Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 7: Chỗ dựa của cô

“Thân thể em không tốt, cảm xúc không thể kích động, ăn cơm mới có thể uống thuốc.” Quyền Hạo tỏ vẻ quan tâm.

Kích động em gái anh! Lâm Hi chỉ muốn chửi tục, bị ngã chết đã đủ xui xẻo, bây giờ còn bị bán, không kích động mới lạ.

Tức giận đùng đùng xông lên, Lâm Hi đứng bật lên, “Xin lỗi, tôi không cần anh nuôi dưỡng.” Nuôi dưỡng cái gì, ai có thể bảo đảm cô có thể được đối xử tốt ở nhà họ Quyền, vốn là người không cùng xuất thân, đột nhiên muốn sống cùng nhau, đây là một chuyện đáng sợ, cô vẫn rời đi mới thỏa đáng.

Quyền Hạo vẫn kiên nhẫn dụ dỗ Lâm Hi, lúc này trên mặt hiện đầy mây đen, “Hi nhi, ngoan, đi ăn cơm.” Tim khẽ đau nhói, anh cố nén.

“Không hiểu ra sao cả.” Lâm Hi lạnh lùng nói, “Tôi không thích anh gọi tôi là Hi nhi, tôi tên là Lâm Hi, đừng gọi loạn.” Cô không đắc tội nổi kiểu người như Quyền Hạo, nhưng bây giờ thật sự không thể nhịn được nữa.

Theo lời của cô nói ra, không khí phòng khách đã hạ xuống điểm đóng băng.

Trần Tiêu ở bên cạnh hết sức làm bộ giống như người trong suốt, từ đầu đến cuối vẫn quan sát Lâm Hi, biểu hiện của cô vô cùng trấn tĩnh, đến khiến cho anh than thở trong lòng, còn nhỏ tuổi die~nd a4nle^q u21ydo^n đã có thể biểu hiện trấn tĩnh và trầm ổn như vậy, chờ sau khi lớn lên, tiểu thư sẽ trở thành người như thế nào thật sự khiến người ta mong đợi. Trong lòng tự tưởng tượng xong rồi, lúc này Trần Tiêu muốn lau mồ hôi lạnh vì Lâm Hi.

“Lâm Hi, cha mẹ của em đã giao em cho anh, bây giờ cha mẹ em đang trên máy bay, trên người em một xu cũng không có, tuổi em còn nhỏ, em cảm thấy em có năng lực nuôi sống chính em?” Tròng mắt Quyền Hạo khôi phục lạnh nhạt, nhưng trong lạnh nhạt còn mang theo chút tình cảm dịu dàng, giọng nói lạnh lùng chỉ để cho cô biết một sự thật, bây giờ cô không thể dựa vào ai, cô chỉ có thể dựa vào anh.

Đã bước chân ra, Lâm Hi chuẩn bị rời đi quay đầu lại nhìn chăm chú vào vẻ mặt lạnh nhạt của Quyền Hạo, mấp máy môi, trong lòng đang tính toán.

Tuy thân thể này của cô mới mười hai tuổi, nhưng vẫn bởi vì có bệnh tim và dinh dưỡng không đầy đủ, xem ra nhiều nhất chính là chín tuổi, cô gái nhỏ mười hai tuổi có thể làm gì? Đi làm việc? Tuyệt đối không được. Ai bằng lòng nhận một nhân viên nhỏ như vậy. Tiếp tục đi trộm vặt? Vậy cũng không được, chỉ bằng thân thể nhỏ gầy này của cô, còn chưa chuẩn bị ăn trộm, đã bị người phát hiện...

Bởi vì nghĩ quá mức chăm chú, cô bỏ quên mất nụ cười nhàn nhạt trên mặt Quyền Hạo.

Quyền Hạo nhìn chăm chú vào cô đang khẽ cúi đầu tự hỏi trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên, trong tròng mắt đều là nụ cười đã thực hiện được. Anh biết, cô gái của anh là một cô gái thông minh, nhất định có thể phân rõ hơn thiệt.

Trong lòng cô cân nhắc thật lâu, Lâm Hi ngước mắt ngẩng đầu nhìn Quyền Hạo, “Tôi không biết anh và cha mẹ tôi đã đạt thành thỏa thuận gì, nhưng mà tôi là tôi, bọn họ là bọn họ, bọn họ quyết định thay tôi tôi tuyệt đối không tiếp nhận. Tuy tuổi tôi còn nhỏ, nhưng tôi tuyệt đối có năng lực nuôi sống mình, bây giờ tôi muốn rời đi, làm phiền anh kêu tài xế đưa tôi về nhà.”

Cuộc sống một người, mặc dù lúc nào cũng có thể chết đói, nhưng tốt hơn cuộc sống ở lại nhà họ Quyền sống cùng Quyền Hạo.

Người đứng trên đỉnh kim tự tháp thường không có vẻ ngoài đơn giản như vậy, chứ đừng nói chi đại thiếu gia nhà họ Quyền tay cầm quyền lớn trong ba giới chính thương hắc *, bây giờ anh có thể đầy mặt mỉm cười, ai có thể bảo đảm ngày sau cô có thể bị đuổi ra khỏi cửa hay không.

(*) Chính thương hắc: Chính trị - thương nhân – hắc đạo (xã hội đen)

Sắc mặt Quyền Hạo khẽ thay đổi, nhìn chằm chằm vào cô, không nói tiếng nào.

Trầm mặc lan tràn bốn phía, cô và anh lẳng lặng nhìn nhau, giống như đang chơi cờ.

