Lâm Thu Ngôn nổi giận đùng đùng lôi nam nhân đi trên hành lang, nhìn thấy lầu hai có không ít gian phòng, liền dừng lại, hất cằm lên, đôi mắt đào hoa liếc xéo, hung dữ hỏi:
"Đâu là phòng của anh?"
"Lâm thiếu gia định làm gì?"
Chung Bùi Viễn tựa như cười mà không phải cười hỏi.
"Tôi muốn giáo huấn anh!" Lâm Thu Ngôn trợn mắt lên, trong ánh mắt vừa oan ức lại tức giận, "Nói mau!"
Nam nhân không có lại tiếp tục đùa giỡn cậu, giơ cánh tay rắn chắc lên, chỉ chỉ vào một cánh cửa, "Phòng này."
Lâm Thu Ngôn quyết định thật nhanh mở cửa, không biết khí lực từ nơi nào tới, đem nam nhân cao to đẩy ngã trên giường, hất tay đóng cửa lại, trực tiếp đè lên.
Động tác trôi chảy, làm liền một mạch, không biết tập luyện bao nhiêu lần.
Đối mặt nam nhân trong lòng cậu nghi vấn tầng tầng. Nam nhân đến cùng là ai? Tại sao lấy thân phận Thiết Ngưu tiếp cận cậu? Tại sao lấy thân phận Chung Bùi Viễn nương nhờ vào người Nhật Bản?
Nhưng mà ở đối diện với cặp mắt phảng phất sâu không thấy đáy kia của Chung Bùi Viễn, một khi nhìn vào sẽ đem người hút vào đôi mắt đen láy đó, trăm nghìn loại nghi vấn toàn cũng không thấy, Lâm Thu Ngôn hơi mở miệng, khô khốc nói,
"Anh là Hán gian à?"
Nam nhân sửng sốt một chút, lập tức kiên định nói:
"Anh không phải."
Cũng chỉ là ba chữ này, khiến trái tim Lâm Thu Ngôn vốn đang treo cao vững vàng rơi xuống. Dường như vấn đề này cậu dùng hết thảy sức hỏi, sau khi nghe được đáp án sau cả người cậu nhẹ nhõm hạ xuống, nằm úp sấp trên thân nam nhân, nghe tiếng tim đập trong l*иg ngực trầm ổn.
Chung Bùi Viễn đã khống chế rất lâu mới không có lập tức đem trên người ôm vào trong ngực, hắn nhịn xuống khát vọng trong lòng, ngón tay chăm chú động đậy mấy lần, sau đó liền không nhúc nhích dựa vào đầu giường, nằm ở đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhiệt độ quen thuộc khiến Lâm Thu Ngôn có loại cảm giác không muốn thừa nhận rồi lại không thể không thừa nhận, cậu chôn ở trong ngực nam nhân một lúc, mới lẩm bẩm mở miệng, rất chán ghét phiền phức kêu: "Thiết Ngưu......"
"Thiết Ngưu......"
......
Chính là một tiếng như vậy lại một tiếng bao hàm vô số tâm tình rất phức tạp đan xen vào nhau trong một tiếng, khiến Chung Bùi Viễn trong đầu giữ chặt ý nghĩ kia triệt để đứt đoạn!
Con mẹ nhà hắn lạt mềm buộc chặt!!
Hắn hoàn toàn không chịu nổi tiểu Khổng Tước kiêu ngạo như vậy lại một lần yếu thế!
Một giây sau, Chung Bùi Viễn gắt gao người đem trên người ôm vào trong lòng, hai cánh tay rắn chắc tàn nhẫn mà ôm lấy, khiến người ta không có một kẽ hở thoát đi, sau đó kề sát bên tai Lâm Thu Ngôn lặp lại, "Anh ở đây...... Anh ở đây......"
Rốt cục được nam nhân đáp lại, Lâm Thu Ngôn thái độ chuyển biến so với lật sách còn nhanh hơn, cũng không dùng giọng thì thầm, tức đến thở hổn hển bóp cơ ngực nam nhân một cái, thử hai cái răng nanh hổ nhỏ, cắn một cái vào cái cằm ở trước mắt, "Đồ vô lại!"
"Được, anh là đồ vô lại." Chung Bùi Viễn khẽ cười, trong mắt chậm rãi sủng nịch. Hắn nhìn đỉnh đầu Lâm tiểu thiếu gia tóc đen nhánh, tầng tầng hôn hôn, sau đó nghi hoặc nói:
"Anh cho rằng em sẽ hỏi anh người phụ nữ kia là ai? Vì sao lại là phu nhân của anh?"
