Phượng Nghịch

Chương 33: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (6)

Các vị Đế Cơ bị gom lại điện bên của Phượng Tê cung, mỗi người nhíu mày, rồi lại không dám biểu lộ, nếu ai phản kháng, chính là khiêu chiến phượng uy của Hà Hoàng hậu, loại nguy hiểm này, cũng không ai dám trải nghiệm.

Đế Cơ đứng dọc hai bên nhiều như mây, lần lượt do lão ma ma trong nội cung dẫn vào trong rèm. Bởi vì thân thể xử nữ như quả mơ chưa chín, mềm mại trẻ trung, mùi hương sẽ nhạt chứ không phải thơm ngát, mà nữ tử đã nếm tìиɧ ɖu͙©, xác thực như trái cây đã chín, cắn một cái sẽ thấy dòng chất lỏng ngọt đậm, hương thơm ngọt thấm mũi, quyến rũ mê người. Mỗi tấc da thịt đều như phát ra hào quang, cần phải cởϊ áσ ra cho lão ma ma nắn bầu ngực, kiểm tra hình thái rốn, sâu cạn, lớn bé, vòng eo, độ co dãn của mông. Đề phòng phán sai kết quả, người bị khám lại phải ngâm mình vào trong nước, kiểm tra hạ thân có bọt khí không, người không bọt khí tràn ra chính là xử nữ, trái lại, thì sẽ bị lão cung nữ bắt tại chỗ, mang đến chủ điện Phượng Tê cung.

Ngoài điện chỉ nghe thấy tiếng một thiếu nữ duyên dáng kêu to: “Thả ta ra!” Ngọc bội đinh đang, khiến chúng Đế Cơ đều ghé mắt nhìn, chỉ thấy hai ma ma cưỡng chế kéo một Đế Cơ cung trang đỏ nhạt vào trong điện. Sắc mặt như trăng rằm, trong sáng xinh đẹp, tóc đen búi lên đơn giản, cũng không gắn trâm, có lẽ cũng chưa cập kê. Chúng Đế Cơ không khỏi sợ hãi nói nhỏ, nàng này chính là nữ nhi của Ngô Tiệp Dư, ban tên cho Diệu Dương. Bởi vì khờ dại hoạt bát, có phần được Hoàng đế yêu thích, số lần thánh giá đến Ngọc Vũ điện cũng nhiều hơn, không nghĩ chưa cập kê đã bị cưỡng chế đưa đến đây. Diệu Dương còn đang giãy dụa, tức giận nói: “Tự ta sẽ đi.” Hai ma ma cuối cùng không dám làm càn quá mức, chỉ đành buông tay ra. Diệu Dương đưa mắt chung quanh trong điện, phút chốc ánh sáng trong mắt tăng cao, xách váy bước nhanh tới. Hai tay nắm lấy ống tay áo Thượng Quan Mạn, giọng nữ dịu dàng nghe như tiếng Hoàng Oanh, ríu rít như chim sẻ kêu lên: “Lâm Quan tỷ tỷ!” Bởi vì một tiếng kêu của nàng, Đế Cơ chung quanh mới biết đến sự có mặt của nàng, nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng, lập tức tiếng giễu cợt ầm ĩ vang lên.

Quyết định không muốn cùng đứng cạnh với vị Đế Cơ Diệu Dương này, Thượng Quan Mạn không khỏi nhẹ chau đầu lông mày lại, lạnh lùng kéo váy dài. Diệu Dương càng nắm chặt, làm như cũng không thấy sắc mặt hờ hững của nàng, hai mắt sáng lấp lánh, kích động khen: “Lâm Quan tỷ tỷ, ngày ấy muội thấy tỷ thoáng cái đâm chết Ly Tử, thật sự là rất hay, tỷ tỷ dạy Diệu Dương được không!”

Một câu nói này có thể nói kích khởi ngàn tầng sóng, chúng Đế Cơ ngạc nhiên, lông mày Thượng Quan Mạn nhíu sâu, thầm nghĩ Đế Cơ này thật sự là không rành thế sự hay là ra vẻ khờ dại. Một câu nói kia của nàng, làm cho mình đồng thời đắc tội với cả hai người chủ không thể đắc tội. Một người nhẹ cười giễu cợt: “Ngươi cảm thấy nàng đâm hay, nhưng nếu cây trâm trúng vào trên người ngươi sẽ không cảm thấy hay nữa đâu!” Quả nhiên là Hoa Dương.

