Editor: phuogot_93
Ngải Tiểu Tiểu nhìn Kỳ Tuấn Nhất, khóe miệng nở nụ cười có phần tàn ác, tiếp đến là ánh mắt cũng lộ ra mấy phần gian ác “Ông xã, bây giờ anh có thể cởϊ qυầи xuống rồi chứ?”
Kỳ Tuấn Nhất cúi xuống, dùng tay cầm lấy dược thảo “Vẫn là để anh tự làm đi.”
“Còn xấu hổ nữa.” Ngải Tiểu Tiểu mang hòn đá đã đập giập thảo dược đến trước mặt anh, bàn tay nhỏ bé không khách khí sờ vào hông anh “Cởi đi. Quần bẩn rồi để tí em giặt cho anh.”
Kỳ Tuấn Nhất thở dài, anh không phải là xấu hổ gì mà là không muốn để cô nhìn thấy vết thương của mình, cho nên vẫn từ chối, không ngờ rằng cô nhóc này vẫn để tâm như vậy. Nhìn tình hình này thật sự không thể tránh khỏi rồi, Kỳ Tuấn Nhất cởi thắt lưng, dịch chuyển thân thể cởϊ qυầи ra.
“Em giúp anh.” Ngải Tiểu Tiểu tiến lên làm cho vải quần chạm nhẹ vào vết thương, sau đó lưu loát cởi ra.
Kỳ Tuấn Nhất duỗi hai chân thon dài, hai tay chống ra đằng sau, tư thế ngồi mê người. Ngải Tiểu Tiểu nhướng mắt nhìn một cái thiếu chút nữa chảy máu mũi. Cô cảnh cáo mình phải bình tĩnh, giờ Kỳ Tuấn Nhất là người bị thương.
Hít sâu một hơi, cô cởi bỏ mảnh vải băng bó vết thương của Kỳ Tuấn Nhất, miệng vết thương trắng lộ ra ngoài lập tức đập vào mắt. Cô trừng mắt quát Kỳ Tuấn Nhất “Nghiêm trọng như vậy sao không nói?”
“Có gì nghiêm trọng đâu? Chỉ là vết nước phồng lên thôi mà.” Kỳ Tuấn Nhất nói đơn giản, mục đích muốn vượt qua cửa ải này.
Mắt Ngải Tiểu Tiểu lại ngưng tụ hơi nước “Anh dám làm ông xã em bị cà nhắc, đời này em sẽ không để yên cho anh đâu.”
“Biết rồi.” Kỳ Tuấn Nhất cười xoa xoa tóc Ngải Tiểu Tiểu “Nhanh bôi thuốc đi, tư thế bây giờ của anh thật sự có chút khó khăn.”
Xì… Ngải Tiểu Tiểu nở nụ cười, lườm anh một cái “Đáng đời!” Nhưng bàn tay nhỏ bé lại không nhàn rỗi, cầm thảo dược được đập nát đắp lên vết thương của anh, nhẹ nhàng kiểm tra còn sót chỗ nào không rồi mới dùng miếng vải băng lại, cuối cùng thở phào một hơi “Được rồi.”
Cô không biết bàn tay nhỏ bé ma sát trên đùi anh, xoa xoa nắn nắn, chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ lớn nhất thế giới. Cho nên rất nhanh cơ thể anh đã cứng ngắc, mà nơi nào đó cũng chịu được mà dương cao…
Cho nên khi Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn đến “hùng vĩ” đó thì khóe miệng không khỏi co quắp một trận, thật sự là không có tí hàm súc nào cả.
“Bà xã…”
Ôi… Tiếng gọi này lại khiến cô liên tưởng đến một số hình ảnh không thuần khiết, hơn nữa thân thể lại run rẩy có phản ứng, ôi trời, từ lúc nào mà cô lại trở thành một cô gái ham mê tìиɧ ɖu͙© như vậy.
Đang suy nghĩ nên trực tiếp nhào tới hay là giả vờ dè dặt thì cảm giác trời đất quay cuồng, bản thân đã bị nhào xuống mặt đất. Nhíu mày, tảng đá phía sau có chút cứng rắn. Ôi, thật là không nên do dự, cơ hội nhào lên đã bị trôi qua nhanh chóng rồi.
