Sau khi tan tiệc, Minh Nguyệt đỡ đế vương như say mà vào Tẩm Tâm cung, dù Kim loan điện cách Tẩm Tâm cung không
xa lại có long liễn đưa nhưng Ngự Hạo Hiên thân cao bẩy thước kia lại
chỉ dựa vào Minh Nguyệt khiến nàng rất vất vả. Hơn nữa, bất luận Tần
công công, ngự tiền thị nữ hay Tiêu Đồng bước lên giúp thì đế vương lại
không muốn chạm vào bọn họ, vẫy lui.
Đại điện Tẩm Tâm cung, Tần công công và Tiêu Đồng theo sau, thấy đế vương loạng choạng không thể không tiến lên lo lắng nói:
- Hoàng thượng, chiêu dung nương nương có hoàng tự không thể chịu mệt mỏi, để nô tài đỡ người đi.
Nhưng Ngự Hạo Hiên lại chỉ nhìn Minh Nguyệt, như cố ý đem sức nặng của mình dựa vào nàng, cười cười nhỏ giọng gọi:
- Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cố hết sức nâng Ngự Hạo Hiên, nhíu mày không đáp mà tiếp tục đi về phía trước, nhưng đế vương càng cố ý bước chậm lại, tựa hồ như Minh Nguyệt phải trả lời thì mới đi tiếp.
Minh Nguyệt bất đắc dĩ, nhìn đôi mắt thâm u của đế vương, mím môi nhẹ giọng đáp:
- Hoàng thượng, nô tỳ đây
Ngự Hạo Hiên vừa nghe Minh Nguyệt trả lời thì nhẹ cười rồi để Tần công công đỡ đi nhanh về phía trước, nhìn thân
mình mạnh mẽ kia chẳng có chút nào như say cả.
Tiêu Đồng thấy đế vương được Tần công
công đỡ đi vội kéo váy bước lên đỡ thân mình mệt mỏi của Minh Nguyệt,
mang theo vài phần lo lắng nói:
- Tiểu thư có mệt không?
Khi nãy nàng đến trước Kim Loan điện muốn xem yến hội đã tan chưa không không nghĩ lại thấy đế vương lắc lư dựa
vào tiểu thư đi ra khỏi điện khiến nàng hoảng sợ vội tiến lên nâng.
Không ngờ, đế vương không lưu tình đẩy ra, còn không nhìn nàng một lần.
Minh Nguyệt hơi hơi lắc đầu, lại thở dài một tiếng, nói:
- Ta vẫn ổn nhưng thật sự là hơi mệt
Nói xong nhìn đế vương đi vào Trường sinh điện, hơi không muốn vào theo, vì thế day day trán nói nhỏ:
- Đưa ta về Hàn Nguyệt cung đi.
Đêm nay Hoàng thượng uống say, sợ sẽ chẳng để nàng ngủ yên, nhưng nàng thực sự rất mệt mỏi.
Tiêu Đồng ngẩn người như không biết nên trả lời ra sau, lúc sau, nhíu mày, khó xử nói:
- Tiểu thư, chuyện này… sợ là
không được, mấy hôm trước Hoàng thượng đã hạ lệnh, vì bảo vệ sự an toàn
của tiểu thư và hoàng tự, tiểu thư phải ở cùng Hoàng thượng cho đến khi
hoàng tự bình an sinh ra mới được
Có lẽ là Hoàng thượng sợ, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba năm trước đây, Hoàng Thượng đã là một phụ thân.
Đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt hơi đồng, thần sắc có chút bất đắc dĩ, rồi sau đó cũng không nói thêm nữa đi về
phía Trường sinh điện.
Tiêu Đồng bước theo sau, ánh mắt nhìn
bóng dáng Minh Nguyệt, trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói. Tựa như tiểu thư đang dần dần thay đổi, không còn khúm núm như trước mà có vài phần
phong thái khi xưa, nhưng… Tiêu Đồng chớp hạ mi, không khỏi lo lắng. Đây là phúc hay là họa.
