần áo, Nhan Thế Ninh giao con trai cho Tiểu Ất, sau đó đi theo hắn vào sau tấm bình phong.
“Chàng nói xem, Bệ hạ gọi chàng vào cung để làm gì?” Nhan Thế Ninh vừa chỉnh quần áo cho Bùi Cẩn, vừa hỏi.
Bùi Cẩn cười một tiếng: “Binh đến tướng ngăn.” Nói xong, liền cúi đầu hôn lên môi nàng, “Không cần lo lắng!”
Nhan Thế Ninh cắn hắn một cái, trợn mắt nói: “Đi nhanh về nhanh!”
Bùi Cẩn liếʍ môi dưới, sau đó vui vẻ đi ra ngoài.
…
Lần tiến cung này, cảm giác hoàn toàn khác trước, ánh mắt mỗi người nhìn hắn đều có thay đổi, nụ cười của mỗi người đều mang theo chút ít nịnh nọt, Bùi Cẩn nhìn, tâm lại im lặng bất động.
Điều hắn phải làm, chính là trước sau như một, ung dung không màng danh lợi.
Có điều, ở sâu trong nội tâm, Bùi Cẩn vẫn có chút run sợ.
Kể từ sau đêm đó, Diên Đế cũng không triệu kiến một mình hắn nữa, lần này, có khả năng sẽ là lần đối thoại trước nay chưa từng có giữa hai cha con hắn. Phụ hoàng sẽ nói gì đây? Dò xét? Hay là thẳng thắn? Hoặc là…cái khác? Bùi Cẩn nheo mắt lại, vô cùng muốn biết đáp án.
Một người cao cao tại thượng, một người luôn bị coi thường, khinh rẻ, mà nay, hai người họ lại có thể ngồi ngang hàng với nhau.
Đẩy cửa ra, trong thư phòng im ắng. Diên Đế ngồi trên ghế phê duyệt tấu chương, thần sắc bình thản, mà bên cạnh lại nhiều hơn một người.
Tiểu Thập Tam thấy Bùi Cẩn tiến đến, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp, sau đó đứng thẳng người lên, thi lễ một tiếng: “Cửu ca!”
Bùi Cẩn có chút ngoài ý muốn, hắn không ngờ Tiểu Thập Tam lại có mặt trong này.
Diên Đế nhìn thoáng qua Bùi Cẩn, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó lên tiếng hỏi Tiểu Thập Tam: “Luyện chữ như thế nào rồi?”
Tiểu Thập Tam lập tức cúi đầu, khổ sở nói: “Bẩm Phụ hoàng, còn một chút nữa.”
Diên Đế gật đầu, nói: “Vậy tiếp tục luyện đi.”
Tiểu Thập Tam đáp lời, sau đó ngồi xuống tiếp tục luyện chữ.
Kể từ sau khi biết Tiểu Thập Tam biết nói, Diên Đế liền bắt đầu đốc thúc chuyện học hành của Tiểu Thập Tam, đôi khi còn có thể để Tiểu Thập Tam luyện chữ trong Ngự thư phòng. Bùi Cẩn sớm đã nghe chuyện, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn có chút xúc động, bởi vì hắn nhớ tới Bùi Lâm... Lúc Bùi Lâm còn nhỏ, Diên Đế cũng cho Bùi Lâm luyện chữ trong Ngự thư phòng!
Còn hắn, lại chưa bao giờ được hưởng loại đãi ngộ này!
Một lát sau, xem xong tấu chương, Diên Đế mới ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Cẩn, nói: “Lão Cửu, về sau chuyện đất nước liền giao cho con!”
Nghe vậy, Bùi Cẩn nâng mí mắt lên. Hắn không ngờ Diên Đế sẽ nói trực tiếp như vậy. Đương nhiên, hắn cũng một mực chờ đợi Diên Đế nói những lời này, hơn nữa còn nghĩ kỹ nên ứng đối như thế nào. Bất quá, lúc thật sự nghe được, hắn lại không nói được một câu nào.
Diên Đế thấy hắn trầm mặc, một dạng ngạc nhiên thì híp tròng mắt lại, nói: “Chẳng lẽ con không muốn sao?”
Bùi Cẩn lập tức hoàn hồn, cúi đầu nói: “Nhi thần vô năng, chỉ sợ không đảm nhiệm nổi!”
Diên Đế giống như vừa nghe được chuyện cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Hôm nay, không phải là con, thì còn có thể là ai?”
