Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 36: Lý luận kỳ lạ

Editor: Hương Cỏ

Sắc mặt Tần lão gia tử trầm xuống, quét mắt lườm Tần Hồ thị, trông cậy vào Tần Hồ thị có thể nói vài câu dỗ Tần Phóng!

Nào biết, Tần Hồ thị cũng không chịu. Tuy rằng Tần Hồ thị đầu óc ngu si tứ chi phát triển, vì bạc trong tay Tần Liễu thị mà nguyện ý muốn tướng công mình đi hỗ trợ sửa chữa nhà. Nhưng nếu để cho bọn họ chuyển về ở trong phòng kia thì bà ta không đồng ý. Bà ta có ba con trai, thành thân đều cần phòng ở. Nhà này vốn đã không đủ phòng để ở, nếu cả nhà năm người kia trở về thì lại càng thêm thiếu. Không được, kiên quyết không được!

Vì thế, cũng không kéo Tần Liễu thị mà quay sang Tần lão gia tử nói ầm ĩ, "Trong nhà này làm gì còn chỗ nào dư phòng ở, cứ sửa chữa cái nhà ở đầu thôn kia không phải được rồi sao? Chuyển về làm gì, để người ta chê cười!"

Tần Lưu thị thì không nóng nảy. Con trai của bà ta còn nhỏ, có bạc còn sợ không có phòng ở sao? Nếu Tần Liễu thị chuyển về thì bà ta còn có thể làm ít việc đi, cũng vui vẻ làm người tốt. Nhưng bà ta cũng nghe thấy lão thái bà nói khuê nữ là bồi tiền hóa. Tuy rằng bà ta không thương Tần Hạ Tần Đông như Tần Liễu thị thương con. Nhưng chúng nó cũng là máu thịt từ trên người bà ta sinh ra. Do đó trong một khoảng thời gian, trong lòng Tần Lưu thị trăm chuyển ngàn hồi, trầm mặc chứ không lên tiếng!

Tần lão gia nhìn thấy từng kẻ từng kẻ dám chống đối lão thì nổi giận!

"Lão đại gia, con không nói chuyện thì không ai coi con là câm điếc! Tam nàng dâu, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chuyển về!" Lão nhân này thật đúng coi mình là ông trời tự quyết vậy!

Tần Liễu thị lạnh lùng nhìn Tần lão gia một cái, "Cha, chúng con sẽ không chuyển về. Phòng ở kia ngài thích cho ai thì cho người đó. Chúng ta đã bị đuổi ra thì sẽ không trở lại. Tinh nhi, chúng ta đi thôi!"

"Liễu thị, mà là đồ sao chổi, mày đứng lại đó cho ta! Mày dám có thái độ như thế trước mặt trưởng bối sao? Là ai cho mày gan lớn như thế?"

Cùng với tiếng rống giận dữ của Tần La thị vang lên là tiếng cốc nước rơi vỡ tanh tành xuống đất.

Từ lúc nghe thấy phía sau có tiếng vật gì bay tới Tần Tinh đã kéo Tần Liễu thị chạy sang một bên, cái cốc không bay trúng Tần Liễu thị mà rơi xuống đất vỡ tan tành!

Mọi người trong phòng đều bị tiếng cốc rơi xuống đất vỡ tan làm giật mình!

Tần La thị đã quen ương ngạnh hống hách trước mặt mấy con trai tức phụ, chưa từng bao giờ bị nghẹn khuất như tối hôm nay. Nếu không vì chỗ bạc kia của Tần Liễu thị, cả cứng rắn mềm nhuyễn đều nói rồi mà Tần Liễu thị này cũng dầu muối không tiến, Tần La thị làm sao còn chịu nổi!

Tần lão gia tự cho mình là người đứng đầu một nhà, luôn muốn bận tâm chút mặt mũi uy nghiêm. Tần La thị thì mặc kệ nhiều như vậy, lão bà chịu không nổi Tần Liễu thị ngang nhiên dám ngỗ nghịch lão bà! Hung hăng trừng mắt Tần Liễu thị, đứng lên, chỉ vào Tần Liễu thị nói "Ngươi là đồ sao chổi, chết tiệt hạ lưu hóa, hại chết con ta, cầm bạc của con ta đi xây nhà hưởng phúc, đồ tiện nhân đáng chết, ta muốn dạy cho ngươi biết thế nào là phải trái!"

Tần Tinh híp mắt, nhìn nhìn những mảnh vỡ của cốc nước, mặc dù không phải thủy tinh nhưng nếu ném trúng người cũng sẽ rất đau! Nếu rơi vào đầu sẽ chảy máu vỡ đầu! Lại nghe lời nói của Tần lão bà thì giận dữ tức cười, đây là lý do quái quỷ gì vậy? Vô sỉ đến cỡ này, cho dù là ở kiếp trước cũng thật là hiếm thấy! Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tần La thị, trong ánh mắt động sát khí!

