Phượng Nghịch

Chương 18: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (18)

La cô vào điện bên, liền gặp Thượng Quan Mạn quỳ gối ngồi trên tấm đệm La Hán (tấm đệm tròn tròn hay thấy trong chùa), nhìn chằm chằm vào bàn cờ đến ngẩn người.

Thanh Phong tiên nhân dị thường sảng khoái đáp ứng điều trị tổn thương ở cổ họng Cố Tiệp Dư, mặt Thượng Quan Mạn cũng có hi vọng phục hồi như cũ, La cô tất nhiên là vui vẻ dị thường, nhìn thấy Thượng Quan Mạn vẻ mặt trầm tư, chợt cảm thấy kinh ngạc, nhỏ giọng đi vào, nói nhỏ: “Điện hạ đang suy nghĩ gì?”

Thượng Quan Mạn tà tà đảo qua bàn cờ, cờ đen cờ trắng, cân sức ngang tài, thực sự giống như một mâm cát vụn, chỉ sợ là nàng xuống tay sẽ phá vỡ tổng thể. La cô không khỏi mỉm cười: “Điện hạ khổ tâm nghĩ không ra, không bằng đến nội viện đi dạo một chút.” Từ khi nàng hủy mặt, mọi người không dám khuyên nàng đi ra ngoài, gương đồng sớm được dỡ xuống nhét vào góc, tích đầy bụi bặm. Thượng Quan Mạn lẳng lặng cười, lộ ra vài phần không quan tâm: “La cô người xem, thế cục của các quân cờ đen trắng này, nhìn như hai cỗ lực lượng đối kháng, thực tế dấu diếm cơ quan. Các thế lực nhỏ giúp nhau tranh đấu, rồi tự gϊếŧ lẫn nhau, rốt cuộc ai là người ngư ông đặc lợi, thật sự khó có thể kết luận.”

Nàng có chút nghiêng đầu, tóc đen xỏa xuống: "Phụ hoàng sao?”

La cô không khỏi giật mình, mới hiểu ra nàng thực sự không phải là đang đánh cờ, trực giác cảm thấy có điều không tốt, thử mở miệng: “Điện hạ, người muốn làm gì?”

Thanh âm nàng cực kỳ bình tĩnh: “La cô, chúng ta cũng nên tính toán cho tương lai. Phụ hoàng tuổi tác đã cao, Hoàng đế mới đăng cơ, chúng ta nên đi nơi nào?” Bà chuyển con mắt nhìn nàng, một đôi mắt trắng đen rõ ràng chiếu ra bóng dáng La cô, nàng nói: “Chúng ta đã hồ đồ sống qua vài chục năm, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục hồ đồ nữa sao?”

Tâm tư La cô bách chuyển (chuyển qua nhiều suy nghĩ), giảm thấp thanh âm: “Điện hạ quyết định như vậy, chính là có quan hệ với thái độ của thái tử sao?” Không đợi nàng đáp, La cô đã khuyên nhủ: “Thái tử bây giờ có phần nhiệt tâm đối với Điện hạ, nhưng nếu như sau này tình cạn, ai chắc được người sẽ không bán đứng chúng ta, Điện hạ người phải nghĩ lại mới được.”

Nàng bất động tại chỗ, áo lưới trùng điệp phủ trên thân hình bé nhỏ của nàng. Gió lớn đột ngột ùa vào trong phòng, thổi tung tay áo hai người bay múa, tóc đen lượn lờ, lướt trên gương mặt trong sáng của nàng, hàng mi dày của nàng lộ vẻ cô đơn, nói rõ ràng từng chữ: “La cô, ta không thể bỏ qua một số người, cơn hận này không tan, ta ăn ngủ khó yên.”

La cô biết rõ trong chuyện này tất nhiên bao gồm mẹ con Hà hoàng hậu, một đạo thánh chỉ, Thù Ly cung kẻ chết người chạy. Hôm nay chỉ còn bốn người, ngày đó mặc dù được thái tử cứu giúp, nhưng tất nhiên đã thành cái đinh trong mắt bọn họ. Nếu như không phản kháng, chính là con cá nằm trên thớt, nhưng nếu phản kháng, một khi thất bại, sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.

Các nàng không phải lúc nào cũng muốn đặt mình trong vực sâu.

La cô nhìn nàng chăm chú, cả đời bà tốt nhất thì cũng chỉ trải qua trong thâm cung cô độc này. Đêm khuya gối lạnh, cô đơn cơ khổ, bao nhiêu khổ sở rưng rưng nuốt xuống, Đế Cơ tuổi trẻ chính trực này, còn phải giống bà sao?

