Edit: susublue
Kiếm khí không đánh trúng Thượng Quan Tây Nguyệt nên đánh vòa mặt đất, tạo ra một cái hố trên sàn đấu, bụi đất lập tức tung bay nổi bồng bềnh giữa không trung....
Thượng Quan Tây Nguyệt đứng vững ở một bên, không hề bị dính một hạt bụi nào, vẫn có khí thế không nhiễm bụi trần như cũ, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt không có chút chấn động, trong mắt nàng đầy cao ngạo.
Thượng Quan Tây Nguyệt cười lạnh, ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ lòng bàn tay, rút một cây roi bạc từ bên hông ra, rót luồng khí vào trong roi, roi xẹt lên trời cao, phát ra tiếng vang sắc bén.
Thượng Quan Tây Nguyệt bay lên không trung, vung roi về phía Nhược Tích, tiếng roi rít bên tai Nhược Tích, Nhược Tích thầm thấy may mắn vì mình tránh kịp, không bị roi đánh trúng mặt.
Dưới mặt đất mọi người thấy ánh sáng màu xanh đậm trong tay Thượng Quan Tây Nguyệt thì đều kinh ngạc kêu lên.
"Võ Linh cao cấp sao? Tiểu sư muội Nguyệt nhi là Võ Linh cao cấp, ngang tầm với Nhược Tích sư tỷ."
"Nàng còn nhỏ như thế đã đến Võ Linh cao cấp, nhưng trước kia lúc nàng khảo nghiệm rõ ràng vẫn chỉ là Võ Linh sơ cấp, sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà nàng đã tấn được hai cấp chứ, hay là lúc khảo thí nàng che giấu thực lực."
"Giấu diếm cái gì." Người sùng bái Thượng Quan Tây Nguyệt bất mãn mở miệng: "Tiểu sư muội xuất sắc, có thiên phút trời cho, tấn cấp trong khoảng thời gian ngắn rất đơn giản đối với nàng, không có gì lớn lao cả."
Nhược Tích cũng rất kinh ngạc, không ngờ nữ nhân này đã là Võ Linh cao cấp, cũng may mấy ngày trước nàng đã tấn cấp, bây giờ đã là Võ Linh đỉnh phong, nếu không thì đã không thể đánh ngang tay với nàng được rồi, hoặc là nàng có thể bị đánh bại, nàng tuyệt không thể để chuyện này xảy ra.
"Không ngờ ngươi lại tấn cấp nhanh như vậy, đã là Võ Linh cao cấp rồi, nhưng như vậy thì sao, bây giờ ta đã là Võ Linh đỉnh phong, ngươi vẫn kém hơn ta."Mặc dù Nhược Tích giật mình với tốc độ tấn cấp của Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng nàng tuyệt đối không lo lắng, mặc dù cao cấp và đỉnh phong chỉ cách nhau một cấp bậc nhưng thực lực lại không chỉ chênh lệch một chút, nói cách khác, dù ba người Võ Linh cao cấp cũng chưa chắc đánh lại một người Võ Linh đỉnh phong.
"Thật sao? Có bằng hay không thì nhìn thực lực rồi nói chuyện."Thượng Quan Tây Nguyệt lại vung roi về phía Nhược Tích thêm lần nữa, cả người nhẹ như chim yến, vọt đến phía sau Nhược Tích.
Nhược Tích nhạy bén, quanh thân tỏa ra khí thế của Võ Linh đỉnh phong, đánh một chưởng về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, vang lên một tiếng, roi và chưởng phong chạm nhau khiến Thượng Quan Tây Nguyệt lùi về phía sau mấy bước.
Vốn dĩ cảm thấy Thượng Quan Tây Nguyệt có khả năng sẽ đánh bại Nhược Tích, lúc này trông thấy nàng bị Nhược Tích đánh lui, tất cả đều tiếc nuối lắc đầu.
