Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 67-1: Nông cạn đến sâu nặng (1)

Editor: Puck -

Khó khăn đuổi Quyền Hạo ra ngoài, Lâm Hi mở máy vi tính ra, lướt đủ loại tin tức.

Tin tức về nhà họ Thẩm, buổi tối rất ít, chỉ có vẻn vẹn mấy tin tức, tất cả đều là tập đoàn Thẩm thị tuyên bố phá sản.

Tắt mạng, dụi mắt hơi chua xót, cô trầm tư một chút.

Cùng lúc đó, trong thư phòng, Quyền Hạo cầm một xấp tài liệu trên tay, cẩn thận nhìn.

“Thiếu gia, đây đều là tài liệu về Lâm Hi Nhi.” Trần Tiêu lấy ra tài liệu điều tra càng sâu thêm.

“Tra một chút giữa Thẩm Cảnh Kỳ và Lâm Hi Nhi rốt cuộc là quan hệ gì.” Chữ viết trên trang giấy tạo thành từng chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhìn mà anh run sợ.

“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu đi ra ngoài, không quấy rầy thiếu gia nhà mình.

Vừa mới đóng cửa thư phòng, anh chạm mặt đυ.ng phải Lâm Hi. Trần Tiêu theo tiềm thức liếc nhìn cửa phòng, “Tiểu thư, tìm thiếu gia có chuyện gì không?”

“Ừ.” Lâm Hi chớp mắt mấy cái.

“Tiểu thư.” Trần Tiêu định ngăn cản Lâm Hi đi vào.

“Có chuyện gì sao?” Cô mắt lạnh nhìn chăm chú Trần Tiêu.

“A, không có việc gì.” Sau khi lắc đầu một cái, Trần Tiêu rời đi.

Đẩy cửa vào, thấy Quyền Hạo đang xem tài liệu, cô khẽ nhếch đôi mày thanh tú, “Quyền Hạo.” dieendaanleequuydonn

“Hi nhi.” Quyền Hạo đọc đến tập trung tinh thần, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Hi, hơi có vẻ kinh ngạc.

“Ở chỗ anh có tài liệu về nhà họ Thẩm không?” Lâm Hi nhìn quanh bàn đọc sách của anh, thấy không có tài liệu mà cô cần. Nhà họ Thẩm trải qua hơn bốn năm phát triển, đã sớm không phải là nhà họ Thẩm trước kia, rất nhiều chuyện trong nội bộ nhà họ Thẩm cô đã không hề biết nữa, hiện giờ cô cần phải biết tình huống nhà họ Thẩm lúc này.

“Có.” Vẻ mặt Quyền Hạo nhàn nhạt, lấy tài liệu từ trong ngăn kéo ra.

Lâm Hi tùy ý lật nhìn mấy cái, “Những tài liệu này, một nửa là làm giả, chẳng lẽ anh không điều tra được tin tức nội bộ của nhà họ Thẩm sao?”

“Trước mắt không điều tra được, nhà họ Thẩm quá thần bí rồi, phải qua một đoạn thời gian mới có thể điều tra được.”

“Xem những tài liệu này cũng vô ích.” Lâm Hi hơi nhụt chí, “Thế lực của nhà họ Thẩm ở trong hắc đạo rất lớn, ở bạch đạo còn cần có gia tộc có tiềm lực nâng đỡ có thể trợ giúp bọn họ.” Thế lực nhà họ Thẩm càng lúc càng lớn, trước kia không liên quan gì đến cô, bây giờ có liên quan đến cô, cô rất rõ ràng Thẩm Cảnh Nhiên là hạng người gì, anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cô.

“Trước mắt xem ra, nhà họ Dương là đối tượng nâng đỡ của bọn họ.” Thực lực nhà họ Dương đột nhiên tăng lên, cũng đưa tới sự chú ý của nhà họ Quyền. die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Nhà họ Mã cũng sẽ là mục tiêu của bọn họ.” Ánh mắt Lâm Hi rất lợi hại, thấy được tài liệu mà Quyền Hạo muốn che giấu, “Đưa cho tôi xem.”

“Không cho.” Quyền Hạo kiên quyết từ chối.

“Lấy ra.” Khẩn trương như vậy, nhất định là có cái gì?

Quyền Hạo đặt tài liệu vào trong ngăn kéo, mím môi cười khẽ, “Không có gì dễ nhìn.”

Lâm Hi cứ không tin, đi tới bên cạnh anh, không để ý tới anh ngăn cản, vẫn cứ lấy tài liệu từ trong ngăn kéo ra.

Chỉ nhìn ba chữ Lâm Hi Nhi trên trang giấy, đôi mày thanh tú của Lâm Hi nhíu chặt.

