Không đành lòng nhìn thẳng vào vẻ mặt đã cứng ngắc của thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu khẽ nghiêng đầu nhìn tiểu thư nhà mình, “Dạ, tiểu thư.” Nói xong, trong lòng anh mặc niệm một giây vì thiếu gia nhà mình.
Một lòng nhiệt tình bị câu nói nhàn nhạt của cô giống như dội một chậu nước lạnh, trên mặt Quyền Hạo vẫn mỉm cười, khóe mắt nhếch lên, “Hi nhi, không thích món ăn anh làm sao?”
Đúng, chính là không thích! Lâm Hi oán thầm trong đáy lòng, trên mặt lại nâng lên nụ cười nhàn nhạt, “Tại sao đột nhiên muốn xuống bếp tự mình nấu cơm cho tôi ăn?” Ăn một miếng thịt gà giống như than cốc, đánh chết cô cũng sẽ không có lần thứ hai rồi.
“Bởi vì hôm nay là sinh nhật em.” Đôi mắt anh lóe lên vẻ nghiêm túc, giọng nhạt mà lộ ra tràn đầy cảm giác hạnh phúc, nhưng cô chưa từng để ý cũng chưa từng chú ý đến cảm giác hạnh phúc này.
“Thật ra thì anh hoàn toàn có thể tặng quà cho tôi.” So với những món ăn cháy đen này, cô càng muốn một quà tặng khác, “Anh học thời gian bao lâu?” Cầm muỗng lên, cô tùy ý khuấy canh cũng đen như mực, trong lòng dở khóc dở cười, Quyền đại thiếu gia này tâm huyết dâng trào sao? Làm cơm gì chứ? Vừa nhìn bề ngoài những món ăn này thôi đã thấy rất tệ rồi, còn muốn cô ăn, đây là muốn đưa cô vào bệnh viện đúng không?
“Hi nhi thích gì sao?”
“Ưmh.” Lâm Hi suy nghĩ hồi lâu, chân mày nhướn lên, “Tôi muốn đi Lệ Giang du lịch.”
Ở nhà họ Quyền này gần một năm, cô đều không đi ra khỏi nhà, xa nhất chính là ngoại ô đế đô, đối với cô luôn luôn thích đi du ngoạn, cô thật sự quá buồn bực, khi nghỉ đông cô muốn đi Hàng Châu, Quyền Hạo không chịu, nói sắp hết năm không ra cửa được, mãi chờ đến khi nghỉ hè, cô muốn đi Thanh Đảo, kết quả Quyền Hạo vẫn không cho phép, nói quá nóng, ở nhà thì tốt hơn.
Tròng mắt Quyền Hạo trầm xuống, giọng hơi lạnh, “Hi nhi, đây là muốn rời khỏi bên cạnh anh sao?”
Biến hóa của anh, Lâm Hi không suy nghĩ vào sâu xa, chẳng qua cảm thấy cảm xúc của anh càng ngày càng biến đổi thất thường rồi, miệng nhỏ nhếch lên, hơi không vui nói, “Chỉ đi du lịch, cũng không phải không trở lại.”
Dưới chân Quyền Hạo đột nhiên khựng lại, sắc mặt đỏ thắm chuyển thành hơi trắng bệch. TruyenHD`l3q21y"d0n
“Hi nhi, anh đi toilet, em ở đây chờ một chút, chờ anh trở lại dùng cơm cùng em.” Nói xong, anh vội vã đi về phía toilet.
Nhìn Quyền Hạo vội vã, Lâm Hi liếc nhìn Trần Tiêu, “Anh ấy sao vậy?”
“Tiểu thư, tôi cũng không biết.” Trần Tiêu biết thiếu gia nhà mình như thế nào nói phủ nhận.
Hôm nay dương lịch là hai mươi hai tháng mười, âm lịch là ngày mười lăm tháng chín.
Lại đau rồi, thân thể lại đang đau đớn. Đôi tay Quyền Hạo không tự chủ nắm thành quả đấm, móng tay bấm thật sâu vào trong lòng bàn tay, trên trán nhỏ xuống mồ hôi hột. Càng đến gần đêm trăng tròn, phần đau nhói tim này sẽ càng ngày càng thường xuyên, tối nay là đêm trăng tròn, cũng là đêm anh đau đớn nhất.
Anh không đi về phía toilet, mà đi về phía phòng ngủ của anh ở trên lầu hai. Mở cửa phòng ngủ ra, đèn treo trên trần nhà chớp động ánh sáng quỷ dị.
Hai chân giống như không chống đỡ nổi thân thể của anh nữa, anh lảo đảo vịn vách tường, chỉ một động tác đơn giản như vậy nhưng lúc này anh làm rất cố hết sức.