Kỳ Tuấn Nhất không để cho cô suy nghĩ quá nhiều đã nhanh chóng chiếm lấy môi cô, hôn lên hai gò má đỏ ửng, cái miệng của anh vẫn lưu luyến mυ'ŧ phiến môi dưới của cô. Bọn họ không để ý đến toàn thân bụi bặm, không để ý cả người cô dính đầy bùn cát, yêu, trái tim anh đập rộn ràng. Anh đối với cô, muốn ngừng mà không được.
Sợ chạm vào vết thương của anh, Ngải Tiểu Tiểu lẳng lặng mặc anh hôn, để cho kí©ɧ ŧìиɧ quen thuộc quét sạch toàn thân. Nhắm mắt hưởng thụ, cảm giác thân hình quen thuộc lại cứng rắn thân mật quấn lấy cô, làm lay động lòng cô… Cô từng cho rằng cuộc đời này sẽ không cảm nhận được sự yên bình, nhưng nhờ người đàn ông này cô đã thấy được, cảm nhận được rồi. Cho nên dù bản thân đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, cô cũng không sợ, trước kia chỉ có một mình nên cô phải ngụy trang nhưng giờ là thật lòng…
Rất lâu, anh mới buông cô ra, hô hấp đυ.c ngầu.
Bàn tay to kéo quần áo cô muốn cởi ra.
“Đừng mà, vết thương của anh…” Ngải Tiểu Tiểu đè tay anh lại, cô nhìn vết thương kia mà thấy sợ nên vẫn luôn lo lắng về nó.
“Không sao, chỉ cần em phối hợp với anh.” Anh hít thở bên tai cô, giọng nói mập mờ trầm thấp, có lôi cuốn không để người khác kháng cự.
Vì vậy cô mỉm cười, giao toàn bộ bản thân cho anh, mặc anh làm gì thì làm.
Nhưng mà trong lúc vui vẻ cô vẫn nhỏ giọng dặn dò “Đừng đυ.ng đến vết thương…”
Sáng hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu tỉnh lại từ trong ngực Kỳ Tuấn Nhất. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn xem mình có đυ.ng vào vết thương của anh không. Cũng may cô rút chân lại, xem ra tối qua cô không chạm vào rồi.
“Thức dậy rồi à?” Kỳ Tuấn Nhất vẫn hơi buồn ngủ, hôm qua quần dài đã được mang đi giặt, thân thể lười biếng hở một nửa như vậy thật hấp dẫn đại não cô mà.
“Vâng.” Ngải Tiểu Tiểu cố gắng giữ bình tĩnh, đứng dậy kéo anh, thấy đống lửa bên cạnh đã tắt.
“Đi ra ngoài một chút đi.” Không có lửa sưởi ấm, hang động lạnh đến rét run.
“Được.” Kỳ Tuấn Nhất gật đầu. Cô dìu anh ra bờ biển. Hôm nay thời tiết thật tốt, ánh nắng tươi sáng, sóng biển bên chân rào rào lại quay tròn, thật thơ mộng.
“Em muốn lặn!” Ngải Tiểu Tiểu nói xong tìm một tảng đá to để Kỳ Tuấn Nhất ngồi xuống.
“Nước biển lạnh.” Kỳ Tuấn Nhất cười nhắc nhở.
“Không sao.” Ngải Tiểu Tiểu cởϊ qυầи dài, buộc tóc ra đằng sau gáy, cười khẽ nói với anh “Không cho phép anh xuống đâu.”
Kỳ Tuấn Nhất cưng chiều cười cười, ngồi xổm xuống hắt nước biển lên rửa mặt.
Ngải Tiểu Tiểu cởi sạch sẽ bản thân từ đầu đến chân rồi mời lặn xuống nước. Sau đó nhìn chăm chăm Kỳ Tuấn Nhất đang ngồi trên bờ, mở miệng nói “Em muốn lên bờ, anh xoay người sang chỗ khác đi.”
Kỳ Tuấn Nhất không có phản kháng gì, anh nghe lời quay lưng lại, chỉ là trên môi vẫn chế nhạo “Có khác gì nhau à?”