Nghe vậy, tâm Bùi Cẩn bỗng dưng lạnh toát. Hắn rất muốn ngẩng đầu lên nhìn rõ vẻ mặt lúc này của Diên Đế, nhưng hắn không thể động! Hắn không thể ngẩng đầu, không thể nhìn thẳng, bởi vì hiện tại, hắn chỉ là một Hiền vương đang khϊếp sợ!
Lời này của Phụ hoàng là có ý gì?
Diên Đế nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, thở dài, nói: “Lão Cửu, trẫm già rồi, không còn được mấy ngày nữa...” Nghĩ đến cái gì, lại nhìn Tiểu Thập Tam, “Hôm nay, trẫm chỉ còn lại hai người con trai, Thập Tam còn nhỏ, về sau, con và Thế Ninh nhớ chăm sóc nó nhiều một chút. Trẫm biết các con thật sự coi nó là huynh đệ.”
Giọng Diên Đế buồn bã mà bi thương, giống như di ngôn trước lúc lâm chung, Bùi Cẩn nghe, trong lòng không rõ là tư vị gì. Trầm ngâm một lát, hắn nói: “Nhi thần tuân chỉ!”
Diên Đế cười nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Tiểu Thập Tam, nói: “Thập Tam, kính Cửu ca của con một ly trà đi, về sau, con phải nhớ nghe lời Cửu ca.”
Bùi Cẩn nghe vậy, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, hôm nay Phụ hoàng của hắn quá khác thường, Phụ hoàng chưa bao giờ có vẻ mặt hòa nhã lương thiện như vậy. Là bi thương sau khi trải qua mọi chuyện, hay là thiện tâm của một người sắp chết?
Bùi Cẩn mải mê suy nghĩ, không để ý thấy lúc nghe được câu này, Tiểu Thập Tam liền lập tức biến sắc.
Đến khi Diên Đế rót đầy chén trà đặt lên tay mình, Tiểu Thập Tam càng thêm run rẩy. Hắn nhớ lại câu nói đã nghe được vào lúc trưa.
Khi đó, hắn ăn trưa xong, liền cầm tú cầu mà Nhan Thế Ninh làm cho mình chơi đùa trong điện, không cẩn thận khiến cầu rơi vào nội thất. Nội thất là nơi nghỉ của Diên Đế, bình thường không ai được phép tiến vào, Tiểu Thập Tam vốn cũng không dám tiến vào, nhưng nghĩ đến tú cầu, mà cũng không có ai ở xung quanh, liền rón rén lẻn vào trong. Nghe thấy thanh âm của Diên Đế ở phía ngoài, dưới sự kinh hãi, vội vàng chui vào sau tấm bình phong dưới ngăn tủ, sau đó ôm cầu nằm sấp xuống.
Diên Đế đi vào, liền cho tất cả mọi người lui ra. Tiểu Thập Tam không biết lúc nào Diên Đế mới đi, chỉ có thể tiếp tục yên lặng nằm sấp. Không biết qua bao lâu, hắn liền có chút buồn ngủ. Ngay lúc hắn sắp ngủ gật, Diên Đế lại mở miệng, hắn bị đánh thức.
Diên Đế nói: “Lão Cửu, trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tiểu Thập Tam không hiểu lời này có nghĩa gì, nhưng nghe khẩu khí của Diên Đế, hắn nghĩ hẳn là không tốt lắm, cho nên khi nghe thấy âm thanh va chạm của đồ sứ vang lên ở bên ngoài, hắn liền len lén bò ra từ dưới ngăn tủ, thò đầu ra nhìn.
Vừa nhìn, hắn liền nghi ngờ. Chỉ thấy Diên Đế lấy ra một bình sứ nhỏ, sau đó đổ vật bên trong vào một cái ấm trà, nói: “Ngươi gϊếŧ huynh đệ của ngươi, vậy thì trẫm liền khiến huynh đệ của ngươi gϊếŧ ngươi! Ha ha, trẫm vẫn còn một đứa con trai nữa, không phải chỉ có một mình ngươi!”
Lời này rất thâm ảo, nhưng cũng rất đơn giản, Tiểu Thập Tam không hiểu, nhưng cũng hiểu.
Đây là Phụ hoàng muốn gϊếŧ Cửu ca! Nhưng tại sao Phụ hoàng lại phải gϊếŧ Cửu ca? Gϊếŧ bằng cách nào?
