Ánh nến lập lờ, trong điện hôn ám, trên cao một tia chớp xé rách bầu trời, tiếng sấm ầm ầm.
Trường bào gấm lụa rơi trên sàn cẩm thạch, Minh Nguyệt chân trần bước từng bước trở về. Thân ảnh yêu kiều nhỏ nhắn ẩn hiện trong tia chớp lúc sáng lúc tối, cuối cùng biến mất trong bóng tối
Khi còn thiếu niên, tình không biết từ đâu mà tới, một lần mà sâu nặng, hận không biết vì sao, mà tình hết hi vọng.
Trong Vị Ương điện, Như Nguyệt nhào vào lòng Ngự Hạo Hiên khóc lên,
tựa như dùng hết sức lực mà ôm chặt đế vương, thân mình lạnh như băng
run lên nhè nhẹ. Tóc dài phân tán, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mềm mại,
đáng yêu.
Thân thể Ngự Hạo Hiên cứng đờ, hai tay buông thõng bên người, máy
kiếm nhíu chặt, đôi mắt như đêm thâm trầm nhìn ánh nên lay động, bạc môi khẽ nhếch, khuôn măt tuấn mỹ không chút biểu tình.
Hồi hâu, hắn mới chậm rãi cúi nhìn nữ tử trong lòng, cứng ngắc mà lại có chút đau thương vuốt ve mái tóc nàng. Sau đó nâng khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, nhìn vào đôi mắt đầy bi thương và tình yêu, trầm thấp
nói:
- Đừng khóc.
Như Nguyệt nhìn hắn vẫn sủng nịnh như trước, lệ càng rơi nhiều, vì
sao hắn vẫn nhìn nàng như vậy mà lại không hề cố kị (để ý) mà ôm Mộ
Tuyết. Cắn chặt môi dưới, mạnh mẽ đấm vào ngực Ngự Hạo Hiên, khóc nói:
- Vì sao? Vì sao? Vì sao?
Nói đến câu cuối thậm chí còn như rống giận. vì sao? Vì sao? Vì sao
hắn lại ôm Mộ Tuyết như vậy, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ ôm nàng
trên giường?
Thần sắc Ngự Hạo Hiên khó mà hình dung, không có bất kì cảm xúc gì,
mâu quang thâm trầm khi nãy còn chút sủng nịnh đã biến mất. Giọng nói
khàn khàn trong đêm tối như trêu chọc lòng người:
- Như Nguyệt đừng khóc.
Như Nguyệt dần ngừng khóc tựa như trước kia. Cho dù bị trăm ngàn ủy
khuất, chỉ cần hắn nói một câu nàng đều ngừng khóc. Đôi mắt đẫm lệ chứa
đầy tình yêu say đắm nhìn nam tử trước mắt, bàn tay trắng nõn kéo ngực
áo mình, nức nở nói:
- Hạo Hiên, ngươi có còn cần Như Nguyệt không?
Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Ngự Hạo Hiên, nước mắt, lại muốn tuôn rơi.
- Cần
Thanh âm trầm thấp khàn khàn, Ngự Hạo Hiên chậm rãi ôm Như Nguyệt,
nhưng mâu trung trầm tĩnh lại hiện lên một tia đau đớn, sau đó nhắm mắt
lại, lạnh lùng nói:
- Vĩnh viễn trẫm đều cần Như Nguyệt.
Lệ rơi không ngừng đột nhiên ngưng lại, nàng trợn to mắt ngẩng đầu
muốn nhìn mặt đế vương. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại từ từ rời khỏi nàng,
không quay đầu bước ra đại điện, quay lưng về phía nàng, hồi lâu mới
cứng ngắc nói:
- Nghỉ ngơi sớm đi
Sau đó từng bước rời đi.
Như Nguyệt lắc đầu, nàng chạy ra đại điện, khóc nói:
- Đừng đi, Hạo Hiên, đừng đi
Nhưng bước chân đế vương cũng không ngừng lại, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Cửa Trường sinh điện “chi nha” một tiếng rồi bị đẩy ra, một thân ảnh
màu vàng dồn dập bước vào trong, đóng sầm cửa lại. Ánh nến đã tắt, một
chiếc lược ngà khắc phượng đầy máu rơi giữa điện. Tiếng lụa sột soạt,
trướng vàng lay động. Minh Nguyệt nằm trên giường bị Ngự Hạo Hiên nắm
chặt bả vai, thân mình bị kéo dậy, sau đó nhìn vào mắt Ngự Hạo Hiên đầy
sự tức giận, dường như đang cố liều mạng mà dịu lại, trầm giọng nói:
- Vì sao không tiến vào?
