Sáng hôm sau, Nhan Thế Ninh mở mắt ra, liền thấy Bùi Cẩn chống đầu nhìn nàng, đôi mắt kia, thật sự phải gọi là đắm đuối đưa tình.
Nhưng Nhan Thế Ninh lại giật nảy mình, có trời mới biết ban nãy nàng mơ thấy thằng nhãi này không ngừng cười ác độc.
Bùi Cẩn xốc chăn trên người nàng, ôn nhu nói: “Nương tử, nên rời giường rồi, còn phải vào cung thỉnh an đó.”
Nhan Thế Ninh nhìn bầu trời còn tờ mờ sáng ngoài cửa sổ, bĩu môi: “Ta đi lấy quần áo.”
Của hồi môn của nàng đặt trong phòng, cũng không nhiều, chỉ có vài cái rương. Nàng mở một cái trong đó, lục ra một bộ quần áo nhìn qua rất hoa lệ.
Nhưng Bùi Cẩn vuốt vuốt chất liệu kia, lại hơi nhíu mày, bề ngoài tuy tốt, nhưng vải lót lại không được, thậm chí không bằng bộ mặc ở bữa tiệc trong cung tháng trước.
“Thế nào, có vấn đề gì sao?” Nhan Thế Ninh thấy vẻ mặt hắn bất thường, nghi hoặc nói.
“Không có gì.” Bùi Cẩn đổi vẻ mặt tươi cười: “Chỉ là bỗng nhiên nhớ đến phong thái duyên dáng của nương tử khi gặp lần trước.”
Bùi Cẩn cố ý đổi đề tài, thế nhưng tâm tư Nhan Thế Ninh rất tinh tế, vẫn nhìn ra cái gì đó, bất quá nàng cũng không để ý, chỉ mượn nước đẩy thuyền nói: “Phong thái có hơn đi nữa, cuối cùng cũng không bì kịp vương gia.”
Đồ mới của Nhan Thế Ninh, đều là Khang Hoa quận chúa đưa ngân lượng sai người ta may cho nhanh. Khang Hoa quận chúa đối với nữ nhi này vẫn lạnh nhạt chưa hề đối xử tử tế, hai năm qua, nàng chưa từng hỏi đến chuyện ăn mặc ở đi lại của nàng, mỗi tháng chỉ cho phép nàng yêu cầu cái gì đó rồi xong việc. Cứ nói đến quần áo lần trước mặc, tốt nhất của Nhan Thế Ninh cũng không bằng bình thường nhất của Nhan Thế Tịnh. Cho nên đến phiên bộ đồ mới này, bất quá cũng khá hơn một chút.
Đối với việc này, Nhan Thế Ninh đã sớm biết một rõ hai ràng, chỉ có điều mấy thứ này không quan trọng, tranh cũng vô ích, chẳng bằng cười mà sống.
Bùi Cẩn nhìn nàng vòng ra sau bình phong thay quần áo, đôi mắt trầm xuống. Sau đó nghĩ đến điều gì, lắc đầu cười, thừa dịp nàng không để ý vội vàng đến bên giường, nhặt một khăn gấm trắng, lại cắn đầu ngón tay...
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói kiều mị: “Vương gia, nô tỳ có thể vào được không!”
Bùi Cẩn cất kỹ khăn gấm, thấy Nhan Thế Ninh đã mặc xong đi ra, liền đáp ứng. Mà Nhan Thế Ninh nghe giọng nói này có thể làm xương cốt của người ta mềm nhũn ra, da gà đã nổi hết cả lên.
Cửa bị đẩy ra, bọn nha hoàn bưng nước rửa mặt súc miệng đi vào. Người dẫn đầu mười bảy mười tám tuổi, tóc mây buông thả, cắm cây trâm ngọc trai, bên dưới còn bó tóc rũ trước ngực. Trên người là váy đuôi dài, cả bước đi cũng vô cùng thướt tha.
Trong lòng Nhan Thế Ninh thầm khen, cũng là một mỹ nhân. Nhưng đây là ai?
Còn đang nghi hoặc, người nọ mở miệng: “Vương gia, nô tỳ thay quần áo cho ngài.”
