Bóng đèn pha sáng ngời chiếu sáng toàn bộ phim trường, rõ ràng là ở trong nhà, nhưng khi đèn pha sáng lên toàn bộ, nhắm ngay phim trường hệt như phế tích, bên trong sáng đến mức khiến người ta không khỏi có chút chột dạ, lòng người hoảng sợ.
Phim trường tổng cộng cũng chỉ lớn nhiêu đó, tất cả mọi người trong đoàn phim không có khả năng cùng vào tìm người. Một trăm nhân viên công tác không ngừng đào móc ở hai nơi trong phế tích, mà ở chính giữa bọn họ, một người đàn ông tuấn mỹ cao lớn cũng nhanh chóng gia nhập, khuân vác gỗ vụn và cốt thép.
Có nhân viên đột nhiên kinh hãi hô: “Tần Trình?!”
Nhưng mà, Tần Trình giống như cái gì cũng không nghe thấy, vẫn không ngừng chuyển đồ.
Nửa phút sau, Lô Tường Bác là người đầu tiên được đào ra. Trên đùi hắn bị cốt thép gãy cắt ra một đường thật dài, có thể nhìn thấy cả xương cốt trắng hếu, khủng bố khϊếp người. Màu máu đỏ tươi nhuộm đỏ quần hắn, ẩm ướt dính ở trên đùi, sắc mặt hắn tái nhợt tựa vào trên người nhân viên, nhếch môi, trên trán đều là mồ hôi.
Bác sĩ trong đoàn phim nhanh chóng chạy tới kiểm tra, nhẹ nhàng thở ra: “May mắn, vết thương da thịt, không có thương tổn đến xương cốt, chỉ là vết thương này phải khâu lại một chút. Hiện tại liền nâng hắn tới phòng y tế đi, bệnh viện có hơi xa, loại vết thương này tôi có thể trực tiếp khâu mấy mũi giúp hắn.”
Nghe xong lời này, vài chàng trai trẻ tuổi lực mạnh nhanh chóng nâng Lô Tường Bác lên, chạy tới phòng y tế. Mà bên kia, nhân viên công tác còn đang đào móc quanh một vị trí khác của phế tích.
Dung Hủ, vốn dĩ đứng ở nơi đó.
Nhưng đào đến cuối cùng, cũng không thấy Dung Hủ đâu.
Một nhân viên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hắn vừa đào, vừa tự nhủ nói khẽ: “Không có khả năng, vừa rồi Dung Hủ đứng ngay chỗ này mà, chúng tôi đều nhìn thấy…”
Động tác dọn tấm ván gỗ của Tần Trình đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt tối đen lắng đọng màu sắc làm người ta áp lực. Hắn không ngừng dọn gạch đá cốt thép bên cạnh, đang lúc tất cả mọi người trong đoàn phim hết đường xoay sở, đột nhiên nghe một giọng nói khàn khàn vang lên ở một góc cách đó không xa: “Tôi ở trong này, hỗ trợ… di chuyển tảng đá lớn trên này một chút.”
Ngay khoảnh khắc âm thanh đó vang lên, toàn bộ đoàn phim đều cứng đờ trong tích tắc.
Ngay sau đó, Tần Trình là người đầu tiên vọt vào góc phòng. Mấy nhân viên công tác hợp lực khuân vác đá, ván gỗ và cốt thép.
Khi luồng sáng đầu tiên xuyên qua khe hở giữa tảng đá, chiếu vào góc nhỏ kia, bởi vì ở trong bóng tối một đoạn thời gian, Dung Hủ không khỏi nheo mắt, gian nan đánh giá thế giới bên ngoài. Tuy nói tổ đạo cụ làm bối cảnh này rất tinh xảo, nhưng mà vẫn không thể so với phòng học chân chính, nếu không thì Lô Tường Bác cũng không có khả năng chỉ bị cắt ra một đường máu.
Ba bốn nhân viên liên thủ dọn đi tảng đá lớn chắn ở trước mặt Dung Hủ, ánh sáng rộng mở. Thấy thế, Dung Hủ nhẹ nhàng thở ra. Cậu dùng tay trái chống mặt đất, chuẩn bị đứng dậy, nhưng cậu vừa mới nâng nửa thân thể lên, hai chân lại đột nhiên treo trên bầu trời.
Hai đầu gối bị một đôi tay rắn chắc gắt gao ôm lấy, thiếu niên mở to hai mắt, còn chưa hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chờ cậu rốt cuộc thích ứng với ánh sáng bên ngoài, thấy rõ ràng khuôn mặt người đàn ông ôm mình chạy nhanh đến phòng y tế, môi chậm rãi há to, mắt thấy hai người đã sắp rời khỏi phim trường, Dung Hủ mới giật mình hô: “Tần Trình?!”
Tần Trình hạ mắt nhìn cậu một cái, Dung Hủ đột nhiên á khẩu không nói được.
Cặp mắt phượng kia đắm chìm trong cảm xúc khủng bố, nồng đậm lo lắng tập trung lại, biến thành nhân tố nguy hiểm nào đó.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đối phương, Dung Hủ liền hiểu rõ, tâm trạng Tần Trình hiện tại rất không tốt. Không phải là không tốt bình thường, mà là cực kỳ không tốt. Thậm chí cậu cảm thấy, nếu như giờ phút này mình bị thương gì đó, người đàn ông này có khả năng sẽ thật sự tức giận, sẽ thật sự làm ra chuyện rất đáng sợ.
Nhưng mà…
“Từ từ, anh muốn đi đâu thế?”
Bước chân người đàn ông không có một khắc dừng lại, đồng thời nói rằng: “Phòng y tế.”