Đôi mắt Minh Nguyệt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên nàng
cười. Tiếng cười mềm nhẹ trong màn đêm càng rõ sự bị thương. Nàng hít
sâu một hơi, châm chọc nói:
- Hoàng thượng ý là chỉ ở đâu?
Rồi vươn tay khẽ vuốt ngực hắn, dừng lại ở vị trí của tim, lạnh lùng nói:
- Là ở đây? Hay là ở đó
Nói rồi Minh Nguyệt chỉ tay ra ngoài đại điện.
Ngự Hạo Hiên nhìn nàng như đang rời đi càng lúc càng xa, tay nắm vai
nàng càng dùng sức khiến Minh Nguyệt đau đến rơi nước mắt. Sau đó, kéo
nàng vào lòng mình, bàn tay luồn vào tóc nàng, mạnh mẽ ôm chặt. Hắn
khiến nàng ngửi thấy mùi hoa nhài của Như Nguyệt lưu lại trên người hắn, rồi kề sát mặt nàng, nghiến rắng nói:
- Khổ sở trong lòng sao? Vừa nãy trẫm hôn nàng ấy.
Mâu quang Minh Nguyệt tối sầm lại, nước mắt chảy dài từ khóe mắt,
nhắm mắt lại, không nhìn hắn, quên đi sự đau đớn ở vai, tóc, khóe miệng
tràn ngập ý cười:
- Vốn dĩ Hoàng thượng đã hôn rất nhiều nữ nhân…
Nhưng câu này lời còn chưa xong, môi Minh Nguyệt đã bị đôi môi lạnh
băng kia hôn, không có lẽ không phải hôn mà là cắn. Mang theo đau đớn và tra tấn mà cắn, cho đến khi môi Minh Nguyệt chảy máu hắn mới tàn nhẫn
dừng lại. Lưỡi lạnh băng liếʍ vết máu trên môi nàng.
Rồi sau đó, hắn mạnh mẽ nắm lấy tay Minh Nguyệt đặt trên vạt áo mình. “xoạt” một tiếng, xiêm y nửa người bị kéo xuống, Minh Nguyệt kinh hãi
nhưng bỗng dưng mở to mắt. Đôi mắt vỗn bình tĩnh không gợn sóng lại hiện lên một tia sợ hãi. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại cầm tay nàng để lên ngực
mình. Giọng nói vừa chứa sự tức giận và hận ý:
- Minh Nguyệt, ngươi có biết khi trẫm biết tên ngươi là Minh Nguyệt, trong lòng có suy nghĩ gì không?
Minh Nguyệt ngạc nhiên, hai tròng mắt không tự chủ được nhìn đôi mắt
lam của hắn, nhưng lại bị hận ý trong đó làm giật mình, bên tai nghe hắn gằn từng chữ:
- Trẫm nghĩ, có phải lời nguyền trong vận mệnh của trẫm có
thể giải khai. Có phải thật sự Như Nguyệt dùng phù chú mà Thánh Tổ dùng
để che đậy sự oán hận của Minh Nguyệt Quý phi đưa tới người giải trừ ma
chú, giúp trẫm giải thoát khỏi ma chướng không có tình yêu
Hắn nhìn đôi mắt kinh ngạc của nàng, nắm chặt tay nàng, dùng sức gõ
mạnh vào ngực mình. Đôi mắt đột nhiên lạnh lùng, trầm thấp nói:
- Nhưng ngươi lại không thể giải trừ ma chướng trên người
trẫm. Khi trẫm đánh mất trái tim mình rồi nhưng vẫn như trước, chỉ có
thể dựa vào Như Nguyệt để sinh tồn, ngươi lừa trẫm
Sau đó mạnh mẽ hất tay Minh Nguyệt ra, xuống dường, xô tất cả tấu
chương trên ngự án xuống đất, một chưởng chém ngự án kia làm đôi.
Phịch một tiếng, ngoài cửa tiếng sét ầm ầm. Dưới ánh nến, người kéo
xiêm y nửa người xuống, bên ngực trái, trên da thịt mơ hồ có một dấu
hiệu hình rồng.
Hô hấp của Minh Nguyệt như ngưng lại, nàng trợn mắt nhìn dấu hiệu
trên khuôn ngực không ngừng phập phồng của Ngự Hạo Hiên. Bàn tay trắng
nõn mạnh mẽ nắm chặt nệm vàng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Long bội! Minh Nguyệt nhẹ mấp máy hai chữ này nhưng vô luận thế nào
cũng không phát ra tiếng. Nàng ngơ ngác nhìn long ấn trên ngực Ngự Hạo
Hiên giống hệt long bội bên người Ngự Húc. Làm sao có thể? Diêm vương
nói sau khi Thánh tổ qua đời long bội cũng biến mất, vậy mà lại khắc ở
ngực trái Ngự Hạo Hiên, làm sao có thể?
