Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)

Chương 7

Thời điểm nghỉ trưa, Hứa Tiêu chạy tới giải thích với Triệu Thư Ngôn.

Đừng nhìn Hoa khôi điện hạ khi ấy chống hông hùng hổ, cô nàng hiện tại đã nhận thức được phiền toái mang đến, lập tức biết bản thân sai lầm. Giải thích xong, cô nàng còn nói thêm, ảnh chụp này cũng đã nhắc mấy cô bạn tháo xuống khỏi mấy trang web kia.

Hứa Tiêu lúc giao tiếp với con trai, không khỏi có chút xấu hổ.

Lưu Đông trêu ghẹo: “Hứa Tiêu đại nhân có được bản lĩnh của một nam tử hán, nếu không ngại cùng với Nữ vương điện hạ thành một đôi, như vậy khoa Kiến trúc chúng ta liền trọn vẹn.”

Ánh mắt xinh đẹp của Hoa khôi đại nhân trừng lên, liếc anh chàng kia một cái: “Tớ như thế nào có thể thành một đôi với Thư Ngôn chứ?”

“Sao lại không thể?”Lưu Đông chớp mắt mấy cái.Sắc đẹp của cả hai đều được mọi người công nhận, thành tích cũng đừng hàng đầu, tính cách cũng khá xứng, còn tìm được kẻ nào khác xứng đôi hơn hai người sao?

“Tôi hỏi cậu, nếu ở chung, còn phải sinh hoạt này nọ? Đến lúc đó, ai nấu cơm, ai giặt quần áo, ai trải giường?” Hứa Tiêu nhìn Triệu Thư Ngôn đang đứng bên cạnh: “Thư Ngôn, nếu hai chúng ta thật sự sống chung, cậu có tình nguyện thay tôi làm không?”

“Đi mời người làm ấy.”Đối phương trả lời vô cùng dứt khoát.

“…Cậu xem, xem kia kìa! Cái tên lười này không vì tôi xuống bếp, giặt quần áo, tôi thèm làm gì chứ?Thời buổi này, ai còn ưa cái kiểu chỉ thích mỗi khuôn mặt liền chịu gả đi!”Hứa Tiêu mạnh mẽ lên án.

Lưu Đông dở khóc dở cười: “Chưa nói đến chuyện cậu gả cho cậu ta, trước phải yêu đương này nọ đã chứ, sau mới xem có phải đối tượng thích hợp để gả cho không!”

“Thí!Mối tình đầu của tôi phải để cho lão công của tôi!”Cô nàng xinh đẹp mạnh mẽ tuyên bố, khuôn mặt lại có chút ửng đỏ.

“Thời buổi này thế mà còn loại con gái ngây thơ như vậy…” Lưu Đông nhịn không được cảm thán. Tiếc rằng, anh chàng này quá ngốc, vốn không nên nói ra điều này trước mặt con gái người ta, còn chưa kịp nói xong, liền bị một đám con gái khác vây xung quanh sẵn sàng hội đồng chàng ta.

Cái gì mà không ngờ, con gái thời này chẳng qua có phần mạnh mẽ hơn, như thế nào lại bảo không ngây thơ?Kỳ thật, bọn họ càng muốn đem sự mạnh mẽ bảo vệ cho người mình thương, lại càng thêm quý trọng bản thân.Bằng không, sự mạnh mẽ còn có thể dùng được chỗ nào?

Dễ dãi, chẳng quá chỉ là lấy cớ cho sự yếu đuối của mình thôi.

Thôi Ninh Nhạc cầm xấp tài liệu của giáo sư bước vào phòng học, liền bắt gặp cảnh tượng Lưu Đông bị hội đồng thê thảm. Hắn hiếu kỳ nhìn sang Triệu Thư Ngôn, mà người kia lạ đang sung sướиɠ nở nụ cười nhìn người khác gặp họa.

Hoa khôi phát hiện Thôi Ninh Nhạc đến, tròng mắt lập tức chuyển hướng, ghé sát vào bên Triệu Thư Ngôn, thấp giọng hỏi: “Nếu là Ninh Nhạc, cậu tình nguyện làm chứ?”

Triệu Thư Ngôn giương mắt nhìn về phía cậu thiếu niên thanh tú, nghĩ ngợi một hồi: “Giặt quần áo? Trong ký túc xá, tôi từng giúp cậu ta làm rồi.Tên kia hiện tại thường bị người trong xã đoàn kéo đi hỗ trợ, bận rộn không kịp chớp mắt.”

Người hỏi cười đến khóe miệng co giật, không chút cố kỵ hình tượng bản thân.

“Mấy người cười gì vậy?”Thôi Ninh Nhạc đem xấp tại liệu đặt xuống bàn, thuận tiện chia ra một nửa để trước mặt Triệu Thư Ngôn.

“Đang tra tấn Lưu Đông, ai bảo tên kia dám kỳ thị con gái.”Hứa Tiêu thành thực.

“Lưu Đông mà kỳ thị con gái? Chứ Thư Ngôn đứng về phe cậu sao?”Thôi Ninh Nhạc khẽ cười.

“…” Như được đối phương thức tỉnh, Hứu Tiêu quay đầu, trừng mắt với Triệu Thư Ngôn, “Cậu, cái tên này, không ngờ đối với con gái chẳng biết quý trọng chút nào, cậu thực sự là một tên bại hoại!”

“Tôi đâu có không quý trọng, chỉ là nếu cậu đã đem hy vọng mình hiến cho vị hôn phu mà bản thân thương yêu nhất, vậy tôi cũng có thể hu vọng dành tình cảm của mình cho người mà tôi thương nhất?”Triệu Thư Ngôn vội vàng giải thích.

“Vậy cậu thích ai?”Cô nàng thông mình lập tức đào xới ra ngọn ra nguồn.

“Không có, không biết, còn chưa gặp được.”Triệu Thư Ngôn lập tức chặn hết mọi hy vọng, không lọt chút kẽ hở.

“Này, vậy hiện tại trong số những người xung quanh, cậu có hảo cảm với ai nào không?”Tiếp tục đào.

“…Không có là không có, không nói được?”

“Gượng ép nói tạm một người xem.” Nào, mau khai đi, hắc hắc……

“Bà tôi.”

“…Này không tính!” Đáng giận, đào lầm hố rồi.

“Không có mà.”

“Không cần phân biệt nam nữ! Chỉ cần ở chung không tệ, cảm thấy thoải mái, không cần phải thấy thích, chỉ cần bản thân cậu cảm thấy đối phương so với người khác tốt hơn là được!” Cô gái nhỏ gấp đến mức thật muốn túm cổ áo tên đối diện ép cung để lấy được đáp án.