“Hi nhi, em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn hiểu rõ em hơn.” Thấy sắc mặt lạnh nhạt của cô, anh khẩn trương giải thích.

“Khi nào thì bắt đầu cho rằng tôi là Lâm Hi Nhi?” Thế gian không có người hoàn toàn giống nhau, cho dù là đổi thân thể, cách thức hành sự và tính tình cũng không thay đổi được, cô không trông cậy vào cả đời không có ai phát hiện ra cô là Lâm Hi Nhi, chỉ có điều cô muốn biết anh bắt đầu biết từ khi nào?

“Khi Thẩm Cảnh Kỳ xuất hiện, anh chỉ hơi hoài nghi, hiện giờ mới xác nhận em là Lâm Hi Nhi.” Trước kia anh chỉ hơi hoài nghi, vốn không để những chuyện này vào trong lòng, sau khi Thẩm Cảnh Kỳ xuất hiện, du͙© vọиɠ muốn biết của anh càng thêm mãnh liệt, anh không cách nào tham gia vào quá khứ của cô, nhưng tương lai của cô, anh sẽ vượt qua cùng cô, cho nên anh muốn hiểu rõ quá khứ của cô. die nda nle equ ydo nn

Buông tài liệu trong tay xuống, Lâm Hi cười một tiếng không hề gì, trong tròng mắt cũng không thấy tức giận, “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thừa nhận tôi là Lâm Hi Nhi, anh nghe nóng cũng vô ích.” May mà Quyền Hạo chỉ điều tra được tài liệu phiến diện, nếu như điều tra rõ ràng những gì cô đã trải qua, đoán chừng cô sẽ hộc máu mất, khi còn trẻ ngu ngốc làm ra chuyện quá đáng sợ, tuyệt đối không muốn để cho người biết.

“Hi nhi, em tức giận sao?” Anh kéo tay cô.

“Không tức giận, anh nghĩ quá nhiều.” Cô nhẹ nhàng hất tay anh ra, trên mặt không thấy chút tức giận nào.

“Anh chỉ muốn biết em, em đừng giận anh.”

“Đã nói không tức giận, trong đầu anh đang nghĩ cái gì đâu?”

“Có thật không?”

“Thật.” Lâm Hi lấy tay che miệng, khẽ ngáp, “Tôi trở về phòng, anh tiếp tục xem của anh đi.”

Bây giờ là sáu giờ rưỡi tối, bảy giờ là thời gian cô đến chỗ hẹn, không biết cô không đi, Thẩm Cảnh Nhiên bệnh thần kinh đó có thể làm chuyện gì kỳ quái không. Chẳng biết tại sao, trong lòng cô lại xẹt qua vẻ lo lắng.

“Hi nhi.” Nhìn theo bóng lưng của cô, giọng anh mang theo quyến luyến kêu lên.

Cô không quay đầu lại, dường như không nghe thấy.

Ti vi trong phòng ngủ đang phát tin tức giải trí, tay cô cầm sách, tùy ý liếc nhìn màn ảnh, khiến cho cô thấy một gương mặt xinh đẹp hơi quen thuộc. Nụ cười nhàn nhạt mang theo xa cách, khóe môi vểnh lên đường cong vừa đúng, không yêu mị không nũng nịu, dáng vẻ rất đoan trang, lễ phục nhỏ bó ngực bọc lấy dáng người có độ nóng bỏng, đối mặt với đám paparazzi gây khó khăn, cô ấy ấm giọng nhỏ nhẹ trả lời, ý cười nhẹ trong mắt dâng lên ý lạnh, lại không có ai phát hiện. d1en d4nl 3q21y d0n

Thời điểm cuối năm trước, cô từng gặp Trịnh Thủy Tinh ở Úc Thành, thời gian qua đi lâu như vậy, nhìn thấy trong ti vi, cảm giác rất không giống trước, giống như đã biến thành người khác vậy, cảm giác xa cách trên mặt khiến cho cô có cảm giác rất quen thuộc, giống như người thân cận bên cạnh.

Cảm giác quen thuộc này xuất phát từ đâu? Cô đảo tròng mắt đen nhánh, sàng lọc từng nhân vật cảnh tượng trong trí nhớ.

Đồng hồ trên tường không sai không lệch chỉ đúng bảy giờ, tiếng chuông nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, Lâm Hi nhìn điện thoại di động trên bàn, nhìn kỹ một dãy số xa lạ, khóe môi mím chặt, “Thẩm Cảnh Nhiên, anh định làm gì?”

Tay phải Thẩm Cảnh Nhiên oán hận nắm chặt hoa hồng, trong mắt hiện lên điên cuồng, giọng nói ngầm mang theo tức giận, “Hi Nhi, em chưa tới, em sai hẹn rồi.”