Mặc cho nàng là thiên tài thì sao có thể là đối thủ của Võ Linh đỉnh phong đây, đúng là rước họa vào thân mà?
Trên trận, Thượng Quan Tây Nguyệt ổn định thân thể, luồng khí xanh ở hai tay không ngừng lan tỏa, tạo một vòng tròn bảo vệ bao phủ cả người nàng, sau đó chân phải của nàng lui về sau một bước, tay phải đánh về phía trước.
"Liệt Diễm Chưởng." Thượng Quan Tây Nguyệt quát nhẹ, chưởng phong mang theo khí nóng vô hình đánh chạm tới mặt của Nhược Tích.
Nhược Tích luôn tấn công Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng mỗi lần chưởng đánh ra lại đυ.ng phải vòng tròn bảo vệ của Thượng Quan Tây Nguyệt, tựa như đá chìm đáy biển, không có một chút động tĩnh nào cả, nàng đang chuẩn bị tiếp tục phát động thế tấn công, chợt trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt vung ra một chưởng, sau đó nàng cũng cảm thấy hơi nóng bay về phía mình.
Nhưng nàng lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì cả, nàng chỉ có thể dựa vào cảm nhận để tránh né, nhưng một lọn tóc vẫn bị cắt đứt bay trong gió, bị khí nóng đốt cháy rụi.
Sau đó chưởng phong đánh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm, trên mặt đất bốc khói cuồn cuộn, làm cay mắt người khác.
"Trời ạ, đây là sức mạnh gì vậy, vì sao không nhìn thấy mà lại có uy lực lớn như vậy."Một người đứng gần sàn đấu tranh thủ thời gian lui về sau để tránh nạn.
"Không biết, loại chưởng pháp này ta mới thấy lần đầu, nhưng tiểu sư muội Nguyệt nhi thật lợi hại, ngươi nhìn xem, vừa rồi Nhược Tích sư tỷ tránh né khó khăn cỡ nào!"
"Đúng vậy, chẳng lẽ ngay cả Nhược Tích sư tỷ cũng không phải đối thủ của tiểu sư muội Nguyệt nhi, vậy thì thảm rồi, bạc của ta, không phải đổ xuống sông xuống biển hết chứ..."Một nam tử cược Nhược Tích thắng đang kêu trời trách đất.
"Ngươi cũng nên cẩn thận..."
Nghe thấy lời lời đàm luận phía dưới, Nhược Tích ném lọn tóc bị đốt cháy khét đi, hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, rốt cục Thượng Quan Tây Nguyệt dùng cái gì mà lại có uy lực lớn như vậy, nếu mình không tránh kịp thì nói không chừng gương mặt cũng bị hủy.
"Thượng Quan Tây Nguyệt, rốt cuộc ngươi dùng công phu gì."Nhược Tích phòng bị nhìn nàng, sợ nàng đánh thêm một chưởng nữa.
Thượng Quan Tây Nguyệt thu chưởng lại, vỗ nhẹ tay, buồn cười nhìn Nhược Tích: "Ta nói Nhược Tích sư tỷ này, có phải ngươi già rồi nên đầu óc không dùng được nữa không, đây chính là công phu độc quyền của ta, ngươi cho là ta sẽ nói cho ngươi biết sao?"
Nhược Tích bị chọc giận, nàng lại lao về phía trước, miệng hô lên: "Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi đừng cuồng vọng, dù có như thế thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!"Nói xong, Nhược Tích cầm lấy trường kiếm đánh về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, rót linh lực vào thân kiếm, không ngừng đâm vào vòng tròn bảo vệ của Thượng Quan Tây Nguyệt.
Bởi vì vòng bảo vệ của Thượng Quan Tây Nguyệt được tạo ra bởi linh lực của Võ Linh cao cấp, diễn(dannflle3quyssdo0n mà Nhược Tích lại dùng linh lực Võ Linh đỉnh phong tấn công không ngừng cho nên sức mạnh bảo vệ dần dần yếu bớt.
Nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không hoảng sợ, khóe miệng của nàng luôn cười nhàn nhạt, ung dung bình tĩnh như vậy giống như tất cả đều nằm trong dự định của nàng.
Nhược Tích cũng phát hiện ra điều này, nàng cười ha ha, động tác trong tay càng độc ác hơn: "Ha ha, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi thừa nhận đi, cuối cùng ngươi cũng không bằng ta, chịu chết đi."
Hét lên tiếng cuối cùng, Nhược Tích dùng sức đâm một nhát, vòng tròn bảo vệ của Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi biến mất, cả người nàng đứng trước mặt Nhược Tích.
Thấy vậy Nhược Tích dữ tợn giơ kiếm trong tay lên, chuẩn bị đâm một kiếm gϊếŧ chết nàng. Mà ngay giây phút đó, Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên vọt người lên, đánh Liệt Diễm Chưởng về phía Nhược Tích thêm lần nữa.
"Liệt Diễm Chưởng..."
Nhìn chưởng phong với lực đạo kinh khủng kia tới lần nữa, Nhược Tích mạo hiểm tránh né, nhưng lần này khoảng cách quá gần nên không kịp né tránh, cánh tay của nàng bị chưởng phong đánh trúng, lập tức nóng rát, đau đớn như lửa đốt.
"A "Nhược Tích đau đớn rên nhẹ một tiếng, che kín cánh tay, ánh mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt độc như kim châm.
"Hôm nay ta nhất định phải gϊếŧ ngươi!" Sát ý trong mắt Nhược Tích dày đặc, không để ý sự đau đớn trên cánh tay, thân thể nhanh chóng bay về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Nhìn đối phương hung hăng vọt tới, Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chân lui về phía sau thủ thế, thân thể nhẹ nhàng linh hoạt né sang một bên, tránh được một đòn tấn công của Nhược Tích, sau đó giơ roi bạc lên, thuận thế quấn lấy hông Nhược Tích, kéo nàng lên giữa không trung, rồi hung hăng quật xuống đất.
Nhược Tích thấy roi bạc quấn lấy cơ thể mình, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị roi bạc ném lên giữa không trung, sau đó roi bạc buông lỏng ra, cả người nàng không bị điểm tựa rơi xuống đất, trước khi rơi xuống đất, nàng mạo hiểm lật người lại, nửa ngồi trên mặt đất.
"Nhược Tích sư tỷ, công phu không tệ, thật sự bội phục, bội phục."Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn nàng rơi xuống trước mặt vừa cười vừa nói.
Nhược Tích nghiến răng nghiến lợi, ngước mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt cười nhạo mình, khí huyết lập tức cuồn cuộn dâng lên, nàng cố gắng nuốt chất lỏng tanh ở cổ họng xuống.
Nàng chậm rãi đứng lên, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, sau một lúc lâu, nàng mới nói ra một câu: "Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi chớ đắc ý, hôm nay... Không phải ngươi chết chính là ta chết, hai chúng ta chỉ có một người được sống."
Người trong sân nghe Nhược Tích tuyên thệ, không khỏi tất cả đều mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm nhau không chớp mắt, nói chuyện qua lại với nhau, không gian lúc này chỉ còn lại tiếng hít thở của tất cả mọi người.
Thượng Quan Tây Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc che miệng lại, động tác kia nhìn vừa đáng yêu vừa động lòng người: "Không thể nào, Nhược Tích sư tỷ, dù ngươi đánh không lại ta thì cũng đừng nghĩ quẩn, nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì ngày này sang năm ta nhất định sẽ bái tế ngươi, ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi."
Nhược Tích mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, cuối cùng nhịn không được, ngửa đầu phun ra một ngụm máu.
"Phụt..."
