Thoát khỏi sự truy đuổi của Long Tiêu, lúc này Mục Sa Tu Hạ cùng Liên Kiều đã đi đến thành Bối Nạp, tuy là một tòa thành nhỏ nhưng cũng đã bước vào lãnh thổ Cách Tát
Trong lòng hoàn toàn thả lỏng, Liên Kiều đề nghị bỏ xe ngựa đổi sang đi bộ, ven đường thưởng thức phong tục tập quán dân tộc phong tình. Mục Sa Tu Hạ biết nàng ngồi xe ngựa bị đè nén liền theo nàng đi.
Để tránh cho mái đầu tóc bạc trắng quá mức nổi trội, hắn đội một chiếc nón rộng vành, vành nón kéo xuống thấp, hai tay đan chéo bỏ vào bên trong ống tay áo rộng thùng thình, ở dưới cái nón là thân hình cao to, thần bí lại gợi cảm, hai mắt Liên Kiều nhìn đăm đăm, không ngờ mình cũng có công lực si mê ngây ngốc
Mục Sa Tu Hạ bị ánh mắt không kiêng nể gì của nàng nhìn chăm chú khiến cả người không được tự nhiên, dứt khoát sải bước đi về phía trước, tránh ánh mắt trần trụi của nàng
“Ngươi mặc như vậy thật gợi cảm nha!” Liên Kiều vừa chạy bước nhỏ theo sau, vừa khen ngợi thật lòng
Hắn nhẹ nhíu mày, đối với từ gợi cảm không hiểu rõ lắm. Nhân lúc bước chân của hắn ngừng một lát, Liên Kiều thừa cơ vươn hai cánh tay ra vòng qua cánh tay cường tráng của hắn. Thật đáng ghét, đi nhanh như vậy, cũng không biết chờ nàng!
Mục Sa Tu Hạ cười khổ, nữ nhân này chỉ luôn làm theo ý mình, trên đường cái lại ngang nhiên mà cùng kề vai sát cánh với nam nhân, lôi lôi kéo kéo, tuy rằng bọn họ là phu thê, nhưng mà cũng không hợp lễ nghi.
“Liên nhi----” Hắn thở dài
“Sao vậy?” Nhìn thấy nhiều cô gái nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, tâm trạng rất tốt, ngẩng đầu lên, cười với hắn thật sáng lạn, đẹp đẽ.
“Ở Cách Tát, thê tử phải đi ở phía sau trượng phu, tuân thủ bổn phận, không thể cùng trượng phu song hành giống như vầy” Hắn kiên nhẫn giải thích, đồng thời cũng nhắc nhở nàng không được tự kỷ quá mức, những ánh mắt xung quanh bọn họ không phải là ngưỡng mộ, mà là ánh mắt kỳ dị đó có được hay không! Chỉ có nữ nhân thanh lâu mới có thể không kiêng nể gì như vậy!
“Vậy sao?” Liên Kiều đảo mắt, đột nhiên chuyển đổi sắc mặt, nghiêm mặt nói, “Vậy để thái tử phi này đi đầu phá vỡ truyền thống không hợp lý này đi!”
Nói xong cười nũng nịu với Mục Sa Tu Hạ, lôi kéo cánh tay hắn đi về phía trước.
Lắc đầu cười khổ, hắn đã sớm biết Liên nhi sẽ không vì lời nói của hắn mà thay đổi, hắn hiểu rất rõ cá tính của nàng, mặc dù có lúc hẹp hòi, nhưng không cúi đầu, quật cường không thỏa hiệp, là phụ nữ không thua kém nam nhân.
Ánh mặt trời chiếu rọi chói mắt người, Liên Kiều dứt khoát kéo Mục Sa Tu Hạ đi vào một tửu lầu nghỉ chân
Thành Bối Nạp tuy không lớn, nhưng cũng rất náo nhiệt, người đã sớm ngồi chật bên trong tửu lâu không lớm lắm này. Đúng lúc Liên Kiều cùng Mục Sa Tu Hạ đi vào có một bàn khách rời đi, nhường lại chiếc bàn cho bọn họ ngồi, nếu không còn phải đợi để có chỗ ngồi.