“Hẳn là Ninh Nhạc.”Triệu Thư Ngôn đành phải trả lời đúng trọng tâm.

Nét tươi cười của Hứa Tiêu không mất đi, chỉ là chẳng biết vì sao trên gương mặt còn xuất hiện thêm hai đốm đỏ ửng. “Ha, quả nhiên là Ninh Nhạc nha, đáp án này cũng không quá bất ngờ.” Nhận được tài liệu từ tay Thôi Ninh Nhạc, cô nàng thành công mỹ mãn rời khỏi phòng học.

Sau đó.nghe nói trong WC nữ truyền ra một tràng cười dài thật dài.

Phòng học chỉ còn duy nhất hai người ở lại sửa sang tư liệu, Thôi Ninh Nhạc không cẩn thận làm đổ một chồng sách kê cao. Thấy sách ào ào rơi xuống đất, Triệu Thư Ngôn vội vàng đi qua giúp nhặt lên.

Hai người dường như đã quên mất sự kiện ‘Thông cáo’ vừa nãy.Mà Thôi Ninh Nhạc cũng vờ như hoàn toàn không nghe thấy những lời này. Sau đó, hắn lại nhắc sang chuyện đi Công viên đánh dã chiến vào thứ Bảy. Triệu Thư Ngôn vốn đang vô cùng háo hứu, đề tài này vừa được khơi lên, cậu liền thao thao bất tuyệt, càng quên mất chính mình vừa mới tại trước mắt Hứa Tiêu công bố đáp án quan trọng nào đó.

Chỉ có Thôi Ninh Nhạc sau lần thứ ba tính sai số liệu báo cáo, mới phát giác…… Một chứ ‘Thích’ chết tiệt nào đó, uy lực lại vô cùng mạnh mẽ.

Ngày đó, tại Công viên trò chơi dã chiến, ánh mặt trời vô cùng rạng rỡ.

Triệu Thư Ngôn dẫn đầu tiểu đội năm người cùng với đối thủ chiến đấu một mất một còn, Lưu Đông đáng thương không trụ được bao lâu liền bỏ mình giữa làn đạn, bị nhân viên công tác kéo đến trên đài cao để theo dõi toàn bộ phần còn lại của cuộc chiến, thực phù hợp với vai nam quần chúng bị bỏ mặc.

Cũng không biết Triệu Thư Ngôn có phải cố tình hay không, thời điểm giành được cứ điểm của đối phương, lại đem Phó Hiểu Xuân cùng Trần Lăng ghép thành một cặp tiên phong.

Phó Hiểu Xuân sống chết không tin chính mình sẽ trở thành nhân tố quyết định thắng thua, nhưng Triệu Thư Ngôn vốn không cho cậu ta đường cò kè mặc cả, chỉ lập tức đem người nhét vào lòng Trần Lăng, sau đó kéo Thôi Ninh Nhạc rút lui, trước khi đi còn tỏ thái độ rất kiên định “Hai người làm tiên phong, để tụi này làm hậu viện”.

Tên kia không phải muốn làm bà mối đó chứ? Phó Hiểu Xuân tức giận cầm chặt súng trong tay, phăng phăng tiến về phía trước.

Trần Lăng lút cút theo sau, bất đắc dĩ phải bảo hộ cho đối phương. Người kia mấy lần suýt bị quân địch ám toán, đều nhờ một tay Trần Lăng kéo lại gia hỏa lỗ mãng.

Cuối cùng, sau lần thứ năm Phó Hiểu Xuân suýt ăn đạn, Trần Lăng đành đem cộng sự của mình kéo vào một góc hẻo lánh, trừng mắt nhìn cậu chàng: “Cậu nghĩ tôi muốn bảo vệ cậu chắc? Nếu cậu không phải bạn của Thư Ngôn, tôi liền chẳng buồn ra tay!”

Thiếu niên vốn đang nghẹn ngào vì bị sư phụ vứt bỏ, cũng không chịu thua trừng trở lại: “Không muốn làm thì đừng miễn cưỡng!”.Ông đây khi nào cần anh ta giúp đỡ chứ?Đều là gay thì sao nào?Tên này không phải vì coi trọng Thư Ngôn nên mới cố gắng biểu hiện tốt đi?

Nhưng ánh mắt Trần Lăng so với cậu chàng rõ ràng khí thế hơn, Phó Hiểu Xuân nắm chặt tay, đang muốn đứng lên, lại bị Trần Lăng dùng một tay ấn trở lại chỗ cũ, sau đó che chắn phía trước cộng sự mình.

“Lúc nào thì nên nghĩ ngợi chuyện của lúc đó, chẳng lẽ cậu đến bây giờ vẫn còn chưa học được sao?”Người thanh niên tóc nhuộm đỏ, vừa đưa lưng về phía cậu ta vừa nói.Phó Hiểu Xuân không kịp đáp lời, đối phương đã chạy ra bên ngoài.

Bên ngoài là làn mưa bom bão đạn, Trần Lăng không chạy được xa, đành phải tránh vào một bụi cỏ lau gần đó.

Phó Hiểu Xuân chạy tới, ngồi xổm bên cạnh đối phương, vừa đề phòng bị đối thủ đánh lén, vừa lén nhìn trộm người thành niên so với mình thành thục hơn rất nhiều.

Chuyện cũ của người này cậu ta cũng từng nghe qua, cũng là đang ở Hắc Thạch thì được Triệu Thư Ngôn cứu vớt trở về nhân gian.Nhưng thái độ của Triệu Thư Ngôn đối với người này không giống như với cậu chàng.Với Triệu Thư Ngôn, anh ta giống như một bằng hữu có thể kề vai chiến đấu, còn bản thân cậu, chỉ là quan hệ sư đồ.

Phó Hiểu Xuân không phải không ghen tỵ, chỉ là chính mình rèn luyện thế nào cũng chẳng được như đối phương, dần dần cũng phải nghĩ đến việc buông tha thôi.

Người trước mặt ngắn gọn, dứt khoát phê bình mình, tựa hồ đối phương cho rằng cậu chàng cũng không đáng làm đối thủ khiến bản thân cố gắng. Phó Hiểu Xuân thực căm tức, bản thân muốn xé tan khuôn mặt trẻ con của mình, sau đó cùng anh ta đấu một trận.

