Hoài Nguyệt Thiên triều Hiên đế, mùa đông năm thứ mười ba, hai ba tháng chạp, Tử Ngọc quốc và Lãnh Tiêu quốc quốc chủ tới đế đô, Hiên đế sai mười vạn Ngự Lâm quân nghênh đón ở Huyền Vũ
môn, lại thiết yến tiệc tẩy trần trên Kim Loan điện. Dạ yến ngày đó, chỉ duy Quý phi Mộc thị Như Nguyệt cáo bệnh không tới, còn các tần phi
trong hậu cung Hiên đế đều tham dự.
Minh Nguyệt đứng phía sau Kim Loan
điện nhìn Tiêu Đồng đang trang điểm cho mình, hai mắt hơi khẩn trương,
cầm chu đan mím môi đỏ mọng, không khỏi nhẹ giọng nói:
- Tiêu Đồng, hai vị quốc chủ hôm nay tới là người như thế nào?
Tiêu Đồng cẩn thận búi tóc cho Minh Nguyệt rồi cầm lấy những trang sức châu báu Hoàng thượng ban cho gài lên rồi cười nói:
- Lãnh Tiêu quốc và Tử Ngọc
quốc là hai nước lớn nhất trong mười sáu nước Hoài Nguyệt quốc, đó là
hai chư hầu có thế lực mạnh nhất. Nhưng bất kể họ là dạng người gì, đêm
nay tiểu thư ngồi bên cạnh Hoàng thượng không có gì phải lo lắng cả.
Nói xong cầm lấy cây trâm bạch ngọc khắc mẫu đơn cẩn thận gài lên búi tóc Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt chớp hạ mi dài nhưng vẫn
hơi bất an mà gật gật đầu, không hiểu sao nghe được ba chữ Lãnh quốc
chủ, nàng có cảm giác hơi rờn rợn. Mím môi. Minh Nguyệt làm bộ như thoải mái nói:
- Nghe nói hôm nay Quý phi cáo bệnh không tới yến hội?
Tiêu Đồng đang cầm hoa tai trân châu hơi ngưng lại rồi như an ủi nói:
- Đó không liên quan gì tới
tiểu thư, tỷ tỷ của nô tỳ trời sinh kiêu ngạo, cũng từng được Hoàng
thượng sủng ái một năm nên tâm tính không như người thường, dù bị nhập
lãnh cung hơn ba năm vẫn không cách nào mà hết kiêu ngạo.
Giật mình, Minh Nguyệt bỗng dưng ngẩng đầu lại thấy thần sắc bối rồi, chần chừ của Tiêu Đồng, sau đó, Tiêu Đồng lắp bắp nói:
- Nô tỳ, nô tỳ, ý nô tỳ là
Quý phi nương nương từng được Hoàng thượng rất sủng ái khi tiểu thư chưa tiến cung, nhưng khi tiểu thư tiến cung thì Quý phi đã bị nhốt vào lãnh cung hơn ba năm.
Minh Nguyệt nắm chặt khăn lụa trong
tay, bất giác nhíu mi rồi nhớ tới khuôn mặt Quý phi Như Nguyệt kia giống hệt mình cùng với những lời nói của cung phi ngày ấy, nàng bất an nói:
- Tiêu Đồng, tỷ tỷ ngươi…ta và tỷ tỷ ngươi có phải tướng mạo giống một phi tần trước đó của Hoàng thượng.
Ngự Hạo Hiên từng vô cùng sủng ái Quý phi, nay lại đối với nàng như vậy, có phải vì dung mạo của hai nàng
giống với một “cố nhân” nào đó nên…
Sắc mặt Tiêu Đồng hơi tái nhợt, nàng
cầm hoa tai muốn tìm cớ mà cho qua nhưng lại không biết nên nói thế nào, lúc sau, nàng chỉ có thể kiên trì nói:
- Chưa từng từng có, tiểu thư tiến cung thì đã được Hoàng thượng cực sủng, cái này cùng với Quý phi
nương nương hay cố nhân gì đó chẳng liên quan. Hơn nữa, nếu nói đến cố
nhân thì chỉ có thể nói tới Minh Nguyệt Quý phi của Thánh tổ hoàng đế
khai quốc Hoài Nguyệt quốc, cho nên, việc tiểu thư được sủng không phải
vì những điều này.
Thánh tổ Quý phi? Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Minh Nguyệt càng nhíu lại rồi nghi hoặc nói:
- Thánh tổ Quý phi cũng tên là Minh Nguyệt?
Cũng là Minh Nguyệt như nàng sao? Từ khi nàng tỉnh lại (mất trí nhớ dậy), Ngự Hạo Hiên vẫn gọi mình là Minh Nguyệt….