Vừa bước vào Trường sinh điện, đã ngửi
thấy mùi rượu, Minh Nguyệt không khỏi cầm khăn che mũi, sau đó nhìn đế
vương nằm trên giường, than nhẹ một tiếng nhìn Tần công công đang bận
rộn cởϊ áσ cho đế vương, nói nhỏ:
- Hoàng Thượng đã nghỉ?
- Minh Nguyệt sao không hỏi trẫm?
Tần công công ngẩng đầu chưa kịp đáp thì
đã nghe Ngự Hạo Hiên nhắm mắt nói, sau đó, hắn chậm rãi mở mắt, không
nhìn Minh Nguyệt. Khuôn mặt tuấn mỹ không có lấy một tia biểu tình, như
đang chờ đợi Minh Nguyệt trả lời.
Minh Nguyệt nhìn thần sắc Ngự Hạo Hiên,
nhưng không thể đoán được suy nghĩ của hắn. Nàng nhu thuận bước lên, nhẹ phất cừu bào, ngồi ở mép giường nhìn thần sắc đế vương, nhẹ cười, ôn
nhu nói:
- Nô tì tưởng rằng Hoàng Thượng đã đi ngủ
- Minh Nguyệt nghĩ trẫm một mình có thể ngủ sao?
Giật mình, ý cười trên mặt Minh Nguyệt
hơi cứng ngắc lại không hiểu vì sao đế vương nói thế. Vừa định hỏi đã
thấy đế vương lại nhắm mắt lại, cầm tay nàng nói:
- Không còn sớm nữa, Minh Nguyệt cũng nghỉ đi.
Tần công công cúi người, hơi mất tự nhiên cúi đầu nhưng lại liếc nhìn Minh Nguyệt một cái, cầm phất trần lui về
phía sau, giật lùi đi về cửa điện rồi xoay người rời đi
Minh Nguyệt nhìn Tần công công rời đi hơi nghi hoặc nhíu mày, trong lòng dâng lên sự khó hiểu. Lúc sau, nàng nhìn khuôn mặt như ngủ say của đế vương nói nhỏ:
- Trước kia nô tỳ… thật sự khiến Hoàng thượng phiền lòng sao?
Vì sao khi hắn nói câu đó ngay cả Tần
công công cũng lộ ra thần sắc như thế, trước khi mất trí nhớ, nàng đã
làm những chuyện khiến phu quân mình phiền lòng sao?
Ngự Hạo Hiên hơi nhíu mày kiếm nhưng
không mở mắt, tay nắm Minh Nguyệt lại tăng thêm sức lựng khiến Minh
Nguyệt căng thẳng trong lòng, hai mắt chăm chú nhìn dung nhan tuấn mỹ
của đế vương. Lúc sau lại nghe đế vương nói:
- Nếu Minh Nguyệt khôi phục trí nhớ, muốn như thế trẫm cũng không sao.
Nói xong, chậm rãi mở mắt ra, kéo Minh Nguyệt vào lòng, yêu thương nhìn vẻ mặt mơ hồ của nàng, cúi đầu cọ trán nàng.
Mím môi, trong lòng Minh Nguyệt hơi co rút, nàng để tay trước ngực đế vương, không tự nhiên nói nhỏ:
- Hoàng Thượng, chẳng lẽ nô tì trước kia thật sự…
Còn chưa nói xong, môi nàng đã bị ngón
tay Ngự Hạo Hiên ngăn lại, sau đó hắn cúi đầu hôn nàng, nhắm mắt lại,
tựa cằm lên trán nàng, khàn khàn nói:
- Là trẫm mới bắt đầu yêu, không biết làm thế nào để nắm giữ khiến Minh Nguyệt sợ hãi, là lỗi của trẫm.
Mới bắt đầu yêu? Minh Nguyệt giật mình,
trong lòng như bị va chạm đau đớn. Nàng có chút không dám tin ngẩng đầu
nhìn đế vương, nhưng Ngự Hạo Hiên lại ôm chặt lấy nàng, bàn tay to nhẹ
vỗ tóc nàng, vỗ vỗ lưng nàng, dỗ nàng ngủ.