Thiếu niên hơi hơi run rẩy một chút, qua một lúc lâu, mới mờ mịt nói: “Nhưng mà… em không có bị thương mà.”
Tần Trình phút chốc dừng bước: “…”
Không bao lâu, hai người lại về phim trường.
Trong đoàn phim vẫn rối một nùi, vài phó đạo diễn đã sớm theo Lô Tường Bác đến phòng y tế, mà Hứa đạo thì vẫn luôn ở lại hiện trường, chờ tìm được Dung Hủ. Chỉ là ông không hề ngờ tới, nhân viên công tác mới vừa giật mình mừng rỡ nói một câu “tìm được Dung Hủ rồi“, ông còn chưa kịp đi lên nhìn Dung Hủ một cái, người đàn ông nào đó đã đột nhiên nhanh như chớp ôm người đi.
Đi thì đi, ôm đi cũng được, phỏng chừng là vội vã tìm bác sĩ.
Nhưng qua ba phút đồng hồ, hai người kia thế mà lại trở về! Hứa đạo chớp mắt, xoay quanh Tần Trình và Dung Hủ nhìn vài vòng, hỏi: “… Từ từ, tôi lớn tuổi, có hơi chậm tiêu. Các cậu là đã đến phòng y tế, xử lý xong miệng vết thương à?”
Dung Hủ dở khóc dở cười nói rằng: “Hứa đạo, cháu không có bị thương.”
Hứa đạo: “…”
Bối ảnh phòng học này quả thật rất nặng, dùng không ít cốt thép, xi măng, gạch đá, ván gỗ, nhưng nói tóm lại, nó vẫn chỉ là một cái bối cảnh. Cùng lúc nó sập xuống, Dung Hủ vừa mới đi tới cửa phòng học, cách cửa ra chỉ còn lại không tới hai thước.
Tốc độ trần nhà sập xuống rất nhanh, phản ứng đầu tiên của Dung Hủ chính là nhanh chóng rời đi, nhưng cậu đột nhiên phát hiện cửa ra của bối cảnh này đối diện một bức tường, chỉ chừa khe hở có độ rộng cho một người đi.
Nếu bình thường quay xong rời đi, cậu có thể thoải mái đi ở khe hở giữa tường và bối cảnh, nhưng hiện tại toàn bộ bối cảnh đều sập, vậy chỉ cần cậu tiến lên, khẳng định sẽ bị tảng đá đè giữa tường và bối cảnh.
Cho nên, Dung Hủ quay đầu, chạy vội về phía bục giảng, đột ngột chui vào.
Tốc độ của cậu quá nhanh, nhân viên công tác không có một ai phát hiện, nhưng mà loại sách lược ứng phó động đất ấy cũng ứng phó cực tốt với sự cố lần này. Kết quả là, Dung Hủ quả thật bị thương, nhưng chỉ là ngón trỏ tay phải có chút trầy da —— lúc nhào tới bục giảng không cẩn thận bị cọ quẹt, trừ đó ra, ngay cả một sợi tóc gáy cậu cũng không thiếu.
Nghe Dung Hủ nói xong, Hứa đạo kinh ngạc nói: “Bục giảng ở phía sau cậu hai thước, cậu cũng có thể chú ý tới à?”
Lúc này, thiếu niên chỉ an tĩnh cười, không có trả lời nữa. Sau một lúc lâu, cậu hỏi: “Lô Tường Bác thế nào rồi?”
Hứa đạo bắt đầu nói tới tình huống của Lô Tường Bác. Khi nghe nói cẳng chân đối phương thế mà lại bị rạch ra một đường máu, Dung Hủ như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lại chờ Hứa đạo nói chốc lát, cậu cười hỏi: “Vậy Hứa đạo, loại vết thương này nghiêm trọng hơn Tiêu Tử Đồng nhiều, chỉ sợ sẽ dẫn đến hành động bất tiện đi? Cảnh diễn kế tiếp làm thế nào?”
Hứa đạo khoát tay: “Không có gì đáng ngại, Lô Tường Bác không phải lập tức liền đóng máy sao? Cảnh của hắn không có phân cảnh vận động kịch liệt gì, hắn có thể tiếp tục quay được.”
Sự cố lần này là đoàn phim tạo ra, Hứa đạo tự biết đuối lý, đương nhiên không có khả năng đá Lô Tường Bác ra khỏi đoàn phim. Hơn nữa thực khéo, cảnh còn lại của Lô Tường Bác cũng không yêu cầu hai chân, vậy Hứa đạo càng không có khả năng làm ra chuyện ăn cháo đá bát.
Đối với việc này, Dung Hủ cười cười, không có hé răng.
Vài phó đạo diễn rất nhanh từ phòng y tế trở về, nói với Hứa đạo rằng miệng vết thương của Lô Tường Bác đã khâu xong, không quá nghiêm trọng. Mà giờ phút này, Dung Hủ cũng đã sớm đi tới giữa phế tích.
Mỗi nhân viên tổ đạo cụ đều vẻ mặt ngưng trọng thu dọn tàn cuộc, họ không biết mình sai lầm ở nơi nào, nhưng mà bối cảnh này đúng là đã sập, chỉ sợ bọn họ phải chịu trách nhiệm. Nhất là tổ trưởng tổ đạo cụ.
Tổ trưởng Lưu mới vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, giờ phút này vẻ mặt ngưng trọng, hắn cũng cùng thu dọn đồ đạc với các nhân viên bình thường khác, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tần Trình không biết vì sao Dung Hủ muốn quay về phế tích, nhưng mà hắn vẫn luôn đi theo sau thiếu niên.