Nhan Thế Ninh nghe giọng nói này nhận ra nàng chính là người nói chuyện ban nãy, lòng thầm nghĩ: Nàng lại là nha hoàn? Vậy tại sao trang phục lại giống chủ tử thế kia?
Lại nhìn thấy nàng hé miệng cười, đôi mắt xinh đẹp đưa tình, sau đó chuyển sang bên cạnh Bùi Cẩn thay quần áo cho hắn, Nhan Thế Ninh hơi hiểu được, xem ra nha hoàn này không phải là nha hoàn bình thường.
Bùi Cẩn bên kia thấy Thu Nguyệt lại quấn tới, tim thót lại, đảo mắt thấy Nhan Thế Ninh cười đến mức quán đản, vội nói: “Thu Nguyệt, tự ta làm được rồi, cô hầu hạ vương phi trước đi.”
“A, vốn nô tỳ vẫn luôn hầu hạ vương gia mà!” Thu Nguyệt nhíu mày, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
“Thật sự không cần, cô nhanh qua chỗ vương phi đi, thời gian không còn sớm, còn phải tiến cung, không thể chậm trễ.” Bùi Cẩn tiếp tục nhẹ lời từ chối.
Thu Nguyệt thấy hắn khăng khăng như vậy, cũng đành chịu, chỉ có thể không cam không nguyện đến bên người Nhan Thế Ninh.
Nhan Thế Ninh nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, không còn rạng rỡ như trước kia, không khỏi mím môi suy nghĩ, đây là hoàn toàn không để nàng vào mắt sao, còn chẳng mảy may che giấu. Một nha hoàn, tại sao lại có lá gan lớn như vậy?
Trong đầu Nhan Thế Ninh rất nhanh đã hiện ra mấy chữ ỷ sủng mà kiêu, không khỏi quét mắt về phía Bùi Cẩn bên kia, dựa vào vẻ thân thiện của Thu Nguyệt ban nãy, hai người các ngươi không có gì mờ ám mới là lạ!
Ai u, có thì có nha, cần gì phải ở trước mặt ta phủi sạch quan hệ giả bộ trong sạch đâu? Mỹ danh bên ngoài của ta, ghen tuông bậy bạ có thể vi phạm chữ "hiền" này!
Nghĩ nghĩ, Nhan Thế Ninh hé miệng cười.
Đột nhiên Bùi Cẩn bên kia quay đầu lại, vừa vặn thấy Nhan Thế Ninh cười như gió mưa mùa xuân, không biết tại sao, bỗng chốc lưng hắn cảm thấy lạnh lẽo.
Mà Thu Nguyệt thấy hai người bọn họ mắt đi mày lại coi mình như người chết, mất hứng, lúc nãy Bùi Cẩn sai nàng hầu hạ vương phi thì trong lòng nàng rất phiền muộn, nghĩ tới ba năm trước nàng vào vương phủ vẫn luôn ở bên cạnh vương gia, đâu bao giờ hầu hạ kẻ khác! Huống chi, lại là một người không có lai lịch này, cư nhiên để nàng hầu hạ nàng ta?! Thật là quá đáng!
Trong lòng bực bội, tay cũng mất nặng nhẹ, thế là chỉ nghe: “Ai nha” một tiếng, Nhan Thế Ninh bưng kín đầu.
Mà trên chiếc lược, có thêm vài sợi tóc rối.
"Xảy ra chuyện gì?" Bùi Cẩn nghe được âm thanh, vội đi qua.
Trong lòng Thu Nguyệt biết bản thân phạm sai lầm, vội nói: "Là nô tỳ vụng về kéo tóc vương phi." Bất quá sau đó nàng lại nhỏ tiếng nói thầm: "Nô tỳ hầu hạ vương gia đã quen, hầu hạ người khác không thuận tay thôi..."
Nhan Thế Ninh vừa nghe lời này, phút chốc ánh mắt trở nên thâm thúy, nhưng rất nhanh nàng lại ngẩng đầu nhìn Bùi Cẩn, cười nói: "Đã như vậy, cứ tiếp tục hầu hạ vương gia đi."
Bùi Cẩn còn không kịp mở miệng, Thu Nguyệt đã xen vào nói: "Nói xong thì cứ như vậy đi, vương phi vẫn nên do nha hoàn bên người hầu hạ là tốt, nô tỳ là nha hoàn thϊếp thân của vương gia, vẫn nên hầu hạ vương gia mới nhanh nhẹn được."