Phu như thế, phụ phục hà cầu... khi
nhắm mắt lại, Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới câu nói này, môi hồng nổi
lên ý cười thỏa mãn, Tần Minh Nguyệt, có phu quân như thế, ngươi là
người may mắn như thế nào.
...
Bóng đêm mông lung, gió lạnh bức người
Trong Tử Diệp đình sau Ngự hoa viên, một
bóng dáng màu đen ngạo nghễ đứng đó, dưới ánh trăng thanh u, xung quanh
tiêu điều yên tĩnh, hết sức lạnh lùng.
Con đường nhỏ rải đá cuội, một bóng dáng
yểu điệu hoa lệ bước nhanh tới, ánh trăng xuyên qua nhánh cây khô héo,
chiếu lên trâm cài của nữ tử.
- Biểu ca
Nữ tử nũng nình gọi, mang theo vài phần
vui sướиɠ bước lên thềm đá, đi tới cạnh nam tử, ngẩng đầu nhìn tuấn dung của hắn, nhỏ giọng nói:
- Biểu ca đêm khuya triệu kiến Khuynh Thành, có phải có việc gấp cần thương lượng?
Thân mình nam tử không động, chỉ ngóng
nhìn ánh trăng trên trời cao, ánh mắt lạnh lùng định thần lại rồi lạnh
lùng nhìn nữ tử, tay áo dài thêu rồng phất lên, trầm thấp nói:
- Ngươi vào cung nửa năm có thừa, đến nay chưa thị tẩm, vì sao mấy ngày trước mới truyền thư.
Sắc mặt Khuynh Thành cứng đờ, có chút sợ hãi cúi đầu, tay giấu trong cầm bào xiết chặt khăn lụa nói:
- Biểu ca, Khuynh Thành cũng chỉ
luôn chờ đợi, huống hồ mấy năm nay, trong hậu cung không phải chỉ riêng
Khuynh Thành không được sủng hạnh, toàn bộ hậu cung còn không được thấy
đế vương.
Đế vương lấy danh nạp phi lấy nàng, ngay cả bài tử cũng không sai ngự phòng chuẩn bị thì sao có thể được sủng hạnh.
Sắc mặt Lãnh Cô Vân càng lạnh lùng, hắn nhìn bóng tối mông lung, môi mỏng lạnh lùng nói:
- Nói như vậy, Tần chiêu dung kia rất có khả năng là Mộ Tuyết khi trước, nếu không, dựa vào sự tự chế của Ngự Hạo Hiên, căn bản sẽ không thể sủng ái một nữ nhân tới tận trời như thế.
Khuynh Thành vội vàng gật đầu, sắc mặt mang theo vài phần khẳng định nói:
- Biểu ca, Khuynh Thành dám cam
đoan, Tần chiêu dung đó chính là Mộ Tuyết. Chẳng qua mấy ngày trước, nha hoàn của Thần Đức Quý phi Âu Dương Hồng Ngọc hận Mộ Tuyết độc chiếm
Hoàng thượng khiến tiểu thư nhà nàng xuất gia mà như phát điên, muốn
biến Mộ Tuyết thành người điên. Nhưng không nghĩ Mộ Tuyết tỉnh lại lại
chỉ mất trí nhớ chứ không điên.
Lãnh Cô Vân nhíu mày kiếm, liếc nhìn Khuynh Thành đầy kích động kia, lạnh nhạt nói:
- Nói tiếp đi…
Khuynh Thành gật đầu nói:
- Mộ Tuyết mới tỉnh lại, tính
tình thay đổi, nghe các cung nữ nói lại, nàng không biết cả Hoàng
thượng, thấy ai cũng sợ, ngay cả ngày Thần Đức Quý phi ra Huyền Vũ môn,
đối mặt với sự nhục nhã của mọi người cũng không dám cãi lại, nhưng… Mấy ngày nay, tính tình như hơi kì quái, tựa như giống tro tàn lại cháy.