Đoàn phim «Không tiếng động» hiện tại thật sự rất loạn, mọi người căn bản không có tinh lực quan tâm chuyện Tần Trình, cũng không còn tâm tư đi biểu đạt yêu thích của mình. Cho nên việc Tần Trình đột nhiên xuất hiện cứ như vậy được mọi người chấp nhận, không khí trong đoàn phim áp lực, mỗi người đều đang làm chuyện của mình.
Hứa đạo gọi mấy cuộc điện thoại, thuyết minh tình huống với người đại diện của Lô Tường Bác. Đang lúc ông chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên nghe được một giọng nói nhu hòa vang lên không xa: “Tổ trưởng Lưu, lúc anh đắp bối cảnh, bỏ rất nhiều bình thủy tinh sao?”
Tầm mắt mọi người trong đoàn phim đều nhìn về phía Dung Hủ.
Tổ trưởng Lưu kinh ngạc nhìn Dung Hủ, nghĩ nghĩ, đáp: “Quả thật có bình thủy tinh. Tôi thiết kế một ít hoa cỏ ở cửa sổ phòng học, cho nên liền dùng bình thủy tinh làm chậu hoa.” Nói xong, hắn còn miễn cưỡng cười cười.
Ai không muốn làm tốt công việc của mình? Tổ đạo cụ bọn họ làm cả một đêm, chuẩn bị mười tiếng, lại đắp mười mấy tiếng, ngay cả chi tiết cũng cẩn thận châm chước, mới làm ra một bối cảnh vô cùng tinh tế. Nhưng hiện tại, bọn họ xuất hiện sai lầm, bối cảnh sập.
Tất cả mọi người không xem trọng lời Dung Hủ nói, chỉ có Tần Trình hạ mắt, nhìn bên cạnh góc phòng học, nơi đó có rất nhiều vụn thủy tinh vỡ.
Ngay lúc này, Dung Hủ mỉm cười nói: “Tổ trưởng Lưu, có thể nhờ anh thu gom hết tất cả vụn thủy tinh lại xem hay không? Tôi cảm thấy, vụn thủy tinh nơi này có hơi nhiều quá rồi. Có lẽ, chuyện trần nhà sập xuống, không đơn giản như vậy.”
Lời này nói ra, trong đoàn phim hoàn toàn yên tĩnh.
La Thiến không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô là người đầu tiên chạy tới, nhanh chóng nhặt vụn thủy tinh. Cô là trợ lý của Dung Hủ, Dung Hủ nói muốn làm chuyện gì, cô liền đi làm, căn bản không cần lý do. Mà trợ lý tiểu Lâm của Tần Trình cũng nhanh chóng chạy tới, cùng hỗ trợ nhặt vụn thủy tinh.
Lưu tổ trưởng dại ra nhìn Dung Hủ: “Cậu nói vậy… là có ý gì?”
Cách đó không xa, Hứa đạo cũng đã trầm mặt, lớn tiếng nói: “Không đơn giản như vậy ư? Cùng đi nhặt vụn thủy tinh! Tôi cũng muốn xem, bối cảnh này rốt cuộc sập như thế nào!”
Trong lúc nhất thời, vô số nhân viên lại chen chúc lên, bắt đầu vùi đầu tìm mảnh thủy tinh từ trong phế tích.
Muốn tìm kiếm một mảnh vỡ thủy tinh trong phế tích, độ khó cực cao. Sự kiện bối cảnh sập xuống phát sinh vào buổi chiều, nhưng mà tận đến buổi tối tám giờ, bọn họ mới tìm ra hết tất cả mảnh thủy tinh trong phế tích.
Lúc chạng vạng, tổ trưởng Lưu đã tìm ra nguyên nhân trần nhà sập xuống, vẻ mặt hắn hổ thẹn: “Có thiệt nhiều đinh ốc không siết chặt.”
Nhưng mà, Hứa đạo lại vẫn nghiêm túc yêu cầu nhân viên đi tìm vụn thủy tinh.
Rốt cuộc, khi tất cả mảnh thủy tinh gom cùng một chỗ, đặt ở ngoài rìa phế tích, một phó tổ trưởng tổ đạo cụ nghẹn họng trân trối nhìn đống vụn thủy tinh xếp thành ngọn núi nhỏ, đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Hứa đạo: “Không… không có khả năng! Nhiều thủy tinh như vậy, làm sao có thể? Tôi nghe lời lão Lưu, chỉ đặt năm bình thủy tinh làm chậu hoa. Thật sự! Tôi tự mình đặt, từng bước từng bước đặt vào, làm sao có thể… làm sao có thể nhiều như vậy!”
Bóng đèn sáng ngời lạnh lùng chiếu xuống, phản xạ ra ánh sáng chói mắt trên những mảnh thủy tinh. Chỉ thấy đống vụn thủy tinh đó đã chất đến độ cao bằng cẳng chân người, chỉ thấp hơn đầu gối một chút.
Số vụn thủy tinh đó, phải có ít nhất ba bốn chục bình thủy tinh, mới có thể gom thành loại quy mô này.
Nhưng phó tổ trưởng vẫn đang lặp lại: “Tôi chỉ để năm cái! Chỉ có năm cái! Trừ đó ra, toàn bộ phim trường không còn bất cứ đồ thủy tinh nào!”
Trong đoàn phim là một vùng tĩnh lặng, tất cả nhân viên công tác đều quay đầu nhìn về phía Hứa đạo. Chỉ thấy ông cụ khẩu xà tâm phật ấy mặt mày bình tĩnh, vẻ mặt không rõ nhìn đống vụn thủy tinh kia. Thật lâu sau, ông quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, có chút mệt mỏi buông tiếng thở dài, hỏi: “Dung Hủ… trước đó, vì sao cậu muốn chúng tôi tìm vụn thủy tinh?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của thiếu niên, đều là vẻ trịnh trọng, cậu nói từng chữ một: “Cháu nghe thấy lúc trần nhà sập xuống, có tiếng thủy tinh vỡ ra rất khẽ.”