Ngải Tiểu Tiểu chợt nhận ra, bình thưởng cô cũng chỉ mặc quần dài, luôn là nửa thân trần, hình như yêu cầu của cô có vẻ hơi thừa. Dứt khoát đi lên bờ, từng giọt nước trong suốt long lanh chảy dọc cơ thể trắng noãn, dưới ánh mặt trời lại phát ra ánh sáng mê người. Kỳ Tuấn Nhất quay lại đúng lúc thấy cảnh đẹp này, trái tim đập nhanh, đôi mắt thâm sâu.
“Đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy.” Cô trừng mắt cảnh cáo anh.
“Bà xã, em đang uy hϊếp anh.” Kỳ Tuấn Nhất vòng tay ra sau gáy, thân thể lười biếng tựa vào khối đá nhô ra phía sau, bày ra dáng vẻ hấp dẫn mê hoặc.
Ôi trời! Lại dùng mỹ nam kế với cô, anh không ngại phiền à? Ngải Tiểu Tiểu oán thầm rũ mắt xuống, mặc chiếc quần ở bên cạnh vào. Mặc dù trên đảo chỉ có hai người nhưng cô không có thói quen khỏa thân.
Nhưng hình như Kỳ Tuấn Nhất không như vậy, anh không vội mặc lại chiếc quần dài của mình, vẫn để lộ hai chân thon dài, dáng vẻ tự đắc. Tên kia dù mặc giống như ăn xin cũng không có biểu hiện bối rối, Ngải Tiểu Tiểu rất tin tưởng điều này mà cũng thấy ghen tị không thôi!
Bữa sáng, hai người lười phải chuẩn bị nên ăn ít quả dại, sau đó tựa vào nhau ngồi ở bờ biển, ngắm nhìn cảnh biển Thái Bình Dương.
“Thật đẹp!” Ngải Tiểu Tiểu dựa vào trong ngực Kỳ Tuấn Nhất, cảm thán lần thứ 101, khuôn mặt xinh đẹp nhìn say mê…
“Eo còn đau không?” Bàn tay Kỳ Tuấn Nhất chạm vào eo của cô, giọng nói lộ ra sự ân cần. Cô nhóc này chỉ lo quan tâm đến cái chân bị thương của anh, mà hình như đã quên rằng eo cô cũng bị thương.
“Chút vết thương nhỏ này vốn không là gì, anh đừng có coi em như búp bê, vừa đυ.ng vào đã vỡ.” Ngải Tiểu Tiểu nhướn mày nhìn anh, nhăn mũi dí dỏm nói.
“Ừ, là búp bê kiên cường của anh.” Môi Kỳ Tuấn Nhất nở một nụ cười mê người, vươn tay chạm vào mũi Ngải Tiểu Tiểu.
“Em không phải búp bê…” Giọng Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhỏ đi, trong mắt cũng thoáng qua vẻ buồn bã.
“Sao thế?” Kỳ Tuấn Nhất ôm chặt cô hỏi.
“Em nhớ Ngải Bảo.”
“Chúng ta sẽ rất nhanh nhìn thấy nó.”
“Có thật không?”
“Thật sự.”
………
Ngải Tiểu Tiểu vẫn luôn lựa chọn tin tưởng lời anh nói, cô biết, chỉ cần anh nói được thì chắc chắn sẽ làm được. Cô dựa vào ngực anh không lên tiếng, mãi sau mới ngẩng đầu lên hỏi “Ông xã, anh có mệt không?”
“Em nghĩ chồng em kém cỏi thế à? Thể lực của anh vẫn đang thừa lắm.” Kỳ Tuấn Nhất hơi cúi mặt, mập mờ nỉ non ở bên tai Ngải Tiểu Tiểu “Bây giờ dẫn em lên giường cũng không có vấn đề gì.”
Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, hình như trong lòng cô cũng hơi xao động.
“Háo sắc, chán ghét anh!” Cô nâng bàn tay nhỏ bé đánh anh, tiếng cười vang khắp bờ biển…
Cứ như vậy hai người ngồi cùng nhau ngắm hoàng hôn, rồi ngắm ánh trăng sáng, nhìn bầu trời đầy sao, rồi vào trong động ngủ.