Đám người dưới mặt đất đều bội phục nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, hung ác, quá độc ác, chỉ một câu đã khiến người ta tức giận ói ra máu, đây là cảnh giới gì vậy, xem ra mình cũng phải học hỏi thật tốt, sau này có thể dùng đối phó kẻ thù, chỉ cần mở miệng là có thể chọc kẻ địch tức chết, vậy thì đúng là không làm mà hưởng, lại không bị tổn thất!
Rõ ràng lời của Nhược Tích là muốn khiến Thượng Quan Tây Nguyệt chết, nhưng lại bị Thượng Quan Tây Nguyệt vặn ngược lại thành Nhược Tích nghĩ quẩn, muốn tự sát, còn nói cái gì mà ngày này sang năm sẽ đến bái tế nàng, Nhược Tích không tức giận ói ra máu mới là lạ.
Hiên Viên Triệt nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói, cười đến mức không ngậm miệng được, con mắt cũng cong thành nửa vầng trăng, nữ nhi này thật sự quá nghịch ngợm, lời nói của nàng khiến người ta tức giận đến ói ra máu cũng là nhẹ rồi, nếu có người không chịu nổi mà tức chết thì tiêu rồi.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy Nhược Tích phun một ngụm máu vội vàng né qua một bên, miễn cho quần áo bị bẩn, nhìn thấy Nhược Tích như vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt nhếch miệng lên, thật sự không thể không nói, chỉ có hai câu mà đã bị tức giận đến ói ra máu, thật là vô dụng, nếu mình phát huy tốt hơn nữa thì chẳng phải sẽ mất máu nhiều rồi chết sao?
Cũng may người phía dưới không biết suy nghĩ trong lòng Thượng Quan Tây Nguyệt, nếu không nhất định sẽ đều kêu trời trách đất, tiểu tổ tông ơi, như vậy mà ngươi còn nói là không có gì, ngươi nhìn Nhược Tích đã bị ngươi chọc tức đến phun máu, máu chảy từ trong tim, sau đợt này phải ăn bao nhiêu đồ tốt mới có thể bồi bổ lại đây.
Sau khi Nhược Tích phun ngụm máu mắc nghẹn trong cổ họng ra, cảm thấy dễ chịu hươn nhiều, cũng không có cảm giác bị đè nén nữa, nàng lau vết máu ở khóe miệng đi, ngẩng đầu lên liền trông thấy biểu cảm ghét bỏ của Thượng Quan Tây Nguyệt, thiếu chút nữa nhịn không được lại phun máu.
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ta không muốn đấu võ miệng với ngươi, chúng ta dùng võ để nói đi!"
Nói xong, lần này Nhược Tích dùng toàn bộ sức mạnh không ngừng tấn công Thượng Quan Tây Nguyệt, một lúc lâu sau, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, trong lòng nàng đang nghĩ, xem ra cao cấp và đỉnh phong kém nhau rất nhiều, nếu không phải mình có Liệt Diễm Chưởng, nói không chừng đã sớm thua rồi.
"A, đi chết đi..."Nhược Tích điên cuồng bay đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, hai tay đột nhiên đẩy về phía trước.
Mà Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không có đường lui, chỉ có thể vận dụng toàn bộ linh lực chống đỡ.
"Tiểu sư muội điên rồi sao, nàng chỉ mới đạt tới cao cấp, cứ đối đầu với đỉnh phong như vậy không phải là muốn tự sát sao?"
"Nói đúng, có lẽ tiểu sư muội cũng không có cách nào, dù sao Nhược Tích sư tỷ đã đến gần ngay trước mắt, nàng chỉ có thể thử vận may thôi..."
"Hừ, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi nhận thua đi, nói không chừng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng."Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt chảy mồ hôi đầy trán, Nhược Tích cuồng vọng cười nói.
Nàng như đã trông thấy cảnh tượng Thượng Quan Tây Nguyệt thua, trông thấy nàng quỳ ở trước mặt mình cầu xin tha thứ!
Thượng Quan Tây Nguyệt cười lạnh: "Ai thắng ai thua bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm."