Trong khoảnh khắc trần nhà sập xuống, cốt thép, xi măng phát ra tiếng nổ ầm vang. So sánh với những âm thanh đó, tiếng thủy tinh vỡ ra thật sự rất nhẹ, bình thường mà nói căn bản không có ai chú ý. Trừ khi, thủy tinh vỡ thật sự rất nhiều, đã nhiều đến độ có thể khiến người ta nghe được.
Có điều người bình thường cũng sẽ không nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao thì lúc đó, là người thì đều sẽ vội vã trốn tránh, chỗ nào lại chú ý chuyện phát sinh xung quanh. Hơn nữa nếu lần này Dung Hủ thật sự bị thương, giờ phút này hẳn là cậu đang ở trong phòng y tế, thậm chí ở trong bệnh viện. Chờ cậu xử lý tốt miệng vết thương, tổ đạo cụ có khả năng đã thu dọn đồ đạc, cậu cũng có khả năng đã sớm quên đi âm thanh đó.
Chỉ là, không có nếu.
Đối phương vĩnh viễn sẽ không ngờ rằng, lúc quay phim, thiếu niên ấy cũng đồng thời luôn cẩn thận đề phòng mọi việc xung quanh, phòng ngừa có một quả “bóng rổ” nào đó từ phía sau mình đập tới. Cho nên cậu biết rõ, phía sau mình có một cái bục giảng, cũng dùng lý trí nhanh chóng phân tích ra, mình hẳn là tránh thoát được.
Hứa đạo hỏi: “Số vụn thủy tinh này tìm được từ đâu?”
Sắc mặt tổ trưởng Lưu âm trầm: “Có một phần là ở cạnh tường, chính là chỗ tôi đặt bình thủy tinh. Còn có rất nhiều là ở quanh cửa phòng học, phải nói trên tám phần, đều là bị tìm ra ở nơi đó. Trước khi quay phim tôi đã kiểm tra, nơi đó không có bình thủy tinh, có khả năng lúc tôi không biết… đã đặt trên trần nhà.”
Nghe vậy, Hứa đạo bỗng nhiên cười, ánh mắt ông lạnh lẽo nhìn xung quanh một vòng, nhìn những nhân viên công tác xung quanh mình.
Sau một hồi, ông mãnh liệt quăng bộ đàm trong tay ra ngoài. ”Bang ——” một tiếng, bộ đàm đập trên mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ!
Ánh mắt phẫn nộ của Hứa đạo khiến nhân viên toàn trường đều kinh hồn bạt vía, lại nghe vị đại đạo diễn ấy nghiến răng nghiến lợi nói rằng: “Chuyện này là ai làm, hiện tại liền đứng ra cho tôi! Bối cảnh làm nhẹ, sập xuống không đập chết người, liền bỏ thêm vài cái bình thủy tinh lên à. Có phải muốn cho người khác bị thương không, hay là nói, muốn cho một diễn viên hủy dung? Lăn ra đây cho tôi!”
Tiếng gào thét khủng bố của Hứa đạo không ngừng quanh quẩn trong đoàn phim, La Thiến ngơ ngác nhìn vụn thủy tinh đầy đất, đến lúc này, mới hiểu được trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bối cảnh sập xuống quả thật rất nguy hiểm, bởi vì có cốt thép, có xi măng. Nhưng trừ phi vừa vặn xui xẻo bị cốt thép đâm vào thân thể, nếu không tuyệt đối không bị thương nặng. Bởi vì bối cảnh dùng xi măng và cốt thép đều không tính là nhiều, chỉ cần không bị cốt thép đâm thủng ngực, bình thường mà nói, cho dù bị xi măng đập trúng, cũng nhiều nhất chỉ là gãy xương.
Nhưng nếu như dưới đất có rất nhiều thủy tinh vỡ thì sao?
Đυ.ng tới tay, tay sẽ đứt; đυ.ng tới chân, chân sẽ bị cắt.
Giả thiết đυ.ng tới mặt thì sao?
Nhiều thủy tinh vỡ như vậy, dù chỉ toàn cắt ra miệng vết thương nhỏ, cũng tuyệt đối là hủy dung.
Lòng dạ người này ác độc cỡ nào, thế mà lại đặt nhiều bình thủy tinh như vậy trên con đường Dung Hủ đi qua! Cậu ấy là một minh tinh, nếu hủy dung, tương đương hủy cả tương lai! Dù sau khi chỉnh dung, có thể che đi những vết thương đó, nhưng mà nhiều mảnh thủy tinh và nhiều vết thương như vậy, chung quy sẽ có chỗ không thể che được.
Cái này thật sự có thể dựa vào chỉnh dung để giải quyết sao?
Di chứng chỉnh dung thì sao?
Còn có, nếu những mảnh vỡ đó cắt qua cần cổ, rạch trúng vào mắt thì sao?
La Thiến đã không dám nghĩ tiếp nữa. Cô tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hận không thể bắt được đồ vô liêm sỉ kia, đem đối phương bầm thây vạn đoạn. Nhưng mà, sau khi Hứa đạo rống giận, trong đoàn phim vẫn là một mảnh an tĩnh, không khí đọng lại, ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Thật lâu sau, lại nghe một giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng vang lên: “Tra cameras một chút, xem xem ai mang theo nhiều bình thủy tinh như vậy đi vào đoàn phim.”
Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông lên tiếng, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết đó không có một chút biểu tình, Tần Trình lạnh lùng hạ mắt, thản nhiên nhìn thủy tinh đầy đất.