Tiêu Đồng gật đầu nhưng không muốn nhắc tới nhiều, chỉ nói:
- Là trùng hợp đi. Nhưng vị quý phi kia tên thật là Minh Nguyệt còn tiểu thư thì tiểu tự là Minh Nguyệt.
Tiêu Đồng tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Minh Nguyệt mà nói ra.
Minh Nguyệt nhìn mình trong giương,
sự buồn bã trong lòng hơi chuyển biến nhưng lại vẫn bất an như trước
khiến nàng khó chịu ngồi cũng không yên. Vì thế, nàng nhắm mắt, hít sâu
một hơi, rồi sau đó có chút mệt mỏi vịn bàn đứng dậy, mím môi nói:
- Mau trang điểm đi, ta muốn gặp Hoàng thượng.
Tiêu Đồng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó thì lại cao hứng phấn chấn nói:
- Vâng, nô tỳ lập tức chuẩn bị cho tiểu thư.
Nói xong vội đi tới một bên, cầm chiếc váy dài trắng như tuyết đem đến trước mặt Minh Nguyệt, cười nói:
- Tiểu thư, nô tỳ giúp ngài thay quần áo
Minh Nguyệt nhìn xiêm y Tiêu Đồng cầm trong tay không khỏi có chút sợ hãi, nàng nhẹ sờ lên chất vải mềm mại kia, nghi hoặc nói:
- Đây là…
- Đây là Hoàng thượng sai một nhóm tú nữ Giang Nam may riêng cho tiểu thư, là lụa dệt từ giống xuân
tàm (một loại tằm) cực phẩm nên sờ lên cũng không giống tơ lụa bình
thường.
Tiêu Đồng nói rồi rũ váy ra, chỉ thấy xiêm y kia như gió phất nhẹ nhàng, đẹp tới mê hoặc.
Tiêu Đồng thay tẩm bào cho Minh
Nguyệt rồi giúp nàng mặc váy trắng như tuyết đó rồi lại cầm chiếc thắt
lưng đế vương ban cho thắt lên hông Minh Nguyệt, sau đó đeo lên ngọc bội hình phượng, rồi lại phủ lên người Minh Nguyệt một chiếc áo cừu nguyệt
sắc.
- Tiểu thư thật đẹp
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt như thiên tiên xuất trần mà cảm thán, sau đó phúc thân với Minh Nguyệt, cười nói:
- Tiểu thư ngồi chờ, nô tỳ đi mời Hoàng thượng.
Nói xong, không chờ Minh Nguyệt trả lời đã quay người rời đi.
Khuôn mặt Minh Nguyệt đỏ ửng hơi mất
tự nhiên quay người định tìm chỗ trốn nhưng không ngờ vừa mới bước, phía sau lại có một bóng dáng cao lớn ôm lấy nàng rồi nhẹ cười nói:
- Minh Nguyệt của trẫm đẹp quá.
Thân mình cứng đờ, Minh Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn bàn tay to bên hông mình, sắc mặt càng đỏ, hơi nhăn nhó nói:
- Hoàng Thượng Hoàng Thượng đến đây lúc nào, nô tì sao không…
- Trẫm vẫn ở đây
Ngự Hạo Hiên cười nhẹ, rồi sau đó hôn lên tóc nàng, nhẹ nói vào tai nàng:
- Hơn nữa còn thấy Minh Nguyệt ghen.
- Ngươi.
Minh Nguyệt khϊếp sợ mở to hai mắt,
rồi sau đó lại xấu hổ vô cùng, nàng hơi lắc lắc người, nhẹ vuốt lên cánh tay đế vương, mặt đỏ bừng nói:
- Hoảng thượng buông nô tỳ ra, nô tỳ muốn uống nước.
Uống nước? Ngự Hạo Hiên không khỏi bật cười, hắn nhìn Minh Nguyệt đang giãy dụa, hôn lên vành tai nàng rồi cười nhẹ nói:
- Gọi trẫm là Hiên thì trẫm thả nàng.
Minh Nguyệt quẫn vô cùng, mím môi, chật vật gọi một tiếng:
- Hiên.
- Minh Nguyệt ngoan lắm
Ngự Hạo Hiên lại ôm Minh Nguyệt chặt hơn như trêu chọc, thổi thổi vào tai nàng rồi nói:
- Vậy hôn trẫm một cái.
- Ngự Hạo Hiên.
Minh Nguyệt tức giận, không cố kị gì
mà gọi thẳng tục danh đế vương, muốn làm Ngự Hạo Hiên tức giận nhưng
không ngờ hắn không những không tức giận mà lại còn hôn trộm lên má
nàng, sau đó trầm thấp nói:
- Tính tình của Minh Nguyệt càng lúc càng giống trước kia, nhưng trẫm vẫn rất thích.
