Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 3: Trèo tường trước ngày thành thân

Nhìn thái tử rời đi, Nhan Thế Ninh cũng không muốn quan tâm tới người kia nữa, bước nhanh tới chỗ náo nhiệt.

Bùi Cẩn nhìn dáng người thướt tha của nàng, suy nghĩ: Lại nẩy nở hơn lúc nhỏ rồi.

“Đệ đang nhìn cái gì vậy?”

Bùi Cẩn đang nhìn đến xuất thần, chợt nghe một giọng nói lạnh lùng phía sau, trong bụng nhảy dựng, quay đầu lại thấy Thất hoàng tử Bùi Chuơng, lạnh nhạt thi lễ, mỉm cười nói: “Hóa ra là Thất ca. Đệ đang nhìn khu vườn, huynh xem mỹ nhân rực rỡ như mây, quả nhiên là tiên cảnh của nhân gian.”

“Bất quá đều là dung chi tục phấn (những người dung mạo tầm thường).” Thất hoàng tử chê bai không chút khách khí.

Bùi Cẩn mỉm cười không nói.

Bùi Chương nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại trên người Nhan Thế Ninh trước mặt: “Đệ có biết chuyện Thập đệ và Nhan gia nhị tiểu thư không?”

“Đệ mới từ Nam Cương trở về, còn chưa biết xảy ra chuyện gì đâu. Không bằng Thất ca nói nghe một chút xem.” Vẻ mặt Bùi Cẩn tò mò.

Bùi Chương híp híp mắt, nói: “Chậm nhất là đầu năm sau, đệ sẽ được uống rượu mừng của bọn họ.”

“Thật không? Vậy đây thật sự là việc vui!”

Bùi Chương nhìn dáng vẻ tươi cười của hắn, chỉ cảm thấy ngứa mắt, thâm trầm nói: “Là việc vui, đến lúc đó thái tử được Nhan Chính giúp đỡ, chỉ sợ sẽ càng kê cao gối ngủ không cần lo âu.”

Bùi Cẩn ung dung trả lời: “Nhan tướng quân người như danh, rất chính trực, cho dù là ai, có lẽ ông ta đều có thể tận tâm tận lực.”

Bùi Chương thấy hắn nói chuyện một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, ánh mắt không khỏi tối đen lại. Chuyện hắn muốn đoạt vị trí thái tử chỉ sợ mọi người ai cũng biết, hắn cũng luôn muốn lôi kéo vị Cửu đệ này, nhưng hai năm trước chỉ nói thử một câu thăm dò, hắn liền chủ động xin ý chỉ đi Nam Cương dẹp quân phản loạn, vừa đi đã biết, hiện tại thăm dò lần nữa, hắn lại vô tư nhìn không ra có ý tứ gì.....

Bùi Chương rất muốn dứt khoát đâm chọc buộc hắn phải bày tỏ thái độ, nhưng suy nghĩ thời cơ vẫn chưa chín muồi liền quyết định coi như không có gì.

Hắn rời tầm mắt lên người Nhan Thế Ninh đang chơi đùa với đứa nhỏ bên cạnh, sau một lúc lâu nói: “Nhan Thế Tĩnh muốn xuất giá, nhưng nàng còn có một trưởng tỷ chưa lấy chồng, đã nhiều ngày nay Tướng phủ luôn vì chuyện này mà phiền não.”

Bùi Cẩn nghe hắn nhắc đến Nhan Thế Ninh, lòng ngẩn ra, hắn đột nhiên có loại dự cảm bất thường, thấy Bùi Chương mấp máy môi muốn mở miệng, cũng bất chấp mọi thứ, vội hỏi: “Thật sao, nói tới đệ cũng quen biết với Nhan gia đại tiểu thư, vừa rồi còn hàn huyên vài câu, cảm thấy rất vui. Thất ca, huynh nói đệ cưới nàng thì thế nào?”

Bùi Cẩn nói xong, khẽ cười nhìn Bùi Chương, nếu như hắn không đoán sai, vị Thất ca này của hắn cũng có ý định bắt lấy Nhan Thế Ninh…

Vậy cũng không được, vị Thất ca này của hắn là người lãnh huyết vô tình, chính phi tiểu thϊếp nhiều vô kể, nhưng phần nhiều chỉ vì lợi ích.