Hai chữ "thϊếp thân", đọc rõ từng chữ, đều là có ngụ ý!
Nhan Thế Ninh xuất giá, của hồi môn tướng phủ là vài nha hoàn cùng người sai vặt, lại không hề có một nha hoàn thϊếp thân. Mà Nhan Thế Ninh sống đến mười tám tuổi cũng chưa từng có một nha hoàn bên người.
Vốn là thời gian nàng cùng Dung thị ở Tuyên Thành, mặc dù Nhan Chính vẫn luôn gửi bạc đến, nhưng Dung thị không bao giờ dùng một xu nào, toàn bộ đều trả lại, dựa vào bản thân mở tiệm tạp hóa kiếm tiền nuôi gia đình, tuy có thể ăn no mặc ấm, nhưng cũng không phải là giàu có, trong nhà cũng chỉ có một hạ nhân là góa phụ.
Sau này Dung thị chết, đáng lẽ Nhan Thế Ninh muốn mang quả phụ đó cùng lên kinh, nàng nghĩ đến mẫu thân đã chết, cũng chỉ có một người quen thuộc này, ai ngờ quả phụ lại nói muốn đi tìm bà con xa, không đi cùng nàng. Vì thế nàng đành lẻ loi đến kinh thành.
Trong Tướng phủ, tất cả mọi người đều nhìn sắc mặt Khang Hoa quận chúa mà làm việc, mặc dù Nhan Chính cho nàng vài nha hoàn, nhưng không một ai để nàng vào mắt.
Cho nên đến khi xuất giá, Nhan Chính hỏi nàng muốn dẫn theo người nào, Nhan Thế Ninh dứt khoát từ chối toàn bộ. Thay vì mang theo mấy nha hoàn không nghe lời, chẳng bằng một mình phấn đấu.
Mà giờ Thu Nguyệt nói lời này, dĩ nhiên là biết rõ còn hỏi, đang cười nhạo nàng hèn mọn lẻ loi hiu quạnh.
Còn hàm nghĩa của "thϊếp thân" phía sau lại hết sức rõ ràng, đơn giản chính là muốn nói cho nàng biết: Vương gia với ta, không phải quan hệ bình thường!
Nhan Thế Ninh biết rõ, cũng không nói chuyện, chỉ cười tủm tỉm nhìn Bùi Cẩn: Vương gia, người xem mà xử lý đi!
Bùi Cẩn cảm thấy phía sau lưng càng lạnh hơn, đầu này cũng lớn hơn rồi. Những người trong phủ hắn phiền nhất là Thu Nguyệt này, nhưng nàng lại là một người có thân phận đặc biệt, không tìm được lý do nào để đuổi nàng đi, vốn muốn nhân cơ hội để tiểu sư tử giáo huấn nàng, ai ngờ nàng chỉ là không quản không hỏi, bày ra một bộ dáng xem kịch vui.
Được rồi, thiếu chút nữa đã quên nàng cũng mang chữ "Hiền" ở bên ngoài.
Cô nàng này bây giờ lại bắt đầu giả bộ!
"Thôi, dù sao cũng không có gì, dọn dẹp một chút rồi tiến cung thôi." Bùi Cẩn nghĩ nghĩ, phun ra một câu như vậy.
Thu thập Thu Nguyệt kia, tạm thời không vội...
Mà Nhan Thế Ninh nghe lời này, thừa nhận, thằng nhãi Bùi Cẩn này quả nhiên là cưng chiều nha hoàn này.
Tốt thôi!
Thu hồi tầm mắt, bình tĩnh, áp chế vài sợi tóc rơi xuống thái dương, ánh mắt thoáng nhìn thấy Thu Nguyệt xoay người đi, khẽ dời mũi chân, dẫm lên đuôi váy...
Sau đó, chỉ nghe "Ai nha" một tiếng, Thu Nguyệt liền té chổng vó.
"Ai nha." Nhan Thế Ninh cũng giả vờ kinh hoảng, vội vã đứng dậy giúp đỡ: "Thế nào lại ngã sấp xuống như vậy, có lẽ là vướng phải chân ghế, như thế nào, ngã có đau không?"