Mười ngày như vậy trôi qua, hôm nay thời tiết vẫn rực rỡ như vậy, ánh mặt trời nóng bỏng như muốn thiêu cháy đá ngầm. Mặc dù ngâm trong nước biển vẫn lanh, Ngải Tiểu Tiểu vẫn thấy khô nóng.
Hai người không thong dong như mấy ngày hôm trước, lẳng lặng tựa vào một chỗ nhắm mắt giữ thể lực. Bọn họ đều biết cứu hộ trên biển rất khó khan, kể cả là Lãnh Đế Giác hay Lữ Thiên Minh cũng không dễ tìm ra nơi này được. Bọn họ chỉ có thể đợi, kiễn nhẫn chờ đợi…
Mặt trời một lần nữa ngả về hướng Tây, trên mặt biển vẫn như cũ truyền đến tiếng sóng biển đơn điệu.
Màn đêm lần nữa kéo đến, bóng tối vô biên khiến Ngải Tiểu Tiểu chợt thấy sa sút tinh thần. Cô ôm chặt Kỳ Tuấn Nhất, thì thầm nói “Ông xã, em chặt em, ôm chặt em được không?”
Cảm giác cánh tay chắc khỏe ôm chặt mình, cô mới thấy lòng mình trở lại như cũ.
“Đừng sợ, chắc chắn họ sẽ tìm được chúng ta.” Giọng nói trầm thấp như gió xuân tháng ba, xua tan cảm xúc lo sợ còn sót lại của Ngải Tiểu Tiểu. Cô tựa vào ngực anh, nghe nhịp tim vững vàng của anh, yên tâm chìm vào mộng đẹp.
Cô không nên sợ, có anh ở đây…
Nhìn cô đã ngủ, con ngươi Kỳ Tuấn Nhất thoáng qua vẻ đau lòng. Vị trí của hòn đảo nhỏ này không dễ dàng bị bên ngoài phát hiện được, như vậy chờ đợi cũng không phải là biện pháp. Nhưng bên cạnh bọn họ cũng không có thiết bị liên lạc nào, làm sao có thể phát tín hiệu ra bên ngoài được?
Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, sau đó, ánh mắt nhìn đến sợi dây chuyền trên cổ Ngải Tiểu Tiểu.
Thiết bị truy tìm! Đây là một trong những thiết bị truy tìm tiên tiến nhất thế giới, không những có thể bị truy tìm, còn có thể phát ra sóng điện từ báo vị trí của mình nhưng mà phạm vi tương đối nhỏ, chỉ có thể phát trong vòng mười dặm (1 dặm = 500m).
Nếu bọn họ đã tìm đến phạm vi này thì thiết bị này vẫn có tác dụng. Vì thế Kỳ Tuấn Nhất không do dự mà mở nó ra…
Ngày hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu bị đánh thức bởi tiếng ồn từ cánh quạt quay trong không khí, cô mở mắt mờ mịt nhìn về phía bầu trời, lập tức kinh ngạc hét lên “Máy bay trực thăng! Ông xã, mau nhìn, là máy bay trực thăng! Bọn họ tới cứu chúng ta rồi!”
“Coi như tới đúng lúc.” Kỳ Tuấn Nhất lạnh lùng nói một câu, buông cô ra.
“Này, chúng tôi ở chỗ này…” Ngải Tiểu Tiểu tràn đầy sinh lực, nhảy người lên, phất tay không ngừng.
“Bọn họ không nghe được.” Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng nói. Nhưng mà bọn họ sẽ dựa theo thiết bị truy tìm trên dây chuyền để tìm được, cho nên anh vẫn như cũ, dáng vẻ không nhanh không chậm.
Ngải Tiểu Tiểu lườm anh, anh vẫn còn thờ ơ.
“Nhất, tôi biết ngay cậu sẽ không dễ dàng chết như vậy!” Lữ Thiên Minh từ trên máy bay xuống, đập một cái thật mạnh vào Kỳ Tuấn Nhất, rồi lại ra sức ôm anh thật chặt, hai con ngươi còn nhàn nhạt hơi nước…