Không lên tiếng rơi lệ: “Điện hạ, lão nô đi theo người, vô luận người làm cái gì, lão nô đều đi theo người.”

Tròng mắt Thượng Quan Mạn mỉm cười: “La cô, trên đời này, ta chỉ tin người và mẫu thân.”

La cô nghẹn ngào: “Lão nô biết rõ, vẫn luôn biết rõ.”

Tay áo thêu chỉ vàng của địch y dao động, mười tám cành hoa long phượng châu ngọc, bóng dáng mỹ nhân xinh đẹp đoan trang. Thái tử lơ đãng quét qua, ánh mắt đã thấy không còn kiên nhẫn. Thái Tử Phi mang theo thϊếp thân cung nữ (cung nữ luôn kề cận hầu hạ) nghênh đón, dịu dàng mỉm cười: “Điện hạ mệt mỏi sao.” Sau đó tự mình cởi dải lụa bên hông hắn đưa cho cung nữ đang đứng một bên.

Thái tử "Ừ” một tiếng, phất áo ngồi trên ghế. Cung nữ bưng bồn vàng. Thái Tử Phi thấm ướt khăn lau mặt cho hắn, động tác của nàng ôn nhu cẩn thận. Lông mày thái tử chậm rãi giãn ra. Thái Tử Phi nhẹ giọng nói: “Điện hạ mới từ Lại bộ trở về sao?” Thái tử nghe vậy lập tức gỡ tay của nàng ra, trợn mắt nói: “Không phải nói sống thêm mấy ngày ở nhà nhạc phụ sao, sao nhanh như vậy đã trở lại.”

Thái Tử Phi chậm rãi ngậm cười, khóe môi lại lơ đãng cong. Trong nội cung đều truyền ra, Thái tử chỉ vì một Đế Cơ mà đại náo Phượng Tê cung, nàng sao còn ở tiếp được, gấp rút trở về Đông cung, liền cười nói: “Còn nhiều thời gi¬an, ở ít mấy ngày đâu có sao.”

Thái tử hàm hồ lên tiếng. Thái Tử Phi nhìn thần sắc hắn, ngược lại thấy như tâm tình khá ổn. Nàng chẳng qua chỉ rời đi một ngày, thái tử liền đắc tội Hà hoàng hậu. Quan hệ của phụ tử hai người vốn đã xa cách, còn trông cậy vào Hà hoàng hậu nói tốt vài câu, hôm nay lại trở thành vô vọng, không khỏi lo lắng, ngoài miệng lại nói: “Điện hạ mấy ngày trước đây không phải nói muốn đi cưỡi ngựa sao. Hôm nay ngày đẹp trời, sao không đi giải sầu.”

Thái tử sững người, rồi cười: “Ý kiến hay.” Thái Tử Phi mỉm cười, phân phó cung nữ: “Mang quần áo người Hồ mới may của Điện hạ tới.” Chính nàng lại xoay người vào trong điện, trở ra, đã thay hoa trang, trên người mặc váy xoáy nhẹ nhàng. Thái tử cũng đã thay xong một bộ quần áo người Hồ bằng gấm xanh đậm, làm nổi bật gương mặt phong lưu của hắn. Hắn bỗng dừng lại nhướng đôi mắt phượng, kinh ngạc: “Ngươi cũng muốn đi?”

Thái Tử Phi hơi lộ ra ý xấu hổ: “Nô tì cũng có thể hầu hạ Điện hạ.”

Đúng lúc này, Đức Tử đi vào điện, nhìn cũng không nhìn đã bẩm báo ra miệng: “Điện hạ, nô tài đã thông báo Lâm Quan Điện hạ, Điện hạ nói là đồng ý cùng đi.” Nói xong ngẩng mặt, trông thấy Thái Tử Phi mặc váy xoáy, thoáng chốc ngây người.

Trên mặt Thái Tử Phi chợt trắng chợt đỏ, cuối cùng trên môi chứa ý cười vui vẻ: “Thì ra thập nhị muội cũng muốn đi.” Nàng ôn nhu mỉm cười với thái tử: “Nô tì đã sớm muốn gặp nàng, không biết ý Điện hạ thế nào?”

Thái tử chợt hiện vài tia bực bội: “Cùng đi là được mà.”

Khu vực săn bắn ở nam uyển (vườn phía nam) của hoàng gia cách hoàng cung vài dặm. Thái tử cho xe đến Thù Ly điện. Thái Tử Phi ở trong mành nghiêng thân nhìn lại. Một bóng dáng bé nhỏ uyển chuyển hàm súc trước cửa cung màu đỏ, áo trắng giản dị như người bình thường, đáng tiếc một vết sẹo thật dài trên mặt, như đường may vụng về mà xấu xí trên hoa y gấm vóc, âm thầm thở phào một cái, làm như cảm thấy có người nhìn qua nàng. Lâm Quan Đế Cơ nâng đôi mắt tĩnh mịch nhìn sang, ánh mắt trong trẻo, làm cho trong nội tâm nàng phút chốc thắt lại.