Hai mắt tối tăm phản chiếu ánh sáng chói mắt lóe ra từ thủy tinh, khí tràng đáng sợ nặng nề từ trên người hắn chậm rãi lan ra, giống như đế vương, ép cho mọi người không thở nổi, khiến người ta nhịn không được mà… đi hoàn thành mệnh lệnh của hắn.
Nửa giờ sau, tổ trưởng Lưu tự mình xem lại cameras ở cửa vào phim trường, từ đêm qua lúc bắt đầu chuẩn bị đạo cụ bối cảnh, xem tận đến buổi sáng hôm nay. Muốn mang nhiều bình thủy tinh như vậy vào, tuyệt đối không có khả năng mang theo bên người, cần phải có vật để đựng bình thủy tinh.
Khi hắn nhìn thấy một người đàn ông xách theo một cái túi to đi vào đoàn phim, hắn lập tức tạm dừng video, sau khi cẩn thận phân biệt một phen, kinh hô: “Làm sao có thể… là hắn!”
Cùng lúc đó, trong phòng y tế.
Bác sĩ bó thạch cao cho chân Lô Tường Bác, dùng băng vải cột lên, treo ở đuôi giường.
Trợ lý của Lô Tường Bác đang giúp Lô Tường Bác gọt hoa quả, cậu ta vừa gọt hoa quả, vừa nói: “Tường Bác, anh ngàn vạn lần không thể có việc đó. Vừa rồi thật sự qua kinh khủng, sao lại như vậy chứ, anh nhanh chóng nghỉ ngơi cho tốt, cùng lắm thì chúng ta không quay nữa, chân của anh quan trọng hơn.”
Nghe xong lời trợ lý nói, một phó đạo diễn ngồi ở bên cạnh nhanh chóng nói rằng: “Không cần lo lắng, tôi nhớ rõ tiếp theo Lô Tường Bác chỉ còn lại một cảnh đứng diễn và hai cảnh quay nửa người trên. Buổi chiều Hứa đạo đã nói với tôi, sẽ còn mời các cậu tiếp tục quay, lần này thật sự vô cùng xin lỗi, xảy ra loại sự cố này, thật xin lỗi!”
Trợ lý khó xử nghĩ nghĩ, Lô Tường Bác cười giải vây: “Tiểu Thích, cậu đừng nói bậy, tôi nhất định phải tiếp tục đóng phim.”
Trong phòng y tế là cảnh tượng ấm áp vui vẻ.
Năm tiếng trước, ngay sau khi Dung Hủ được phát hiện, để phòng ngừa fan lo lắng, phòng ngừa bị papparazi bắt lấy nhược điểm, đoàn phim «Không tiếng động» liền trực tiếp công khai sự cố lần này. Trần nhà sập xuống cùng với thương thế của diễn viên, bên đoàn phim đều nói rất rõ ràng.
Bởi vì Dung Hủ cũng không có bị thương, nhóm fan chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, liền sôi nổi chúc phúc đoàn phim, chúc phúc Lô Tường Bác, hy vọng hắn khỏi hẳn sớm một chút. Mà fan Lô Tường Bác tuy rằng không nhiều lắm, weibo chỉ có bốn năm trăm vạn fan, nhưng dù sao hắn cũng bị thương, cũng nhận được không ít chú ý.
Buổi chiều sáu giờ, mấy cái hashtag #sự cố trường quay phim#, #Lô Tường Bác#, #Dung Hủ# liền lên hot search weibo. Lô Tường Bác bởi vì bị thương “nghiêm trọng”, đi lên hạng mười tám, mà Dung Hủ chỉ ở hạng hai mươi bảy.
Lô Tường Bác cúi đầu, nhìn các truyền thông lớn đưa tin về sự cố lần này.
Đối với một minh tinh mà nói, có chuyện tốt đương nhiên phải liên lạc với truyền thông, đăng bản thảo, đạt được độ sáng càng cao. Mà loại ngoài ý muốn không tính là chuyện tốt giống vầy, hắn cũng có thể mượn để lăng xê một phen. Người đại diện của hắn đã sớm liên hệ mấy trang web mạng, đăng hơn mười tin tức.
Chỉ hôm nay mà nói, lên internet nơi nào cũng có người thảo luận về Lô Tường Bác, thảo luận về sự cố ở phim trường «Không tiếng động».
Nhìn nhóm fan quan tâm và chúc phúc, nhìn những ID mang chữ “Dung Hủ”, “Dung Dung”, từng đám kéo nhau đến weibo của mình, chúc mình sớm ngày khỏe lại, Lô Tường Bác không kìm lòng nổi mà nở nụ cười, tâm tình cực tốt.
Nghĩ nghĩ, năm tiếng sau khi sự việc phát sinh, rốt cuộc Lô Tường Bác soạn cái weibo đầu tiên hôm nay, báo bình an cho các fan lo lắng. Hắn soạn weibo xong, bỗng nhiên ấn xuống phím “@”, lựa chọn “Dung Hủ”, lại ấn xuống.
[ Lô Tường Bác: xin mọi người yên tâm, tôi không có bất cứ chuyện gì, chỉ bị một ít vết thương ngoài da. Lần này tôi và Dung Hủ cùng gặp sự cố, may mắn cậu ấy cũng không bị thương tích gì. Chúng tôi chỉ gặp chuyện ngoài ý muốn mà thôi, hy vọng mọi người không cần lo lắng cho chúng tôi. @Dung Hủ ]
Vừa nhìn thấy weibo này, fan Dung Hủ nhanh chóng nói rằng: [ cám ơn anh quan tâm Dung Dung nhà chúng tôi, anh cũng phải khỏe lại sớm một chút! ]
Trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái chậm rãi phát sinh, Lô Tường Bác dần dần có chút buồn cười, muốn cất tiếng cười to. Nhưng nhìn bác sĩ cách đó không xa, lại nhìn phó đạo diễn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, hắn gian nan nhịn được tiếng cười, hai tay giấu ở dưới chăn, kích động đến run rẩy.