“Tôi đã tìm hiểu, nhưng không được người nào dạy qua, nếu thích đàn ông, thế giới này sẽ biến hóa ra sao.”Thanh âm lạnh lùng, cố gắng tỏ ra bản thân phải thật có dáng vẻ đàn ông.

Không nghĩ tới Trần Lăng bất ngờ xì một tiếng, bả vai bắt đầu run rẩy.

Phó Hiểu Xuân đỏ mặt: “Mắc gì! Cười gì mà cười?!”

“Đừng chọc tôi cười, nếu toàn quân chúng ta bị diệt đều là tại cậu.”Trần Lăng thật vất vả lắm mới áp chế được tiếng cười của chính mình, cúi xem đồng hồ, sau đó tiếp tục nghe ngóng tiếng súng không ngừng vang lên bên ngoài, “Cố chống đỡ mười phút nữa, phỏng chừng có thể kết thúc rồi.”

“Cái gì chứ?”Phó Hiểu Xuân không hiểu mô tê gì.

Trần Lăng liếc cậu ta một cái: “Cậu cho là Thư Ngôn thật sự cho mình ra làm tiên phong sao? Bất quá chỉ đem cậu ra làm mồi nhử mà thôi, cậu ta hiện tại có thể đang phá phòng tuyết thứ hai của đối phương, chỉ còn chưa châm thuốc nổ mà thôi.”

“Tôi… Tôi như thế nào biết được!” Phát hiện chính mình đã mắc mưu, Thỏ con trợn tròn mắt.

“Khi Triệu Thư Ngôn nói chuyện, cậu phải suy ngẫm lại thiệt kỹ. Tên kia quá lợi hại, khiến người ta theo không kịp, cả đời chỉ có thể đứng nhìn cậu ấy từ xa,” Trần Lăng nói tới đó, dừng lại một chút, “Nhưng một khi đuổi kịp người kia, cậu sẽ cảm thấy được rất nhiều thứ. Giống như, bản thân mình không bắt kịp được gia hỏa kia, sau đó hắn để cậu chạy theo phía sau, chính mình cũng dần trở nên rất lợi hại. Nhưng đối phương lại không cảm giác được điều này.Hoặc là, cậu ta cũng không chờ mong được cậu hồi báo, cho nên hắn thực chiếu cố cậu, làm cậu thích hắn, nhưng phần tình cảm này vốn không có kết quả.”Trần Lăng hơi hạ đôi mày, như đang kể chuyện của chính mình.

Phó Hiểu Xuân ngây người, cũng không biết nên tiếp tục thế nào, im lặng nửa ngày, mới không được tử nhiên đáp lời: “Tôi không phải đang cố gắng sao…” Nếu cả hai đều muốn ở lại bên cạnh Thư Ngôn làm huynh đệ, bọn họ xem như đồng hội đồng thuyền rồi, cần gì phải tỵ nạnh làm gì?

Bên ngoài vang lên tiếng súng kịch liệt, Trần Lăng đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Tôi quên nói với cậu, trở thành gay, thế giới cũng không thay đổi gì, ngực cậu sẽ không mạc danh kỳ diệu biến lớn, hay mất đi tiểu JJ. Cho nên, đừng lo lắng.” Trong lời nói rõ ràng đang cố giấu đi tiếng cười.

“Tôi biết!”Thẹn quá hóa giận.

Không bao lâu, bộ đàm bên kia truyền đến thanh âm của Thôi Ninh Nhạc: “Thỏ con, Thỏ con, Lô hoa kê đây…”. “Này, gọi Lô hoa kê cái gì đó!”Trên đường trở lại vang lên tiếng kháng nghị của Triệu Thư Ngôn.“Câm miệng!Lô hoa kê đã lấy được cờ đỏ của địch.Thu đội thôi, tập trung ở chỗ dùng cơm.Có sai sót gì, dùng quân kỷ xử phạt.”

Hai người vác súng liếc nhìn nhau.

“Đói bụng không?”Trần Lăng hỏi.

“Hơi hơi.” Phó Hiểu Xuân ăn ngay nói thật. Ai giống tên gia hỏa kia thể lực trâu bò như vậy.

“Tôi ở đây có chút chocolate, cầm ăn trước đi.”

“…Không cần.”

“Không cần thẹn thùng, tôi sẽ không cười cậu là nhóc con thích đồ ngọt.”

“Ai thẹn thùng chứ?!”

“Tôi thật chẳng biết ăn đồ ngọt thì có gì không tốt.” Trần Lăng nhìn cậu chàng, đối với phản ứng kích động của cậu ta có chút khó hiểu.

“Không liên quan gì đến đồ ngọt!Tôi chính là ghét chocolate!” Phó Hiểu Xuân lần đầu tiên cảm thấy, bản thân mình rốt cuộc trước mặt kẻ khác lộ ra được chút khí khái nam nhi.

Cứ như vậy tức giận, muốn nhẹ nhàng cũng khó.Thật là.

Bên nỳ, Triệu Thư Ngôn đang ôm súng chĩa vào đám tàn bình bại tướng, đắc ý cười to. Thôi Ninh Nhạc lôi ra máy ảnh trong túi, hỏi: “Cần chụp ảnh lưu niệm không?” Triệu Thư Ngôn gật đầu.

“Này!”Đội thua cuộc nhịn không được rống to.Hai tên gia hỏa này cố tình đến đáng giận? Ngay từ đầu rõ ràng thấy bọn họ ở hậu phương yểm trợ, không biết thế nào, trong nháy mắt đã chiếm được căn cứ của mình, bọn họ rốt cuộc như thế nào có thể di chuyển trong nháy mắt như vậy?

“Các người nhìn nón cùng súng này chứ? Ha ha… Đồng đội đáng thương của các người giữa đường bị ông xử lý, cho nên ông tiện tay mượn súng bắn tỉa của hắn luôn.” Triệu Thư Ngôn lắc lắc khẩu súng bắn tỉa trong tay mình, cười khùng khục.

“Hai người làm tiên phong kia cũng trốn khá tốt, cũng là nhân tố thành công quan trọng nhất đó.” Thôi Ninh Nhạc cố tình chen ngang kiêu ngạo của đối phương.

Quân địch chỉ có thể uể oải nhận thua.

Cuộc chiến chấm dứt, Thôi Ninh Nhạc mở bộ đàm, gọi hai kẻ làm bia ngắm trở lại ăn cơm. Sau khi nói chuyện xong, hắn đánh mắt sang Triệu Thư Ngôn: “Cậu thật sự cảm thấy hai người họ giúp cậu giành được thắng lợi, hay vẫn là mưu đồ làm bà mối đó chứ?”

