*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên lễ hội đốt đuốc sẽ không có chuyện ngoài ý muốn này, Uyển Như nói đến sau đó sẽ để cho Tiếu Dương tự mình lo nghĩ, hiện tại trong lòng nàng nghĩ chính là nên ủ rượu ngon thế nào.
Người Lô Lộc thích rượu, làm ra rượu ngon có thể làm quà tặng cao cấp còn có thể dùng cho trao đổi vật chất, hơn nữa, Uyển Như cũng nhìn ra phu quân mình giống như cũng thích, vẹn toàn đôi bên sao lại không làm?
Về phần tuyệt kỹ độc môn chưng cất rượu, kiếp trước Uyển Như bị Trần Ngọc Dung lãng phí, nửa là tránh họa nửa là lấy lui làm tiến trôi qua ở điền trang.
Khi đó nàng còn đang tính toán phải thế nào để dưới tình huống cách xa trong kinh phồn hoa có thể được Tạ Tuấn Dật nhớ đến mình.
Bởi vì người biết rượu ngon, nhà quyền quý còn lấy chuyện truyền lại phương pháp chế rượu cho đời sau thấy đặc biệt vẻ vang, Uyển Như cố gắng dùng vật liệu trong điền trang cộng thêm biết một hai phương thuốc bình thường suy nghĩ có thể nghiên cứu ra Ngọc Dịch Quỳnh Tương hay không.
Ước chừng giày vò một hai năm, rốt cuộc nàng chế ra Ngân Quang Dịch trong suốt sáng long lanh, rượu này nhìn linh động vị rất ngon, có thể để Tạ Tuấn Dật nở mày nở mặt trong quyền quý một trận.
Nhưng Uyển Như lại không vì vậy mà lấy được cơ hội nổi bật, bên ngoài cũng truyền ra rượu này là thê tử của Tạ bát lang làm ra, không liên quan gì đến thϊếp thất họ Thôi bị tước đoạt là nàng cả.
Cho nên, dưới cơn nóng giận nàng lặng lẽ phá hủy Kim Quang Dịch sau khi được cải tiến, không để cho người chiếm tiện nghi. Hôm nay nói đến chưng cất rượu với tam lang, Uyển Như lập tức nghĩ tới đồ uống tuyệt thế cộng thêm nhiều loại dược liệu quý để làm ra, lần này rốt cuộc có cơ hội lấy thân phận vợ cả đường đường chính chính làm ra, có cảm giác trá hình vì mình mà hả giận.
Thậm chí nàng bắt đầu ảo tưởng, khi Tạ Tuấn Dật bị thê thϊếp trong nhà tranh nhau chơi đùa mặt ủ mày ê, rất nhiều rất nhiều tóc bị kéo rụng, tam lang thì cũng đang tổng kết thành tích cuối năm sắp trình công văn, dâng cho kim thượng một bình rượu ngon, sau đó được văn nhân sĩ tử tranh làm thơ hâm mộ, không phải là quan lại quyền quý thì không được.
“Đang cười cái gì?” Tiếu Dương đột nhiên xuất hiện ở phòng bếp, chọc sau lưng Uyển Như cười đùa đặt câu hỏi.
Câu hỏi bất thình lình dọa nàng nhất thời giật mình, rồi sau đó vỗ ngực im lặng nói: “Làm thϊếp sợ muốn chết, lần sau đừng xuất hiện đột ngột như vậy!”
“Không xuất hiện đột ngột thì làm sao có thể nhìn thấy nàng nhìn cái hũ kia cười khúc khích?” Tiếu Dương đưa tay muốn mở nắp được phủ kín kia, đồng thời còn hiếu kỳ nói: “Đang làm gì đấy? Đã mấy ngày không thấy nàng thật sự bắt đầu chưng cất rượu.”
“Làm tương chua, làm rượu mấu chốt là ở chỗ tương, tương không chua không thể chưng cất rượu.” Uyển Như nói xong đánh trên lưng Tiếu Dương một cái, giận cười nói: “Không thể tùy ý mở nắp ra.”
Làm tương chua cần chọn kỹ càng một đấu lúa mì vào mùa nóng, nấu chín thành cháo, bỏ vào trong hũ mỗi ngày đổ nước nóng vào, chờ vị chua đủ nồng sau mới có thể sử dụng lúc chưng cất rượu, mở ra quá nhiều hoặc nhiều hoặc ít có ảnh hưởng.
“À, cái này còn chưa được? Chưa được thì cười cái gì?” Tiếu Dương hỏi lần nữa, lại nói, “Gạo nếp và bột mì mài xong rồi, còn cần làm cái gì nữa?”