Được thả ra, Minh Nguyệt không khỏi
đỏ mặt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của đế vương, kéo áo
cừu trên người rồi lui về phía sau mấy bước, muốn tạo ra khoảng cách
nhưng đôi mắt mang theo ý cười lại thâm trầm của Ngự Hạo Hiên vẫn gắt
gao dán chặt vào người nàng, khiến nàng như bị ma rủa không chỗ trốn
chạy
- Ngươi
Minh Nguyệt không còn gì để nói, chỉ
có thể phun ra chữ này mà Ngự Hạo Hiên lại càng cười tà mị. Hắn tiến lên từng bước khiến Minh Nguyệt sợ tới mức thiếu chút nữa thì kêu to, nhưng đế vương lại dừng bước, nhướng mày kiếm, thấp giọng nói:
- Trẫm chờ nàng ở yến hội
Nói xong cười cười rời đi như là để cho Minh Nguyệt cái thang mà đi xuống, không đùa nàng nữa.
Minh Nguyệt nhìn bóng dáng oai hùng
của đế vương, buồn bực đến dậm chân nhưng lại nghĩ tới yến hội sắp tới
mà đành nén cảm giác buồn bực và ngượng ngùng, nhanh chóng hít sâu một
hơi, cúi đầu ra đại điện.
Trong Kim Loan điện, các cung tần phi tử theo thứ tự mà ngồi có thể nói là kim bích huy hoàng, muôn hồng
nghìn tía. Dạ yến hôm nay không liên quan gì tới quốc sự, chỉ lấy danh
nghĩa chư hầu tới thăm người thân mà thiết yến nên không có bất kì quan
viên nào ở đây, chỉ có các cung nữ, thái giám hầu hạ và một ngàn Ngự lâm quân canh giữ bên ngoài.
Trong cung điện rộng lớn, hai bên
sườn là một trăm hai mươi bàn gỗ tử đàn, mỗi bàn đều xếp đầy những món
ăn trân quý, trà thượng hạng, sau cột khắc rồng trong đại điện là những
lò đốt đàn hương giữ ấm, bốn phía ấm áp như mùa xuân.
Trong đại điện, phía bên trái, Lãnh
Cô Vân một thân cẩm bào màu đen và Tiêu Đoạn một thân triều phục tơ lụa
ngồi đó, hai người nhìn nhau cười, dùng trà kính nhau,nói một số lời
khách sáo rồi tào lao như dò thử ý đối phương vì sao tới. Bên kia, đối
diện là Đức phi Khuynh Thành một thân hoa lệ và Tiêu Chiêu nghi váy dài
màu tím nhạt cười yếu ớt, đều tự phẩm trà như các tần phi khác, thỉnh
thoảng ngóng ra đại điện chờ đế vương nhập yến. Toàn bộ đại điện hầu như chỉ có một ít phi tần nhỏ giọng cười vui và tiếng chén trà chạm nhau.
Giờ hợi tới, ngoài đại điện, tiếng bước chân Ngự tiền thị vệ chỉnh tề.
Một lúc sau, Tần công công mặc triều phục bước tới, hắn đứng trước cửa điện, phất phất trần, xướng lên:
- Hoàng Thượng giá lâm …
Nhất thời, trong đại điện im phăng
phắc, các cung phi đang cười nói ẩm trà cùng hai vị quốc chủ đều đứng
dậy, nửa quỳ trên mặt đất, cùng kêu lên:
- Nô tỳ, hạ thần tham kiến Hoàng Thượng, cung chúc Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
Tiếng tung hô vừa dứt là tiếng bước chân trầm ổn của đế vương, không lâu sau, trên cao kia truyền tới tiếng nói trầm thấp:
- Bình thân.
Lập tức mọi người đứng dậy nói:
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Ngự Hạo Hiên ngồi xuống ghế Tử ngọc
cửu long, nhìn mọi người dưới điện rồi dừng lại ở Tiêu Đoạn và Lãnh Cô
Vân, tay vịn lên ghế, trầm thấp cười nói:
- Hai vị ái khanh mấy ngày liền bôn ba, vất vả rồi
Lãnh Cô Vân và Tiêu Đoạn ngẩng đầu, ôm quyền hành lễ nói:
- Hoàng thượng quá lời.
Nói xong, hai người nhìn đế vương xua tay lại ngồi xuống. Nhưng vừa ngồi xuống, Lãnh Cô Vân nhìn Khuynh Thành u sầu, lại cười nói với đế vương:
- Hạ thần lần này bôn ba không mệt mỏi nhưng vị muội muội này của hạ thần thật khiến hạ thần vất vả.
Nói xong như trách cứ Khuynh Thành:
- Khuynh Thành, ngươi giờ đã là Đức phi Thiên triều nên thủ lễ mới đúng, sao cứ khiến ca ca phải lo lắng.