“Cậu tin lời tôi nói đấy à?”Triệu Thư Ngôn le lưỡi, “Để bọn họ cùng một chỗ, liền có ý gán ghép hai người sao? Vậy tôi đây ở chung với cậu, chẳng thành ra hai chúng ta có gian tình à?”

Khóe miệng Thôi Ninh Nhạc khẽ giật giật.

Vẫn không phát hiện sự so sánh của mình có vấn đề, Triệu Thư Ngôn tiếp tục giải thích: “Tôi thật sự cho rằng khả năng hợp tác của cả hai không tồi. Bất quá, Hiểu Xuân xem ra theo bản năng có chút bài xích Trần Lăng. Tôi cảm thấy lần này có thể xúc tiến tình cảm giữa hai người được bao nhiêu thì cứ bấy nhiêu. Dù không phải yêu đương, nhưng tình cảm tốt chút cũng đâu có tệ.”

“Hiểu Xuân ỷ lại cậu, nhìn thấy Trần Lăng có thể cùng ngồi ăn với cậu, đương nhiên sẽ ghen tỵ.” Thôi Ninh Nhạc cũng không bỏ sót thái độ cạnh tranh gay gắt của hai người kia.

“Quá được hoan nghênh, thật sự phiền.”Đối phương cười đến là vui vẻ.

“Bất quá cũng rất dễ tự mình đa tình.”

Khóe miệng Triệu Thư Ngôn giật giật, cầm lấy súng ngắm, cùng cờ của quân địch, hướng phía căn cứ địa, vừa đi vừa nói: “Đi ra ngoài chơi, đương nhiên là muốn xúc tiền tình cảm. Hiểu Xuân rất ỷ lại vào tôi, về sau nếu không có tôi bên cạnh, cậu ta sẽ làm sao bây giờ? Không bằng để cậu ta sớm tập luyện cách ở chung với đủ loại người, huống chi Trần Lăng là kiểu người tình cảm, có anh ta, Hiểu Xuân có thể dễ dàng khôn lớn ra.”

“Chim mẹ bắt đầu cảm giác được tịch mịch sao?”Thôi Ninh Nhạc cười hỏi.

“Tôi mà là chim mẹ á?”Triệu Thư Ngôn liếc hắn một cái, “Chính tôi cũng đang lớn lên đó.”

Thôi Ninh Nhạc đi cạnh đối phương, không gần cũng chẳng xa, dáng người cũng tương đương nhau, nhưng khí thế lại không quá giống.

Tựa như quan hệ hiện tại giữa bọn họ.“…Bởi vì cậu ta từng giống hệt cậu, cho nên cậu mới ra sức che chở cậu ta sao?”

Triệu Thư Ngôn quả nhiên thả chậm cước bộ, nghiêng đầu. “…Coi như vậy đi. Cậu thế nào biết được?”Đối phương cười có chút mất tự nhiên.

Cho nên, Thôi Ninh Nhạc mới không muốn đem hình tượng chính mình điều chỉnh để giống hệt như người này. Quá mức gần gũi, hắn sẽ khiến đối phương tỏ thái độ miễn cường không muốn người khác tiếp cận mình.

“Tôi đoán.” Hắn cười, đưa mắt nhìn về phía bụi cỏ lau phía bên kia. Cách đó không xa là bầu trời đầy mây, ánh nắng mặt trời chen qua những tầng mây rọi xuống đất.

“…” Triệu Thư Ngôn quay ngắm sườn mặt đối phương, rồi cúi nhìn lá cờ trong tay, qua nửa ngày, mới nói ra một câu như có như không: “Trước đây, tôi có thích một người.”

Thôi Ninh Nhạc chợt cảm thấy nơi trái tim không quá thoải mái. Để trấn an mình, hắn không quay nhìn đối phương.

“Là con trai.” Đối phương cười nhẹ, “Không biết có phải thật sự thích, hay chỉ coi như anh trai yêu thích. Lúc còn bé, người khác thường khi dễ tôi, bởi vì bộ dạng tôi rất đẹp. Khi đó, tôi vì bị khi dễ nên nghĩ mình rất xấu xí, chính nhờ người kia kéo tôi khỏi đống rắc rối ấy. Hắn nói, tôi nhìn đẹp lắm, sau đó còn dạy tôi phải tự hào vì bộ dạng xinh đẹp của mình, nhưng kiêu ngạo phải giấu trong lòng.Hắn còn dạy tôi Taekwondo, bảo toàn bộ đám bắt nạt đều là hổ giấy tôi, không đánh thì không biết ra mình đánh giá sai.Tôi thích hắn.So với bất cứ ai đều thích hơn.”

Thôi Ninh Nhạc bất giác nhíu mày, sau lại ý thực được mà buộc chính mình phải lộ ra một nụ cười.

“Kết quả, người kia đi mất, ra nước ngoài.Ngay thời điểm tôi ỷ lại hắn nhất, hắn cứ như vậy đi mất, ngay cả điện thoại cũng không để cho tôi.Bởi vì người hắn thích nhất không phải là tôi, mà là một người khác cũng đi nước ngoài.” Triệu Thư Ngôn khẽ cười, tựa toàn bộ đoạn tình cảm nọ đã sớm tan theo mây khói.

Thôi Ninh Nhạc bĩu môi, dần dần ý thức được người bên cạnh cũng không phải trời sinh đã tự tin không ai sánh bằng.

Thì ra, cậu cũng phải trả giá, không có được thứ mình muốn, đều chẳng phải do hoàn cảnh gia đình.Bất quá, điều này cũng chứng thực phỏng đoán của hắn. Gà con này tình nguyện một thân một mình, chứ không muốn dựa vào bức tường nào đó, bởi vì nó sợ rằng, tường kia cũng chỉ là giả, cuối cùng lại sập xuống, còn không bằng tự mình đứng, chẳng cần dựa vào ai.

“Chuyện này cách đây mấy năm?” Tầm mắt Thôi Ninh Nhạc dần dần thu trở về.

“Ừm, cũng bốn năm rồi.Người trẻ tuổi lấy lại tinh thần cũng mau, rất nhanh đã xem như không có chuyện gì. Khi đó, hút thuốc, uống rượu, nghĩ như vậy có thể giống như một thằng con trai, kết quả…”

“Đương nhiên thất bại.”Thôi Ninh Nhạc thay đối phương trả lời.“Tôi cũng đã thử qua, vô dụng.”

