Tỉnh dậy, Lâm Hi nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, giống như chưa tỉnh ngủ, mê man chớp mắt mấy cái, nhưng đợi đến khi cô tỉnh táo lại, một đôi mắt thâm thúy chuyên chú khiến sợ hãi cắm trong cổ họng cô, muốn gọi cũng không gọi ra được.
“Tỉnh chưa?” Tối hôm qua anh chỉ muốn để cho cô ngủ một lát với anh, có thể nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của cô, không nỡ để cô rời khỏi tầm mắt của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ tinh tế này, càng nhìn, anh lại càng mê muội, giống như ma ám rồi, đây chẳng lẽ chính là ma lực của người trong số mệnh đối với người nhà họ Quyền?
“Ừm.” Cô nhẹ nhàng đáp lời, cặp mắt không tìm được tiêu điểm, chỉ có thể nhìn loạn.
Trên khuôn mặt lạnh như băng của anh hiện lên một nụ cười, rất cạn, lại làm cho người ta có cảm giác rất đẹp mắt.
Lâm Hi ngước mắt nhìn Quyền Hạo, chỉ có cảm giác ánh mắt mình, trong nháy mắt này hoàn toàn không thể TruyenHD*dyan(lee^qu.donnn) rời khỏi khuôn mặt anh. Quyền Hạo vui mừng sao? Bởi vì cô trả lời mà vui mừng? Nhưng cái này có gì hay để đáng giá cao hứng sao?
“Ôm anh.”
“Ôm anh?” Cô ngây cả người. Cái này có ý tứ gì? Cả người cô không phải ở trong lòng anh sao? Nào còn cần ôm chứ.
“Đúng, anh muốn em ôm anh.”
Tròng mắt đen nhánh của anh tập trung nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, hô hấp hơi lạnh phun trên mặt cô, ánh mắt dường như cũng lộ ra vẻ đầu độc. Giống như anh đang là hồ ly tinh khuynh thế đang thi triển thuật mị hồ, đang dụ dỗ cô vậy.
Cao quý và quyến rũ, ở trên người anh lại hài hòa khác thường, làm ánh mắt người ta không thể dời khỏi người đàn ông khuynh thành này.
Cô giống như không kiềm chế được, giống như bị đầu độc, chậm rãi đưa tay ra ôm hông Quyền Hạo. Một tiếng thở dài rất nhẹ bật ra từ trong môi mỏng, giống như thỏa mãn lại giống như khát vọng, sau một khắc, tay của Quyền Hạo ở trên lưng Lâm Hi đã đặt lên eo thật nhỏ này, mặt chôn thật sâu ở trong cần cổ của cô, ngửi hơi thở ngọt ngào hương vị trên người cô.
Càng đến gần, lòng của anh càng khát vọng, khát vọng cô đến gần, thân thể của anh khát vọng cô đυ.ng chạm, cô đυ.ng chạm sẽ khiến lòng anh và trên thân thể anh mang đến cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc lớn lao.
“Hi nhi, nói, em sẽ ở lại bên cạnh anh.” Môi mỏng của anh dính thật chặt bên tai của cô, giọng hơi trầm thấp. Ngày hôm trước khi đi khách sạn kia xem ra là trời cao an bài, nếu không anh sẽ không gặp được cô.
Thân thể Lâm Hi run lên, nhưng vẫn nói giống như anh mong muốn, “Em sẽ ở lại bên cạnh anh.” Đây không phải là lời thật lòng, chỉ là tình thế bắt buộc.
Hiện giờ cô vẫn không hiểu, tại sao Quyền Hạo lại đoạt được quyền nuôi dưỡng thân thể này từ cha mẹ, lại sinh ra hứng thú với cô. Dù sao bây giờ cô chỉ là một cô nhóc, không phải người đẹp khuynh thế, trên người không có tia sáng nào đặc biệt hấp dẫn ánh mắt, gắng gượng mà nói đặc biệt vậy thì cô chính là một thần trộm, hay nói, đây là việc làm gϊếŧ thời gian của những người có quyền không ai tán gẫu!?
Cô còn chưa dứt lời, khuôn mặt tuấn tú của Quyền Hạo đã nở nụ cười giống như nắng gắt, lời nói của cô thốt ra mang theo ấm áp, ấm áp toàn thân anh, thân thể của anh ấm áp, hình như die ennd kdan/le eequhyd onnn đáy lòng lạnh lẽo được lấy lòng.
Ngón trỏ của anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, động tác mập mờ không mất ấm áp, từ từ dao động đến khuôn mặt non nớt của cô.
Thân thể Lâm Hi thoáng chốc căng cứng, tay vốn vòng quanh eo ếch cường tráng của Quyền Hạo, không tự chủ thắt chặt, mắt to ngập nước lộ ra khẩn trương và hoảng sợ. Quyền Hạo sẽ không phải thật sự yêu trẻ con đấy chứ?!