Nếu không phải vì Liên Kiều khăng khăng, Mục Sa Tu Hạ sẽ không đồng ý đến nơi ồn ào thế này. Ngồi trên ghế, lưng hắn thẳng như cây bút, đồ ăn trên bàn cũng không chạm vào, chỉ nhìn Liên Kiều ăn uống.
“Thật sự là ăn rất ngon, ngươi không thử sao?” Bộ dáng cứng ngắc của Mục Sa Tu Hạ ngồi ở đó thật sự rất chướng mắt, lại còn luôn bày ra ánh mắt khinh miệt. Xí, để cho hắn một mình ngồi đó đói bụng đi, tin tưởng rằng loại thái tử gia sống an nhàn sung sướиɠ giống hắn thà tình nguyện đói chết cũng không cam lòng tự hạ thấp địa vị ăn thức ăn đường phố đâu, chuẩn mực của giai cấp quý tộc!
Mắt lặng lẽ nhìn vật thể không rõ ràng trên chiếc đũa của nàng, Mục Sa Tu Hạ không muốn ăn chút nào, nhưng nhìn nàng ăn ngon như vậy, cũng không muốn làm mất hứng của nàng, chú ý không để nàng ăn nhiều là được, ngộ nhỡ bị tiêu chảy thì thật phiền
Liên Kiều đang ăn ngon miệng, chiếc bàn nên cạnh đột nhiên thừa ra hai bóng dáng, nàng lười ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn, dù sao cũng có trượng phu của nàng ở đây chống đỡ, có việc cho hắn xử lý là được rồi.
“Tiểu mỹ nhân, lại đây cùng gia uống hai chén đi, có bạn mới tốt!” Một tên thân hình cao gầy tay cầm ly rượu, ánh mắt da^ʍ tà, suồng sã nhìn Liên Kiều từ trên xuống.
Tên còn lại cũng phụ họa theo “Hầu hạ cho gia thoải mái, muốn thưởng gì đều được!”
Trong lòng nàng trước hết làm mặc niệm ba giây cho hai cậu ấm ngu ngốc đáng thương này, dám đùa giỡn nữ nhân của Mục Sa Tu Hạ, nàng thật sự thay bọn họ đổ mồ hôi lạnh, nàng đã thấy cằm dưới của Mục Sa Tu Hạ ẩn dấu dưới mũ trùm kéo căng hết mức. Loại người như thế này khắp nơi đều có? Trước kia còn cảm thấy trong phim truyền hình chiếu thật giả tạo, không ngờ rằng khi xuyên qua cổ đại nàng thật sự gặp phải.
Nhưng mà nếu đã gặp phải rồi, không chơi đến cùng thì làm sao xứng đáng việc bản thân mình đã vất vả đến cổ đại một chuyến, thay đổi thành một bộ dạng quyến rũ, Liên Kiều nhẹ nhàng mở lời: “A, Có cái gì để thưởng nha?”
Liên Kiều cùng Mục Sa Tu Hạ vừa bước vào đã bị bọ họ chú ý, nữ nhân này đẹp giống như tiên nữ lưu lạc trần gian, tuy rằng người nam nhân bên cạnh nàng có thân hình cao lớn, nhưng bọn hắn là ai chứ? Công tử của quan cai trị thành Bối Nạp, muốn nữ nhân nào mà không thể bắt đến tay? Hơn nữa nhìn thấy nàng tùy tiện khoát lên cánh tay của nam nhân, chắc là loại mặt hàng dễ dàng giành được, nên viện cớ ngà ngà say chạy đến đây đùa bỡn
Vừa nghe Liên Kiều nói như vậy, hai cái giá áo túi cơm (người vô tích sự) nhìn nhau cười, vẻ mặt lúc đó cực kỳ đen tối, người vóc dáng cao gầy nói: “Chỉ cần ngươi muốn, gia sẽ cho”
“Thật không?” Mắt đẹp chuyển động, ngọt ngào mở miệng, “Vàng bạc châu báu ta không thèm, hay là công tử cùng ta chơi một trò chơi đi!”
