Đường đến Thanh Vũ Diện quả nhiên là khó khăn hiểm trở, đường xa vạn dặm, đi chưa được nửa quãng đường, không biết là ta đã gặp bao nhiêu loài yêu quái thú dữ. Đằng vân nhiều ngày, không thể không cảm thấy mệt mỏi, những lúc mệt mỏi ta phải hạ xuống mà đi bộ, dĩ nhiên không dám lãng phí bất kì giây phút nào để nghỉ ngơi. Cứ đi mãi đi mãi như vậy, yêu ma quỷ quái thể loại nào cũng có, kì thực, đối đầu với chúng không có gì là khó, chỉ là số lượng nhiều, đa chủng loại, khiến ta vô cùng mệt mỏi.
Đã bảy ngày qua đi, ta vẫn chưa tìm thấy áng tường vân ngũ sắc, thác nước màu xanh chạy xuống mặt hồ màu đỏ nào. Cây trâm đó tan đi thành những mảng ánh sáng dịu nhẹ, ta bất lực nhìn nó, rồi lại nhìn mây mù phía xa trùng khơi, lòng chênh vênh chuếnh choáng.
Lại tiếp tục đi về phía mặt trời lặn, núi ở sau lưng sông chắn trước mặt, càng đi càng hoang vắng, càng đi càng hiểm trở, nhiều lúc nhìn về phía trước chỉ thấy mây mù, ta không khỏi thất vọng bất an, không biết rằng bản thân đi có đúng đường hay không, bao giờ thì tới nơi. Nhưng nghĩ đến Thiên Ẩn, ta lại không ngừng hối thúc bản thân phải đi nhanh hơn nữa, có thể sớm ngày nào được nhìn thấy chàng tỉnh giấc thì hay ngày đó. Có lúc đang đằng vân, đột nhiên toàn thân co rút, lực biến mất, ta rơi xuống cánh rừng rậm rạp, bị gai nhọn đâm, cành lá cào xước da thịt, gãy chân, đau muốn khóc. Nhưng ta vẫn cắn răng chịu đựng, tối hôm đó trời mưa giông gió rít, chớp rạch trên nền trời những đường sáng vằn vện.
Trong hàng động tối om, tiếng sấm chớp giật đì đùng trên nền trời, toàn thân ê ẩm mỏi mệt, ta đột nhiên nhớ đến câu nói của Thiên Ẩn:
“ Ta đau lòng, Tử Bạch”.
Lúc chàng nói câu đó, ta không mấy để tâm, bây giờ muốn một lần nữa nghe lại, lại chẳng thể nữa rồi. Ta còn nhớ khi đó ta bị Yêu Kỳ quất cho một roi, người tuy nhuốm máu, nhưng đối với ta vết thương ấy chẳng nhằm nhò gì, nhưng đối với Thiên Ẩn lại là một việc rất lớn, chàng còn vì nó mà nổi giận với ta. Buổi tối ngày hôm đó hiện lên trong đầu, rõ nét mà lại xa xăm, hắn băng bó vết thương cho ta, ta ngồi im lặng nhìn cánh cửa suy tính một chuyện khác, tuy mỗi người một suy nghĩ nhưng không gian lại vô cùng ấm áp, giống như trước đây khi còn ở trên đỉnh Bạch Sơn, ta biếng nhác nằm trên ghế đọc sách, Thiên Ẩn ngồi trên bàn nắn nót viết từng chữ một, thi thoảng lại ngẩng đầu hỏi ta xem chữ này viết như vậy có đúng không, ta cũng ậm ừ đáp cho có, chứ cũng chẳng biết Tiểu Vũ viết chữ gì. Nghĩ lại sao lúc đó ta thật vô tâm, còn Thiên Ẩn không vì sự vô tâm ấy mà chán ghét ta, đối với ta, hắn đã vô cùng kiên nhẫn.
Ngồi trong sơn động tăm tối nhớ lại những chuyện trước đây, vừa cảm thấy được an ủi, lại vừa cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt là thông lệ để diễn tả những cảm xúc đó, nếu như vậy tại sao ta không một lần khóc thỏa thuê không đắn đo nghĩ suy gì. Quả thực hôm đó ta đã khóc rất nhiều, sau đó vì quá mệt mà ngủ thϊếp đi mất. Sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường.
Và điều mà ta lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy đến, đó chính là đi nhầm đường, phải tận ba bốn ngày hôm sau, khi đang đằng vân thì đột nhiên ta gặp một vị tinh quân râu tóc bạc phơ, ta không quen biết lão già ấy, nhưng nhìn biểu hiện của lão có vẻ như là đã biết và quen thân với ta từ trước đó. Ta liền bị ông ta giữ lại hỏi chuyện vài câu, lão nói trước đây có qua lại với sư phụ ta vài lần, nhìn thấy ta khi đó vẫn còn nhỏ, dĩ nhiên không thể nhận ra lão cũng chẳng có gì là lạ cả, bởi vậy cũng không lấy việc ta ngây ngốc nhìn lão hỏi lão là tên điên nào nhảy từ đầu ra mà tính toán buồn phiền. Vị tiên quân này hỏi ta muốn đến Thanh Vũ Diện phải không, còn chưa để ta kịp ngạc nhiên hỏi tại sao ông biết, thì lão ta đã phán cho ta một câu xanh rờn, rằng ta đi sai hướng rồi, sau đó tốt bụng chỉ đường cho ta. Ta liền phải quay lại đường cũ tiếp tục đi. Mặc dù trong lòng có chút bực bội ức chế về việc đi sai đường, cộng thêm việc mất thời gian đứng lại để nói mấy câu nói vô thưởng vô phạt cũng với lão già Hoành Thiên Đại lão quân gì đó, nhưng cũng may gặp đúng người đúng lúc, nếu không ta cứ không biết mà đi mãi về hướng này như vậy, thì bao giờ mới tới nơi.