Xuất thần một chốc, Thượng Quan Mạn ở xa xa hướng nàng thi lễ, thì ra là sớm đã đoán ra thân phận của nàng.

Không khỏi thầm nghĩ, thật quả là một người biết suy xét.

Đã thấy thái tử vươn tay tự mình đỡ Thượng Quan Mạn lên xe. Thái Tử Phi liền giật mình, vội sai cung nữ dẫn nàng vào ngồi, hai người chào nhau, sau đó đều trầm mặc.

Ngựa yêu của thái tử tên là Phong Trì, chính là giống ngựa chạy ngàn dặm người hồ tiến cống, giá trị vạn lượng hoàng kim, trừ hắn ra, chưa từng có người cưỡi qua. Thái tử kéo dây cương ngoái đầu nhìn lại. Thượng Quan Mạn cùng Thái Tử Phi đứng ở dưới cái ô xa xa, liền cười nói: “Thập nhị muội, ta đưa muội một đoạn đường như thế nào.”

Nàng mặc váy trắng dài, tất nhiên là không tiện, cười yếu ớt nói: “Không dối gạt thái tử Điện hạ, ta không biết cưỡi ngựa.”

Thái tử vui vẻ lên, hướng nàng vươn tay: “Đến đây đi, ta dạy cho muội là được.”

Mặt Thượng Quan Mạn có chần chờ. Thái Tử Phi nắm bắt tay áo chật vật cười: “Thập nhị muội đi đi, khó có dịp được Điện hạ cao hứng.” Thượng Quan Mạn nhàn nhạt nhìn nàng, hạ thấp người thi lễ, rồi đi thật, Thái Tử Phi vẫn chỉ cười.

Thái tử giúp đỡ nàng lên ngựa. Lưng ngựa rất cao, nàng lần đầu tiên cưỡi lên, không khỏi hoảng sợ, gắt gao nắm dây cương, cực kỳ giống ngày đó mới gặp gỡ nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, gắt gao ôm lấy thân cây.... Thái tử hắng giọng một tiếng, nói: “Thì ra muội cũng sợ hãi.”

Thượng Quan Mạn nghe vậy quay đầu nhìn hắn, cũng cong môi cười: “Trong mắt thái tử Điện hạ, thì ra ta gan lớn như vậy sao?” Ánh nắng vừa vặn, soi sáng da thịt tuyết trắng nửa bên mặt nàng, mắt ngọc mày ngài, chỉ cảm thấy ánh sáng rực rỡ tràn ngập muôn màu. Hắn đột nhiên giật mình, ánh mắt kia liền khó khăn dừng lại ở trên má nàng. Nàng nhìn thần sắc hắn sợ hãi, không khỏi nhíu mày.

Thái tử vội ho một tiếng che dấu xấu hổ, cười nói: “Không cần lạnh nhạt như vậy, muội cũng như Hoa Dương, gọi ta thái tử ca ca là được, hoặc là Tam ca cũng được.” Hắn giật mình, chợt tự giễu cười: “Chúng ta rốt cuộc là huynh muội.”

Thượng Quan Mạn nhìn sắc mặt hắn cổ quái, chỉ cho là hắn vừa nhớ lại hoàng hậu trước, theo ý của hắn kêu: “Tam ca.”

Thái tử khẽ giật mình, cười có phần cổ quái: “Ừ.” Dắt ngựa cũng không nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Ngựa này mặc dù tốt, nhưng người mới tập không thể cưỡi một mình, cần có ta ở một bên giúp đỡ.” Nói xong xoay người lên ngựa, vạt áo gấm xanh đậm quét qua, hắn đã ngồi vào phía sau nàng, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy búi tóc đen nhánh dày ở sau nàng. Vài sợi tóc nhẹ rơi xuống, mềm mại nghịch trên cổ trắng cô đơn của nàng, trắng nõn không tì vết như vậy, lại làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.

Giống như sấm đánh trời quang, thái tử trong nháy mắt tỉnh mộng, toàn thân mồ hôi lạnh, thân thể càng không nghe theo ý nghĩ, chợt nghe tiếng vó ngựa, hai người ngước mắt nhìn lại, lại là các hoàng tử. Một người duy nhất thật là bắt mắt, quần áo người hồ gấm lam tơ vàng, mặt như quan ngọc, tóc như mực gấm, một đôi mắt lam sáng long lanh, lười biếng quét tới đây.