Thu Nguyệt vì chứng tỏ ta đây eo thon ngực to nên buộc thắt lưng rất chặt, cú ngã mạnh như vậy, phút chốc thắt lưng bị mở bung ra, quần áo cũng lộn xộn chật vật không chịu nổi.
Mọi người thấy vậy ghé mắt xem, nhưng nàng giống như chẳng hề quan tâm, chỉ đẩy tay Nhan Thế Ninh ra, hoa lê đái vũ (ý nói khóc sướt mướt) nhìn Bùi Cẩn, nức nở nói: "Vương gia, nô tỳ đau quá!"
Lúc này Bùi Cẩn đã cười đến đứt cả ruột, toàn bộ động tác ban nãy của Nhan Thế Ninh hắn đều biết, hắn chỉ biết tiểu sư tử không dễ chọc, có ân đôi lúc lại quên báo: Chẳng hạn như đối với hắn, người có cừu oán lại nhẫn nại mười năm mới báo, bình thường nàng không mang thù hận, bởi vì nàng luôn báo đáp ngay tại chỗ.
A ha ha! Sáng hôm nay thật vui vẻ!
Nhưng, cho dù trong bụng Bùi Cẩn cười đến rút gân, bên ngoài vẫn bày ra một bộ dạng kinh ngạc lại đau lòng, "Sao lại ngã rồi, người đâu, mau đỡ nàng dậy, đưa đến chỗ Bắc Đẩu tiên sinh xem một chút, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì!"
Nói xong quay về phía Nhan Thế Ninh dịu dàng nói: "Ái phi xong rồi chứ, vậy chúng ta đi nhanh thôi, tránh cho trong cung chờ lâu. Lại đây, ta dìu nàng."
Thu Nguyệt nhìn bọn họ bỏ đi, trợn tròn mắt, không phải là vương gia nên ôm nàng lên rồi ân cần hỏi han sao, tại sao lại đỡ nữ nhân kia đi rồi.
Nàng không phải té bị thương, đỡ cái gì chứ!
Nghĩ đến âm thanh tối hôm qua nghe được, chớp mắt liền hiểu được, càng tức giận hơn.
Mà lúc này bỗng nhiên Nhan Thế Ninh quay đầu lại nói: "A, thiếu chút nữa ta đã quên, mặc váy dài rất phiền phức, để tránh bị ngã, Thu Nguyệt cô nương vẫn là nên đổi xiêm y đi."
Thu Nguyệt nghe vậy, cũng không để ý đến nàng, chỉ ủy khuất nói với Bùi Cẩn: "Vương gia, chính là ngài nói nô tỳ mặc váy dài rất thùy mị, thế nên nô tỳ mới thường xuyên mặc váy dài."
Bùi Cẩn thấy Nhan Thế Ninh cười nheo nheo nhìn mình, cười khan nói: "Thật sao, ha ha, bất quá Thu Nguyệt xinh đẹp thế này, có lẽ mặc cái khác cũng đẹp như thế thôi, ái phi, chúng ta mau đi thôi."
Đợi đến lúc bọn họ đi xa, một nha hoàn tới gần Thu Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Thu Nguyệt tỷ tỷ, có muốn đến chỗ Bắc Đẩu tiên sinh xem một chút không"
Thu Nguyệt nghe vậy, ưỡn ngực lên, mắng: "Ta mới không cần đi gặp thứ quỷ kia!"
Bắc Đẩu tiên sinh ở trong Hiền Vương phủ, nhưng cho tới bây giờ vẫn làm người ta e sợ.
Trong xe ngựa, Nhan Thế Ninh ngồi ngay ngắn, trên mặt thủy chung vẫn là nụ cười dè dặt.
Bùi Cẩn chống cằm nhìn nàng, cảm thấy tương đối thú vị: "Ái phi, vừa rồi là ghen tị?"
"Thϊếp thân không dám." Nhan Thế Ninh cũng không nhìn hắn.
Bùi Cẩn lại không nhịn được kéo nàng vào ngực ra sức hôn một cái: "Ha ha, vậy tại sao nàng lại giẫm lên váy nàng ấy làm nàng ấy bị ngã?"