Giống như là lời nói chỉ trích, Lâm Hi nghe xong, cười lạnh một tiếng, “Tôi không đồng ý lời mời của anh, sao lại coi là sai hẹn được?”

“Tại sao không đến?” Hoa hồng trong tay anh trong nháy mắt trở thành hoa tàn, bị Thẩm Cảnh Nhiên ném trên mặt đất.

“Vì sao tôi phải đi? Anh cũng không phải là gì của tôi, không có tư cách ra lệnh cho tôi.”

Người nực cười, luôn cho rằng có thể nắm cô ở trong tay.

“Anh là người yêu của em, người qua một đời một kiếp với em.” Thẩm Cảnh Nhiên nâng cao giọng, cắn nặng hai chữ người yêu.

“Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thừa nhận anh là gì của tôi, còn có những chuyện quá khứ, anh cũng đừng tới làm phiền tôi.” Không hổ Thẩm Cảnh Nhiên và Thẩm Cảnh Kỳ là anh em, không ai muốn nhớ tới chuyện quá khứ không tốt vẫn cứ bị nhắc tới, huống chi bây giờ cô là Lâm Hi, không phải Lâm Hi Nhi, tất cả quá khứ đã không liên quan gì tới cô nữa.

“Không có quá khứ, vĩnh viễn sẽ không có, chỉ cần anh còn sống một ngày, em đều là của anh.” Thẩm Cảnh Nhiên cố chấp nói.

“Anh thích nói như thế nào thì nói như thế đó đi.” Nói xong, Lâm Hi dứt khoát gọn gàng cúp điện thoại. dinendian.lơqid]on

“Hi Nhi.” Tiếng tút tút vang lên, Thẩm Cảnh Nhiên cắn chặt răng kêu lên.

Một lần nữa gọi điện thoại cho cô, chỉ có thể nghe thấy giọng nhắc nhở ngọt ngào máy móc của phái nữ, Thẩm Cảnh Nhiên dùng sức túm điện thoại di động, giống như định bóp vỡ, gân xanh trên mu bàn tay cũng lồi lên rồi. Trong mắt chợt lóe lên tàn nhẫn, anh nhất định phải lấy được, “Hi Nhi, em nhất định là của anh đấy, ai cũng không giành em đi được.”

Tắt ti vi, sắc mặt Lâm Hi hơi khó coi, xuống lầu ăn cơm với Lý Vân.

Chuyện đầu tiên khi Lý Vân tới đế đô, chính là đi tham quan danh thắng di tích cổ từ cổ chí kim, hôm nay chơi hơi HIGH, cũng không cảm thấy mệt mỏ. Cô muốn chia sẻ kinh nghiệm hôm nay với Lâm Hi, thấy sắc mặt Lâm Hi không tốt, cảm thấy nghi ngờ, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Lâm Hi nở nụ cười yếu ớt.

“Thật sự không có gì sao? Sắc mặt của em thật khó coi!”

“Thật, ăn cơm của chị đi, lấy đâu ra nhiều lời như thế?”

“Ăn cơm, ăn cơm.” Bạn thân đi nữa, cũng không phải cứ chuyện gì cũng có thể nói cho đối phương, Lý Vân hiểu sâu đạo lý này.

Lúc ăn cơm tối không thấy Quyền Hạo, Lâm Hi cảm thấy hơi kỳ quái, thấy Trần Tiêu ở bên cạnh muốn nói lại thôi, cô đại khái suy đoán, Quyền Hạo đi làm việc gì.

Mở nước ấm tắm, mệt nhọc toàn thân giống như ngâm không còn gì, Lâm Hi lười biếng từ trong phòng tắm đi ra.

Trên người cô chỉ khoác áo choàng tắm, lấy áo ngủ trong phòng để đồ ra, chuẩn bị thay, cửa đúng lúc này bị mở ra.

Nhìn thấy người tới là Trần Tiêu, cô ghét bỏ nhíu nhíu mày, “Quản gia, anh không biết gõ cửa sao? Lễ phép căn bản vốn không có sao?”

“Tiểu thư, xin ngài đi ban công lầu ba nhìn một chút.” Trần Tiêu tỏ vẻ đau khổ.

Căn nhà này có ba lầu, lầu một là chỗ của người giúp việc và chỗ chất đồ, lầu hai là phòng ở của cô và Quyền Hạo, lầu ba là ngoài phòng khách ra còn có một khu vườn hoa tươi rộng lớn, ban công này là một chỗ rất nhàn nhã.

“Ban công lầu ba có gì để nhìn?” Cô không muốn đi. Không có việc gì lên lầu ba làm gì?

“Tiểu thư, xin ngài đi xem.” Trần Tiêu hơi nóng nảy.