Có lẽ, hắn có thể đăng thêm một cái weibo, lại đi tag Dung Hủ. Sau đó, fan Dung Hủ sẽ đến cảm ơn mình, sẽ đến chúc phúc mình. Sau đó, cậu ta sẽ follow lại weibo của mình, xem mình là bạn, sẽ…
“Rầm —— ”
Cửa phòng y tế đột nhiên bị mở ra, sức người này mở cửa cực lớn, cửa trực tiếp sập vào trên tường, phát ra tiếng vang.
Tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn ra cửa, Lô Tường Bác vừa vặn bị màn giường màu trắng ngăn cản, không nhìn tới cảnh tượng bên chỗ cửa. Hắn chỉ có thể nhìn thấy, phó đạo diễn đột nhiên đứng lên, biểu tình biến đổi: “Hứa đạo, lão Vương, lão Trịnh… sao mấy ông đều đến đây? Đây là sao vậy, đột nhiên nhiều người đến như vậy? Mọi người đây là…”
“Xoạt —— ”
Màn giường bị người ta mãnh liệt kéo ra, Lô Tường Bác nhìn thấy ít nhất bốn năm chục người, đột nhiên bao vây bên giường hắn!
Trong lòng khẽ run lên, Lô Tường Bác cười nói: “Hứa đạo, Vương phó đạo, Trịnh phó đạo… mọi người đều đến thăm cháu sao? Cơ thể của cháu đã ổn rồi. Hứa đạo, ngày mai cháu vẫn có thể quay, cháu quay được, xin ngài đừng lo lắng.”
Hứa đạo mặt không đổi sắc nhìn người trẻ tuổi bề ngoài khiêm tốn trước mắt, qua hồi lâu, ông nhẹ nhàng cười một tiếng, từ trong tay trợ lý lấy qua một cái túi hành lý to màu đen.
Trong tích tắc nhìn thấy cái túi hành lý đó, ý cười trên mặt Lô Tường Bác cứng đờ, trợ lý của hắn cũng sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
Hứa đạo lạnh lùng nói: “Trong cái túi này, trước đó đựng cái gì?”
Lô Tường Bác ổn định giọng nói run rẩy, kinh ngạc hỏi: “Đây là túi hành lý gì, cháu chưa từng thấy. Hứa đạo, đây là túi của ngài sao?”
Tổ trưởng Lưu bên cạnh mở miệng nói: “Đừng giả bộ, sáng hôm nay, trợ lý của cậu cầm cái túi hành lý này vào phim trường, cái túi này chúng tôi vừa mới tìm được trong tủ quần áo của cậu.”
Tiểu trợ lý nhanh chóng mở miệng nói rằng: “Đúng đúng đúng! Đây là túi của tôi! Sáng hôm nay tôi bỏ nó vào trong tủ quần áo của Tường Bác, tôi quên nói cho hắn biết.”
Lô Tường Bác thở phào một hơi, nói: “Về sau cậu có chuyện gì phải nói cho tôi biết đó.”
Tiểu trợ lý nhanh chóng xin lỗi: “Tường Bác, tôi sẽ chú ý, không còn lần sau.”
Hứa đạo cười lạnh một tiếng: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi, trong đó đựng cái gì?”
Thân thể tiểu trợ lý run rẩy, há miệng sửng sốt thật lâu, mới đột nhiên nói rằng: “Quần áo! Là quần áo.”
Hứa đạo hỏi ngược lại: “Vậy số quần áo đó đâu?”
Tiểu trợ lý ấp úng cúi đầu, không trả lời nữa.
Lô Tường Bác mở miệng nói: “Có phải cậu để quên ở đâu không? Trong đoàn phim có rất nhiều trang phục diễn, đừng để bị lẫn lộn vào.”
Tiểu trợ lý lập tức gật đầu: “Ừm đúng, tôi lập tức đi tìm, tôi đi tìm ngay!” Nói xong, cậu ta co cẳng bỏ chạy.
“Đứng lại!” Hứa đạo mới vừa mở miệng, vài nhân viên dáng người cao lớn liền bắt lấy trợ lý đó.
Trợ lý đó còn giãy dụa muốn chạy, nhưng sức lực của bốn tên đàn ông không phải thứ mà cậu ta có thể thoát khỏi. Chỉ thấy Hứa đạo không chút lưu tình vứt cái túi ấy xuống đất, lại đi về phía trước một bước, nhìn về phía Lô Tường Bác, lạnh lùng nói: “Cậu thật sự cho rằng, lúc tổ đạo cụ làm trần nhà, quanh đó không có cameras ư? Trên trần nhà kia, đã có một cái!”
Lô Tường Bác mãnh liệt mở to hai mắt, sắc mặt trắng bệch.
Hứa đạo quay đầu, nhìn về phía trợ lý kia: “Hiện tại cậu có thể nói, là ai sai sử cậu đi đặt bình thủy tinh, ai cho cậu đi xoay lỏng đinh ốc, ai cho cậu lén chạy ra phía sau bối cảnh, vặn lỏng cái đinh ốc cuối cùng lúc đang quay phim? Cậu không nói cũng được, chúng ta gặp trên toà án, không cho cậu ở trong tù năm năm tám năm, tôi liền không phải họ Hứa!”
Động tác giãy dụa của trợ lý dừng lại, ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía Lô Tường Bác.