Triệu Thư Ngôn nở nụ cười: “Vẫn là Ninh Nhạc lợi hại nhất.”

“Ai vào thời kỳ phản nghịch cơ hồ đều thử qua.”Hắn nhấc khóe môi. Gà con kia cuối cùng cũng rũ bỏ hết cái xác cứng rắn, còn uỵch uỵch lăn đến bên mình. Khiến người ta muốn cự tuyệt cũng không được.Rất giảo hoạt, không phải sao?

“…Thời kỳ phản nghịch của cậu còn làm gì nữa?” Đề tài nhanh chóng chuyển sang hướng kỳ quái, Triệu Thư Ngôn chớp mắt, nhìn chằm chằm Thôi Ninh Nhạc.

“Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, tán gái, cậu nghĩ ra được thứ gì thì tôi đều đã thử qua.”Hắn chưa nói ra kết cục của những chuyện này, bất quá, phòng chừng Triệu Thư Ngôn cũng đã đoán được.Với hoàn cảnh gia đình mình, Thôi Ninh Nhạc phản nghịch, chẳng khác nào tự tử.

Triệu Thư Ngôn quả nhiên không truy hỏi tiếp, chỉ cười ha ha: “Hiện tại hình như không khác lắm nha.”

“Hiện tại làm mấy thứ này, không gọi là phản nghịch.”

“Thế gọi là gì?”

“Là nhàm chán.”

“Ha ha ha ha…” Thiếu niên xinh đẹp chỉ có thể dùng tay nắm chặt vai người bên cạnh, để hắn giúp chống đỡ sức nặng của mình. Thật giống như tìm được một bức tường không thể sập.

Phía trước thổi tới từng đợt gió áp thấp lạnh lẽo, luồn qua cơ thể vì vận động mạnh mà nóng hừng hực, cũng giúp thổi tan phiền muộn trong lòng. Thôi Ninh Nhạc ngẩng đầu, phát hiện từng đợt mây đen ùn ùn kéo tới che phủ bầu trời trên đầu bọn họ.Không nghĩ ngợi thêm, hắn lập tức kéo Triệu Thư Ngôn chạy về phía trước.

Còn chưa kịp chạy đến căng tin, mưa lớn từ trên trời đã ập xuống, quất vào người rất đau.“Nếu không, tụi mình trước tìm một chỗ trú mưa đã?”Triệu Thư Ngôn hỏi thiếu niên phía trước mình đang cắm đầu chạy như điên.Ven đường có dựng tạm một cái nhà nhỏ, trận mưa này tuy to bất quả chỉ là mưa ngắn, tránh một chút liền nhanh tạnh.

“Không tránh được, lúc sau còn không biết có thêm mấy trận mưa bất ngờ thế nữa?” Thôi Ninh Nhạc từ chối rất rõ ràng.

Triệu Thư Ngôn cười to.Thời kỳ phản nghịch của tên này hiển nhiên không còn dấu vết, thậm chí tính tình càng thêm cường liệt.

Vậy bây giờ phải làm gì mới tốt đây?

Kỳ thực Nữ vương điện hạ không có kiên cường như trong tưởng tượng của chính mình.

Chạy như điên trong mưa, hậu quả đương nhiên là cảm mạo, đợt bệnh khổ sở đến nhớ đời.

Sau một ngày mệt mỏi, đám thiếu niên trở lại ký túc xá, Triệu Thư Ngôn đầu nặng đến choáng váng, không buồn tắm rửa đã gục xuống giường ngủ mất. Thôi Ninh Nhạc phát hiện tình trạng không ổn, dùng toàn bộ khí lực mạnh mẽ của mình mới đào được đối phương ra từ trong ổ chăn, buộc cậu phải đi tắm.

Triệu Thư Ngôn từ từ nhắm hai mắt lại, rõ ràng tỏ ý: Không tắm. Tính cách ngạo mạn vào thời điểm muốn ngủ liền phát huy vô cùng chuẩn.

Thôi Ninh Nhạc không để ý thái độ cự tuyệt của đối phương, cởi hết quần áo trên người cậu, sau đó kéo cậu vào phòng tắm. Sau khi đem người nhét vào phòng, còn lo lắng cậu thật sự lười tắm, chính mình cũng vào chung, giúp đối phương pha nước nóng, gội đầu, tắm rửa.

Hắn đem sự săn sóc của mình quy thành cảm giác áy náy vì đã để người kia mắc mưa.

May mắn trong lúc hầu hạ này nọ, ánh mắt hắn đang lúc không tốt.Thôi Ninh Nhạc đem cậu thiếu niên xinh đẹp nhưng lại đang nhũn như bãi phân đặt lên ghế đẩu, để cậu dựa người vào tường.Bởi vì kinh qua sự kiện kính áp tròng lúc trước, Thôi Ninh Nhạc đã đặt mua riêng một tấm thảm trải để trong phòng tắm, ít nhất tên gia hỏa xụi lơ này sẽ không bị sàn gạch men đông lạnh.

Thời điểm cảm giác được dòng nước ấm áp trút xuống từ đỉnh đầu, Triệu Thư Ngôn rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt đang giúp mình tắm rửa, lộ ra nụ cười không hề phòng bị: “Ninh Nhạc thật biết chăm sóc người khác nha.”

Mặc kệ là cho chính mình, hay là với mấy cô nàng khác.

Thôi Ninh Nhạc không dám nhìn đến nụ cười của đối phương, nơi ***g ngực, có thứ gì đó đang nhảy nhót không thôi, hệt như không cẩn thận phá vỡ tầng da thịt mỏng manh ấy, rồi lao đến trước mặt hắn. Thời điểm giúp người kia thoa sữa tắm, bàn tay lướt qua cơ thể Triệu Thư Ngôn, cũng là lần đầu tiên bản thân ý thức được, tên gia hỏa thoạt nhìn rất trạch này, lại có một cơ thể vô cùng rắn chắc.

Chẳng qua Thôi Ninh Nhạc cũng không cho phép chính mình thất thần, chỉ cẩn thận giúp đối phương tắm rửa, bao gồm cả kỳ cọ cái bộ phận mẫn cảm khiến mọi tên con trai đều thấy xấu hổ. Mà tên gia hỏa đang bệnh mơ mơ màng màng kia sau khi thay vào áo ngủ sạch sẽ, cánh tay thoải mái khoác lên vai hắn, để hắn mang đến tận giường.

Dựa vào đầu giường, hơi nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên đang ngủ đối diện, Thôi Ninh Nhạc nhịn không được mà vươn tay giúp cậu lau đi chút mồ hôi rịn trên trán.