“Trò chơi gì?” Người cao gầy ánh mắt phấn khích sáng lên, nữ nhân này thú vị, hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với nàng, tốt nhất là nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút
“Ừ!” Liên Kiều cố ý cúi đầu giả vờ ra dáng trầm tư, phát hiện sắc mặt Mục Sa Tu Hạ đã sớm xanh mét, chắc là đã nhẫn nhịn tới cực điểm
“Đoán đậu phộng!” Nói xong đem nước trong mấy chén trà đổ ra, chọn lựa một hột đậu phộng muối trong đĩa rau, nói “Ở đây có ba cái chén không, ta lấy một cái chén chụp hạt đậu phọng bên trong, sau đó làm xáo trộn thứ tự mời công tử đoán, công tử đoán đúng đậu phộng ở trong cái chén nào, ta sẽ bỏ đi một phần quần áo!”
Một câu khiến cho hai đầu heo thiếu chút nữa nước miếng chảy đầy đất, càng làm cho người trong tửu lâu đều nhìn về phía bàn này của bọn họ. Đồng thời cũng làm cho Liên Kiều cảm thấy mặt bàn rung động, ha ha, lão công của nàng sắp nổi điên!
“Được!” Một đầu heo trong đó giành trước rống lên một tiếng
“Nhưng mà—” Liên Kiều chậm rãi mở miệng, lập tức liếc nhìn Mục Sa Tu Hạ một cái, nói “Nếu công tử đoán sai, thì phải mời công tử cũng bỏ đi một phần quần áo nha!”
Nhìn đáy mắt Liên Kiều lóe lên ý cười trêu đùa ác độc, Mục Sa Tu Hạ biết thê tử lại muốn chỉnh người, hơn nữa cực kỳ không may mắn là chính mình cũng bị kéo xuống nước. Không giúp không được nha! Cởϊ qυầи áo—nàng hạ dược mạnh như vậy, hắn chỉ có thể làm đồng lõa của nàng. Nguyên tắc của Mục Sa Tu Hạ chính là, chỉ cần Liên Kiều ở trước mắt hắn, mặc kệ nàng làm càng như thế nào cũng được, nhìn người nào không thuận mắt, tiện thể chỉnh cũng không đáng trách, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi!
Hai đầu heo nhìn nhau cười, gian xảo nháy mắt mấy cái, lập tức đồng thanh nói: “Được!”
Giữa mùa hè, mọi người ăn mặc cũng không nhiều, nữ nhân trước mắt chỉ cần bỏ đi một phần quần áo là có thể nhìn thấy không ít cảnh xuân, ở nơi này bọn họ đều là đại lão gia, cho dù cởi trần cũng không nghiêm trọng, chỉ cần không cởi khố (qυầи ɭóŧ) là được, hơn nữa bọn họ cũng có hai người, tính toán như thế nào cũng là bọn hắn chiếm ưu thế. Đánh xong bàn tính như ý, hai người lập tức đồng ý.
Liếc mắt nhìn Mục Sa Tu Hạ, Liên Kiều bình tĩnh nói: “Bắt đầu đi!”
m thầm thở dài, một tay Mục Sa Tu Hạ nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, một tay kia nhanh chóng di chuyển ba cái chén, chỉ thấy bốn con mắt heo kia lên lên xuống xuống, trái trái phải phải đi theo cái chén xoay tròn nửa ngày, khoảnh khắc Mục Sa Tu Hạ dừng tay, hai đầu heo cùng thể hiện vẻ mặt đầu váng mắt hoa, thấy sao đầy trời, tinh thần ngẩn ngơ.