Hồi lâu, Quyền Hạo đứng lên, đi tới trước mặt co, thân thể bỗng dưng nghiêng về phía cô, một hơi thở phái nam dễ ngửi tràn đầy chóp mũi Lâm Hi, anh cúi người xuống lại gần tai trái cô, cánh môi như có như không dán lên vành tai cô.

“Nhưng mà...” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng kéo dài âm cuối, giống như thanh kiếm sắc, đâm vào màng nhĩ của cô, die nda nle equ ydo nn “Anh nhất định muốn em lưu lại nhà họ Quyền?”

Lâm Hi tràn đầy khϊếp sợ nhìn Quyền Hạo, nếu như không phải giọng nói cua anh quá mức tỉnh táo, ánh mắt của anh lại quá mức bình tĩnh và lạnh lùng, cô sẽ có ảo giác rằng, anh có phải biếи ŧɦái không. Anh là đại thiếu gia cao cao tại thượng của nhà họ Quyền, cô là một đứa trẻ con bình dân, tại sao anh lại cố chấp để cho cô ở lại nhà họ Quyền? Nếu như cô là một đại mỹ nữ, vậy còn có thể hiểu được, nhưng cô không phải.

Tròng mắt Quyền Hạo lạnh lẽo đến khiến người ta phát rét toàn thân, Lâm Hi khẽ nhếch môi, trọng điểm cặp mắt không biết để đâu, đột nhiên hơi không biết làm sao.

Cô sống nhiều năm như vậy, người như Quyền Hạo vẫn là lần đầu tiên gặp phải, tình huống này cũng là lần đầu tiên gặp phải.

“Tôi chỉ là một đứa bé mười hai tuổi, tại sao cần phải ở lại nhà họ Quyền?”

Tay của anh lạnh lẽo lại dịu dàng vuốt ve mặt cô, chạm tới như vậy rất khủng bố. Thân thể của cô căng thẳng, tất cả suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt trở nên trống rỗng. Cô muốn hung hăng gạt tay của anh ra, định trách cứ hành vi này của anh, nhưng kết quả cô chỉ mắt lạnh nhìn anh. Cảm giác này quá kinh khủng, cô trừ mắt lạnh ra thì những thứ khác không thể làm được.

“Bởi vì em là Lâm Hi, cho nên phải ở lại nhà họ Quyền sống cùng anh.” Quyền Hạo bá đạo tuyên bố.

Có lẽ giọng của anh để cho cô cưc kỳ ghét, tay của cô không chút do dự gạt tay dừng trên mặt cô ra, “Bây giờ tôi muốn rời đi.”

Dứt lời, Lâm Hi vòng qua bên cạnh anh, sải bước đi ra cửa.

Người vật nơi này cũng quá kinh khủng, cô không nên ở lại chỗ này.

“Lâm Hi, em chắc chắn sẽ trở về cầu xin anh đấy, anh bảo đảm.” Giọng của anh chắc chắn như thế, mà cô tiếp tục đi về phía trước.

Bệnh thần kinh! Lâm Hi mắng thầm trong lòng.

Trần Tiêu nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ bé rời đi, trong mắt xuất hiện nghi ngờ. Nhưng anh hao tốn rất nhiều công sức đón được tiểu thư về đây, bây giờ thiếu gia dễ dàng thả cô đi như vậy, sao có thể chứ? Quay đầu nhìn về phía thiếu gia nhà mình đang nhíu chặt chân mày, là anh biết chuyện không đơn giản như vậy.

Bóng dáng nhỏ nhắn biến mất trước tầm mắt anh, anh mấp máy môi, nói: “Trần Tiêu, phái người đi theo cô ấy.”

“Vâng, thiếu gia.”

Lâm Hi chưa từng tới nơi này, dựa theo cảm giác đi ra, đi ra cửa, chạm mặt một chiếc Ferrari màu đỏ chạy tới, dừng lại cách cô vài bước.

Cô dừng bước, thấy một cô gái từ trên xe đi xuống, tóc dài xoăn màu đỏ rượu, vẻ mặt cô gái càng lộ vẻ xinh xắn, d1en d4nl 3q21y d0n trang điểm tinh sảo, dáng vẻ mê người, làm cho người ta có một cảm giác quyến rũ.

Khi đối phương nhìn thấy Lâm Hi, hiển nhiên hơi ngẩn người một chút, trên khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Cô gái đến gần cô, từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt nghi ngờ, “Nhóc, sao em ở trong nhà Quyền thiếu đi ra? Người lớn nhà em đâu?” Nơi này là chỗ Quyền thiếu ở, chỉ có người chức vị cao mới có thể tiến vào nơi này, mà bây giờ một cô bé thoạt nhìn chỉ chừng tám, chín tuổi từ trong cửa lớn đi ra, chuyện này rất kỳ quái rồi. Lúc nào thì, trong vòng tròn trung tâm có nhiều thêm một đứa bé, cô không biết.

Ngước mắt nhìn cô gái, Lâm Hi cảm thấy không giải thích được, “Mắc mớ gì tới chị, không biết vì sao cả.”

Cô gái hiên nhiên hơi giật mình khi bé gái trước mắt trả lời như vậy, chỉ nhìn thẳng vào cô bé, muốn lấy được nhiều tin tức hơn.

Liếc mắt nhìn cô ta, Lâm Hi cứ thế dựa vào cảm giác rời đi.

Nhìn chăm chú vào cô bé chân không rời đi, cô gái này rất khó hiểu.

Tại sao lại có một cô bé đi từ trong nhà Quyền thiếu ra?

Chuyện gì xảy ra?