Trước Cạn Vi Kính

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thu Ngôn chính mình vui vẻ xong, kéo quần lên liền đi, khốn kiếp.

Thiết Ngưu nằm ngửa trên giường nhỏ, có chút buồn bực nghĩ.

Hôm qua dùng miệng cùng tay đem Lâm tiểu thiếu gia hầu hạ được thích tới trời đi, đại bổng tử của mình cứng rắn đến sinh đau, đến động cũng chưa được sáp. Hắn cảm giác chính mình ngộ ra một cái đạo lý vợ là cái gì, không thể nuông chiều thành quen, thời điểm nên thao vẫn là phải cường thế thao một cái......

"Thiết Ngưu tôi luôn luôn không bắt ép người khác..."

"Ngày đó có người cầu nó thao cậu...."

Trong đầu không biết như thế nào liền vang lên mấy câu nói đó, Thiết Ngưu cảm giác mặt mình có điểm đau......

Hắn hung hăng lau mặt một phen, phun ra một ngụm khí. Mặc áo khoác vải thô ngoài, cầm lấy một phong thư, cẩn thận đặt vào trong túi, đi ra cửa phòng.

Bên trong tiểu viện cũ nát đưa tới một xe kéo mới tinh, đó là sớm hôm nay Lâm Thu Ngôn phái hạ nhân đưa tới. Thiết Ngưu nhìn xe kéo cong miệng cười, thuần thục kéo xe lên, cước bộ vững vàng chạy.

Tuy rằng tình hình trước mắt rối loạn, nhưng chợ Nam Thành vẫn vô cùng náo nhiệt. Thiết Ngưu kéo xe kéo nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không để ý tới người muốn ngồi xe. Cứ như vậy đi lại vài vòng, không có gặp người nào

khả nghi, liền đi thẳng đến một tiểu quán bán trà đản.

"Lão bản cho hai chén trà đản nhỏ."

"Vâng! Hai chén trà đản."

Ông

chủ trung niên cười tủm tỉm đem trà đản đã được gói đưa qua.

Thiết Ngưu từ trong túi lấy ra tiền, một tay tiếp nhận trà đản, một tay đem tiền đưa đi, thuận tiện bí mật mang phong thư cùng tiền đưa cho lão bản.

Ông chủ trung niên bình tĩnh nhận lấy, thuận tay bỏ tiền vào bên trong chiếc hộp, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thiết Ngưu, đi theo sau cười nói:

"Ngài đi thong thả!"

Thiết Ngưu tùy ý khoát tay, kéo xe tiếp tục đi trước.

Quay người đi liền đến Lâm công quán. Thiết Ngưu vừa định đi vào thì thấy cửa sắt lớn từ trong mở ra,

sau đó là hai thanh niên

ngọc thụ lâm phong đi ra.

"A Ngôn lần sau tới nhà của tôi đi, ở đó tôi còn có mấy cuốn sách tiếng Anh, cậu nhất định thích!"

Thanh niên trong mắt tỏa ra ánh sáng, bắt lấy cổ tay Lâm Thu Ngôn kéo kéo, vô vùng chờ mong nhìn cậu.

Đối với động tác thân cận của thanh niên, Lâm Thu Ngôn vẫn thấy rắc rối, nhưng mà tốt xấu gò cũng là bạn từ nhỏ của mình lại là bạn cùng lớp, đương nhiên không nên tỏ thái độ cự tuyệt ra ngoài, hòa nhã nói:

"Khi nào rảnh, tôi sẽ tự đến."

"Quá tốt, chúng ta đã hẹn!"

Thanh niên nghe được đáp án sau có chút kích động, cầm cổ tay Lâm Thu Ngôn nắm thật chặt.

Một chiếc xe hơi cao cấp màu đen đứng ở cổng lớn, Lâm Thu Ngôn lên tiếng nhắc nhở

"Lâu cảnh, cậu về trước đi, có muốn Lâu tiên sinh sốt ruột hay không."

Thanh niên đầy mặt không muốn, thình lình dùng sứ, dùng lực ôm lấy người trước mắt,

"A Ngôn...... Cậu trở về thật tốt."

Khí tức người xa lạ khí tức đập vào mặt Lâm Thu Ngôn không thích ứng nhíu chặt lông mày, vừa định đẩy Lâu Cảnh ra, liền thấy cách đó không xa phu kéo xe lẳng lặng đứng.

Thiết Ngưu ánh mắt như chim ưng không chút chớp mắt nhìn chằm chằm hai người ôm nhau, một chút lại một chút hung hăng dùng miệng cắn trà đản.

Nhìn thấy phu xe đứng lặng, Lâm tiểu thiếu gia xinh đẹp mắt đào hoa mắt vội chuyển, vốn muốn đẩy Lâu Cảnh ra tay lại thuận thế ôm chặt bả vai thanh niên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ngữ khí ôn hòa, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc xéo Thiết Ngưu.

"Được rồi được rồi, Lâu Cảnh mau trở về thôi."

Lâu cảnh hồng chóp mũi, không tình nguyện ngồi vào trong xe, tiếc nuối vẫy tay với cậu.