Mắt đẹp chuyển động, Liên Kiều cười nhu mì: “Thế nào? Nhìn chính xác chưa?”
Tên đầu heo cao gầy bình tĩnh lại, chỉ vào cái chén bên trái nói: “Là cái này”
“Không đúng, là cái này!” Tên đầu heo ục ịch chỉ vào cái chén ở giữa nói.
Liên Kiều nhíu mày, cố ý chu môi lên nói: “Rốt cuộc là cái nào đây!”
Tên đầu heo cao gầy trừng mắt nhìn người anh em của mình, kiên quyết nói: “Bên trái, chính là bên trái!”
“Ngươi khẳng định?” Liên Kiều tử tế nhắc nhở
“Khẳng định!”
“Không thay đổi?”
“Không thay đổi, mở đi”
Tất cả khách trong tửu lâu đều duỗi dài cổ nhìn Mục Sa Tu Hạ hoàn toàn mở cái chén bên trái ra – trống không!
Liên Kiều vừa lòng nghe thấy âm thanh thở ra trong tửu lâu, mắt đẹp nhìn quanh, nhìn chằm chằm vào tên vóc dáng cao gầy nhắc nhở: “Công tử?”
Mới thua một lần mà thôi, không sao! Tên đầu heo cao gầy không thèm quan tâm, cởi ra áo khoác, chỉ còn lại áo trong đứng ở phòng lớn
“Tiếp đi!” Hắn cũng không tin không lột được quần áo của tiểu nữ nhân này, nhìn vẻ mặt hồ ly của nàng khiến cho tâm hắn ngứa ngáy khó chịu
Hai tên đầu heo cứ như vậy mà thua một bàn lại một bàn, cho đến khi hai người thua chỉ còn hai cái tiết khố, xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng đứng ở trong phòng cho mọi người cười nhạo, nhưng lại không thể phát tác.
Liên Kiều gần như muốn cười bò, nhưng lại không dám thể hiện quá vui vẻ, dù sao hai nam nhân này đã đáng thương lắm rồi, vừa che miệng cười trộm vừa dịu dàng nói: “Hai vị công tử, các ngươi ai sẽ cởi đây?” Lão công của nàng quả nhiên dũng mãnh phi thường, nàng không nhìn lầm người.
Hai người vừa thẹn vừa giận, rốt cuộc nhịn không được bùng phát, chỉ vào mũi Liên Kiều chửi ầm lên “Tiện nữ nhân, ngươi lừa đảo bọn ta”
Liên Kiều hơi khó chịu, móc móc lỗ tai, vô tội nói: “Đây là trò chơi mà hai vị công tử đều đã đồng ý quy tắc, chư vị đang ngồi đây có mắt cũng nhìn thấy, đoán đậu phộng vốn chính là dựa vào vận số, rất công bằng nha, chỉ trách vận số công tử hôm nay không tốt!”
Tên vóc dáng cao gầy thẹn quá thành giận, lúc này liền trở mặt: “Hừ! Bản công tử không chơi, bản công tử hiện tại ra lệnh ngươi cởi sạch toàn bộ quần áo ra!”
Người trong tửu lâu vốn chỉ mang tâm tình xem kịch vui đứng ngoài cuộc, lời tên vóc người cao gầy vừa nói ra lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên sự căm phẫn. Tiếng giễu cợt, tiếng thét, tiếng bất bình, từng tiếng lọt vào tai! Tên vóc dáng cao gầy không nén được giận, vớ lấy thanh kiếm gãy bên cạnh giống như đang cứng rắn ép buộc Liên Kiều cởϊ qυầи áo, nhưng mà không đợi thanh kiếm kịp xuất ra, cổ họng của hắn đã bị một thanh kiếm khác đặt lên.