Hoành Thiên Đại lão tiên còn tốt bụng chỉ cho ta một cách phân biệt phương hướng mà không phải ai cũng biết, đó là quan sát những vì tinh tú trên bầu trời, sẽ luôn có một ngôi sao không bao giờ biến mất, ngự trị trên bầu trời phía tây, rất nhỏ, và cũng không quá sáng, bởi vậy không phải ai cũng có thể nhận ra, nhưng nếu lấy ngôi sao đó làm đích, thì kiểu gì cũng tới được Thanh Vũ Diện.
Lúc đi qua một thung lũng nọ, ta bị một tên đại ma đầu bắt về làm vợ. Thật xui xẻo khi đó tầng linh lực của ta bị hạ xuống mức thấp nhất, thế nên mới bị hắn bỏ thuốc, khiến thân thể không thể cử động. Tên ma đầu này ham mê nữ sắc, chuyên mò vào các ngôi làng khác để bắt những cô nương xinh đẹp về làm vợ. Ta hôm đó vừa hay bị ngã xuống từ đám tường vân nọ, lại tiếp tục đi bộ, không hiểu xui xẻo thế nào mà gặp phải tên điên đó, hắn liền bắt ta về, sau đó nhốt ta lại. Hai ngày sau chuẩn bị lễ thành hôn. Lúc đó ta tức giận tới nỗi suýt chút nữa thì thổ huyết, muốn trốn đi không được, kháng cự không xong. Đến ngày thứ hai, hắn để cho một tiểu quỷ cũng được cho là lợi hại nhất ở đó canh trừng ta, bởi vì tin vào việc tân lang tân nương trước khi cử hành hôn lễ mà gặp nhau là điều không lành.
Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, trang điểm đẹp đẽ, mặc giá y đủ cả rồi, chúng đưa ta vào một căn phòng giăng đèn kết hoa vô cùng rực rỡ, bắt ta ngồi đó chờ đợi. Thì đột nhiên có một cô nương không hiểu là từ đâu biến ra, giúp ta chạy thoát. Tên ma đầu kia biết tin rất tức giận, liền đem theo truy bình lùng sục ta khắp nơi. Vị cô nương kia đưa cho ta thuốc giải, ta bấy giờ có thể cử động, liền quạt cho mấy tên kia một quạt khiến chúng bị văng xa mấy trượng, cảm thấy vô cùng hả lòng hả dạ.
Mấy hôm trước được chúng đối xử không đến nỗi tệ, có thời gian nghỉ ngơi, một quạt này phất ra cũng vô cùng khí thế. Ta thoát khỏi tên ma đầu đó, lúc quay sang định hỏi danh tánh của vị cô nương kia thì lại chẳng thấy nàng ta đâu. Điều này quả thực vô cùng kì lạ, khiến ta không khỏi hoài nghi, liệu cô ta, có phải là… ma…
Sau nửa tháng vất vả chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy mấy tầng mây ngũ sắc, thiên sơn diệu cảnh nơi Thanh Vũ Diện. Đều khó khăn trước mắt, đó chính là nẻn vào bên trong, làm cách nào để qua mắt hai con linh thú đó, lấy được hoa thần một cách dễ dàng nhất.
Sau khi đã suy tính trước sau thật kĩ lưỡng, ta nắm chặt nắm tay, bước qua dòng thác nước ấy, mở ra trước mắt là một đại môn sừng sững, mây khói cung quanh. Tay hóa Phong Âm chiết phiến thành một thanh kiếm, niệm quyết ẩn thân, ta lao về phía trước, vừa nhảy qua đại môn sừng sững uy nghi đó, ẩn thân thuật của ta đã bị vô hiệu hóa. Nơi ấn đặt Hoa Thảo Ngôn Viết Băng chỉ có duy nhất Tam Chân đại thánh được bước vào, bởi thế, dù là ai xông tới, hai con linh thú ấy đều sẽ không phân biệt chính tà mà nhảy tới tiêu diệt. Hai con thần thú thủ hộ nhất tề lao về phía ta, một là thần điểu đầu sư tử, một là thân quy vuốt rồng, hai con vật to lớn hơn ta gấp mười lần, khí thế hùng hồn, ra tay hiểm độc khiến ta không thể không dồn toàn bộ sức lực của mình ra mà tránh chiêu phản đòn. Ta nghĩ, để tiêu diệt cùng một lúc hai con thần thú này là việc không thể nào, hiện tại chỉ còn cách đánh lạc hướng bọn chúng, rồi nhanh chóng lấy được hoa thần, sau đó rời khỏi nơi này, may ra mới có hi vọng quay trở lại. Lửa Nam Điêu phun ra còn mãnh liệt hơn cả tam muội chân hỏa, mấy lần bị ngọn lửa ấy liếʍ qua, cả người ta đau rát khôn cùng, dây thần kinh căng ra như sắp đứt, không những vậy con thần thú này còn có thể thôi miên người khác, nhưng cũng may ta đã không còn có thể nhìn thấy được gì, nếu không, việc nguyên thần bị con thần thú này đánh cho tan tác, cũng chăng phải là việc khó đoán gì.