Bùi Cẩn hiểu rõ hắn, đương nhiên đoán không sai. Thái tử cưới Nhan gia nhị tiểu thư, vì không để cho Nhan Chính nghiêng về một bên, Bùi Chương đang muốn cầu thân với Nhan Chính, cưới Nhan gia đại tiểu thư, lập làm trắc phi! Mà vừa nãy hắn đang chuẩn bị nói về việc này, lại không ngờ Bùi Cẩn lại mở miệng trước.

Bùi Chương nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn, không khỏi nhíu mày: Mở miệng cũng khéo quá đi, đây là nhìn thấu tâm tư của hắn nên cố tình xuống tay thật nhanh sao? Vì sao chứ? Thật sự nhìn trúng Nhan Thế Ninh hay là cố ý đối nghịch với hắn?

Bùi Chương suy nghĩ, cuối cùng cười nói: “Nàng mang mỹ danh hiền lương thục đức, rất xứng đôi với đệ.”

Vì một nữ nhân mà tranh với hắn, không đáng, chẳng bằng tác thành cho hắn.

“Chỉ là, Cửu đệ nên nhớ nợ ta một ân tình đấy.”

Nói xong, thu tay áo rời đi.

Bùi Cẩn nhìn bóng lưng hắn đi xa, hé miệng nở nụ cười, xoay đầu nhìn ra chỗ Nhan Thế Ninh: “Tiểu Sư tử, ta giúp cô một ân tình lớn như vậy, cô nói cô nên cảm ơn ta như thế nào đây?”

........

Xế chiều hôm đó, Bùi Cẩn liền đề cập việc này với lão hoàng đế.

Từ trước đến nay lão hoàng đế không quá quan tâm đến nhi tử này, nghe hắn nói xong, nghĩ đến cũng chẳng có gì không ổn, liền đồng ý.

Vì thế sáng sớm hôm sau, Bùi Cẩn tới phủ thừa tướng cầu hôn.

Vốn là ngày hôm qua Nhan Thế Ninh tham gia cung yến trở về cũng chẳng có gì vui mừng, phu phụ Nhan Chính một người lắc đầu phiền não, một người nhíu mày bực bội, nào ngờ lại thấy Cửu Hiền Vương tới cửa cầu hôn, thực sự là kinh hãi nửa ngày cũng không nói thành lời!

Theo như ý nghĩ của bọn họ, cuối cùng gì Nhan Thế Ninh cũng phải gả đi, nhưng không ngờ là trèo cao như vậy! Mà đối tượng trên cao này, lại là một vẻ mặt nghiêm túc, lời nói càng bày tỏ lòng ngưỡng mộ và thương tiếc nàng vô hạn.

Khang Hoa quận chúa không khỏi suy nghĩ, có phải vị Cửu Hiền Vương này lầm đối tượng rồi không?

Mà khi Nhan Thế Ninh nghe nói thằng nhãi này đến cửa cầu hôn, không hề có lịch sự phun ra một miệng trà.

Nàng mở to hai mắt nhìn Nhan Chính, vẻ mặt không thể tin được.

Khi đó, hai cha con bọn họ lại mặt đối mặt ngồi trong Ninh Tâm viện.

“Thế Ninh, Cửu Hiền Vương thân phận cao quý, mặc dù yếu thế, vẫn là hoàng tử. Hơn nữa vài năm nay ta theo dõi, hắn không hề có dã tâm, cũng không có ý tham gia vào trận tranh đấu của hai huynh đệ kia, con đi theo hắn có thể sống an ổn.” Nhan Chính sâu xa nói, nói xong lại khẽ thở dài.

Kỳ thực hắn cũng không muốn bị cuốn vào cuộc phân tranh ngôi vị hoàng đế, thế nhưng vì Khang Hoa quận chúa can thiệp, bất giác hắn đã bị cuốn vào. Mà kết quả của việc tranh giành ngôi vua cho tới bây giờ vẫn là người sống ta chết, hiện nay tuy rằng thế lực của thái tử có mạnh hơn một chút, nhưng Thất vương gia cũng không thể khinh thường, ai biết cuối cùng sẽ thế nào chứ!