Tiểu Thập Tam rất nghi hoặc, rất sầu lo, cho nên khi bị gọi đến luyện chữ trong thư phòng đều đứng ngồi không yên, đến khi nhìn thấy Cửu ca đi vào, toàn thân lại càng khẩn trương hơn! Mà bây giờ, nhìn chén trà trong tay, tâm của hắn hoàn toàn bị níu chặt!
Nước trà trong chén, Phụ hoàng rót ra từ trong cái ấm kia! Mà cái ấm kia, không biết đã bị thả cái gì vào!
Giờ khắc này, Tiểu Thập Tam chỉ cảm thấy chén trà trong tay mình nặng tựa ngàn cân.
Hắn ngu ngốc, nhưng cũng thừa biết, chỉ cần uống xong chén trà này, Cửu ca sẽ chết! Hắn nên làm gì bây giờ? Một bên là Phụ hoàng, một bên là Cửu ca…
Tiểu Thập Tam bưng trà, bước từng bước về phía Bùi Cẩn, bước chìm tâm nặng. Hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Cẩn, ánh mắt chớp động.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Thập Tam, Bùi Cẩn cảm thấy có chút cổ quái, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều. Đến khi Tiểu Thập Tam đi đến bên cạnh, Bùi Cẩn theo bản năng liền nhận lấy chén trà, sau đó liền muốn uống một hớp, không nói thêm nữa.
Chứng kiến Bùi Cẩn nâng chén trà lên, Tiểu Thập Tam vô cùng lo lắng, nhưng lại không thể mở miệng, chỉ có thể mở to hai mắt, lệ nóng quanh tròng.
Nước mắt cuồn cuộn rơi xuống nền gạch, Bùi Cẩn đang cúi đầu nên lập tức nhìn thấy. Hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, bởi vì Tiểu Thập Tam đã lệ rơi đầy mặt.
Một khắc kia, Bùi Cẩn rốt cuộc cũng cảm giác được dị thường, sau đó buông lỏng tay, chén trà lập tức rơi xuống, vỡ tan, nước trà tiếp xúc với nền gạch, “xuy” một tiếng, khói đen bốc lên.
Xuyên tràng tán, kịch độc vô cùng!
Bùi Cẩn nhìn biến cố vừa xảy ra, hoảng sợ, sau đó hắn lập tức ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía Diên Đế.
Ngay lúc nghe được tiếng đổ vỡ, Diên Đế biết kế hoạch của mình đã thất bại, lúc đối diện với ánh mắt của Bùi Cẩn, tâm lập tức bị kéo lên, bởi ánh mắt kia là oán hận đến tận cốt tủy!
Cũng đúng thôi, giờ khắc này, có ai mà không hận!
“Là ngươi! Là ngươi gϊếŧ bọn họ! Là ngươi!” Diên Đế lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Bùi Cẩn hơi nhếch môi, hắn biết rõ, Diên Đế đã biết chân tướng rồi!
“Bùi Cẩn, ngươi ẩn núp quá sâu! Trẫm ngàn phòng vạn phòng, nhưng không phòng được ngươi lòng lang dạ thú, tán tận lương tâm! Ngươi hại chết huynh đệ của ngươi, tiêu trừ một đám chướng ngại, ngươi đạp trên hài cốt của huynh đệ ngươi mà ngồi lên vị trí này, ngươi có thể an tâm sao? Đồ nghiệt súc! Lúc trước trẫm nên gϊếŧ ngươi mới đúng! Gϊếŧ ngươi!” Nói đến đây, Diên Đế tức giận công tâm, ho khan mãnh liệt.
Tiểu Thập Tam bị dọa khóc lên, nhưng không dám phát ra âm thanh, chỉ cắn chặt môi, im lặng rơi lệ, Bùi Cẩn thấy vậy, từ từ tĩnh tâm lại.
Hắn ưỡn cao sống lưng, ánh mắt lương bạc mà bi thương, nhìn Diên Đế đang khom người ho khan, hắn thản nhiên nói: “Phụ hoàng, ngài đạp lên hài cốt của huynh đệ, ngồi ba mươi năm trên vị trí này, ngài có bao giờ an tâm chưa?”
Câu hỏi như một mũi dao nhọn, hung hăng đâm vào trái tim Diên Đế. Con ngươi buộc chặt, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Bùi Cẩn nhìn, lạnh nhạt nói: “Phụ hoàng, vị trí ngài đã ngồi ba mươi năm nay, kỳ thật không phải là của ngài đúng không? Năm đó, ngài đã bóp méo thánh chỉ đúng không? Phụ hoàng, ngài nói ta hại chết huynh đệ của mình, nhưng trên tay người chẳng lẽ không dính máu Hoàng thúc hay sao? Phụ hoàng, về chuyện này, ngài không có tư cách dạy dỗ ta.”