“Thϊếp nghĩ nhất định có thể ủ ra rượu ngon nên cười thôi. Kế tiếp thì phải làm men – men Kim Ba.” Uyển Như nhẹ nhàng dẫn Tiếu Dương đi xưởng chế rượu mới vừa xây dựng xong, chỉ điểm tôi tớ phân biệt những vật liệu khác, “Nhục quế, mộc hương, xuyên khung, bạch phụ tử, hắc phụ tử...... loại bỏ vỏ sau đó xay nghiền thành vụn trộn với bột gạo nếp, bột mì, lấy hạnh nhân, rau nghể (vị thuốc đông y), cây hoa bia* đập nát thêm vào nước giếng lấy vào sáng sớm ép nước, trộn đều tất cả với men, rồi sau đó lại dẫm đạp ép chặt làm men phôi.”
(*Hoa bia hay hublông (danh pháp hai phần: Humulus lupulus) là thực vật dạng dây leo trong họ Cannabaceae. Loài này được Carl von Linné miêu tả khoa học đầu tiên năm 1753. Chúng là cây sống lâu năm (30-40 năm), có chiều cao trung bình từ 10–15 m. Hoa houblon có hoa đực và hoa cái riêng cho từng cây. Trong sản xuất bia chỉ sử dụng hoa cái chưa thụ phấn. Theo wikipedia)
Tiếu Dương đứng nghe ở một bên rất là kinh ngạc, không ngờ chưng cất rượu còn có nhiều học vấn thế này, vốn tưởng rằng làm xong men rượu là có thể lập tức bắt đầu chưng cất rượu, đang suy nghĩ lương thực trong đất còn chưa có lớn vật liệu không đủ dùng, kết quả Uyển Như lại nói men phôi còn cần chia làm bao gồm các khối nhỏ bỏ trong lá cây thơm ngát, treo nơi thông gió, hai tháng sau mới có thể sử dụng.
Dùng cái này, đợi đến cuối tháng Bảy đầu tháng Tám vào mùa thu hoạch lớn sau đó chưng cất rượu vừa vặn thích hợp, trước mặt quá trình chưng cất rượu này trừ phân lượng hương liệu ra đều là cách làm thông thường, không cần giữ bí mật, mấu chốt chân chính nhất là những bước ở phía sau.
“Phải trải qua thời gian lâu như vậy......” Trên mặt Tiếu Dương đầy những vạch đen rồi, rù rì nói: “Ta nhớ rõ hình như trước kia đã xem tiểu thuyết gì đó, chỉ mấy ngày thời gian nhân vật chính đã ủ ra rượu.”
“Tiểu thuyết? Đây là chỉ thoại bản sao? Lại còn nói đến chưng cất rượu? Có lẽ chỉ là ủ gạo nếp hoặc rượu nếp bị hỏng thành gạo rượu? Tuy nó có mùi rượu nhưng lại khác rượu chân chính rất lớn.” Đầu tiên là vẻ mặt Uyển Như mê man rồi sau đó bừng tỉnh hiểu ra.
Tiếu Dương lập tức bày ra vẻ thèm thuồng đề nghị: “Ưmh, không sai, nói đến rượu gạo. Ngày hôm nay đang nóng vừa lúc làm nó ướp lạnh giải nhiệt, thời gian ba năm ngày là có thể lấy ra một vạc, hay chúng ta uống rượu cất bánh trôi? Rượu gạo và trứng chần nước sôi cũng được.”
“Được.” Uyển Như cười, ngay sau đó lúc chọn gạo nếp dùng làm men rượu đã ủ một hũ rượu gạo.
Không tới hai ngày, nàng tự tay xoa nhẹ bột gạo nếp nặn ra từng viên rượu gạo nhỏ, trứng hoa nấu chín, lại dùng nước suối ướp lạnh tốt, rải lên quả xuân Cẩu Kỷ mới (vị thuốc Đông y), dùng chén sứ thanh hoa múc cho Tiếu Dương.
Quả Cẩu Kỷ đỏ tươi làm nổi bật viên gạo mềm trắng non, hai lòng trứng màu vàng nhộn nhạo trong chén sứ thanh hoa, nhìn vô cùng ngon miệng.
“Ưmh, ngon.” Tiếu Dương thưởng thức bánh trôi rượu cất trong ngọt lại có chứa thuần mùi rượu, lại múc một muỗng nước canh trứng gà rượu gạo cười hỏi: “Dường như nhớ nàng nói chế men phôi gọi là men Kim Ba, vậy, ủ ra rượu tên là gì? Rượu Kim Ba? Giống như màu vàng?”