Ngự Hạo Hiên đứng thẳng trong đại điện, cuồng phong thổi qua cửa sổ, ánh nến tắt phụt.
Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Hiên trong bóng đêm, không dám tin bước
xuống giường, từng bước từng bước đi về phía hắn. Bàn tay lạnh lẽo run
run nâng lên, ngón tay vuốt ve ấn kí trước ngực hắn, lại phát hiện đúng
là ấn kí kia đột nhiên lồi lên. Nàng muốn hỏi cái gì nhưng tay lại bị
Ngự Hạo Hiên bắt lấy. Bất tri bất giác nàng lui về phía sau mấy bước.
Trong ánh chớp nơi chân trời bừng lên, đôi mắt Ngự Hạo Hiên hiện lên
sự đau đớn. Hắn gắt gao ôm lấy thân mình yêu kiều của Minh Nguyệt, nhìn
bóng dáng nguyệt sắc kia, cho dù trong bóng đêm hắn vẫn có thể nhìn rõ
từng biểu hiện của nàng. Hắn nắm chặt tay thành quyền, các ngón tay kêu
răng rắc, giọng nói lạnh như băng nhưng lại hàm chứa ngọn lửa bừng bừng:
- Nhìn thấy trẫm khổ sở chật vật rất đắc ý đúng không? Trẫm còn có thể nói cho ngươi một bí mật
Ngự Hạo Hiên bước lên từng bước, nhìn nàng cũng lui về từng bước, giọng cực nhẹ, nhẹ đến nỗi Minh Nguyệt thấy rợn người:
- Trong phù chú nói, nếu nam tử có long ấn, trong tim hắn
không có nữ tử có phượng ấn trên người thì sẽ bị suy tim đến chết.
Minh Nguyệt giật mình, không hiểu nên lắc đầu. Nàng không hiểu hắn đang nói gì.
Nhưng ngự hạo hiên lại càng điên cuồng cười ha hả, khàn khàn nói:
- Ngươi có biết vì sao trẫm lại có ấn kí này không? Ngươi có biết vì sao trẫm không có Như Nguyệt không được sao? Ngươi có biết tội
nghiệt của trẫm sâu đậm không?
Ngự Hạo Hiên chỉ vào ấn kí trước ngực mình, cười lanh:
- Vì khi trẫm 16 tuổi, có một bóng đen mang trẫm vào hoàng
lăng, vừa thấy bức họa Minh Nguyệt quý phi, trẫm đã yêu thương nàng
không thể vãn hồi.
Minh Nguyệt kinh ngạc không thở nổi, đôi mắt nhìn khuôn mặt Ngự Hạo
Hiên khi sáng khi tối dưới ánh chớp. bàn tay trắng nõn nắm chặt tay áo,
không dám tin lắc đầu mà Ngự Hạo Hiên lại cười nói:
- Ngươi biết không? Lúc ấy trẫm trộm đem bức họa đó giấu
trong quan tài thủy tinh, sau đó cứ đứng đó nhìn, nhìn, cho đến khi..
Mâu quang hắn trầm xuống, chỉ vào ngực mình nói:
- Cho đến khi nơi này thêm long ấn này
Nói xong, ầm một tiếng đá đổ bàn một bên.
Minh Nguyệt lui về phía sau, thân mình tựa lên cột đá, hơi thở hỗn
loạn nhìn Ngự Hạo Hiên dần dần tới gần, cùng lời nói cuồng loạn của hắn:
- Sau này, trẫm xem những tư liệu lưu lại về Thánh tổ, biết
tất cả về Thánh Tổ và Minh Nguyệt Quý phi. Vì thế trẫm hạ lệnh tra tìm
nữ tử có phượng ấn, đem phù chú thánh tổ lưu lại trước khi băng hà, qua
sính lễ mà đưa cho nàng, sau đó lấy nàng vào cung, thương nàng, sủng
nàng, lại nghĩ cách để gian thần gϊếŧ cả nhà nàng, đem nàng vào lãnh
cung, khiến cho nàng chỉ có thể dựa vào trẫm. Mỗi khi trẫm sắp quên
nàng, trẫm lại đi tìm nàng, ôm nàng, nói cho nàng trẫm yêu nàng, cho
nàng hi vọng mà chờ đợi đến ba năm. Cuối cùng nàng không thể chờ hơn nữa mà dùng phù chú kia, đưa người giải đi ma rủa này tới.
Minh Nguyệt nhất thời hiểu ra, nàng ôm ngực lui về phía sau, ngón tay chạm đến khối phượng bội kia. Đột nhiên, Ngự Hạo Hiên mạnh mẽ bước đến, nắm bả vai nàng, gằn từng chữ:
- Minh Nguyệt, yêu trẫm, nếu không trẫm gϊếŧ ngươi.