Thứ gì đó trong ***g ngực càng lúc càng nhảy loạn, dường như đã che giấu không được nữa.

Triệu Thư Ngôn đang nằm trên giường thì bị dựng dậy, bị tống cho một ly nước thuốc chữa cảm mạo, cùng mấy viên thuốc cảm dược tính không quá mạnh.Thiến niên đang ngủ bị cắt ngang, miệng mơ hồ hỏi “Mấy giờ rồi”. Thôi Ninh Nhạc đem chăn kéo đến tận dưới mũi cậu, lạnh nhạt trả lời “Lo ngủ đi”, vì thế cậu an tâm lăn ra ngủ như chết.

Nếu không phải vì uống quá nhiều nước, mặc tiểu đến hoảng, Triệu Thư Ngôn cũng không muốn từ trong mộng đẹp chơi game chiến thắng oanh liệt mà tỉnh dậy. Nếu không phải bất ngờ tỉnh lại, cậu cũng chẳng biết tên gia hỏa mồm miệng luôn khắc nghiệt kia, vậy mà vô cùng dụng tâm chăm sóc cho mình.

Trên bàn còn đặt một chiếc ly có chút nước, bên cạnh là mấy phần thuốc được phân chia cẩn thận, cùng một bao lớn hẳn là thuốc pha sẵn cầm về từ bệnh viện. Mà cái vị đang ôm laptop ngồi trên chiếc giường còn lại, nghiêng đầu dựa vào gối, vừa nằm xuống đã ngủ quên mất. Màn hình máy tính còn đang sáng soi rõ gương mặt mệt mỏi, có chút mơ màng, tựa như bóc trần gương mặt chưa từng để người khác dễ dàng thấy được phần ôn nhu của mình.

Triệu Thư Ngôn ngước nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện đã là mười hai giờ khuya.

Buổi chiều trở về hình như là bốn giờ. Cũng chẳng biết, tên này đã ăn cơm hay chưa.

Triệu Thư Ngôn di chuyển thân người, đang muốn đi qua giúp đối phương cất laptop, thì di động đặt bên cạnh Thôi Ninh Nhạc bất ngờ rung lên, hình như đã được cài đặt báo giờ trước đó.

Người trên giường bừng tỉnh, mở mắt liền bắt gặp bộ dạng Triệu Thư Ngôn thò người khỏi giường, vội vàng ném laptop sang một bên, rồi chạy sang hỏi: “Sao vậy?”

“Không, không việc gì.” Triệu Thư Ngôn ngây ngốc đáp, cũng quên luôn mục định ban nãy của bản thân, Trông thấy biểu tình nghi hoặc của Thôi Ninh Nhạc, cậu “À” một tiếng, rồi vội vàng tuột khỏi giường đứng lên, “Đi WC đây!”

Lúc này, Thôi Ninh Nhạc mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Thư Ngôn đi đến trước buồng tắm, lại nhìn không được mà quay đầu, bắt gặp Thôi Ninh Nhạc đang dụi dụi đôi mắt vì chưa thoát khỏi giấc ngủ mà nhập nhèm, sau đó ngáp một cái.

Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, cố tình ngồi lỳ trên bồn cầu một hồi, cậu mới đi đến bồn rửa mặt bên cạnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo rất ư khoa trương trong gương, sau đó mở vòi nước, bắt đầu rửa mặt. Một hồi sau, Triệu Thư Ngôn nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi buồng tắm, quay hỏi thiếu niên còn đang gõ bàn phím bên kia: “Cậu ăn cơm chưa?”

“Chưa… A, ăn rồi.”

Gạt người! “Đi, tôi đói bụng quá, đi ăn chung với tôi nào. Tôi không chịu đói được.”

“Thật chứ? Vậy cậu chờ chút… Cậu mặc thêm quần áo đi.”

“Ừm.” Cậu nhìn theo bóng dáng người kia bận rộn, muốn phá ra cười, lại phát hiện bản thân chẳng thể cười nổi.

Trong lòng chợt nổi lên một cảm giác kỳ quái, tựa như đang âm thầm quấy rối, rồi lại bị mấy thứ khác chèn chặt thật chặt, chẳng cách nào hiện rõ lên được.

Thời điểm ăn cơm, Thôi Ninh Nhạc vẫn bình thường như trước đây, sẽ ngẫu nhiên nói móc nói mỉa mấy câu, cũng có lúc thành thật một chút, nhưng tựa hồ chưa từng có gì thay đổi.

Triệu Thư Ngôn chợt nhớ đến buổi chiều hôm nay, chính cậu đứng dưới bầu trời xanh ngắt, lơ đãng mà thẳng thắn thành thật tất thảy bóc trần bản thân cho đối phương thấy.

Mà đối phương chỉ nghe, làm tốt vai trò của một kẻ lắng nghe.Sau đó, hắn cũng không hề cười nhạo cậu, cho dù bản thân còn thấy chuyện này là vô cùng ngây thơ.

Thôi Ninh Nhạc, cậu rốt cuộc là dạng người thế nào?

Cảm mạo của Triệu Thư Ngôn thật sự không dễ chịu.Thậm chí ngay ngày hôm sau liền chuyển biến xấu.

Thôi Ninh Nhạc còn hoài nghi có phải vì lớp vỏ bọc cứng rắn đã rụng sạch, cho nên gà con bên trong mới hoàn toàn mất hết sức đề kháng, bao gồm cả các loại virus cảm. Nhưng Triệu Thư Ngôn ở bên cạnh vừa ho khan vừa cười bảo, chính mình hoặc không bệnh, bằng không liền bệnh đến thảm thương, cho nên sau này nhất định phải đem toàn bộ chức năng phòng bệnh rèn giũa một phen, để lần tới nếu bị công phá, sẽ không dễ dàng gục như vậy nữa.

Thôi Ninh Nhạc lấy đi nhiệt kế trên người cậu, không thèm để ý đối phường còn đang dông dài.

Sớm biết tên này nếu bệnh sẽ thành thế này, hắn tuyệt đối sẽ không kéo cậu dầm mưa.Đau lòng, cộng thêm áy náy ẩn ẩn trong lòng, vậy mà hắn đồng thời cảm thấy một phần cao hứng.Chính mình có thể tùy ý làm Triệu Thư Ngôn nghe lời, thật sự là cơ hội hiếm có.

Thiếu niên nằm trên giường, bọc trong chăn bông thật dày, bắt gặp hắn đang nhíu mày, liền an ủi: “Không phải lỗi của cậu đâu.”