“Rượu Kim Ba quá tục, gọi ‘Kim Ba Ngọc Lộ’, nếu không xảy ra ngoài ý muốn mà nói, phải làm ra màu vàng óng ánh, lúc rót từ trong bình rượu ra tựa như hồ dưới trời chiều, có màu vàng kim chói mắt sóng nước trong veo.” Trong giọng điệu của Uyển Như mang theo một loại lòng tin tràn đầy và vô cùng chờ mong, lần này nàng chỉ là y dạng họa hồ lô (*đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ) không phí sức chút nào, khả năng thành công rất lớn.
Kim Ba Ngọc Lộ? Tiếu Dương nuốt một miệng lớn bánh trôi, hàm hồ nói: “Không tệ, thật dễ nghe, giống câu thơ -- kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số*. Ưmh, có thể làm thành thơ quảng cáo.” (*Là 2 câu cuối trong Thước Kiều Tiên – Tần Quán).
“Kim phong ngọc lộ? Nói đến Thu Phong và Sương Lộ gặp lại sao?” Nghe câu thơ hoàn toàn không quen thuộc Uyển Như ngẩn người, cảm thấy ý cảnh rất đẹp, suy đoán nó từ đâu tới hoặc điển cố nào, lại đột nhiên cười: “Quảng cáo, quảng mà cáo? Nghe không tệ đấy.” (ý nói công bố rộng rãi khắp nơi)
“Tốt!” Tiếu Dương đột nhiên vỗ một chưởng dương dương hả hê nói: “Vậy thì định như vậy, ta sai người tuyên truyền đi ra ngoài -- rừng sâu núi thẳm này quá bế tắc, tin tức lui tới vô cùng bất tiện, truyền lời ra ngoài trước chờ người bên ngoài đều mõi mắt bắt đầu mong đợi, rượu của nàng vừa đúng ủ ra.”
“Gấp cái gì, năm nay cất sang năm uống mới hoàn toàn ngon, cái gọi là ủ lâu, tối thiểu phải ủ trên mười năm hai mươi năm.” Uyển Như vừa nghe hắn nói như vậy, không khỏi lắc đầu mà cười.
“Muốn nếm tay nghề chưng cất rượu của nàng-- có thể nào không vội? Năm nay ta sẽ phải uống, nàng dám không cho?” Tiếu Dương vừa nói vừa cười xấu xa, nắm cả hông của Uyển Như bắt đầu vuốt ve, “Không quấy chết nàng sao.”
“Ai nha, thϊếp cho, thϊếp cho! Chờ cất tốt rồi mở hũ đầu tiên sẽ cho chàng! Rất nhột, ha ha!” Uyển Như lắc mông tránh xin tha, làm ầm ĩ một lát mới thở hổn hển trốn đi.
“Được rồi, trong bụng đã đủ nên lên đường đi tham gia lễ hội đốt đuốc của bộ lạc Lô Lộc rồi, nương tử vi phu phục vụ nàng thay y phục được không?” Tiếu Dương nhìn Uyển Như bởi vì thở gấp mà sắc mặt đỏ thắm, cùng với trong mắt chứa nước bộ dạng thẹn thùng e lệ, không khỏi động tâm.
“Tóc đều rơi ra rồi, đương nhiên muốn sửa sang lại.” Uyển Như nhìn gương đồng sờ sờ búi tóc, bĩu môi mắng mấy câu.
Thấy trượng phu ngồi chồm hỗm phía sau còn tưởng rằng hắn thật sự muốn chải đầu cho mình, ở trong kính cười với hắn trở tay đưa lược qua, Tiếu Dương lại không nhận, ôm Uyển Như vào trong ngực, cách trường sam đỏ thẫm cợt nhã hôn cổ thê tử.
Trong môi hắn mang theo hương vị ngọt ngào của mùi rượu gạo, giống như đang thưởng thức món ăn quý và lạ, bao hàm nhiệt tình từng chút từng chút mυ'ŧ vào, từ từ xâm nhập vào giữa Tuyết Phong mềm mại của nàng.
Uyển Như tươi cười nghiêng người nghiêng đầu ôm bờ vai của hắn, đáp lại phần “yêu cầu” này, giống như lúc uống bát rượu cất bánh trôi không chỉ có thời tiết không hạ xuống, còn khiến cho thân thể nàng từ trong tới bên ngoài đều nóng ran hơn, không tự chủ được nghênh hợp đòi lấy của trượng phu
......
