Em Mang Thai Con Trai Tôi!

Chương 65

Đậu Trạch nhìn Hoắc Tư Minh, chậm rãi phun ra một hơi, đem đầu tựa ở trên bả vai của hắn, dùng mũi chân nhẹ nhàng chỉ trỏ thảm, nói: "Anh không ở chỗ này. " sau đó lại kéo tay hắn phóng tới trong lòng chính mình, thấp giọng nói: "Anh ở chỗ này. "

Hoắc Tư Minh đầu ngón tay có chút run rẩy, mím môi, hỏi hắn: "Thật sự?"

"Thật sự. " Đậu Trạch mím khóe miệng kiều kiều, nói: "Anh cho rằng liền anh sẽ viết thơ?"

Hoắc Tư Minh nghiêng đầu hôn hắn một phát, Đậu Trạch vỗ vỗ bắp đùi của hắn, nói: "Thương lượng với anh một chuyện, có được hay không?"

Hoắc Tư Minh vuốt nhẹ bờ vai của hắn, nở nụ cười: "Lời ngon tiếng ngọt liền vì cái này?"

"Anh là không cảm giác an toàn? Đối với mình có chút tự tin được không Hoắc dù sao vẫn?" Đậu Trạch giận hắn một chút, cố ý điệu cười nói. "Chờ Đậu Đậu tròn tuổi, em lại đi ra ngoài làm việc, có được hay không?"

Hoắc Tư Minh không lên tiếng, chỉ là không ngừng mà vuốt nhẹ bả vai của hắn.

Đậu Trạch chốc nữa nhìn hắn, nhưng không giống vừa nãy như vậy vội vã phát hỏa, mà là nói: "Quốc gia chúng ta quy định, nữ công nhân viên chức sinh sản hưởng thụ chín mươi tám ngày nghỉ sinh, tiền sản hậu sản tổng cộng chín mươi tám ngày, tổng cộng. " hắn dừng một chút, như cường điệu, nói tiếp: "Bao nhiêu phụ nữ có thai đều là đến sắp sinh trước một, hai tháng mới bắt đầu nghỉ thai sản, trong tháng làm xong liền trở về đi làm. Coi như tình huống của em đặc thù chút, này tiền sản hậu sản đều nửa năm, còn không được? Không được nữa, vậy thì chờ một năm. " hắn nhíu nhíu mày, lời nói hơi có chút ý vị sâu xa, vạch trần: "Không phải là bởi vì hài tử nhỏ, cũng không phải là bởi vì không khôi phục, mà là bởi vì anh căn bản liền không muốn để cho em đi ra ngoài làm việc, có đúng hay không?"

Hoắc Tư Minh nói: "Em có thể đến công ty của anh đi. "

"Em đi công ty của anh làm gì? Làm lãnh đạo? Hay là làm công nhân? Hay chỉ để ngồi đó chơi thôi? Anh có thể nhìn em bị người cấp trên chỉ huy qua lại?" Đậu Trạch thở dài, nói: "Hoắc ca, em biết coi như em phấn đấu cả đời, cũng không thể đạt đến độ cao của anh, có thể anh thế nào cũng phải để em thực hiện một chút giá trị bản thân được không? Em không đi chỗ chị em nữa, ngay ở nội thành tìm cái công việc, có được hay không?"

Hoắc Tư Minh bỗng nhiên cúi đầu hôn một cái miệng hắn, Đậu Trạch có chút kinh ngạc, thế nhưng không trốn, để hắn hôn hai lần. Hoắc Tư Minh nhìn chằm chằm con mắt của hắn, thở dài nói: "Tuy rằng em nói tới mỗi một chữ anh đều không ủng hộ, nhưng vẫn là không nhịn được cảm thấy em khả ái. "

Đậu Trạch đưa tay cách quần áo bỗng chốc ngắt vυ' hắn, nói: "Em nói không đạo lý à?"

"Có. " Hoắc Tư Minh cười gật gù, lại hôn cái miệng hắn. "Em rất có đạo lý. " như tất cả nam nhân ứng phó cố tình gây sự như vậy.

Đậu Trạch cũng không cùng hắn tính toán, mà là nói: "Vậy anh có đồng ý hay không?"

"Đồng ý. " hắn đưa tay vỗ vỗ eo Đậu Trạch, nói: "Đậu tiên sinh, có thể đi ngủ chưa?"