Tay ta vung kiếm loạn xạ, đánh hoàn toàn theo bản năng, dồn toàn bộ sức lực chỉ mong có thể khiến hai con thần thú này di chuyển chậm chạp hơn một chút. Nhưng chặn chiêu phía này, đằng sau lại có một đòn phủ đầu đánh tới, lúc đó, vì mải tránh né mấy lưỡi lửa của Nam Điểu để không bị nó liếʍ qua, phía sau dội tới một cơn đau dữ dội, ta bị móng vuốt của Đông Chuy chộp lên lưng, miệng phun ra một ngụm máu. Lòng ta trùng xuống, đầu óc bắt đầu không mẫn tiệp.
Ta tự cảm thấy bản thân chẳng còn chống cự được bao lâu liền quyết định không lãng phí thời gian nữa. Bắn thanh kiếm trong tay lao thẳng về phía Nam Điểu, ta lại một lần nữa bị Đông Chuy cắn vào bả vai, cảm thấy tất thẩy lục phủ ngũ tạng như đảo lộn.
Điều quan trọng bây giờ, đó chính là ta không biết chính xác Hoa Thảo Ngôn Viết Băng nằm ở đâu, điều này cũng là một trở ngại rất lớn. Phía sau hai con thần thú đang điên cuồng lao tới, ta cảm nhận được pháp lực liên hồi đánh lên người, thân thể chấn động dữ dội, đầu óc của ta trở nên mông lung, cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, nhưng ta không cho phép bản thân mình bỏ cuộc, vì Thiên Ẩn, ta nhất định phải sống sót.
Đâu phải chưa bao giờ bị đánh cho không thể kháng cự, tất thẩy nỗi đau đó, so với việc mất đi Thiên Ẩn, có là bao. Nghĩ đến hắn, ta lại cảm thấy bản thân phấn chấn hơn một chút, cảm thấy vô số vết thương trên người bớt đau hơn. Vì Thiên Ẩn, ta chết cũng không hối hận.
Toàn thân huyết nhục, mệt mỏi rã rời, đầu óc mông lung. Hai con thần thú này vô cùng nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn, pháp lực liên tục đánh lên người, bản thân thụ thương khá nghiêm trọng, chẳng bao lâu hai con thần thú ấy đã đuổi kịp. Trong khoảng khắc cả hai con thần thú đó cùng một lúc lao về phía ta, con há miệng, con giương vuốt, ta chỉ thấy trước mắt trắng xóa một mảng, còn nghĩ bản thân đã chết rồi, thế là hết, Thiên Ẩn, ta đã không thể lấy được hoa thần, không thể khiến chàng tái sinh, nhưng không sao, ta nghĩ, ta chết đi rồi cũng tốt, như vậy thì có thể ở cùng với thế giới với Thiên Ẩn, ở bên cạnh chàng.
Môi bất giác cong cong lên, mỉn cười mãn nguyện. Cả thân người ta đập mạnh xuống, vết thương bị động lại càng đau hơn, lúc đó ta mới biết bản thân mình vẫn chưa chết, vô cùng ngạc nhiên, sau lại nhìn thấy hai con thần thú không hiểu vì lí do gì lại phủ phục trước mặt, lại càng kinh ngạc hơn. Thứ ánh sáng màu trắng chói lòa ấy, hóa ra lại là chính bản thân ta tỏa ra.
Ta cũng không hiểu đó là thứ gì, đúng rồi, trước đây khi chạy trốn khỏi Huyết Vương, suýt chút nữa thì bị hắn bắt trở lại, lúc đó ta đang bị mất đi pháp lực, trong thân thể cũng phát ra luồng hào quang chói lòa tinh sạch giống như vậy. Lần đó như vậy, lần này cũng thế, ta không thể nào lí giải nổi tại sao, nhìn hai con thần thú quy phục vô cùng ngoan ngoãn ngay trước mắt, không hề có ý gì là muốn tiếp tục đánh chiếm tranh đoạt, ta ngây người được vài giây, sau đó liền nhớ tới nhiệm vụ quan trọng của bản thân không thể bỏ nỡ, đó chính là lấy được hoa thần. Ta ngự phong đi tìm, hai con thần thú cũng không có ý định đuổi theo, ta quay đầu nhìn lại thấy chúng chậm rãi trở về vị trí cũ, biến lại thành hai pho tượng to lớn bất động.