Hiện tại hắn đã không thể thoát thân, việc có thể làm, chỉ là bảo vệ tốt nữ nhi mà hắn đã mắc nợ từ lâu. Nếu nàng có thể gả cho Cửu Hiền Vương, vậy thật sự là không còn gì tốt hơn rồi. Đến lúc đó mặc kệ ai thắng, nàng đều sẽ bình yên vô sự.

Lúc này Nhan Thế Ninh từ trong khϊếp sợ đã lấy lại tinh thần, nghe lời nói của hắn hiển nhiên cũng hiểu rõ khổ tâm của hắn, nhưng nàng cũng chưa nói gì, chỉ cúi đầu bày ra bộ dáng bình tĩnh lắng nghe, sau đó ở trong lòng tính toán thật nhanh.

Về việc thất hoàng tử và thái tử tranh giành ngôi vị hoàng đế nàng cũng có nghe qua. Lão hoàng đế sinh được mười nam ba nữ, hiện nay chỉ còn bốn vị hoàng tử và một vị công chúa, còn lại tất cả đều chết yểu.

Bốn vị hoàng tử, một người là thất hoàng tử Bùi Chương, Mục quý phi sinh ra, một người là cửu hoàng tử Bùi Cẩn, do cung nữ sinh ra, một người là thập hoàng tử cũng là thái tử Bùi Lâm, hoàng hậu sinh ra, còn một người thứ mười ba Bùi Kha, gần ba tuổi, mẫu phi cũng không phải là chỗ dựa vững chắc.

Bùi Cẩn tính tình đạm bạc, đối với ngôi vị hoàng đế cũng không có hứng thú, chỉ làm một vương gia nhàn hạ. Bùi Chương là người có đầy dã tâm, mà thế lực bên mẹ khổng lồ, lại bất hòa với hoàng hậu, nên vẫn ham muốn ngôi vị hoàng đế này.

Trong vài năm nay, hai thế lực tranh đấu ngày càng kịch liệt, đại thần trong triều đều đã nhao nhao gia nhập đội ngũ.

Mà Khang Hoa quận chúa gả Nhan Thế Tịnh cho thái tử, bất quá cũng là đứng về phía thái tử.

“Mặt khác, Cửu Hiền Vương mặc dù sáu năm trước từng có hôn sự, nhưng nhà gái vẫn chưa gả thì đã mất, sau đó hắn vẫn không hề cưới ai, nói là trong lòng bi thương, như vậy cũng có thể thấy là một người trọng tình nghĩa.....” Nói đến đây, trên mặt Nhan Chính lộ ra vẻ ngượng ngùng, lại nghĩ đến bản thân vong ân phụ nghĩa.

Nhan Thế Ninh nghe xong lời này, khóe miệng rút gân.

Trong lòng bi thương? Trọng tình nghĩa? Mới là lạ đấy! Thời điểm sáu năm trước hắn đến Tuyên Thành, trước mặt người khác là một bộ dạng đau thương sầu muộn, nhưng sau lưng người khác, lại hất lên một vẻ mặt đáng đánh đòn ra sức khi dễ nàng, đày đọa nàng!

Hừm! Chuyện xưa nghĩ lại thực đau đớn lòng mà!

“Nhân phẩm tướng mạo Cửu Hiền Vương đều rất tốt, hắn cũng cam đoan, con gả cho hắn nhất định sẽ không bị ủy khuất......Thế Ninh, ý của con thế nào?” Thấy mình nói nhiều như vậy, nữ nhi lại không hề có phản ứng, Nhan Chính hỏi.

Sẽ không ủy khuất? Chỉ sợ hắn sẽ chỉnh mình cho tới chết thì có. Huống chi, Nhan Thế Ninh ngẩng đầu liếc nhìn cha mình, trong lòng lại cười lạnh, ông tán dương hắn cả nửa buổi, cũng đã gõ thước tay (*) rồi. Bây giờ còn tới hỏi ý kiến ta làm gì.

(*)

ví với người chủ trì đã đưa ra quyết định.

Nhưng rất nhanh, Nhan Thế Ninh liền gật đầu ôn nhu nói: “Cha làm chủ cũng được.”

Mặc dù nàng hơi ghét thằng nhãi Bùi Cẩn này, nhưng nàng cũng là người hiểu được thực tế, nếu hắn đã tới cầu hôn, chỉ sợ là cửa thân hôn này không thể cự tuyệt!