Không lâu lắm đã ngang dọc trên giường hẹp, kí©ɧ ŧìиɧ bắn ra bốn phía, hai người động tình đánh nhau kịch liệt một trận cho đến khi Trịnh Cung Lượng phái người hỏi thăm thời gian lên đường thì mới không thể không mây tan mưa tạnh.
Mắt thấy sắc trời dần tối, Uyển Như vội vàng rửa mặt qua loa trang điểm ăn mặc lại lần nữa, đổi một thân y phục nhẹ nhàng linh hoạt dễ dàng cho hoạt động, lúc này mới cùng tam lang đi ra cửa.
Bởi vì quan hệ giữa Tiếu Dương và Tư Mạc Lô Lộc của huyện Bạch Thủy Hà rất hòa hợp, không hề e ngại xảy ra ngoài chuyện ý muốn ở địa giới bọn họ, vì vậy lần này bọn họ đi bộ lạc làm khách trừ Trịnh Cung Lượng ra còn có Triệu Thụy Liên, Ôn thất lang và Liễu Y Y đi theo.
Một đoàn người chậm rãi đi tới cầu treo bên Bạch Thủy Hà, trên đường đi vừa vặn đi qua một mảng lớn ruộng cây cao lương, bông màu đỏ đen của cây cao lương nằm ở trên thân cây, chỉ một bó đã lớn đến giống như cây chổi.
Đây chính là sắp chín cũng là nguyên liệu chủ yếu chưng cất rượu, sức sống sung mãn như thế, một tháng sau nhất định sẽ là mùa thu hoạch lớn -- Uyển Như nhìn trong mắt, ngọt ở trong lòng, chỉ cảm thấy gió mát của đồng ruộng cũng mang tới không khí vui vẻ nồng đậm.
Đến thôn trại Lô Lộc nàng càng cảm thấy nơi nơi vui vẻ, dọc đường trên cây treo đầy lụa đỏ và cây đuốc nhỏ, nam nữ bất kể lớn nhỏ trên mặt đều nở nụ cười ăn mặc lộng lẫy, xung quanh còn tràn ngập mùi thơm dê bò đun nấu và từng can vị rượu thuần tuý trước cửa sau nhà.
Trên đất trống thôn trại cũng có mấy chục đống lửa hừng hực, Tư Mạc đảm đương chức vụ Tất Ma đứng ở nơi tế đàn thật cao đọc kinh tế lửa, mọi người nhận lấy cây đuốc từ trong tay ông theo thứ tự truyền lại, cao giọng ca tụng cầu xin Hỏa Thần chúc phúc.
Nam nữ Lô Lộc tốp năm tốp ba nhảy vây quanh đống lửa, có giơ cây đuốc bước chậm quanh trại và trong rừng núi, xung quanh đều là tiếng nói tiếng cười, mọi người lấy tiếng hát nhảy cầu nguyện thôn trại ngũ cốc phong phú, mọi chuyện như ý.
Lúc bóng đêm dần dần dày, trăng rằm đọng ở đầu ngọn cây, ánh lửa mặt đất cũng đã từng chùm tụ tập giống như sáng như ban ngày, màu da cam ấm áp này, như ánh sáng lung linh rất là hùng vĩ.
“Thật là, trường hợp chấn nhϊếp lòng người
......” Uyển Như ở bên cạnh Tiếu Dương nỉ non nói nhỏ, lại chợt đưa ngón tay chỉ dãy núi đối diện hỏi: “Bộ lạc Ô Man đều phải trải qua lễ hội đốt đuốc đúng không? Chàng xem, ánh lửa bên kia cũng rất sáng ngời!”
Tiếu Dương thuận theo phương hướng tay nàng chỉ nhìn sang, nhất thời lấy làm kinh hãi: cái này mà gọi là sáng ngời? Rõ ràng là ánh lửa ngút trời! Rốt cuộc là trong lễ hội đốt đuốc vô tình đốt rừng núi, hay có người ngoài ý muốn đang phóng hỏa đốt rừng?
Hắn ngắm nhìn bốn phía, lại phát hiện người xung quanh không có ai cảm thấy tình hình đỉnh núi kia không đúng, đều cho rằng là trường hợp náo nhiệt ăn mừng bình thường, không chút nào cho là mảng lớn ánh lửa khói dày đặc kia là một loại tình trạng không bình thường.
Cảm giác mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh cũng không dễ chịu, Tiếu Dương lại quan sát chốc lát vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, ngay lập tức đưa Uyển Như cho đường cữu bên người chăm sóc, mình thì tính toán rút người rời đi.
“Sao vậy?” Trịnh Cung Lượng cau mày vẻ mặt nghi hoặc.Hoa bia