Tần Liễu thị tức đến run cả người nhưng không nói nổi một câu. Người thiện lương yếu đuối, cho dù biết phải phản kháng nhưng cũng không phải phút chốc có thể làm được!

Tần Tinh thở dài, giữ Tần Liễu thị, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Tần La thị, "Từ giây phút các người đuổi cô nhi quả phụ chúng ta đi ra ngoài, các người cũng đã không thừa nhận ta là người nhà các người, tất cả thôn nhân đều có thể làm chứng! Chúng ta có thể sống tới ngày nay là vận khí chúng ta tốt, là cha ta phù hộ chúng ta! Bạc của chúng ta đều là tự chúng ta kiếm được! không có một xu quan hệ gì với Tần gia các người! Muốn bạc ư...." Ánh mắt Tần Tinh lạnh lùng, như không để ý chút nào quét qua hết tất cả mọi người trong phòng, tiếp tục nói gằn từng tiếng "Tự mình bằng bản sự kiếm đi! Còn nếu muốn lấy, cứ việc đến, chỉ cần có mạng để lấy!"

Ánh mắt lạnh lẽo đầy sát ý khiến mỗi người ở đó nhìn thấy không khỏi rùng mình một cái, dù là Tần lão gia cũng bị ánh mắt sắc bén như đao phong, không chút cảm tình của Tần Tinh mà ngồi bệt xuống.

Tần lão bà Tần La thị lại không tự chủ được rụt người lại về phía sau.

Một câu cuối cùng của Tần Tinh: chỉ cần có mạng lấy khiến những người ngồi trong phòng đều cảm thấy kinh hoảng, nhất thời đều ngậm miệng, phức tạp vạn phần nhìn Tần Tinh giống như người xa lạ!

Sự im lặng trong phòng nháy mắt bị một loạt tiếng chân phá vỡ "Nương, nương khóa cửa làm cái gì? Hại con phải leo cửa sổ đi ra, suýt nữa thì tè ra quần rồi..."

Theo giọng nói bực tức, Tần Phi đi vào nhà chính.

Vào nhà, nhìn thấy Tần Liễu thị cùng Tần Tinh đứng ở cửa, không chú ý tới biểu cảm của các nàng, trái lại vẻ mặt kinh hỉ, "Tam thẩm, Tinh tỷ tỷ... Mọi người tới rồi!"

Đi tới trước, phát hiện không khí trong phòng không thích hợp, nhìn thấy dáng vẻ Tần Liễu thị như đang tức giận, vẻ mặt những người khác trong phòng cũng không tốt, không tự giác hỏi "Sao vậy? Đây là sao chứ?"

Tần Lưu thị kéo con trai nhà mình tới chỉ chỉ vào đầu cậu, "Không phải bảo con ngủ sao? Dậy làm gì vậy?"

"Con đang ngủ mà. Nhưng con muốn đi tiểu, lại không mở được cửa. Sao nương lại khóa trái cửa từ bên ngoài chứ! Con phải đẩy mãi mới leo được ra cửa sổ!" Tần Phi oán giận nói một hồi.

Tần Lưu thị nghe Tần Phi oán giận thì lén nhìn Tần Liễu thị cùng Tần Tinh, nhìn thấy vẻ mặt Tần Tinh tỏ ra cái gì cũng hiểu rồi thì buồn bực đánh Tần Phi mấy cái, "Đi, về ngủ!"

Quả thật là bà ta khóa trái cửa, nhốt Tần Đông và Tần Phi trong phòng, sợ hai đứa trẻ nghe được bọn họ thương lượng "Đại sự" lại đi báo tin giúp người ngoài!

Tần Phi không đồng ý, "Con không ngủ, con chơi với Tinh tỷ tỷ một lát!"

Tần Lưu thị lại giơ bàn tay lên tính đánh cậu ta, Tần Tinh cười mà như không cười nói "Nhị nương cũng đừng đánh Phi ca nhi, không phải sợ cậu ta đi báo tin cho nương ta sao? Đã nói tới mức này thì còn sợ gì chứ!"

"Nương, báo tin gì cơ?" Tần Phi không hiểu nhìn nương nhà mình.

"Đừng nghe nó nói vớ vẩn, tránh sang một bên đi, người lớn đang nói chuyện, con mau về phòng đi!" Tần Lưu thị sầm mặt.

Tần Phi quét mắt nhìn Tần Phóng, Tần Lương, Tần Thuận, còn có Tần Hạ, "Mọi người đều ở đây, vì sao con phải đi ngủ, con không đi." Tần Phi rất thông minh, rất nhiều khi cậu ta trưởng thành sớm hơn tuổi. Từ nhỏ cậu ta chơi với Tần Ngọc nên ít nhiều chịu ảnh hưởng của Tần Tín Nghiệp!