Đậu Trạch đứng lên đến, đã khốn cực kỳ, ai thán một tiếng: "Liền còn lại hai giờ..."

Hoắc Tư Minh ôm eo hắn, nói: "Ai bảo em đầu đêm tâm sự?"

Đậu Trạch một bên ngáp một bên vỗ một cái cái mông của hắn, mắng trả lại: "Ai bảo anh ngoan cố không thay đổi?"

Đêm hôm ấy hai người chỉ ngủ hơn một giờ, Đậu Trạch rời giường con mắt còn không mở ra được, Hoắc Tư Minh đi qua phòng trẻ con cho hài từ uống sữa xong mới về gọi hắn: "Không phải vậy cho bá mẫu gọi điện thoại, nói cho bà đến chậm một chút được không?"

"Đừng đừng gọi, sáng sớm hôm nay còn phải làm cho ba em ăn sủi cảo đấy. " hắn giẫy giụa bò lên, dụi dụi con mắt, như một viên đạn pháo như thế vèo bắn ra đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra trên tóc còn mang theo nước. Hoắc Tư Minh chính ôm Hoắc Khải An, dùng ánh mắt trấn áp hắn không cho hắn cắn tay.

Người một nhà bận bịu rối ren loạn, sáu giờ rưỡi ngồi lên xe, Đậu Trạch nằm nhoài chỗ điều khiển hỏi: "Anh buồn ngủ hay không?"

Hoắc Tư Minh cười lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì. "

"Hoắc dù sao vẫn thực sự là long tinh hổ mãnh. " Đậu Trạch trêu chọc hắn, nói xong lại nói: "Không phải vậy anh ngủ một chút, em đến lái?"

Hoắc Tư Minh thông qua chuyển xe kính nhìn hắn: "Em biết lái xe?"

"Vẫn được, trước đây thân thể ba em tốt thời điểm chạy đường dài, không có chuyện gì dạy em sờ sờ xe, có điều chân chính nắm được nguyên lý chạy...sau đó không chạm qua nữa. " Đậu Trạch suy nghĩ một chút nói: "Quên đi, vẫn là anh khổ cực khổ cực đi, em chưa quen thuộc tính năng xe này. " hắn nói xong lại ngã vào trên ghế sau cùng Hoắc Khải An ngủ chung.

Hoắc Tư Minh suy nghĩ một chút, không lại gọi hắn.

Hoắc Tư Minh đến nhanh, đến Lưu Thanh thời điểm mới vừa bảy giờ rưỡi, bà chính hướng về trong cái mâm thịnh sủi cảo, thấy bọn họ lại đây, cười nói: "Còn tưởng rằng ngày hôm nay các con bị muộn một lúc, ngày hôm qua đi về cũng muộn. "

"Kia chỗ nào có thể? Vốn đang chuẩn bị lại đây giúp mẹ làm vằn thắn đấy. " Đậu Trạch đem con phóng tới trên ghế salông, chính mình cởϊ áσ khoác cùng khăn quàng cổ, đi rửa sạch tay, đem một dĩa sủi cảo giòn nóng phóng tới trên bàn thờ có bức ảnh trắng đen Đậu Ái Quốc, nói: "Ba, tết đến, ăn sủi cảo, con, mẹ và mọi người đều rất tốt, chị con hiện tại xưởng cũng ổn định rồi, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, ba yên tâm đi. "

Hoắc Tư Minh không có hướng về trước tập hợp, nhìn cả nhà bọn họ nhân thân lạy bái, hắn phỏng chừng Đậu Ái Quốc lúc đi trong lòng nghĩ đến chuyện này cũng cách ứng.

Lúc ăn cơm, Đậu Trạch không nhắc lại chuyện đi nhà máy công tác, Đậu Nguyên cũng không đề cập.

Phong tục ở phương bắc, mùng một đến nhà chồng, mùng 2 về nhà mẹ đẻ. Hoắc dù sao vẫn không để ý quy củ này, mùng 2 mang theo Đậu Trạch trở về Hoắc gia, tòa nhà kia quanh năm chỉ có Hoắc Bảo Hoa cùng Hoắc lão hai ba người ở, ngoài ra bọn họ coi như không có người hầu gì, bình thường cơ bản không ai lại đây.

Đậu Trạch mang theo cái nôi của Hoắc Khải An đi vào, nơi này một điểm tết đến bầu không khí đều không có, liền quay đầu lại hỏi Hoắc Tư Minh: "Nhà các anh như dân tộc thiểu số không có tết xuân?"