Diệu Dương chu môi phản kích: “Lâm Quan tỷ tỷ đương nhiên sẽ không đâm ta!” Nàng lại làm mặt xấu với Hoa Dương: “Nàng chỉ giáo huấn những người xấu thôi!” Nói xoay mặt cười với Thượng Quan Mạn, hai má lúm đồng tiền nhẹ nhàng, ấm như gió xuân lướt qua mặt. Hoa Dương cắn răn tức giận nói: “Nha đầu thối này, ngươi nói ai là người xấu!”

Diệu Dương cười vui vẻ: “Ta là nha đầu thối, ngươi là tỷ tỷ của nha đầu thối, là một nha đầu thối lớn, đương nhiên nha đầu thối lớn là người xấu.”

Hiện tại đang ở trước mặt chúng tỷ muội mà bị một muội muội chế nhạo, Hoa Dương giận không thể nén, nhấc tay muốn đánh. Vài Đế Cơ giao hảo tốt với nàng vội khuyên: “Ngươi gây khó dễ với tiểu hài tử làm gì.” Hoa Dương tức dậm chân: “Buông ta ra, để ta giáo huấn nha đầu thối không biết lớn nhỏ này một trận!”

Diệu Dương chỉ biết tránh ở sau lưng Thượng Quan Mạn làm mặt xấu trêu nàng.

Trong điện đột nhiên tối sầm, giống như có ngọn núi cao che mất mặt trời. Mọi người xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử thân mặc thường phục màu lam thêu mây đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ đăm chiêu, lại là Hách Liên Du. Chúng Đế Cơ lập tức bối rối. Hôm nay đi kiểm tra, cũng không trang điểm đẹp, tranh nhau trốn sau lưng Đế Cơ bên cạnh, nhất thời chúng Đế Cơ đều lui về phía sau, chỉ còn Thượng Quan Mạn, Diệu Dương, Hoa Dương ở phía trước.

Một giọng nữ lên tiếng trách mắng: “Không có quy củ, khiến Đại nhân thấy mà chê cười.” Mọi người lúc này mới trông thấy Chiêu Dương mặc một bộ cung trang tơ lụa màu đỏ thêu hoa vàng đứng bên cạnh Hách Liên Du.

Diệu Dương ngẩn ngơ, chằm chằm vào Hách Liên Du thì thào: “Diện mạo của ngài thật đẹp.”

Diệu Dương nói không cần biết đến hậu quả, mọi người nghe vậy như hít phải khí lạnh, thử hỏi nam tử nào muốn nghe người ta khen hắn đẹp, không khỏi nín thở quan sát thần sắc hắn.

Hách Liên Du hơi nhíu mày, đúng là có chút cong môi: “Điện hạ quá khen.” Nụ cười mỉa kia lại có sức cuốn hút. Diệu Dương nháy mắt đỏ mặt, trốn sau lưng Thượng Quan Mạn, mãi vẫn chưa ló đầu ra.

Chúng Đế Cơ thầm oán, lúc này mà Chiêu Dương lại dẫn theo Hách Liên Du, không biết là mục đích gì.

Chiêu Dương lại hướng ánh mắt về phía Thượng Quan Mạn, cặp môi đỏ mọng cong lên một chút ranh mãnh: “Ta lại hiếu kỳ, trong phần đông muội muội có phải có người không phải hoàn bích không.” Nàng như cười như không hỏi thăm: “Thập nhị muội, có phải không?”

Thượng Quan Mạn mỉm cười nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ nàng biết chuyện gì sao. Không tự chủ được liếc nhìn Hách Liên Du, chỉ thấy Hách Liên Du vẫn mang ý cười sâu xa nhìn tới, lập tức cúi mắt, đạm nói: “Tỷ tỷ nói đùa, ta cũng không phải là Tân ma ma, sao biết rõ những điều này.”

Chiêu Dương đột nhiên trầm mặt: “Ngươi còn dám nói láo, hôm nay rõ ràng có cung nữ trông thấy ngươi tư thông với nam tử!”

Nàng kinh ngạc khẽ giật mình, nam tử? Hồng Phi!

Chiêu Dương cũng không đợi nàng nhận, quát: “Đưa cung nữ đó đến đây.” Ngay lập tức có hai nội thị dẫn lại một cung nữ y phục rực rỡ, cung nữ ngã bệt xuống trên mặt đất, thấp giọng nức nở: “Công chúa tha mạng.”