"Em không phải người ngu!" Lâm Thu Ngôn hừ lạnh,
"Người thích Lâm Thu Ngôn em, trong mắt chỗ nào còn có thể cho phép chưa người khác kém xa em! Đơn giản chính là anh tìm người lừa gạt em, vì không làm thương hại tự tôn của anh, em cũng chỉ phối hợp cho tốt."
Người yêu một bộ dáng mang theo một chút ngạo khí trên mặt, hơn nữa trong đôi mắt tràn ngập"anh nhìn xem em đối với anh rất tốt" Dáng vẻ, quả thực câu dẫn người ta lòng ngứa ngáy, hận không thể xoa tiến vào trong l*иg ngực mạnh mẽ xoa nắn.
"Em thật thông minh." Chung Bùi Viễn thở dài nói, tiếp theo trầm mặc một hồi, nghiêm túc hỏi:
"Thu Ngôn, em thích anh à?"
Lâm Thu Ngôn nhíu nhíu mày, một mặt ghét bỏ nói:
"Cũng không phải phụ nữ, sao hỏi những chuyện khác người thế."
"Em trả lời anh."
Nam nhân dùng sức nắm lấy bờ vai của cậu, đáy mắt sóng phun trào.
"Em...... Đầu của anh mọc ra quả nhiên là để cho có!"
Lâm Thu Ngôn không tự nhiên dời ánh mắt, tai trắng như tuyết càng ngày càng đỏ,
"Em đã đồng ý để cây gậy xấu xí của anh đâm vào mông em! Anh nghĩ thế nào!"
Chung Bùi Viễn mừng rỡ như điên, không bình tĩnh như ngày thường, lại một lần đem người ôm vào trong ngực.
Đúng vậy, nếu như không phải thật sự yêu thích hắn, lấy tính cách Lâm tiểu thiếu gia làm sao sẽ một lần lại một lần cùng hắn tiếp xúc thân mật! Hắn quả thực là......
"Trâu ngốc." Lâm Thu Ngôn nhỏ giọng mắng một câu, khóe miệng không kìm nén được - uốn cong lên.
Từ từ cái ôm ấp này còn có thêm chút mùi vị khác, bàn tay Chung Bùi Viễn mang thel tìиɧ ɖu͙© đi khắp nơi, ở trên đường cong kia ưu mỹ tròn trịa kia xoa nắn.
Tiếp đến bên tai Lâm Thu Ngôn truyền đến giọng nói nam nhân tràn đầy từ tính cùng mê hoặc.
"Tiểu thiếu gia của tôi, chuẩn bị đón lấy cái roi vừa to vừa dài cố gắng đâm đâm mông của em!"
Lần này Lâm Thu Ngôn vô cùng chủ động, đỏ mặt đem chính mình cởi sạch trơn, sau đó cưỡi lên bụng nam nhân, căng thẳng bắt đầu cởi đai lưng ái ngủ nam nhân.
Áo buông ra trong nháy mắt, tảng lớn cơ ngực rắn chắc lộ ra, một luồng dã tính hun đến cả người cậu đều mềm nhũn một nửa, hoa huy*t dán vào cơ bụng nam nhân không báo trước phun ra một cỗ d*m thủy dính nhơm nhớp.
"Chặc chặc." Chung Bùi Viễn nhìn bãi chất lỏng trong suốt mình trên người một cái, mắt chìm xuống,
"Anh còn không hề làm gì cả đây, tiểu tao hóa liền phát da^ʍ, hả?"
"Em, em mới không da^ʍ......" Lâm Thu Ngôn phản bác một điểm sức lực cũng không có, hai mảnh thịt môi ngoài hoa huy*t dán thật chặt ở bắp thịt nam nhân, khẽ động sẽ truyền đến một trận tê tê dại dại vui vẻ.
"Không phải? Vậy trên người anh d*m thủy là từ đâu tới đây!"
Chung Bùi Viễn dùng bàn tay"Đùng" Vỗ một cái lên cái mông rắn chắc căng tròn người yêu,
"Ghé sát vào chút, đem núʍ ѵú đưa đến, cho anh liếʍ liếʍ."
Đã lâu không có nghe thấy loại ngôn ngữ hạ lưu vừa xấu hổ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này,não bộ thần kinh Lâm Thu Ngôn trở nên hưng phấn, thân thể phục tùng du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất, dịch lên trên thân thể nam nhân từng chút một. Lướt qua chỗ nào đều lưu lại thư huyệt lúc động tình chảy nước, để từng đường nét rõ ràng trên bắp thịt hiện ra da^ʍ mỹ thủy quang.
"Đút anh."