Không chút để ý lời an ủi của đối phương, Thôi Ninh Nhạc vẫn đang nhìn chằm chằm vào nhiệt kế trên tay, mày nhăn đến độ có thể ép chết con muỗi xấu số bay ngang: “Chết tiệt, tận ba mươi tám độ rưỡi.”

“Thư Ngôn, bây giờ có thể đi đây chút không?” Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút ửng đỏ.

Gia hỏa đang quấn chặt người thành một đống hơi gật đầu, đang cố đứng lên, lại bị Thôi Ninh Nhạc đè trở lại: “Khoan đã, trước mặc quần áo vào.” Nói xong, hắn liền giúp cậu lấy thêm một cái áo khoác.

“Ninh Nhạc thật giống như bà của tôi nha…” Triệu Thư Ngôn mơ mơ màng màng mặc quần áo vào, sau đó cười nói.

Thiếu niên đang bận rộn, thân hình chợt cứng ngắc.

“Mẹ không chăm sóc tôi, đương nhiên chỉ có thể so sánh cậu giống như bà.”Triệu Thư Ngôn giải thích.

“Ít nói nhảm coi!”Không biết bản thân vì cái gì lại đỏ mặt, vì cái gì lại tức giận, Thôi Ninh Nhạc nâng đối phương dậy, “Chúng ta đến bệnh viện khám qua một chút, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn.”

“Được…” Nữ vương điện hạ ngoan ngoãn ăn mặc chính tề, sau đó xuống giường, để Thôi Ninh Nhạc đỡ giúp đi về phía cửa.

“Ninh Nhạc…”

“Hửm?”

“Cậu hình như không cao hơn tôi bao nhiêu.”

“Ừm.”

“Mỗi ngày uống nhiều sữa chút quả nhiên có tác dụng nha.”

“Cậu không uống sữa chẳng phải cũng cao được vậy sao?”Thôi Ninh Nhạc lạnh lùng bác bỏ đối phương.

“Tôi hai năm nay vốn không cao lên nữa, có phải nên uống chút sữa thử sao?”

“Sau đó liền cao như Diêu Minh* sao?”(*người Trung Quốc cao nhất thế giới)

“… Tôi ghét cậu.”

“Cảm ơn.”Thật muốn quẳng tên này đi cho rồi.

“Lạ ghê.Tôi thế nào cũng không ghét được cậu nhỉ?”

“…” May mắn, tên gia hỏa đang dựa trên người hắn vốn không quay nhìn hắn, bằng không gương mặt đỏ hồng này cũng chẳng biết giải thích làm sao.“Cậu muốn cao như thế làm gì?” Vội vàng chuyển hướng đề tài kia.

“Như thế… Sẽ không có kẻ nào dám khinh thường tôi, lại không ai dám khi dễ Ninh Nhạc cậu.”

“Liên quan gì đến tôi?Cao lên không phải vấn đề riêng của cậu sao?”Đầu óc không giống như bị cháy máy, nhưng càng giống như đang say.

“…” Triệu Thư Ngôn đi qua đi lại hai bước, Thôi Ninh Nhạc nghĩ thầm cậu nhất định đang tìm cách trốn tránh vấn đề khi nãy, nhưng đối phương lại bất ngờ đáp: “Bởi vì nếu tôi mặc kệ cậu, cậu cũng sẽ giống như tôi, cố gắng chống đỡ xử lý mọi chuyện một mình đi?”

Thôi Ninh Nhạc quay đầu, đối diện với gương mặt đang cười hì hì của Triệu Thư Ngôn: “Tôi… Không có cố gắng chống đỡ.”Hắn khô khốc đáp lại.

“Rốt cuộc, có ai bắt cậu không được ỷ lại vào người khác đâu nào?”Triệu Thư Ngôn đem đầu tựa lên vai đối phương, nhỏ tiếng thì thầm.

Rốt cuộc là ai chứ?Thôi Ninh Nhạc không biết nên trả lời thế nào. Hắn nhớ tới những lời dạy từ khi còn bé thật bé: “Phải kiên cường, không được khóc, vì con là con trai.”

Hắn cùng Triệu Thư Ngôn, kiên cường không giống nhau.Hoàn toàn không giống.

Thôi Ninh Nhạc không mở miệng, cả hai đến bệnh viện trong im lặng. Bác sĩ cũng không hai lời, liền kê cho bọn họ hai bình thuốc rồi chỉ sang gian phòng bên cạnh để truyền dịch.

“Sợ sao?”Chị y tá đối với Triệu Thư Ngôn vô cùng dịu dàng.Này là đương nhiên, hiếm khi gặp được một mỹ thiếu niên thế này, bất luận thiếu nữ nào cũng trở nên dịu dàng chăm sóc thôi.

Triệu Thư Ngôn lắc đầu, nhìn sang Thôi Ninh Nhạc đang đứng bên cạnh, giống như muốn nói “Cậu về trước đi.” Nhưng đúng lúc, đối phương đang kéo một chiếc ghế dựa qua rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn chằm chằm chai nước thuốc đang nhỏ từng giọt theo uống truyền chảy xuống.

Trong phòng truyền dịch vô cùng yên ắng, chỉ còn hai cô y tá và một bà lão, mọi người lại đều đang xem bộ phim truyền hình Đài Loan đang phát sóng. Phim đang chiếu đến cảnh nữ diễn viên chính vừa khóc lóc thảm thiết vừa nói: “Em không biết, em không biết vì sao bản thân lại yêu anh, vì cái gì chứ, anh nói cho em biết vì sao đi…”

Triệu Thư Ngôn phụt cười thành tiếng, thật vất vả một hồi mới kìm lại tiếng cười. Đem đầu gối lên cánh tay Thôi Ninh Nhạc, cậu bắt chước thanh âm của nữ diễn viên trên phim, thấp giọngnói: “En không biết, em thật không biết vì cái gì bản thân lại yêu anh… Vì cái gì chứ, nói cho em biết được không?”

“Bên cạnh là khoa Thần kinh, có thể lập tức qua đó xem thử, không chừng sẽ có ích với cậu.”Thôi Ninh Nhạc mặt không đổi sắc đáp.

“Ặc, đáng ghét, người ta là thiếu nữ thanh xuân khỏe mạnh xinh đẹp rực rỡ nha!” Cánh tay không bị đâm kim ‘thẹn thùng’ chọt đối phương một cái.

“Khoan khoan, trước để tôi mở chức năng ghi âm của di động, xong cậu nói lại lần nữa nhá.”