Muốn đẩy anh ra sao? Lâm Hi rất nhanh đẩy ý niệm này ra khỏi trong đầu, thân thể nhỏ bé này của cô mà có thể đẩy Quyền Hạo một đấng mày râu này ra mới là lạ đấy.
Không đợi thân thể Lâm Hi làm ra bất cứ cử động nào, giọng Quyền Hạo đã vang lên bên tai cô, “Hi nhi, em đang sợ sao?” Ở trong mắt của cô đã tiết lộ cô sợ hãi, nhận thức này khiến cho trong lòng anh không khỏi phiền não, tại sao cô lại sợ?
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt trở nên cứng lại, Lâm Hi dở khóc dở cười, dưới tình huống này có thể không sợ sao? “Không có.” Cô kiên trì phủ nhận sự thật này. Cô thừa nhận mặc dù trong lòng có sợ một chút xíu, nhưng ngoài mặt cô còn lâu mới thừa nhận, bởi vì cô còn phải sống, cái mạng nhỏ của cô rất quý giá.
Giọng nói buông lỏng và ánh mắt của cô tiết lộ cảm xúc không phù hợp ra ngoài, Quyền Hạo khẽ cười một tiếng. Thân thể nhỏ nhắn của cô và thân thể của anh dán chặt như vậy, hai tay của anh vòng quanh eo thon của cô, cách lớp áo thật mỏng, anh cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô, cảm giá này vô cùng tốt.
“Sợ cái gì? Sợ anh yêu con nít? Sợ anh xâm phạm em?” Anh buông hông của cô ra, tay phải vuốt ve mặt cô, sau đó chậm rãi vuốt ve xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên cằm nhỏ của cô. Trong lòng cô đang suy nghĩ gì, anh rất rõ ràng, cô bé của anh tuy còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn nhận thức rõ ràng về phương diện này.
Suy nghĩ bị đoán trúng, Lâm Hi chớp chớp tròng mắt đen nhánh, cười một tiếng cho qua, từ chối trả lời vấn đề này. Anh biết cô nghĩ như thế nào tốt nhất, con mẹ nó, cô có thể không nghĩ như vậy sao? Cử động của Quyền Hạo còn có thể càng giống yêu con nít hơn.
“Hi nhi, em còn nhỏ tuổi, suy nghĩ vẫn thật nhiều.” Nụ cười trong mắt cô không thể che giấu tâm tư của cô, Quyền Hạo cong khóe môi lên dường như giễu cợt cô có suy nghĩ này.
Gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt này, Lâm Hi nhìn, lửa giận tích lũy từng chút một ở trong lòng, bàn tay to dfienddn lieqiudoon trên cằm kia vô cùng đáng ghét rồi, còn có bởi vì hai người dán quá sát, nhiệt độ của người anh cũng thông quan áo truyền lên người cô, cô cũng rất ghét điểm này.
Tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng gạt tay vuốt cằm cô ra, vén chăn mền trên người, lưu loát ngồi dậy, những động tác này của Lâm Hi làm liền một mạch.
Ngồi nhìn Quyền Hạo, tư thế cao ngạo lộ ra, Lâm Hi hơi vểnh khóe môi nở một nụ cười trào phúng, châm chọc nói: “Chẳng lẽ anh không phải vậy?”
Dáng vẻ cười châm chọc của cô, Quyền Hạo nhìn, trên mặt không nhịn nở nâng lên nụ cười chói mắt, ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt cô, trong tròng mắt đen thui không có một tia tư tưởng xấu nào, thuần khiết như nước suối nguồn, “Hi nhi, em rất thông minh, nhưng em suy nghĩ nhiều quá.”
Rời khỏi giường lớn mềm mại thoải mái, giẫm trên mặt thảm lông mềm, Lâm Hi quay đầu lại cười nhạt với Quyền Hạo, “Có lúc phải nghĩ nhiều, đó là một cách bảo vệ mình.” Không phải cô nghĩ quá nhiều, mà hành động của Quyền Hạo rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm. Anh rốt cuộc có phải yêu trẻ con không?
Nụ cười y hệt gió xuân nâng lên, Quyền Hạo cũng từ trên giường xuống, “Hi nhi, em thật sự chỉ có mười hai tuổi sao?” Ánh mắt thành thục như người trưởng thành, làm sao lại xuất hiện trên người cô? Ánh mắt thành thục của cô và hồn nhiên trên người cô cũng rất hòa hợp, tản ra vẻ hấp dẫn đặc biệt.
Hạ thấp tròng mắt liếc nhìn vóc người giống như mầm đậu, Lâm Hi không vui nhíu mày, “Chỉ nhìn một cách đơn thuần vẻ ngoài của tôi ai cũng biết tôi mười hai tuổi, không bị cho là đứa nhỏ sáu bảy tuổi đã không tệ rồi.’
“Đúng vậy.” Về điểm này, Quyền Hạo ngược lại tỏ vẻ đồng ý.