Nam nhân lên tiếng ra lệnh, hơi thở ấm áp toàn bộ phun vào đầu v* hồng đỏ, để cái nơi mềm mại nổi lên không khỏi run lên.
"Lưu manh!" Lâm Thu Ngôn hờn dỗi mắng, nhưng vẫn kiên trì đem núʍ ѵú trên l*иg ngực cô quạnh rất lâu đưa tới.
Mυ'ŧ núʍ ѵú chuyện như vậy đã sớm là chuyện thường như cơm bữa, Chung Bùi Viễn thuần thục dùng đầu lưỡi cuốn một viên thịt hạt lên, bao ở trong miệng tinh tế gặm cắn hút, một lần lại một lần không hề chán.
"A! Đừng quá dùng sức a...... Thật thoải mái......"
Lâm Thu Ngôn thoải mái đến mức mông đều từ nam nhân trên người vểnh lên, hoa huy*t như là hồng thuỷ không ngừng mà chảy d*m thủy, "Tí tách" Rơi xuống.
Chung Bùi Viến tay men theo bắp đùi trắng trẻo non nớt trượt lên trên, đi tới cái mông đầy đặn, bóp vừa cái tay, để phần non mềm giữa mông hở ra. Hắn dùng hàm răng cắn vào đầu v* vô cùng mẫn cảm, trêu đùa nói:
"Tiểu tao hóa! Mới sáng sớm phóng túng gọi như thế, không sợ toàn bộ người Chung gia anh đều nghe thấy à?"
"Ưʍ...... Không quan trọng...... Dù sao vừa nãy em ưm, em nói em là người đang ông của anh, nếu như a...... Nếu như bọn họ nghe được, liền nói là anh gọi!"
"Được, được, là anh gọi! Đều là anh gọi!" Chung Bùi Viễn dùng sức bóp mông mềm một cái, nhả đầu v* đã sưng trong miệng ra, mυ'ŧ bên còn lại.
"A!"
Lâm Thu Ngôn lớn tiếng gọi. Trong lòng mơ mơ màng màng nghĩ, dù sao Thiết Ngưu là lão đại, người dưới tay hắn nhất định sẽ không dám lắm miệng.
Cho dù trong núʍ ѵú người yêu chẳng có cái gì cả, hắn cũng mυ'ŧ đến vui vẻ, giống như trời sinh liền đối đôi đầu v* hồng mềm đáng yêu này có tình cảm, ăn thế nào cũng không đủ, hận không thể mỗi ngày ngậm trong miệng đùa bỡn.
đầu v* kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Lâm Thu Ngôn tăng vọt cảm xúc, thân thể trắng như ngọc ửng đỏ, gầy gò vòng eo cũng bắt đầu không tự chủ được đung đưa, kéo côn th*t phía trước phấn khởi đồng thời vung vẩy.
"Đừng liếʍ ah...... Đừng mυ'ŧ nữa...... Thiết Ngưu...... A...... đầu v* muốn hỏng...... Muốn hỏng......"
Tiếng kêu phóng đãnh mang theo nũng nịu nồng đậm. Ngón tay tinh tế cắm vào mái tóc đen dày nam nhân, ám muội xoa xoa.
Chung Bùi Viễn biết rõ mức độ mẫn cảm của người yêu, tuy rằng để hắn ăn cả một ngày hắn cũng không chê, nhưng ăn tiếp sợ Lâm Thu Ngôn sẽ tiết đi ra. Số lầm tiết quá nhiều đương nhiên đối với thân thể không tốt, vì suy nghĩ cho người yêu, hắn buông nhũ viên sưng to trong miệng ra, bắt đầu dùng hàm răng cắn những nơi khác của Lâm Thu Ngôn.
"Anh đừng tiếp tục chơi......"
Lâm Thu Ngôn đẩy cái đâuc trước ngực ra, dùng hoa huy*t ướt nhẹp cọ cọ chỗ lôиɠ ʍυ của nam nhân. Bộ lông dày đặc hơi cứng đâm làm môi thịt to mọng, khiến nơi riêng tư vưag ngứa vừa ráp lại ngon lại mềm.
Nam nhân cương dương v*t cách quần hừng hực đâm ở khe mông cậu, qυყ đầυ khổng lồ đặt giữa khe mông cọ xát.
Con ngươi Chung Bùi Viễn giống như là mực đen kịt, mơ hồ còn toả ra ánh sáng nguy hiểm, giọng nói hắn khàn khàn, như là đã ẩn nhẫn rất lâu,
"Bảo bối nhỏ, liếʍ dương v*t cho anh, liếʍ cứng rồi liền nhét da^ʍ huyệt của em, đem em thao đến phun nước."