"Được rồi được rồi, không ngủ thì thôi! Đứng một bên chơi đi!" Bị Tần Phi làm ầm ĩ, Tần La thị bình tĩnh lại, nhìn nhìn Tần Tinh thầm nghĩ "Dù mày ngoan cố cũng chỉ là đứa bé, lão bà tử ta còn sợ mày hay sao!" Lấy lại bình tĩnh nói với Tần Liễu thị "Bạc kia cô nói thế nào cũng phải đưa ra cho ta. Bạc của Tần gia không phải là để cô phá hết! Ăn thịt, ăn cá, còn ăn cơm, cũng không nhìn lại xem cả nhà mạt rệp kia có xứng ăn cơm hay không? Nếu không đưa bạc này cho ta, ta sẽ đi trấn trên cáo Liễu thị cô không dưỡng lão!"

Tần La thị đắc ý nhìn Tần Liễu thị cùng Tần Tinh, lão bà cũng không tin mình nói muốn đi cáo quan mà các nàng không sợ!

Tần Liễu thị và Tần Tinh còn chưa há mồm, Tần Phi đã nhảy lên "Nãi, nãi nãi nói gì vậy?... Sao lại bắt Tam thẩm đưa bạc cho chúng ta chứ?"

Tần Lưu thị nhanh tay đứng sau lưng Tần Phi che miệng của cậu ta, tay kia thì ôm lưng kéo ra bên ngoài. Tiểu tử này, rốt cục có phải con ruột mình hay không chứ?... Cáu giận trừng mắt nhìn Tần Liễu thị, kéo Tần Phi trở về phòng của mình!

Tần Liễu thị nhìn thấy Tần Lưu thị kéo Tần Phi, sợ làm bị thương Phi ca nhi định đi tới kéo lại nhưng bị Tần Tinh giữ chặt. Tần Liễu thị nghĩ ra, dù sao cũng là con ruột bà ta, làm sao có thể làm cậu ta bị thương, mình suy nghĩ nhiều quá! Nghĩ đến tình cảnh của mình thì quay đầu nhìn về phía Tần Tinh, Tần Tinh cười cười an ủi với Tần Liễu thị!

"Nãi nãi, ngài đi cáo chúng ta đi, bạc này chúng ta sẽ không đưa, ngài cứ việc đi cáo! Nhưng nhất định phải nói rõ, chúng ta bị đuổi ra ngoài, là tức phụ và cháu trai cháu gái không được thừa nhận..." Tần Tinh không phải là người am hiểu chuyện giảng đạo lý này, nàng thích hành động trực tiếp, một chiêu lấy mạng!

"Mày là đồ tiểu tiện nhân, ta nói chuyện với nương mày, mày chen vào nói cái gì! Tiểu tiện nhân không có giáo dưỡng!" Tần La thị sầm mặt chửi Tần Tinh!

Tần Liễu thị kéo Tần Tinh, ngẩng đầu nói với Tần La thị "Nương, muốn bạc ta không có, ngài muốn đi cáo quan phủ ngài cứ đi đi!"

Tần La thị vừa nghe đến cáo quan phủ cũng không dọa được thì ngồi bệt xuống đất bắt đầu gào lên, "Ông trời gϊếŧ đồ đê tiện này đi, đứa con xấu số của ta. Con chết thật thảm quá, con ở trên trời mở mắt ra nhìn một cái xem, cẩn thận nhìn con dâu hiền của con, con gái ngoan của con, bọn chúng muốn ép chết ta đây này..."

Trong lòng Tần Tinh như có cả ngàn con ngựa chạy qua, nàng có một trăm phương pháp gϊếŧ người. Nhưng thế này... Đây là muốn ồn ào tới cỡ nào chứ?

Tần Liễu thị thở dài một hơi, ngại ngần định tiến lên đi đỡ Tần La thị, còn chưa đi được hai bước thì đột nhiên hậu viện nhà cũ vọng đến từng tiếng heo kêu thảm thiết, không ngờ phối hợp với tiếng kêu gào the thé của Tần La thị lại giống như nhất thủ nhị xướng! Còn có tiếng gà bay kêu dáo dác, thật sự là loạn thành một đoàn.

Mọi người trong phòng đều cả kinh, xong rồi, có trộm đến, có người đang trộm heo! Hậu viện nuôi hơn mười con gà, còn có bốn con heo đang lớn, không ai còn quan tâm đến Tần La thị đang tru tréo, cũng không để ý mẹ con Tần Liễu thị đều chạy về phía sau viện. Gà và heo kia là dùng bạc

thật mua về, nếu như bị người ta trộm thì mất nhiều hơn được!