Lâm Thu Ngôn khó có được biểu tình nhu hòa cũng phất tay cáo biệt.

Xe hơi chân trước vừa ly khai, sau lưng Thiết Ngưu liền bất động thanh sắc đi đến trước mặt Lâm Thu Ngôn.

"Hắn là ai?"

Thiết Ngưu tuy tỏ ra không vui không buồn, thanh âm lại đặc biệt trầm thấp.

Lâm Thu Ngôn nhướn mày,

"Lâu gia thiếu gia, Lâu Cảnh."

"Tôi hỏi em cùng hắn có quan hệ gì."

"U ~" Lâm Thu Ngôn hất cao cằm, hỏi ngược lại:

"Anh dựa vào cái gì hỏi tôi này đó, anh với tôi là

quan hệ gì?"

Đáng chết...... Thiết Ngưu trong lòng rất là không bình tĩnh, đối với Lâm Thu Ngôn chiếm hữu dục hoàn toàn vượt qua khống chế của hắn. Khi nhìn đến người vốn nên là thuộc về hắn thời điểm bị những người khác ôm lấy thời điểm, nội tâm hắn ý tưởng đen tối không ngừng ùa lên đến. Muốn đem Lâm tiểu thiếu gia này trói lại, dùng xích sắt khóa chặt tứ chi, nhốt ở trên giường, trừ chính hắn, bất luận kẻ nào đều không được nhìn không được động!

Thiết Ngưu mắt lộ ra hung quang, nhưng mà Lâm Thu Ngôn lại giống như là không phát hiện

nguy hiểm, ngửa đầu nhìn Thiết Ngưu kia mặt cứng đờ, kiêu ngạo nói:

"Một phu xe mà thôi, còn muốn quản việc tư của ta!"

"Ha ha......" Thiết Ngưu không giận lại cười, đứng thẳng dậy từng bước một tiến gần sát Lâm Thu Ngôn, chậm rãi đem cậu ép đến góc tường, sau đó tay chống trên tường, đem Lâm thiếu gia vây ở giữa mình cùng mặt tường, nghiêng đầu dán tại bên tai nguy hiểm nói:

"Lâm thiếu gia thật sự là quý nhân hay quên, tối hôm qua em bị tôi dùng miệng liếʍ d*m thủy bốn phía, dâʍ đãиɠ gọi không ngừng, hôm nay liền ở trong ngực nam nhân khác. Tôi thấy Lâm gia tiểu thiếu gia cùng với con hát Nam Thành này cũng không kém bao nhiêu!"

"Anh!" Lâm Thu Ngôn khó thở, trán nóng lên, phất tay liền muốn đánh nam nhân một cái.

Bàn tay kia không đợi hạ xuống liền bị Thiết Ngưu nắm ở trong tay, đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

Lâm Thu Ngôn mặt ửng hồng lên, ánh mắt lại không có một tia mềm hoá, hung hăng trừng đầu trâu thối đáng chết, tức giận mắng:

"Khốn kiếp!"

"Tôi khốn kiếp?"

Thiết Ngưu thưởng thức tay Lâm thiếu gia, ngữ khí chậm lại chút,

"Ta thấy Lâm thiếu gia mới là khốn kiếp, một tiểu hỗn đản thực sự."

Dứt lời, liền ái muội khẽ cắn ngón tay bên miệng.

Lâm Thu Ngôn có một đôi tay khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay mềm mại khỏe mạnh màu hồng nhạt. Thiết Ngưu một bên lấy tay xoa nắn một bên dùng miệng nhấm nháp, tỉ mỉ cắn từng ngón tay, thậm chí còn vươn ra đầu lưỡi liếʍ loạn đầu ngón tay mềm mại, quả thực yêu thích không buông tay.

"Ah...... Rất bẩn, không cho liếʍ."

Lâm tiểu thiếu gia như trước khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không cho, lại không có một chút ý muốn đưa tay ra chỗ khác, tùy ý nam nhân một ngón lại một ngón liếʍ lộng.

Thiết Ngưu cầm đôi tay đẹp đẽ kia đặt ở ngực,

con ngươi ngăm đen nhìn chằm chằm Lâm Thu Ngôn,

"Lâm thiếu gia......"

Lâm Thu Ngôn ngẩng đầu.

Nam nhân chậm rãi cúi đầu xuống......

"Tôi là thật sự yêu thích em, Thiết Ngưu tôi không có lúc nào là không nghĩ tới thao mông em, muốn thao một đời."

Giọng nói vừa dứt, liền trực tiếp hôn lên.

Hoảng hốt, Lâm Thu Ngôn còn đang suy nghĩ, đầu trâu ngốc này thật không có văn hóa, đến bày tỏ tình cảm cũng đều thấp kém hạ lưu như vậy, quả nhiên là kéo xe......

Cái hôn này không có kéo dài, bởi vì Thiết Ngưu còn không muốn tại trước cửa lớn Lâm công quán trắng trợn làm chuyện như vậy. Hắn nâng Lâm Thu Ngôn đã nhuyễn thành một bãi xuân thủy lên, hơi hơi dùng sức đem cả người vác ở trên vai.