Lô Tường Bác cũng kinh ngạc nhìn cậu ta, ngay khi trợ lý sắp mở miệng, hắn đột nhiên nhào về phía trước, ôm lấy Hứa đạo, khóc hô: “Hứa đạo, ngài đừng tin tưởng cậu ta, cháu không biết cậu ta làm chuyện gì. Cháu thật sự không biết! Ngài nhất định phải tin tưởng cháu, cái gì cháu cũng không có làm, cháu thật sự cái gì…”
“Cút!”
Trong phòng y tế, tiếng khóc la cùng tiếng mắng đan xen hỗn loạn.
Thiếu niên thanh nhã đứng ở ngoài phòng y tế, dựa vào mặt tường lạnh như băng, nghe tiếng khóc la truyền đến từ bên trong.
Mới đầu Lô Tường Bác đẩy tất cả mọi việc lên trên người trợ lý, bảo Hứa đạo ngàn vạn lần phải tin tưởng hắn, không nên tin trợ lý vô liêm sỉ kia. Nhưng trợ lý của hắn lại lớn tiếng phản bác, không chỉ nói việc này đều là Lô Tường Bác sai sử mình làm, còn nói ra rất nhiều bí mật.
Hóa ra trong cơm nước Lưu Tuệ Chân ăn mỗi ngày, Lô Tường Bác bảo cậu ta bỏ vào rất nhiều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho nên quay phim hai tháng, Lưu Tuệ Chân vẫn luôn giảm béo ăn uống điều độ, nhưng lại khó hiểu mà béo lên năm cân. Chỉ sợ một đoạn thời gian thật dài trong tương lai, Lưu Tuệ Chân đều rất khó gầy lại, nếu điều trị không tốt, thậm chí có khả năng biến thành bà béo.
Hơn nữa từ sáng tới tối sau khi về khách sạn, Lô Tường Bác đều không ngừng nhục mạ Hứa đạo, Tiêu Tử Đồng và Dung Hủ.
Dung Hủ là bị hắn mắng nhiều nhất, nói Dung Hủ mắt chó khinh người, nói Dung Hủ là tiểu nhân, còn mua rất nhiều thuỷ quân ở trên mạng bôi đen Dung Hủ. Về phần Hứa đạo, mỗi ngày hắn đều nguyền rủa Hứa đạo, nguyền rủa ông về sau quay phim gì thì phim đó sụp hố, nói Hứa đạo tự cho là đúng, cũng chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu mà mắng diễn viên nhỏ như hắn, khi so với Lưu lão, kỳ thật còn chả là cái rắm gì.
Tiểu trợ lý một hơi nói ra tất cả, rốt cuộc rốt cuộc Lô Tường Bác nhịn không được gào thét: “Mày cút đi cho ông! Ông cho mày nhiều tiền lương như vậy, mày lại nói ông như thế à? Con mẹ nó mày chính là đồ ngu, mẹ nó…”
Các loại thô tục không dứt miệng, trong phòng y tế càng là chướng khí mù mịt.
Nghe âm thanh bên trong, Dung Hủ chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về phía mấy bóng đèn chiếu sáng chói mắt trên nóc phim trường. Ở bên cạnh hắn, La Thiến nghe thấy tiểu trợ lý học theo giọng Lô Tường Bác mắng Dung Hủ, tức giận đến độ hận không thể trực tiếp vọt vào, đánh tên khốn kiếp kia một trận.
Mà bên kia, Tần Trình dựa vào vai Dung Hủ, cũng ngửa ra sau tựa vào trên tường, giống như Dung Hủ, nghe tiếng động trong phòng.
Hứa đạo là kiểu mạnh miệng mềm lòng, cho nên dù có mắng Lô Tường Bác không biết diễn xuất, mắng Lưu Tuệ Chân đóng phim làm lố như thế nào đi nữa, nhưng kết quả là, cũng sẽ cẩn thận kiên nhẫn đi chỉ đạo bọn họ. Không phải không thừa nhận, so sánh với lúc mới vừa gia nhập đoàn phim, diễn xuất của hai người kia đều có sự tăng lên về chất.
Đại đạo diễn có thể làm được điểm này, trải qua “dạy dỗ” của bọn họ, diễn xuất của diễn viên sẽ tiến bộ.
Trước kia Hứa đạo mắng Lô Tường Bác, đều là mang theo một loại tâm trạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Ông chọn Lô Tường Bác đến đóng phim, ngoại trừ đối phương căn bản không cần catse, có một cái biệt danh “tiểu Tần Trình” có thể lăng xê một chút, còn có nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là ông thật sự cảm thấy, Lô Tường Bác thích hợp diễn nhân vật kia.
Từ bề ngoài và khí chất mà nói, Lô Tường Bác rất giống hot boy trong kịch bản.
Nhưng mà, trên thực tế, người này một chút cũng không giống hot boy sáng sủa tỏa nắng kia.
Trong phòng y tế, Hứa đạo vẫn luôn nghe Lô Tường Bác và trợ lý của hắn chó cắn chó, chờ đến khi bọn họ đều nói đến miệng khô lưỡi khô, ông mới lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên vứt tay Lô Tường Bác ra, giọng điệu bình thản nói rằng: “Trên trần nhà của bối cảnh, căn bản không có cameras.”
Lô Tường Bác không thể tin được mà mở to hai mắt.
Hứa đạo không liếc nhìn hắn thêm cái nào, mà là quay đầu, nói: “Lão Trần, ông phụ trách một chút, đem động thái mới nhất của đoàn phim công bố ra, để tất cả mọi người biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mặt khác, Lô Tường Bác, chúng ta gặp trên toà án.”