Chiêu Dương nói: “Nếu ngươi nói thật ra, ta chẳng những sẽ không phạt ngươi, còn có thể thưởng cho ngươi.” Nàng khẽ nhếch cằm: “Nói, hôm nay ngươi nhìn thấy Lâm Quan Đế Cơ ở cùng một chỗ với một nam tử?”

Cung nữ ngay lập tức nhìn Thượng Quan Mạn, nói: “Dạ, nô tỳ phụng mệnh quản lý rừng cây ở hậu viện Vũ Anh các, ngẫu nhiên nhìn thấy Lâm Quan Đế Cơ và.... một nam nhân cùng một chỗ.”

Mắt thấy Hách Liên Du hơi nhíu mày, mặt Chiêu Dương lộ vẻ mỉm cười: “Vậy bọn họ làm cái gì?”

“Bọn họ....” Cung nữ mặt ửng hồng lên: “Nô tỳ trông thấy.... trông thấy Lâm Quan Điện hạ nắm tay nam nhân kia...”

Chúng Đế Cơ xôn xao.

Hách Liên Du đột nhiên nheo mắt.

Chiêu Dương cười đắc ý, liếc xéo Thượng Quan Mạn: “Thập nhị muội nói sao đây.”

Diệu Dương ở sau người nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thượng Quan Mạn, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Quan tỷ tỷ, nàng nói thật sao, từ nhỏ mẹ nói cho chúng ta biết, nam nữ thụ thụ bất thân....”

Thượng Quan Mạn lạnh lùng rút tay áo lại, nhìn chằm chằm vào Chiêu Dương cười nhạt một tiếng: “Tỷ tỷ lời nói này rất vô lý, chỉ vẻn vẹn cầm tay của đàn ông mà sẽ thất trinh sao.” Con ngươi nàng lưu chuyển, như thể nghĩ ra điều gì: "Muội muội muốn thử một lần xem nếu nắm tay Hách Liên Đại nhân một cái, sẽ như thế nào?” Nàng liền làm bộ muốn đi qua, Chiêu Dương đỏ mặt vội la lên: “Ngươi dám!” Ngược lại nàng dáng vẻ khẩn trương, khiến các Đế Cơ cười trộm một hồi.

Chiêu Dương luống cuống trước mặt mọi người, thẹn quá hoá giận, khinh miệt một câu: “Không biết liêm sỉ.”

Thượng Quan Mạn nở nụ cười: “Tỷ tỷ không phải là trông chờ muội muội xuất giá sao. Muội muội tự mình chọn lấy vị hôn phu, tỷ tỷ sao trách muội muội không biết liêm sỉ.” Chiêu Dương bị nghẹn nói không ra lời, lạnh lùng nói: “Mặc kệ ngươi nhanh mồm nhanh miệng, tự tiện tiếp kiến ngoại quan cũng là làm trái cung quy. Đại nhân nói có phải không?” Nàng nhìn trộm Hách Liên Du, chỉ trông mong có thể nhìn thấy sự nhục nhã của Thượng Quan Mạn, nhưng thần sắc Hách Liên Du vẫn bình thản, khóe môi lại có chút bình tĩnh, càng hứng thú nhướng mày: “Nếu là Điện hạ cố ý, vi thần không ngại cho Điện hạ thử một lần.”

Thượng Quan Mạn không ngờ hắn dám nói ra như thế, trong đầu vang lên một tiếng, cái này gọi là tự trói mình đây mà, nghĩ đến, sắc mặt không khỏi tái đi. Ngược lại các Đế Cơ khác, rặng mây đỏ lập tức nổi khắp qua bên tai, ánh mắt mập mờ nhìn hai người.

Chiêu Dương nặng nề cắn môi, một lúc lâu sau mới cười xẳng giọng: “Đại nhân vui đùa với ta đã quen, những lời này sao có thể nói với bọn muội muội.” Nàng gấp cười nhìn hắn: “Chúng ta vào trong điện dùng chút trà bánh được không?”

Ánh mắt Hách Liên Du lạnh dần, ánh mắt Chiêu Dương lạnh rung kéo ống tay áo Hách Liên Du. Hắn nheo mắt lười biếng đảo qua dung nhan trắng bệch của Thượng Quan Mạn trước mặt, một lúc lâu sau khẽ cười một tiếng: “Cũng được.” Sau đó xoay người, đi nhanh.

Chiêu Dương quay đầu lại lạnh lùng cắn răng: “Tân ma ma, thay thập nhị muội kiểm tra cẩn thận một phen, cũng đừng để oan uổng người ta.”