Hơn nữa, mặc dù Nhan Thế Ninh không muốn

thừa nhận nhưng không thể không nói, gả cho Bùi Cẩn là con đường không thể tốt hơn, vừa không mất đi thân phận, vừa không cuốn vào thị phi, vừa thỏa mãn được yêu cầu của mẹ lúc đặt tên cho nàng: “Chỉ mong con cơm áo không lo, một đời bình an.”

Thế thì, cứ quyết định như vậy đi!

Còn về cuộc sống sau này, cùng lắm là đấu trí, đấu dũng, đấu tâm cơ, so với vẻ dối trá, so với da mặt dày, so với ai khác thì hắn thật là ghê tởm chết đi!

......

Nhà trai cầu hôn, nhà gái bằng lòng, lão hoàng đế lại động ngón chân hạ chỉ ban hôn, vì vậy cửa thân hôn này liền quyết định như thế. Sau đó lại xem ngày lành tháng tốt, phát hiện ra có có cả hai ngày lành trong năm nay, một là đầu tháng tám, một là phải chờ tới ba tháng sau.

Lão hoàng đế cầm hai tờ giấy ghi ngày hỏi Bùi Cẩn, Bùi Cẩn lại ôn hòa kính cẩn nói: “Vậy thì đầu tháng tám đi, ba tháng sau cũng sắp qua năm mới rồi, đến lúc đó cũng sắp tới ngày đại hỉ của Thập đệ, chỉ sợ ảnh hưởng đến hắn. Mặt khác, tuyến đường phía nam gần đây chiến sự căng thẳng, quốc khố có hơi giảm sút, hôn sự của nhi thần đơn giản một chút là được.”

Lão hoàng đế nghe hắn nói khiêm tốn nhã nhặn có hiểu biết như vậy thì liên tục gật đầu, trong bốn nhi tử, mặc dù không có tình cảm gì với hắn, nhưng hắn cũng là một người khiến người ta bớt lo nhất.

Mà lúc Bùi Cẩn đi ra cửa, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười nham hiểm, hắn đã không đợi được đến ngày trêu chọc hành hạ tiểu sư sử rồi.

......

Hợp bát tự, định ngày lành tháng tốt, đặt sính lễ, may xiêm y, chuẩn bị của hồi môn..... Mỗi một chuyện đều làm từ trên xuống dưới, thoáng cái đã đến mùng năm tháng tám.

Thu đã tới, thời tiết nắng nóng chưa tiêu tan, Nhan Thế Ninh mặc áo rộng cổ nằm trên giường, lòng băn khoăn. Ngày mai đã xuất giá rồi, làm sao cũng cảm thấy hoang đường, chỉ có người kia nhất định là rất đắc ý.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu nàng lại hiện ra khuôn mặt ôn hòa lại vô sỉ kia.

Thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, vì sao ngươi cứ cố tình châm chọc ta chứ?

Từ sáu tuổi tới mười tám tuổi, mỗi lần gặp ngươi cũng chưa từng có việc gì tốt hết!

Nghĩ lại vài lần gặp mặt trong mười năm này, Nhan Thế Ninh cảm thấy mình chính là một con chuột đáng thương, bị con mèo xảo quyệt Bùi Cẩn bắt được, cũng không ăn tươi nuốt sống một lần, chỉ luôn luôn dùng móng vuốt cào cào, đùa bỡn, thực là tức chết người đi được!

Nhưng may mắn là, nàng cũng không còn là Nhan Thế Ninh của mười hai năm trước rồi!

Bỗng nhiên Nhan Thế Ninh cảm thấy có chút kì quái, dựa vào tính tình của Bùi Cẩn, trong một tháng này cũng không nên yên tĩnh như vậy, bọn họ có hôn ước, lui tới cũng không cần phải chú ý nhiều như vậy, thế thì dù sao hắn vẫn nên nghĩ cách tìm nàng tiêu khiển chứ, thế nào mà cả một tin tức cũng không có? Thậm chí chỉ lộ mặt vào cái ngày đặt sính lễ, còn lại một lần cũng chưa từng đặt chân tới Tướng phủ.

Rốt cuộc là thằng nhãi này đang làm cái quỷ gì vậy chứ?

Nhan Thế Ninh đang khó hiểu, đột nhiên nghe được cửa sổ có tiếng rất nhỏ, quay đầu nhìn chỉ thấy một người trèo cửa sổ đi vào......