Hai người cứ đối kháng như vậy, giằng co thật lâu, qua một hồi lâu, Thượng Quan Tây Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể mình tán loạn, dfienddn/; lieqiudoon giống như muốn bạo phát ra ngoài, nàng vừa mừng vừa sợ, đây là muốn tấn cấp, kinh sợ khi nhận ra mình có thể tấn cấp trong lúc đánh nhau, vui mừng vì rốt cục cũng đột phá được.
Nhược Tích nhận ra Thượng Quan Tây Nguyệt không thích hợp, nhưng nàng chỉ cho là nàng ta sắp không chống đỡ nổi nữa thôi, hai tay lại đánh về phía trước, nhưng nàng lại không biết, một chưởng này đã hoàn toàn giúp Thượng Quan Tây Nguyệt.
Lúc đầu Thượng Quan Tây Nguyệt chống cự với sự đau đớn xé rách toàn thân, vừa đúng lúc Nhược Tích vung ra một chưởng, giải trừ sự đau đớn của nàng, sau đó nàng không ngừng phóng thích Tinh Thần lực ra để gột rửa gân mạch khắp cơ thể, cuối cùng, một tiếng răng rắc nhỏ vang lên, nàng vui mừng vì rốt cục cũng đến Võ Linh đỉnh phong.
Ngay trong giây phút tấn cấp, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm giác toàn thân có nguồn sức mạnh vô tận, nàng duỗi hai tay ra, đột nhiên kêu lên.
"A..."
Lúc đầu Nhược Tích đang suy nghĩ cách để đánh bại Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng đột nhiên bị một luồng khí mạnh bắn ngược ra ngoài, hung hăng rơi xuống mặt đất, lại phun ra một ngụm máu nữa.
Làm sao có thể!
Cứ để máu tùy ý nhỏ xuống đất, Nhược Tích không dám tin nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, Võ Linh đỉnh phong? Nàng ta lại có thể tấn cấp trong lúc đánh nhau, chuyện này sao có thể, nàng mất ròng rã hai năm mới có thể đi từ từ cao cấp đến đỉnh phong, vì sao, vì sao người nàng coi là kẻ thù, Thượng Quan Tây Nguyệt lại có thể tấn cấp chỉ trong vòng một phút?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc há to miệng, nhìn cảnh tượng trước mắt này, dù có là thiên tài cũng không thể tới mức này, không ngờ tiểu sư muội Nguyệt nhi lại tấn cấp thành công, Võ Linh đỉnh phong, đây là giấc mơ của tất cả mọi người, nhưng tiểu sư muội lại đạt được chỉ trong thời gian ngắn, đạt tới cảnh giới mà nhiều người cả đời cũng không đạt được, thiên phú nghịch thiên như vậy có còn để cho bọn họ sống nữa không.
Sau khi kêu to lên, Thượng Quan Tây Nguyệt đang chuẩn bị buông lỏng thì toàn thân lại bắt đầu đau đớn, không thể nào, ông trời ơi, ông đang đùa bỡn ta sao, lại tấn cấp nữa, ngươi muốn sống mái với ta hay sao, sao lại canh lúc ta ranh tài để tấn cấp, do sợ ta thua sao?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhìn thấy Nhược Tích nằm sấp ở bên cạnh, Thượng Quan Tây Nguyệt suy nghĩ bây giờ nàng không có sức đối phó mình, thế là nhanh chóng ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm hai mắt lại, ngưng thần tĩnh khí...
"Tiểu sư muội đang làm gì."Có ít người không hiểu hỏi.
Mà những người hiểu thì lại há to miệng, đây là... Đây là tiếp tục tấn cấp sao? Trời ạ, thật khó tin, có thể liên tục leen hai cấp, hiện tại đã là Võ Linh đỉnh phong, vậy chẳng phải sau khi tấn cấp sẽ là... Trụ linh sơ cấp...
Trụ linh sơ cấp?