“Ngươi!” Bị bác bỏ như vậy, Diên Đế cảm giác như vừa bị tát một cái lên mặt, nhưng lại không thể phản bác được, bởi vì từng câu từng chữ của Bùi Cẩn đều là sự thật!
“Cho nên, ngươi đang báo thù cho hắn sao?” Một hồi lâu sau, Diên Đế cắn chặt răng, hung hăng hỏi ra tiếng, nhớ tới năm đó Bùi Cẩn có bao nhiêu thân thiết với Trấn Nam vương, “Đừng quên, trẫm mới là Phụ hoàng của ngươi!”
Bùi Cẩn lại cười: “Phụ hoàng? A, ta vẫn luôn xem ngài là Phụ hoàng của mình, nhưng ngài đã bao giờ xem ta là con trai của mình chưa?”
Dứt lời, hắn cúi người nhặt mảnh vỡ dưới đất lên, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi chẳng phải ngài muốn đưa ta vào chỗ chết sao? Phụ hoàng, ngài như vậy, là đang coi ta là con trai sao?”
Diên Đế run sợ nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của hắn,
sau đó liền ngoan lệ nói: “Đó là ngươi đáng chết! Ngươi gϊếŧ lão Thập! Gϊếŧ Hoàng Hậu! Ngươi còn thiết kế gϊếŧ lão Thất! Vì dã tâm của bản thân, ngươi tính kế tất cả mọi người! Ngươi đáng chết! Ngươi thực sự đáng chết!”
Bùi Cẩn nghe tiếng gầm thét, tâm hoang vu như thảo nguyên tàn lụi, “Cho nên, vì ngài yêu lão Thập, ngài có thể độc chết đứa con trai như ta phải không? Ngài là vì báo thù cho lão Thập, hay là vì phát hiện ra ngài không hề cường đại như ngài vẫn tưởng đây? Kỳ thật là vì ngài không chấp nhận bản thân bị người khác đùa bỡn trong tay, cho nên mới muốn tiêu diệt tất cả những người nằm ngoài khống chế của ngài đúng không?”
Diên Đế chống tay xuống bàn, ánh mắt ngoan độc.
“Phụ hoàng, không công bằng!” Bùi Cẩn ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không, thở dài, “Đều là con của ngài, vì sao một chút ngài cũng không thương ta?”
Nói xong, Bùi Cẩn cúi đầu xuống, nhìn Diên Đế chằm chằm, hỏi từng chữ một: “Phụ hoàng, vì cái gì mà ngài lại không thương ta?”
Diên Đế nhìn thẳng vào mắt Bùi Cẩn, giật mình, trong đó, chứa đầy thất lạc, bi ai, thậm chí có cả sự bất lực.
Vì cái gì ông không thương Bùi Cẩn ư? Chính là vì tiện nhân dám tính kế ông. Là vì mỗi lần nhìn thấy Bùi Cẩn, nhìn thấy đôi mắt của hắn, ông lại nhớ tới nữ nhân kia, sau đó sẽ theo bản năng suy nghĩ đứa con trai của nữ nhân kia có ti tiện giống mẫu thân nó, đến tính kế ông hay không!
Mà khi Bùi Cẩn ngày càng trưởng thành, tính cách ngày càng kín kẽ, ý niệm kia lại càng thêm mãnh liệt trong đầu ông! Ông nhìn không thấu Bùi Cẩn, cho nên càng thêm chán ghét hắn!
Huống chi, Bùi Cẩn còn gần gũi, thân thiết với Hoàng đệ của ông như vậy!
Nghĩ tới những chuyện này, nội tâm Diên Đế càng thêm chấn động, trong cổ họng cũng càng thêm căng tức!
Thấy Diên Đế trầm mặc không đáp, chỉ dùng ánh mắt chán ghét nhìn lại mình, tâm càng ngày càng lạnh, Bùi Cẩn thở dài, di chuyển tầm mắt, nói: “Lão Thập là tự mình rời khỏi hoàng cung, những thích khách kia là do chính hắn phái tới, hắn chán ghét tranh đấu cung đình, chỉ muốn rời xa nơi lao tù này. Còn ta, bất quá là sau khi biết mới bắt hắn lại. Ta không gϊếŧ lão Thập, là chính lão Thập chán ghét hết thảy, tự sát. Về phần Thất ca... A, nếu như không có ý xấu, thì sao có thể nhảy vào cái bẫy của ta được? Hắn muốn hại ta chết không có chỗ chôn, mà kết quả, chẳng qua là vì ta tính kỹ hơn hắn một bậc mà thôi... Phụ hoàng, so với ta, ngài càng rõ ràng hơn, thắng thua của cuộc chiến tranh này có ý nghĩ như thế nào, ta chỉ muốn sống sót, chỉ muốn vợ con của ta sống sót, không hơn!”