"Này! Anh muốn làm gì! Trâu thối! Mau thả tôi xuống!"

Trước mắt đột nhiên trời đất đảo lộn, Lâm Thu Ngôn duỗi thẳng chân.

"Làm gì? Đương nhiên là về nhà làm mông!"

Thiết Ngưu cười tà vỗ vỗ cái mông cong nẩy trên vai,

"Đừng lộn xộn, vết thương trên người tôi còn chưa lành đâu."

Quả nhiên, vừa nghĩ đến vết thương trên thân nam nhân, Lâm Thu Ngôn lập tức bất động, treo trên vai nam nhân, hừ lạnh nói:

"Vết thương còn chưa lành đã đi ra nhảy nhót! muốn chết!"

"Yên tâm, phải chết, cũng là chết ở

trên người của em."

Thiết Ngưu đi đến trước xe kéo, đem lâm tiểu thiếu gia nhẹ nhàng phóng tới trong xe, không để ý Lâm Thu Ngôn kháng nghị, vội kéo xe chạy đi.

Hai người đồng thời ngã vào giường nhỏ ở nhà Thiết Ngưu, củi khô bố cháy bắt đầu hôn môi.

Thiết Ngưu một tay ôm lấy mặt Lâm Thu Ngôn, một tay kịch liệt kéo quần áo đối phương. Âm thanh dính hút kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hai người, cảm xúc càng thêm tăng vọt.

"Ừm......" Không kịp nuốt, nước miếng theo cằm chảy xuống, lưu lại một vết trong suốt sáng ngời trong suốt. Lâm Thu Ngôn trên giường cũng không phải khác người, chuyện sảng khoái tất nhiên nguyện ý làm nhiều. Nhưng mà đối tượng nếu là người khác mà nói, cậu nhất định sẽ chán ghét. Tuy rằng cậu không rõ ràng ý tứ phu kéo xe này đối với chính mình hàm chứa cái gì, nhưng ít ra trên giường là Thiết Ngưu mà nói, cậu vẫn là không chán ghét......

Lâm Thu Ngôn bị hôn đến mơ mơ màng màng, trên người trừ áo sơmi trắng bên ngoài đều bị lột sạch sẽ. So sánh với Thiết Ngưu chỉ là hở nửa người trên, quần dưới lỏng lẻo, không biết là cố ý hay vẫn là vô tình, nơi riêng tư lông đậm màu lộ ra một nửa, nửa kia bị giấu ở trong qυầи ɭóŧ.

Nhìn trước mắt tràn ngập nam tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ,

thân hình dã tính, Lâm Thu Ngôn cảm giác đầu óc choáng váng, khát nước nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng gấp rút ghì chặt hai chân.

Thiết Ngưu đem động tác động tình đặt ở trong mắt, con mắt đen nhánh bên trong tràn đầy ý cười, cúi xuống trêu tức nói:

"Thế nào, Lâm thiếu gia phát da^ʍ?"

"Cút đi! Đồ lưu manh!"

Lâm Thu Ngôn thẹn quá thành giận, nhấc chân đạp lên trên mặt nam nhân.

Bàn chân nhẵn nhụi toàn bộ dán trên mặt nam nhân, râu trên cằm đâm vào gan bàn chân ngứa ngáy. Cậu vừa định rút về chân, ai ngờ nam nhân cầm trụ cổ chân cậu, tiếp đến gan bàn chân truyền đến cảm giác ấm áp ướŧ áŧ.

Đó là đầu lưỡi! Trâu ngốc liếʍ chân cậu!

Loại cảm giác mãnh liệt này khiến Lâm Thu Ngôn tê dại nửa người, động tình rêи ɾỉ một tiếng.

"Lâm thiếu gia, em thật mẫn cảm."

Thiết Ngưu trần thuật nói.

Lâm Thu Ngôn chân cùng người giống nhau đều tinh xảo, mạch máu màu xanh lan tràn phía trên bàn châm bạch ngọc chân có loại không yếu ớt mỹ cảm. Thiết Ngưu cầm mắt cá chân, động tác liếʍ láp bắt đầu mở rộng, từ gan bàn chân liếʍ một vòng ra phía ngoài, vừa hút hút vừa liếʍ, sau đó khẽ hôn kia năm cái ngón chân xinh đẹp.

"Ân...... Không, không cần...... Liếʍ a...... A......"

Thiết Ngưu trầm thấp cười,

động tác hôn từ chân lên, hắn nhìn chằm chằm gương mặt đào hoa của Lâm Thu Ngôn, giống một dã thú đói khát nhìn chằm chằm con mồi, tràn đầy tínhxâm lược,

"Tôi chẳng những muốn liếʍ, còn muốn liếʍ toàn thân thể của em, bất cứ địa phương nào cũng sẽ không bỏ qua, khiến em trong trong ngoài ngoài đều tràn ngập hương vị của tôi."

____________________

Tỉ số hiện tại là 1-1. Đăng chương mới cho có tinh thần

Kabe don lúc Thiết Ngưu đè Lâm Thu Ngôn lên tường nè