Một tiểu cô nương chỉ mới mười mấy tuổi đã là trụ linh sơ cấp, nói ra cũng không ai tin, điều này... Đây quả thực là thiên tài, không, là thiên tài trong thiên tài.
"Tiểu sư muội Nguyệt nhi lại tấn cấp nữa, sẽ nhanh chóng trở thành trụ linh sơ cấp."Một người nhịn không được nữa giật mình hô lên.
Hắn vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người trong sân tranh tài đều nghị luận ầm ĩ, mà thiên tài chính là nội dung đàm luận.
Bọn họ chưa từng gặp qua ai có thiên phú như thế, trong vòng một ngày, không, chỉ trong thời gian ngắn mà liên tục lên hai cấp, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong đại lục, mà người này lại là tiểu sư muội của bọn họ, bọn họ lập tức cảm thấy trên mặt mình sáng lạng lên.
Lại tấn cấp tiếp! Trụ Linh sơ cấp!
Nhược Tích vốn không dám tin tất cả những gì mình đang chứng kiến, nàng luôn từ nhận thiên phú của mình là tốt nhất, nếu không thì cũng sẽ không được Lý trưởng lão thu làm đệ tử, nhưng bây giờ, Thượng Quan Tây Nguyệt mà nàng luông không để vào mắt ại có năng lực mạnh hơn nàng, thiên phú cũng tốt hơn nàng, điều này kêu nàng làm sao chịu nổi.
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt đang nhắm mắt dốc lòng, mắt Nhược Tích đầy ác độc, nàng chậm rãi cử động, không để ý máu tươi chảy xuống khóe miệng, lặng lẽ đi ra sau lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, chuẩn bị cho nàng một chưởng vào bất cứ lúc nào.
Mặc dù Thượng Quan Tây Nguyệt nhắm mắt, nhưng lại rất nhạy cảm với động tĩnh xung quanh, rõ ràng nàng cảm nhận được có người đứng phía sau mình, hơn nữa còn có sát khí, nhưng lúc này nàng vốn không thể cử động được, nếu không, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì khó giữ được tính mạng.
Nhược Tích nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không phát giác, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm, chậm rãi nâng tay phải lên.
"Nhược Tích sư tỷ muốn làm gì, đánh lén sao, thật hèn hạ!"
"Cũng không phải, tuyệt không quang minh lỗi lạc, biết mình không phải đối thủ của tiểu sư muội liền thừa dịp người ta tấn cấp để đánh lén, đúng là vô sỉ."
Nghe đám người vũ nhục mình, Nhược Tích không thèm để ý, lúc này nàng chỉ có một ý nghĩ là khiến Thượng Quan Tây Nguyệt chết!
Hiên Viên Triệt nhìn thấy nữ nhi của mình gặp nguy hiểm, vội vàng đứng lên, chuẩn bị đi hỗ trợ, ai ngờ lại bị Dương viện trưởng ngăn lại.
"Trong lúc tranh tài, không cho phép bất cứ kẻ nào giúp đỡ, nếu không coi như là gian lận "
Nghe được câu này, hắn chỉ có thể lo lắng ngồi xuống, không chớp mắt nhìn về phía trước, trong lòng thầm mắng Nhược Tích trăm ngàn câu.
Dương viện trưởng nhìn hắn như vậy thấy rất kỳ quái: "Hiên Viên lão đệ, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, ngươi lo lắng cho đứa trẻ đó sao, không sao, yên lặng theo dõi sự thay đổi đi, đứa trẻ đó nhất định có thể ứng phó."
Hiên Viên Triệt gật đầu, không nói gì.
Bách Lý Thần nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt gặp nguy hiểm, đang muốn phi thân về phía trước, đột nhiên nhớ tới trong trận đấu không thể có bất kỳ sự giúp đỡ nào nên hắn chỉ có thể dừng lại, ánh mắt băng lãnh hung hăng nhìn chằm chằm Nhược Tích, hận không thể tiến lên xé nát nàng ra, diễn