“Hừ!” Diên Đế nghe xong, hừ lạnh một tiếng, tỏ ý không tin, “Người đừng mơ tưởng lại lừa gạt trẫm! Trẫm sẽ không tin tưởng ngươi thêm nữa! Người đâu! Người đâu!”
Bùi Cẩn nghe Diên Đế hô to, thân thể lập tức trở nên căng thẳng. Tiểu Thập Tam cũng bất an kéo kéo tà áo của hắn.
Nhưng Diên Đế hô nửa ngày cũng không có ai xuất hiện. Diên Đế lập tức sinh lòng quái dị, vừa muốn chạy ra thăm dò thì Vương Phúc Niên đẩy cửa đi vào.
Sau khi vào trong, Vương Phúc Niên lập tức đóng cửa lại, sau đó đứng bất động ở cửa, nhìn thoáng qua Bùi Cẩn, cúi đầu nói: “Bệ hạ!”
Diên Đế lập tức nói: “Người đâu! Thị vệ đâu!”
Vương Phúc Niên vẫn cúi đầu cung kính, “Không có thị vệ!”
Diên Đế ngẩn ra, sau đó thì bừng tỉnh hoàn hồn, xoay người nhìn về phía Bùi Cẩn. Bùi Cẩn đứng thẳng người, vẻ mặt lạnh nhạt, ung dung bình tĩnh, không hề sợ hãi. Thấy thế, tâm của Diên Đế lập tức lạnh như băng.
“Vương Phúc Niên! Thì ra ngươi là người của hắn!”
Vương Phúc Niên nghe vậy, run sợ, nhưng cố gắng dùng sức khắc chế, cúi đầu: “Bệ hạ bớt giận.”
“Các ngươi muốn tạo phản sao?” Diên Đế hét lên giận dữ.
Vương Phúc Niên không đáp, chỉ nhìn thoáng qua Bùi Cẩn, sau đó cúi đầu xuống thấp hơn.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể “Tạo phản.”
Hai ngày nay, bởi vì lo sợ người bên cạnh lại bán đứng phản bội mình, nên Diên Đế liên tục ở một mình, không cho phép ai đến gần, vì thế Vương Phúc Niên cũng không biết được tâm tình của Diên Đế ra sao trong hai ngày này. Nhưng dù sao cũng đã đi theo Diên Đế vài chục năm, Vương Phúc Niên chỉ cần thông qua nhất cử nhất động của Diên Đế cũng cảm nhận được sự bất thường. Đến khi biết chuyện Diên Đế cho triệu kiến Cửu vương, hơn nữa còn an bài thị vệ ở bên ngoài, Vương Phúc Niên lập tức cảm thấy bất an.
Sau khi Bùi Cẩn tiến vào thư phòng, cửa liền bị khóa lại. Vương Phúc Niên canh giữ ngoài cửa, bắt đầu chú tâm lắng nghe động tĩnh bên trong. Khi phát hiện ra tình thế có biến hóa, sau khi kinh hãi xong, Vương Phúc Niên quyết đoán đi truyền chỉ cho những thị vệ kia… Diên Đế có lệnh, cho người rút xa mười trượng!
Vương Phúc Niên không nói tỉ mỉ, chỉ ám chỉ Diên Đế và Cửu vương đang nói chuyện, không ai được phép đến gần!
Thân là Đại tổng quản bên người Diên Đế, lời Vương Phúc Niên nói, ai dám không tin? Vì thế, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, những thị vệ kia đều tự động lui xuống. Bọn họ nghĩ, Diên Đế đang nói chuyện với người có khả năng cao nhất trở thành Tân hoàng, bọn họ nên tránh đi thì tốt hơn.
Vương Phúc Niên không giải thích nhiều, nhưng chỉ cần một ánh mắt, Bùi Cẩn đã biết chuyện đã xảy ra bên ngoài, hơi an tâm lại. Lúc này, Diên Đế đã trở nên điên cuồng, nếu như Bùi Cẩn muốn gϊếŧ ông, ông không thể trốn thoát.