Giữ vững thân thể, anh thở hổn hển, sắc mặt càng tỏ vẻ tái nhợt. Một tay cởi tạp dề trên người, lấy một chai thuốc từ trong túi áo ra, run rẩy đổ một viên thuốc màu trắng trong bình, nhai nuốt xuống.
Hàng năm nhà họ Quyền đều tốn một món tiền khổng lồ, tiến hành nghiên cứu thuốc giảm đau, nhưng cho dù thay đổi bất kể thuốc giảm đau nào cũng không thể triệt để ngừng đau trên thân thể anh, chỉ có giảm bớt triệu chứng đau đớn.
Thật ra có phương pháp không đau, chỉ có điều...
Nhưng cô bé của anh vẫn còn nhỏ như thế, anh không làm được cũng làm không được.
Anh không muốn dọa hỏng cô bé của anh, chung đυ.ng gần một năm, anh càng ngày càng không thể rời bỏ cô, một nụ cười của cô có thể khiến cho anh vui vẻ nửa ngày, một câu quan tâm của cô có thể khiến cho anh hạnh phúc đến không ngủ được... Quá nhiều, cuộc sống chung đυ.ng với cô lâu như vậy, anh phát hiện anh càng ngày càng không thể rời bỏ cô. Phần không thể rời bỏ này không chỉ vì cô chính là người trong số mệnh của anh, nhiều hơn là anh yêu cô.
Lâm Hi đợi trong phòng ăn nửa giờ hơi không nhịn được rồi, “Quản gia, anh lên lầu hai gọi anh ấy xuống dùng cơm, đi toilet cũng không cần lâu đến nửa giờ như vậy chứ?”
Trần Tiêu đợi ở bên cạnh nhạy cảm không động, ánh mắt không tự chủ mang theo chút lo lắng, “Tiểu thư, ngài không cần chờ thiếu gia, ngài dùng cơm trước đi thôi.”
Tối nay là đêm trăng tròn, thiếu gia không thể xuất hiện trước mặt tiểu thư, trong hai năm này thiếu gia giấu rất kỹ, nhưng tiểu thư đã ngầm phát hiện ra. Mỗi đêm trăng tròn thiếu gia đều không ở trong nhà, mà hôm nay bởi vì là sinh nhật của tiểu thư, thiếu gia mới ở trong nhà, nhưng không nghĩ tới phần đau đớn này lại tới nhanh như vậy.
Không hiểu lo lắng trong mắt Trần Tiêu, Lâm Hi không tiếp tục hỏi nữa, nghi ngờ chớp mắt mấy cái, một mình dùng cơm.
Sau khi dùng cơm xong, Lâm Hi định trở về phòng mình đọc sách, lại bị Trần Tiêu ngăn cản.
“Anh làm gì thế?” Nhìn Trần Tiêu cản đường đi của cô, cô không khỏi cau mày.
“Tiểu thư, còn có trái cây sau bữa cơm ngài còn chưa ăn đấy?” Trần Tiêu vắt hết óc mới nghĩ ra lý do này.
“Tôi không muốn ăn, anh tránh ra.”
Mắt thấy tiểu thư nhà mình vòng qua anh, đi lên lầu hai, Trần Tiêu chạy như bay tới trước mặt cô, giang hai tay ra ngăn cản đường đi của cô, khẽ cắn răng, “Tiểu thư, mới vừa cơm nước xong không thích hợp trở lại phòng ngủ, ngài chính là đi vào vườn đi dạo một chút đi.” dieendaanleequuydonn
Lần đầu tiên ngăn cản không có việc gì, lần thứ hai ngăn cản tròng mắt Lâm Hi lạnh lẽo, sắc mặt trầm xuống, “Trần Tiêu, anh uống nhầm thuốc hay là như thế nào rồi hả? Tránh ra cho tôi.”
Tức giận hiện trên mặt tiểu thư nhà mình, Trần Tiêu tỏ vẻ đau khổ, thu hai tay lại, nhíu chặt chân mày, vẫn đứng trước mặt Lâm Hi, “Tiểu thư...”
Không đợi anh nói xong, Lâm Hi đã đi vòng qua người anh lên lầu hai.
Trần Tiêu thấy thế, lại không dám tiến lên ngăn cản, yên lặng đi theo sau lưng cô.
Quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tiêu giống như oan quỷ, Lâm Hi buồn bực.
Bóng đêm mê người, trăng tròn sáng ngời mà khiến cho người ta thấy đẹp mắt. Đêm xinh đẹp như vậy, nhưng cũng sẽ khiến cho người ta khổ sở không chịu nổi.
“A... A...” Hàng loạt tiếng gầm nhẹ truyền ra từ trong phòng ngủ của Quyền Hạo.
Lâm Hi đang chuẩn bị bước lên bậc thềm vào trong phòng ngủ nghe được, lập tức xoay người nhìn cửa phòng ngủ của Quyền Hạo, đầy mặt không hiểu, cô không nghe lầm chứ?