"..." Hoắc Tư Minh bất đắc dĩ cười xoa xoa tóc của hắn, nói: "Không phải, hai người bọn họ có bệnh, không thích náo nhiệt, liền yên tĩnh như vậy. "

Đậu Trạch không biết cái này "Có bệnh" là sinh lý hay vẫn là trong lòng, đơn giản im lặng không nói nữa.

Trong phòng vẫn là lầu trên lầu dưới người hầu làm việc, trong phòng bếp có mùi vị sủi cảo truyền tới, Đậu Trạch nói: "Vẫn là có chút tết, chiên sủi cảo. "

Hoắc Tư Minh không lên tiếng, nhìn thấy trợ lý kiêm tình nhân Trương Lý Đình của phụ thân hắn bưng bàn ăn từ trên lầu đi xuống, Trương Lý Đình cũng nhìn thấy hắn, chào hỏi: "Cậu trở về?"

Hoắc Tư Minh gật gù, Trương Lý Đình nói: "Tiên sinh vừa uống thuốc, cũng nhanh rời giường, cậu chờ một chút. " hắn nói chuyện ôn ôn nhu nhu, tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng trong người tự có một luồng phong lưu mùi vị nho nhã.

Hai con mắt Đậu Trạch theo dõi hắn, cũng không dám nhìn thẳng đánh giá, Trương Lý Đình không có phản ứng hắn, cùng Hoắc Tư Minh nói xong cũng chạy bộ đến phòng bếp để đĩa. Phía sau truyền đến âm thanh người hầu nhỏ giọng quát sủng vật, con mèo chính ở trước cửa lôi kéo thảm chơi đùa, bị người quát lớn cũng không sợ, chậm rãi làm mất đi thảm, thân thể to mọng nhưng bước nhẹ lại bước chân thanh nhã từ trước mặt bọn họ đi qua, nhảy một cái lên cửa sổ sát đất leo lên cái võng nhỏ của nó.

Đậu Trạch nhìn con mèo này, nhỏ giọng đối với Hoắc Tư Minh nói: "Nhà các anh liền mèo đều như thế biết hưởng thụ. "

"Mèo vốn là so với người sẽ hưởng thụ, ăn quen rồi nhập khẩu thức ăn mèo, tài sản dù cho chết đói đều không động vào. " Hoắc Tư Minh ôm lấy eo hắn đến phòng tiếp khách nơi đó ngồi xuống. Hoắc Khải An nằm ở cái làn bên trong thời gian dài, khóc náo phải lớn hơn người ôm.

Hoắc Tư Minh liền đưa tay đem hắn ôm lấy đến, vừa hướng Đậu Trạch nói: "Chờ một lát, gặp mặt liền đi. "

Đậu Trạch gật gù, nói: "Đừng ngại. "

Một lát sau, Hoắc lão tam trước tiên đẩy xe đẩy đi xuống, đi phòng bếp thời điểm đi ngang qua phòng khách, xem thấy bọn họ, cười nói: "Tư Minh đến rồi? Ta cho rằng con năm nay lại không trở lại đây, Thiên Khải Bình đã tới. " hắn nhìn chăm chú nhìn thấy hài tử trong l*иg ngực Hoắc Tư Minh, cười nói: "Ta cũng không biết con còn có thể ôm hài tử. "

Hoắc Tư Minh nói: "Hoắc Khải An, con trai của ta. "

Hoắc lão tam nhíu nhíu mày, tựa hồ sửng sốt một chút, nói: "Làm sao không nghe thấy động tĩnh liền..."

Hoắc Bảo Hoa bị Trương Lý Đình đẩy xe vào thang máy đi xuống lầu, xem gặp cả nhà bọn họ, ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt cũng bất phiêu tới một người, bị Trương Lý Đình đẩy lên trước bàn ăn ngồi vào chỗ của mình, nói: "Ta không ăn sủi cảo, để bọn họ một ít thanh đạm. "

Trương Lý Đình liền nghe hắn, gọi người hầu mang món ăn.

Hoắc lão tam cũng không lại cùng Hoắc Tư Minh một nhà nói chuyện, chuyển xe đẩy đi tới bên cạnh bàn ăn dùng cơm.

Đậu Trạch chính cảm thấy lúng túng, Hoắc Tư Minh ôm hài tử đứng lên, nói: "Chúng ta đi thôi. "

Lúc này Hoắc Bảo Hoa đổ ra thanh kêu hắn lại: "Đứa nhỏ trong l*иg ngực là con cái nhà ai?"