“Cởi ra!” Mục Sa Tu Hạ lạnh lùng ra lệnh, động tác và thanh âm của hắn làm cho cả tửu lâu đột nhiên trở nên im lặng, cả đám ngừơi đều ngưng thở trừng mắt nhìn về phía bàn Liên Kiều
Tên vóc dáng cao gầy đã sớm sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân run rẩy, hai chân vòng kiềng không có mặc quần run run giống như hai cái lạp xưởng.
“Ngươi…Ngươi…Các ngươi thật to gan! Biết…Ta…Cha ta là ai không?”
Tên ục ịch bên cạnh lúc bắt đầu cũng sợ tới mức chết khϊếp, vừa nghe đồng bọn nói như vậy thì lại thẳng thắt lưng lên, ngạo nghễ nói: “Vị này chính là công tử của Tư Thừa đại nhân của thành này, còn không mau buông kiếm xuống, nói không chừng công tử có thể tha cho mạng chó các người!”
“Tư Thừa đại nhân?” Liên Kiều không hiểu rõ nên nhìn về phía gương mặt lạnh lẽo của Mục Sa Tu Hạ
“Một quan địa phương mà thôi!” m thanh lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng vang lên, làm cho người ta không rét mà run
Không hiểu rõ lắm phẩm cấp thứ bậc quan viên của Cách Tát, Liên Kiều cũng không có cách nào hiểu được chức quan Tư Thừa rốt cuộc lớn tới đâu, nhưng mà chắc là không hơn được thái tử. Giao cho Mục Sa Tu Hạ chút việc làm nhỏ nhặt, nhân tiện trừng trị bọn quan địa phương một tý cũng là một thành tích không tệ nha! Coi như là cải trang vi hành là được rồi.
Nàng lập tức cười quyến rũ: “Thật là ghê gớm, không ngờ là công tử con Tư Thừa đại nhân, thất kính thất kính!”
Tên vóc dáng cao gầy vừa nghe, mồ hôi không chảy nữa, chân không run nữa, lập tức tỏ vẻ tự mãn: “Biết sợ rồi sao, còn không lấy kiếm ra, nếu ngươi muốn sống thì hầu hạ gia cho tốt, chuyện hôm nay gia sẽ bỏ qua!”
Một tiếng cười như chuông bạc vang lên, Liên Kiều giả vờ ra vẻ cảm kích: “Công tử thật có lòng rộng lượng! Nhưng mà chiếc khố cuối cùng này--- vẫn phải cởi!”
Tên vóc dáng cao gầy vừa nghe liền phát hỏa, quên cả việc còn một thanh kiếm đang để trên cổ họng, lại chửi ầm lên: “Ngươi, tên thối tha….A------”
Hắn chưa kịp mắng xong đã cảm thấy trước mắt hoa lên, ánh sáng chợt lóe lên, mông đột nhiên lạnh, dây lưng trên khố bị mở ra, theo hai chân vòng kiềng của hắn trượt xuống, mà kiếm của Mục Sa Tu Hạ lại trở về vị trí trên cổ họng của hắn, giống như là chưa hề rời đi.
Cái thứ đáng ghê tởm và thất vọng của tên vóc dáng cao gầy kia đang rũ xuống ở giữa đùi hắn, lại còn tí tách thấm ra nước chảy xuống, đúng là nướ© ŧıểυ rồi.
“Ô, xấu xí!” Liên Kiều nhíu mày, khinh thường nói
Sắc mặt Mục Sa Tu Hạ càng xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mà nàng còn nhìn!” Hắn thật sự khinh suất, lại có thể giúp đỡ nàng làm loại chuyện này, tuy rằng Liên Kiều chắc chắn sẽ không vừa mắt cái loại cặn bã này, nhưng để cho nàng nhìn thấy đồ của nam nhân khác, trong lòng hắn vô cùng khó chịu! Nhìn vật quá xấu xí như vậy, không tránh khỏi việc sẽ có trở ngại trong lòng, không chừng sẽ liên lụy làm của hắn cũng bị chán ghét, trở về phải tẩy sạch mắt nàng!