Nhan Thế Ninh vội vàng đẩy hắn ra, biết ngay là vừa nãy đã bị thằng nhãi này thấy được, lại nói: "Vậy sao, thế nào ta lại không biết? Nhất định là vương gia nhìn lầm rồi."
Bùi Cẩn nhìn nàng ngụy biện, cực kì vui vẻ, nếu không phải chú ý tới hình tượng thật đúng là muốn dày vò nàng một phen.
"Nàng ta tên là Thu Nguyệt, là người của ngoại tổ Uy Quốc công đưa tới, là cháu gái của lão quản gia phủ Quốc Công, ỷ vào thân phận đặc biệt, khó tránh khỏi hồ nháo một chút" Sau khi suy nghĩ, Bùi Cẩn vẫn giải thích, chỉ có điều lại thâm sâu hơn một chút, ví như "thân phận đặc biệt", hàm ý lại càng sâu, không thể nhiều lời.
Ban đầu Nhan Thế Ninh nghe được từ "ngoại tổ" còn có chút nghi ngờ, sau khi suy nghĩ mới biết được đó không phải là nhà mẹ đẻ hắn, mà là nhà Trân quý phi. Bất quá nghe được câu sau của hắn, lại híp mắt nở nụ cười: "Chẳng lẽ không phải vương gia rất cưng chiều sao?"
Nhìn Bùi Cẩn lại muốn giải thích, nàng vội nói: "Khỏi giải thích khỏi giải thích, thϊếp thân đã hiểu. Ha ha, không muốn làm chủ tử của nha hoàn cũng không phải là chủ tử tốt, Thu Nguyệt cô nương nhà người ta cũng là một người theo đuổi có lý tưởng nha!"
"A? Ái phi không để ý nữ nhân khác trèo lên giường của vi phu sao?"
"Đương nhiên không, thϊếp thân còn muốn vậy nha, càng nhiều càng tốt!"
Bùi Cẩn chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng, cố nén kích động muốn bóp chết nàng, vừa rồi hắn quả thật đã hy vọng nàng có thể ăn giấm chua.
Một lát sau, Nhan Thế Ninh nghĩ tới cái gì, từ trong ngực móc ra một miếng ngọc, nói: "Hôm đó huynh làm rơi thứ này trên giường tôi, hôm qua vội quá cũng quên đưa cho huynh, ban nãy cũng không có thời gian."
Bùi Cẩn thấy nàng hiểu lầm, cũng không giải thích, chỉ nhét vào tay nàng, nói: "Ngọc bội này là ta nhặt được ở Nam Cương, nhìn rất giống cô, quả là đúng, nó vừa thấy cô đã không muốn đi nữa, nhất định là cảm thấy rất thân thiết. Ha ha, nếu đã như vậy, cô cứ giữ đi!"
"...Huynh mới thân thiết với nó! Cả nhà huynh đều thân thiết với nó!" Nhan Thế Ninh im lặng, "Vậy huynh lấy cái yếm của tôi làm cái gì?"
"Ách, ta cũng không biết ta lấy lúc nào, có lẽ là nó cảm thấy thân thiết với ta lén lút đi theo ta thôi!" Bùi Cẩn thấy rốt cuộc cũng chọc nàng giận, không ngừng cố gắng.
Quả nhiên, trong mắt Nhan Thế Ninh lộ ra tia sáng hung ác, lại muốn cắn hắn.
"Ngoan nào, muốn cắn chờ tới khuya về nhà chúng ta sẽ từ từ cắn, sắp tới rồi." Bùi Cẩn chỉnh lại trâm cài cho nàng, vừa cười nói: "Đừng trừng ta, nhớ kĩ phải hiền lương thục đức đấy, đừng phút chốc lại lộ ra đuôi cáo."
"Mặt nạ của vương gia ngài cũng nên đeo cho chặt ha, đỡ phải không cẩn thận làm rớt, lộ ra khuôn mặt dối trá vô sỉ của huynh."
"Ha ha, cũng vậy thôi."
Vì thế, đến cửa cung, khi hai người từ từ trên xe ngựa bước xuống, lại là một người ôn nhu lương thiện, một người dịu dàng hiền thục.
Mà trong cung đã có rất nhiều người, sớm chờ ở đó.