Nhưng, hắn thật sự muốn bức vua thoái vị sao? Giống như Thất ca sao?
Bắt Phụ hoàng hạ thánh chỉ, sau đó gϊếŧ người diệt khẩu?
Bùi Cẩn miên man suy nghĩ, nhưng lại không hề có đáp án.
Diên Đế thấy hắn chậm chạp không động thủ, cười lạnh: “Như thế nào? Không dám gϊếŧ trẫm? Ngươi mưu đồ lâu như vậy, không phải là vì muốn leo lên vị trí này sao? Ngươi tới gϊếŧ trẫm! Mau gϊếŧ! Bất quá, cho dù ngươi có gϊếŧ trẫm, ngươi cũng đừng hi vọng trẫm sẽ lập thánh chỉ! Bùi Cẩn, ngươi muốn làm Hoàng đế sao? Nằm mơ đi!”
Bùi Cẩn nghe, thật lâu cũng không có câu trả lời, hắn chỉ đứng im tại chỗ, ánh mắt thâm thúy. Nửa ngày sau, hắn mới nhúc nhích đôi môi, mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần vô tình với ngôi vị Hoàng đế.”
Diên Đế lại giật mình một lần nữa.
Bùi Cẩn hít sâu một hơi, nói tiếp: “Phụ hoàng, ta là con của ngài, không hơn.”
Dứt lời, Bùi Cẩn quỳ rạp xuống đấy, nghiêm túc dập đầu một cái. Dập đầu xong, đứng dậy rời đi, lưu lại bóng lưng của mình cho Diên Đế.
Diên Đế sợ ngây người, bất động nhìn Bùi Cẩn đi ra ngoài cửa.
Đến khi Bùi Cẩn đã đi xa, Diên Đế giống như bị rút hết sức lực, ngã ngồi xuống ghế, phun ra ngụm máu nín nhịn nửa ngày dưới cổ họng.
Thấy thế, Vương Phúc Niên lập tức tiến lên, đưa tay ra đỡ.
Diên Đế lạnh lùng nhìn, hỏi: “Vương Phúc Niên, trẫm đối đãi với ngươi không tệ, đúng không?”
Vương Phúc Niên quỳ xuống, nói: “Bệ hạ, Cửu vương là một quân chủ tốt!”
Diên Đế chớp mắt, không lên tiếng.
….
Sau khi thuận lợi ra ngoài, sau lưng Bùi Cẩn đã ướt đẫm. Một khắc vừa rồi, hắn dùng chính tính mạng của mình để đánh cuộc. Mà kết quả, hắn đánh cuộc thắng!
Đến cuối cùng, Diên Đế cũng không gϊếŧ hắn!
Chỉ là, nguyên nhân Phụ hoàng không gϊếŧ hắn, là vì niệm tình phụ tử, hay là cân nhắc đến vận mệnh của đất nước? Hắn đều không biết được.
Bùi Cẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, nắm chặt tay, thở một hơi thật dài.
Bên trong tay áo của hắn, có dán một cây cung nhỏ, vừa rồi nếu như Diên Đế vừa có động tác, hắn sẽ lập tức không lưu tình khởi động cơ quan…
Cánh chim giang rộng trên bầu trời, tự do tự tại biết bao.
Bùi Cẩn đứng bất động một hồi, vừa muốn rời khỏi, Vương Phúc Niên lại vội vã chạy tới.
“Cửu gia, Bệ hạ bảo nô tài giao lại cho ngài.”
Bùi Cẩn mở ra nhìn, nở nụ cười.
…Cửu Hiền vương nối ngôi… Khâm thử!
******
Mùa hè năm Long Khánh thứ ba mươi mốt, Diên Đế băng hà, cả nước vô cùng buồn thương.
Trên tế điển, Cửu vương Bùi Cẩn lấy ra thánh chỉ, tuyên cáo thiên hạ:
….Thập Tam hoàng tử nối ngôi, trước khi Tân hoàng tròn mười sáu tuổi, Cửu Hiền vương thay mặt giám quốc… Khâm thử!
******
Bùi Cẩn có một tuyệt kỹ, chính là mô phỏng lại nét chữ. Hắn đã từng mô phỏng lại chữ của rất nhiều người, nhưng người hắn mô phỏng thành công nhất, chính là Diên Đế, có điều đó là một bí mật mà thiên hạ này không có người thứ tư biết rõ.
******
Cùng năm, Tân đế đăng cơ, quốc hiệu Thiên Mệnh…
Hoàn chính văn~