Hoắc Tư Minh không mở miệng, Trương Lý Đình thế hắn nói: "Là ngũ gia nhi tử, gọi Khải An. "

Hai người tự mình nói với mình như thế, Hoắc Bảo Hoa nói: "...hay chưa gọi Khải Bình xuống. " hắn lại gọi Hoắc Tư Minh: "Đem con ôm đến cho ta xem một chút. "

Hoắc Tư Minh bước chân dừng một chút, vẫn là cho hắn mặt mũi, ôm hài tử đi tới trước bàn ăn cho hắn xem. Hoắc Khải An không sợ người lạ, cười khanh khách, Hoắc Bảo Hoa không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt của hắn, rốt cục có sắc mặt tốt, nhấp một tia cười, nói: "Đứa nhỏ này...hay chưa vui mừng. "

Trương Lý Đình phụ họa hắn: "Tiểu thiếu gia hình dáng giống ngài. "

Đậu Trạch ở trong phòng khách lườm một cái, nghĩ thầm có thể tuyệt đối không nên thừa hưởng đại di truyền này, Hoắc Khải An nếu như cũng dám học theo Hoắc Bảo Hoa, hắn đến đánh gãy chân nó.

Hoắc Bảo Hoa ở trong phòng khách cười hướng Trương Lý Đình duỗi duỗi tay, Trương tiên sinh một bên đưa một hồng bao, vừa nói: "Đây là tiên sinh cho tiểu thiếu gia chuẩn bị đến lễ ra mắt, là quỹ nhà. "

Hoắc Tư Minh liếc mắt nhìn, nhận lấy.

Hoắc gia lão tam sắc mặt thay đổi.

Người một nhà từ Hoắc gia biệt thự đi ra, con mèo kia theo bọn họ đi một đoạn, cuối cùng thu hồi chân sau ngồi cửa lớn ngoẹo cổ nhìn bọn họ. Đậu Trạch ngồi trên xe cùng Hoắc Tư Minh nói: "Cha anh đã sớm biết chuyện Đậu Đậu?"

Hoắc Tư Minh gật gù không lên tiếng.

Đậu Trạch tiếp tục hỏi: "Em nhìn thế nào Tam ca anh dáng vẻ không cao hứng?"

"Phần quỹ này là cổ phần còn lại phụ thân anh quyên giúp, lão tam trừ một chút bất động sản cùng xe, không có nhiều di sản có thể kế thừa. " Hoắc Tư Minh đánh đem tay lái, không cùng với hắn thảo luận chuyện này, mà là nói: "Lại quá hai tháng, chúng ta liền đi kết hôn?"

Đậu Trạch chốc nữa cười liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu: "Tốt. "

Sau ba tháng, Hoắc Bảo Hoa tạ thế, Hoắc Tư Minh cùng Đậu Trạch gián đoạn tuần trăng mật về nhà thủ linh.

Tối om om không biết từ nơi nào đến một đống thân thiết, có phần thậm chí chỉ có duyên gặp mặt một lần. Bạch Nhược An cũng tới, một thân đồ trắng đi tới trước quan tài, cầm trong tay một nhánh cúc trắng ném tới trên quan tài Hoắc Bảo Hoa, giống như giải thoát nói: "Ông rốt cục chết rồi..."

Trương Lý Đình lại không ở thủ linh trong đội ngũ xuất hiện. Lễ tang nghiêm túc bỗng nhiên bị một chuyển phát nhanh viên đánh gãy, người kia đặt xuống cái hộp không chờ người ký tên liền vội vội vàng vàng leo lên xe đi rồi, Hoắc Tư Minh mở hộp ra vừa nhìn, phát hiện là một búp bê hình hài nam tử trưởng thành nửa cái bàn tay bị băm, đổ ra màu sắc không rõ màu đen là bộ lông hay khối thịt...

Bạch Nhược An dư quang của khóe mắt phiêu đến, há miệng, cười ra tiếng, Hoắc Tư Minh che lên hộp.

Đậu Trạch theo tới xem, hỏi: "Là cái gì?"

Hoắc Tư Minh lắc lắc đầu, Bạch Nhược An cũng không nói chuyện, ngậm lấy cười rồi đi.

---------------------------------------------CHÍNH VĂN HOÀN--------------------------------------------------