Đèn phòng ngủ đã bị tắt, bóng đêm tràn đầy. Anh đang lăn lộn trên giường, giờ phút này khuôn mặt điển trai vặn vẹo vì đau khổ, sắc mặt trắng như tờ giấy, môi mỏng bị cắn phá đã chảy máu, hai tay của anh đang nắm thật chặt ga giường, giống như muốn túm được thứ gì đó.
Lâm Hi đứng ở hành lang, xác định mình không nghe lầm.
Đảo mắt nhìn Trần Tiêu đang khẩn trương, trực giác nói cho cô biết, trong này nhất định có chuyện gì.
Quyền Hạo bị làm sao? Đến gần cửa phòng ngủ của Quyền Hạo, cô giơ tay lên cầm nắm khóa cửa.
Khoảnh khắc khi cô đang giãy giụa, Trần Tiêu rất khẩn trương ngăn cản hành động của cô.
“Tiểu thư, xin ngài trở về phòng nghỉ ngơi.” Không thể, không thể để tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ vặn vẹo vì khổ sở của thiếu gia.
“Quyền Hạo làm sao vậy, tại sao lại phát ra âm thanh khổ sở như vậy?” Lâm Hi ngẫm nghĩ, nhíu chặt chân mày, “Có phải mấy người có chuyện gì gạt tôi không?” Thông minh như cô đã nghĩ tới điểm này rồi.
“Thiếu gia... Thiếu gia... Chỉ... Là...” Trần Tiêu ấp úng cũng không nói ra nguyên nhân.
“Anh tránh ra.” Lâm Hi đã không có sắc mặt tốt với Trần Tiêu cản trở cửa rồi.
Trần Tiêu cắn chặt hàm răng, trong lòng rối rắm, không biết nên hay không nên để tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ lúc này của thiếu gia.
Khi anh còn chưa làm ra quyết định, Lâm Hi đã không nhịn được một tay dùng sức đẩy anh ra.
Kẹt một tiếng, cửa đã mở ra.
Tách, Lâm Hi mở công tắc đèn, ánh đèn trong phòng ngủ sáng choang.
Thấy tiểu thư nhà mình đã mở cửa và bật đèn lên, đáy lòng Trần Tiêu run lên, không để ý cái gì, lúc này giống như trốn thật nhanh rời đi.
Lúc này Quyền Hạo ở trên giường khuôn mặt vặn vẹo, đầy người đều là mồ hôi lạnh,
thân thể bởi vì đau đớn mà cuộn tròn, xem ra chật vật không chịu nổi. Cho dù ai cũng không nghĩ ra được, đại thiếu gia nhà họ Quyền trong ngày thường cao cao tại thượng như Đế Vương cổ đại sẽ có dáng vẻ như thế.
Trong phòng ngủ hoàn toàn hỗn độn, hé mở môi hồng, mắt to trợn tròn, đập vào mi mắt là cảnh tượng khiến Lâm Hi giật mình. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Cô trở tay đóng cửa lại, nhìn thẳng vào Quyền Hạo đang khổ sở không chịu nổi.
“Hi nhi...” Thấy là cô tiến vào, mặt mũi vặn vẹo chậm rãi trở nên bình thản, giọng anh khàn khàn gọi cô.
“Anh... Vô cùng... Đau.” Đau sâu tận xương tủy khiến cho anh nói chuyện cũng rời rạc.
Giờ phút này anh muốn ôm cô thật chặt, cảm nhận nhiệt độ của cô, muốn dùng cô để ngừng đau đớn khắp người anh, càng muốn dùng cô tới lấp đầy trống rỗng và khó chịu đến tận cùng trong lòng anh.
Người trong số mệnh, đây là ma lực của người trong số mệnh với người nhà họ Quyền.
Phần đau này, bắt đầu từ khi nào đây? Là bắt đầu từ khi anh sáu tuổi, mỗi một thời đại người nhà họ Quyền sẽ có một người kế thừa huyết mạch chịu lời nguyền rủa này, mà có thể hóa giải đau đớn trên người chỉ có thể là người trong số mệnh.
Người nhà họ Quyền nếu như gặp được người trong số mệnh, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết, người nọ chính là người trong số mệnh, mỗi khi bị đau đớn này thì anh cho rằng cả đời này anh vĩnh viễn sẽ không tìm được người trong số mệnh, dù sao, người nhà họ Quyền qua các thế hệ, người không tìm được người trong số mệnh nhiều, rất nhiều..., đau đớn kèm trống không và khó chịu theo không cách nào thỏa mãn, cuối cùng chỉ có thể ở trong tuyệt vọng mà tự sát. Chỉ vì muốn gặp được người trong số mệnh, thật sự quá khó khăn.