Khuynh Thành nghe Lãnh Cô Vân nói,
đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó có chút nhát gan giương mắt nhìn đế
vương rồi lại cúi đầu, thần sắc mềm mại khiến người ta không đành lòng,
lúc sau, chỉ nghe nàng nhỏ giọng nói:
- Là Khuynh Thành không tốt, làm cho Lãnh quốc chủ lo lắng
Trong đại điện chúng phi nhất thời im lặng, nhưng thần sắc của Đức phi và những lời ý tại ngôn ngoại của Lãnh Cô Vân ai nấy nghe cũng hiểu. Đức phi lấy thân phận quận chúa gả cho
Hoàng thượng đã nửa năm nhưng vẫn chưa được thị tẩm, điều này một quân
chúa vốn tâm cao khí ngạo sao có thể chấp nhận?
Ngự Hạo Hiên ngồi trên long ỷ không
nói, chỉ có vài phần nghiền ngẫm nhìn Khuynh Thành đỏ mặt bên kia, nhẹ
cười, ánh mắt thâm trầm nói:
- Đức phi thông thư đạt lễ, tính tình cao nhã sao lại khiến Lãnh quốc chủ phải lo lắng?
Nói xong, mọi người đều giật mình kể
cả Đức phi, nhất thời, ai nấy nhìn về phía Lãnh Cô Vân như chờ xem kịch. Chỉ vì khi nãy đế vương khen Đức phi như thế mà một quốc chủ xa xôi vạn dặm lại “lo lắng” mà đến khiến ai nấy đều cảm thấy có vài phần hứng thú với yến hội này.
- Hạ thần đa tạ Hoàng thượng khen ngợi thần muội
Sắc mặt Lãnh Cô Vân hơi lạnh nhưng vẫn mỉm cười đáp, sau đó ôm quyền nói:
- Hoàng thượng khen nhầm rồi, mấy hôm trước thần muội dùng bồ câu đưa thư cho thần hạ, nói nàng vô
năng, tiến cung đã nửa năm cũng không được Hoàng thượng ưu ái, đến nay
vẫn không có tư cách hầu hạ Hoàng thượng cho nên hạ thần mới ngàn dặm xa xôi tới đây để dạy dỗ thần muội, khiến Hoàng Thượng chê cười rồi.
Sắc mặt Khuynh Thành nhất thời đỏ
bừng không nghĩ biểu ca lại nói một lời nhất châm kiến huyết trước mặt
chúng phi thế này, nàng chỉ có thể cúi đầu nhưng thần sắc lại có chút
chờ mong đế vương trả lời, làm cho các tần phi bàng quan không khỏi hơi
khinh thường thấp giọng bàn tán. Nhưng sau đó, mọi người chẳng nghe thấy đế vương trả lời, lại chỉ nghe một tiếng sắc bén của Tần công công:
- Tần chiêu dung giá lâm….
Nhắc tới ba chữ Tần chiêu dung, mọi
người lại hiếu kì nhìn ra ngoài đại điện, tiếng bàn tán lại càng sâu,
sau đó, chỉ thấy Tiêu Đồng váy dài tím nhạt đỡ một nữ tữ một thân cừu
bào nguyệt sắc bước vào trong đại điện.
Nhất thời, toàn bộ phi tần trong điện đều trợn mắt há hốc mồm nhìn váy dài mềm mại dưới chân Minh Nguyệt,
không khỏi nghĩ nữ tử trước mắt là cửu nữ thiên tiên hạ phàm.
Sắc mặt Minh Nguyệt hơi xấu hổ nhưng
vẫn vô cùng dịu dàng, tóc mây dù không dùng trâm vàng trang điểm nhưng
chỉ một cây trâm bạch ngọc mẫu đơn lại khiến người vô cùng khen ngợi, cổ trắng nõn, hoa tai châu ngọc khéo léo rung động khiến người ta chăm chú nhìn mà hít thở không thông. Sợ hãi mà than: xuất trần!
Trên yến hội, Lãnh Cô Vân không khỏi
nhíu mày kiếm, mặt lạnh như băng, trong mắt là vạn phần khó tin nhìn nữ
nhân đáng yêu thẹn thùng này, lúc nàng đi ngang qua người hắn, trong
không khí phiêu đãng hương hàn mai tựa như gió nhẹ thổi, nháy mắt đã
biến mất không thể tìm ra khiến hắn vô cùng nghi hoặc.
Tiêu Đoạn ngồi một bên nhìn nữ tử
cười ngượng ngùng đi về phía đế vương thì không khỏi nghi hoặc mà nhướng mắt, nhưng khóe mắt lại thấy Tiêu Mẫn nhẹ cười, lắc lắc đầu thì vội thu liễm cảm xúc. Khi ngẩng đầu lên đã thấy đế vương sủng nịnh vươn tay,
nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, kéo nàng ngồi cạnh đế vương.