Vẻ mặt Lô Tường Bác kinh hãi nhìn Hứa đạo, nhìn đối phương xoay người rời đi. Hắn lớn tiếng khóc hô: “Hứa đạo, ông không thể như vậy, ông đem chuyện trong đoàn phim truyền ra ngoài như vậy, không tốt cho «Không tiếng động»! Danh dự của «Không tiếng động» sẽ bị hao tổn, rất nhiều khán giả sẽ cảm thấy bộ phim này…”
“Con mẹ nó cậu cút đi cho ông đây! Thủ đoạn dơ bẩn chỉ cần vào đoàn phim của tôi, liền đừng mơ giấu được! Tôi không phải là lão Lưu, tính tình ông ấy tốt, có khả năng sẽ vì bộ phim mà đồng ý áp chế sự việc. Tôi chính là không cần chiếu phim kịp trước tháng mười một, tôi chính là không cần giải Kim Phượng, tôi cũng phải vạch trần bộ mặt thật của loại tiểu nhân vô sỉ như cậu!”
Vẻ mặt Lô Tường Bác dại ra nhìn Hứa đạo đi ra khỏi phòng y tế, bỗng nhiên, hắn nặng nề ngã về trên giường bệnh.
Lúc Hứa đạo đi ra khỏi phòng y tế, xoay người nhìn về phía Dung Hủ. Biểu tình ông nghiêm túc nhìn thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp ấy, sau một hồi, ông nói rằng: “Về sau có chuyện gì, có thể nói với đạo diễn. Đạo diễn khác tôi không biết, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, trong mắt tôi không chứa nổi những hạt cát đó.”
Dung Hủ hơi hơi ngơ ngẩn, lát sau mỉm cười: “Vâng ạ.”
Hứa đạo chỉ để lại một câu “cám ơn”, tiếp đó liền nâng bước rời đi.
Dung Hủ cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói vừa rồi của đối phương. Câu nói kia không chỉ là đang nói với mình, có thể tín nhiệm Hứa đạo, đồng thời cũng đang nhắc nhở Dung Hủ: rõ ràng cậu đã sớm phát hiện có chỗ không bình thường, vì sao còn giấu ông ấy? Về sau chỉ cần cậu hợp tác với Hứa Sanh ông, phát sinh chuyện gì không thích hợp, liền nói với ông ấy, đừng làm loại tính kế này với nhau!
Không sai, lần này là Lô Tường Bác tính kế Dung Hủ, nhưng trên thực tế, Dung Hủ cũng có chút tính kế Lô Tường Bác. Cậu biết rõ có khả năng đối phương sẽ làm ra chuyện bất lợi với mình, nhưng không có trực tiếp quang minh chính đại giải quyết với đối phương, mà là chờ đợi đối phương ra tay.
Người giống như Hứa đạo, có thể sẽ lựa chọn giáp mặt tìm Lô Tường Bác, hỏi hắn có phải nhìn mình khó chịu hay không, bởi vì ông ấy có vốn liếng đó, có địa vị đó. Nhưng Dung Hủ lại không làm như vậy.
Đây không chỉ là vì cá tính khác nhau, cũng bởi vì Dung Hủ còn chưa có địa vị trong giới cao như Hứa đạo, không đủ vốn liếng, cũng bởi vì chính cậu cũng không ngờ rằng, Lô Tường Bác sẽ tâm thần mất trí đến độ này, chỉ cho rằng đối phương sẽ giống như đối với Lưu Tuệ Chân, bỏ chút thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong đồ ăn của mình, làm cho mình béo phì mà thôi.
Có điều nói tóm lại, đối với đoàn phim mà nói, chuyện này xem như đã giải quyết.
Ba phút đồng hồ sau, trang weibo của «Không tiếng động» đăng cái tin thứ nhất.
Weibo này vừa đăng lên, nhất thời gây ra sóng to gió lớn ngay trên internet. Trước «Không tiếng động», không có đoàn phim nào trực tiếp vạch trần gièm pha của diễn viên, trở mặt với diễn viên như vậy; trước «Không tiếng động», cũng không có đoàn phim nào công khai xé mở lớp che chắn cuối cùng, lấy danh nghĩa chính thức, công bố loại thủ đoạn thấp kém trong giới ra ngoài như thế.
Dù sao thì rất nhiều người trong giới đều phải bận tâm cái này, bận tâm cái kia. Nếu ở trong cái giới này, thì phải tuân thủ rất nhiều quy tắc bất thành văn. Trong giới quả thật có rất nhiều chuyện không sạch sẽ, nhưng nếu nói ra, để tất cả mọi người bên ngoài biết được cái giới này không sạch sẽ, vậy tương đương là đối nghịch với rất nhiều người, sẽ đắc tội rất nhiều người.
Nhưng mà, «Không tiếng động» của Hứa Sanh
làm như vậy, bởi vì ông là Hứa Sanh, ông có vốn liếng để chống lại các hành vi dơ bẩn trong giới!
[Đoàn phim «Không tiếng động»: xế chiều hôm nay, đoàn phim phát sinh một sự cố. Theo như điều tra sau đó, sự cố này là bởi vì diễn viên @Lô Tường Bác sai sử trợ lý, cố ý vặn lỏng đinh ốc của bối cảnh tạo thành. Hành vi này của @Lô Tường Bác vô cùng ác liệt, còn ác ý tổn thương an toàn sinh mệnh của diễn viên @Dung Hủ cùng đoàn phim, khiến cậu ấy suýt nữa bị hủy dung. Tại đây, đoàn phim «Không tiếng động» phát thư mời luật sư cho @Minh Hưng Entertainment, dựa theo pháp luật giải quyết sự kiện lần này! ]