“…Tụi mình nghe nhạc được không?” Phát hiện không ổn, Triệu Thư Ngôn liền vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

Liếc đối phương một cái, Thôi Ninh Nhạc móc trong túi ra chiếc Mp3, một bên tai nghe nhét vào tai đối phương, cái còn lại để cho chính mình.

Triệu Thư Ngôn rúc vào trong lòng hắn, âm nhạc truyền đến tai khác hẳn khung cảnh khóc sướt mướt đang chiếu trên truyền hình, cơn buồn ngủ cũng kéo đến. Thôi Ninh Nhạc vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi bình dịch đã truyền hết, hắn mới phát hiện cánh tay mình đã tê buốt.

Gương mặt say ngủ, thật sự xinh đẹp đến mức người ta phải ganh tỵ. Rốt cuộc vì cái gì có thể khiến chính mình tận tâm chăm sóc một người như vậy?Trong lòng Thôi Ninh Nhạc khẽ động.

Nhìn chằm chằm hàng lông mi thật dài của đối phương, khuôn mặt trơn láng, đầu nhìn không được mà ghé sát lại.

Nhân vật nữ trong phim vẫn tiếp tục khóc sướt mướt: “Em không tin! Anh đã nói yêu em! Vì cái gì, vì cái gì chứ! Anh đối xử với em như vậy, bảo em như thể nào tin tưởng anh nữa… Em không tin đâu…”

Thanh âm trách móc tê tâm liệt phế xuyên qua tai nghe lẫn vào trong âm nhạc, truyền đến lỗ tai Thôi Ninh Nhạc.

Thắt lưng đang cong thẳng trở lại.Gương mặt Thôi Ninh Nhạc ửng hồng.

Không xong, tựa như có thứ gì đó thật sự không ổn.

Nhân vật nam bắt đầu ôm nhân vật nữ hôn thật nồng nhiệt, cố gắng chứng minh chân tâm của mình. Những người xem phim bày ra vẻ mặt say mê ý bảo ‘lãng mạn ghê’, Thôi Ninh Nhạc chỉ có thể đem tầm mặt dời đến bình truyền dịch.

Hai giờ truyền dịch không ngắn không dài, đủ cho đôi nam nữ chính trong phim thổ lộ cõi lòng với nhau.

Thời điểm chị y tá giúp Triệu Thư Ngôn rút kim truyền dịch, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn, đúng lúc Triệu Thư Ngôn nhìn thấy kết cục trên phim mà thân nổi đầy da gà.

“Lời thoại phim truyền hình thật sự đáng sợ.Ngoài đời cũng nói mấy thứ giống vầy sao?”Trên đường trở lại ký túc xá, Triệu Thư Ngôn vừa vuốt mớ da gà của mình vừa hỏi.

“Chờ cậu gặp phải tình huống như vậy chẳng phải sẽ biết thôi sao?” Thôi Ninh Nhạc nói xong, đưa tay thử lại độ ấm trên trán đối phương. Không tệ, tình trạng này ít nhất không thảm như ban nãy.

“Tôi nếu gặp được người mình thích, sẽ trực tiếp thổ lộ với cô ấy bản thân thật sự thích đối phương, cần gì phải dây dưa tới lui như vậy chứ? … Ai dà, Ninh Nhạc từng quen được cô nàng nào như vậy chưa?”Triệu Thư Ngôn quay nhìn đối phương. Thôi Ninh Nhạc sửng sốt một lúc, sau đó mới rút tay lại rồi đáp, “Chưa từng.”

Bản thân cũng chưa từng gặp qua người bản thân thật sự thích, như thế nào biết được sau khi gặp người ấy, chính mình sẽ biến thành bộ dáng gì?Mọi người đều nói, tình yêu sẽ làm chỉ số thông mình loài người hạ xuống mức 0.Hắn chưa từng gặp qua, làm thế nào biết được mức 0 sẽ là bộ dạng thế nào chứ.

Trong đầu vừa lóe lên cái gì đó, lập tức bị hắn dùng một đống câu phủ định vùi lấp đi.

Nếu không phải bao đêm, tên kia vừa kêu lạnh, vừa chui tọt vào trong ổ chăn Thôi Ninh Nhạc, lập tức cuộn mình thành một cục rồi ngủ vùi, Thôi Ninh Nhạc thật sự cho rằng, chính mình đời này sẽ chôn sâu cảm giác ấy đi mất rồi, cũng sẽ chẳng xuất hiện bất cứ biến cố nào thêm.

Nhưng khi hắn bắt gặp đối phương trong vòng tay mình, lại thêm cần cổ kia không ngừng truyền nhiệt độ đến da thịt mình, những thứ bị mớ câu hỏi phủ định nào đó chôn vùi, bắt đầu sinh sôi nảy nở.

Ban đêm chính là thời điểm sinh sôi nảy nở tốt chút, chỉ cần một chút mầm sống nho nhỏ, lập tức sẽ phá tan lớp đất đang vùi lấp nó.

Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, đôi môi hơi hé mở, đầu rụt lại, khung cảnh này hoàn toàn xóa sạch những suy nghĩ lúc trước trong đầu hắn.

Môi không có vị gì.Chẳng giống như trong tiểu thuyết miêu tả, ngọt ngào cỡ nào.Bởi vì mới uống thuốc xong, khoang miệng Triệu Thư Ngôn còn sót chút vị đắng chát.

Cảm xúc tựa như hoa quả đông lạnh, tương tự một thứ thuốc phiện, một khi đã thử, về sau sẽ không nhịn được mà muốn ăn thêm lần thứ hai, thứ ba… Thậm chí hy vọng lúc nào cũng có thể nhấm nháp hương vị chua chua này.

Thôi Ninh Nhạc tựa chừng dùng toàn bộ khí lực của bản thân mới có thể ngăn lại ham muốn tiếp tục chạm vào đối phương.

Đợi đến lúc hắn dịch chuyển thân mình, toàn thân lại lạnh toát.

Cái tên đang say ngủ lại không hề có động tĩnh gì. Trong phòng chỉ sót lại duy nhất thanh âm từng nhịp đập mạnh mẽ mà cuồng loạn của trái tim Thôi Ninh Nhạc.

Vì con là con trai, cho nên không thể khóc. Vì con là con trai… Cũng vì cậu ấy là con trai.Thôi Ninh Nhạc nhắm mắt lại, cố nén lại hơi nước quẩn quanh đáy mắt.Tay nắm thành đấm, sau đó lại suy yếu, vô lực buông thõng.