Trách Yểm bỗng nhiên cảm giác được sự bất an, nhưng lại không biết nó đến từ đâu.
『Thời gian của ta không còn nhiều, tu luyện năng lực tinh thần, khẩu quyết củng cố tâm thần đã dạy mày, sau này mày cần tự lĩnh ngộ. Hiện tại mày vểnh tai cho ta, ta truyền thu phương pháp tu luyện thần thức cho mày.』
Truyền Sơn nghe vậy lập tức thu tâm trí, tỉ mỉ nghe, lần này cũng không thể nhớ sau quên trước được.
『Lấy thần tu tâm, lấy tâm tu thần, thần tức tâm, tâm tức thần. Thần hóa trời cao, dung là vạn vật, luyện thần như tơ, tơ như tí sử. Tĩnh tâm lặn khí, khí ôm tâm thần, thần định thành tơ…』
Khẩu quyết vang lên bên tai hắn 3 lần rồi không nghe thấy nữa.
『Đã nhớ kỹ chưa?』
Truyền Sơn buồn bã bản thân không có bản lĩnh nghe là nhớ cố gắng lặp lại khẩu quyết một lần.
Trách Yểm bất mãn, nhưng để hồn phách của hỗn huyết này trở lại thân thể mới là quan trọng, cách xa như vậy, hắn muốn đoạt ‘xá’ cũng không đoạt được. Đành phải nén tính đọc lại hai lần.
Truyền Sơn đầu đầy mồ hôi, cuối cùng cũng miễn cưỡng ghi nhớ. Nhưng một lát sau, hắn lại xấu hổ cười hì hì: “Ma quân, tại hạ nhớ thì nhớ rồi, nhưng ý tứ…”
『Thứ đơn giản như vậy tự mình hiểu đi. Đợi mày mò được ranh giới luyện thần, ta lại dạy mày rõ cách làm sao hấp thu ma khí vào cơ thể để cho bản thân sử dụng.』 Trách Yểm tự nhiên không có khả năng đơn giản như vậy lại dạy hắn bí quyết luyện thần. Đi bước một tới, hắn mới có thể dẫn hỗn huyết này từng chút vào bẫy rập. Hắn đây cũng coi như là một kiểu lạt mềm buộc chặt đi? Khặc khặc khặc!
“Vâng.” Truyền Sơn sờ sờ mũi, nhếch môi lộ ra một nét cười bất đắc dĩ.
Thanh âm biến mất, có lẽ đã đi rồi. Để lại một mình Truyền Sơn lẳng lặng lĩnh ngộ khẩu quyết tu luyện thần thức vừa rồi trong bóng tối.
Nghĩ, nghĩ, nghĩ… Nghĩ muốn nát đầu, hắn vẫn không rõ những khẩu quyết này phải tu luyện thần thức thế nào.
Đáng thương cho Truyền Sơn không biết, bắt đầu từ khi tu luyện thần thức thì chưa một ma tu nào, cũng chưa có một người ma nào đang luyện khí còn chưa thành thì đã dám tu luyện thần thức.
Tu luyện như vậy, rất dễ dẫn đến thần thức bị thương, thậm chí có thể ảnh hưởng đến sau này, làm tu luyện khó tiến cảnh. Trách Yểm không để ý Truyền Sơn có hậu quả xấu như vậy hay không. Hắn chỉ cần Truyền Sơn có thể hồn về thân thể miễn cưỡng dùng là được.
Còn Truyền Sơn lần đầu tiên tiếp xúc với phương pháp tu luyện không thuộc về con người, cứ mơ hồ luyện như vậy.
Ý nghĩa của khẩu quyết trải qua thời gian lâu dài phỏng đoán, hắn cũng hiểu được đại khái.
Thế nhưng tu ma này rốt cục phải tu như thế nào? Tâm phải tĩnh như nào? Thần thức phải hóa thành sợi tơ như nào? Lại khí ôm tâm thần ra sao? Thần thức này như tơ hóa ra rồi sẽ phải điều khiển thế nào?
Truyền Sơn bỗng nhiên cảm thấy những đạo sĩ tu đạo này có lẽ thực sự không giống người bình thường, cũng không biết họ sao lại tìm ra được phương pháp tu luyện trong khẩu quyết mơ mơ hồ hồ này.
Nghĩ thế nào cũng không rõ, không có cách nào khác, đành phải hiểu trên mặt chữ giống như thân thể và linh hồn của mình tách ra, nhưng giữa hai người còn có sợi tơ liên hệ, vấn đề hiện tại chính là tìm ra sự tồn tại của những sợi tơ này. Cảm giác được sợi tơ rồi, lại lần theo những sợi tơ này tìm được thân thể của mình, vấn đề cuối cùng chính là tìm được thân thể rồi làm sao mới đem linh hồn đã thoát ly hòa hợp với thân thể một lần nữa.
Bước từng bước một vậy.
Ngày mai, Trách Yểm lại tách tâm thần ra quan sát Truyền Sơn, cảm giác được hỗn huyết này vẫn đang cố gắng suy tưởng thì không quấy rầy hắn, rời đi. Trong suy nghĩ của hắn, hỗn huyết này đang cố gắng cảm nhận sự tồn tại của thần thức dưới tình huống không hề có cơ sở lại không có tiền bối chỉ điểm. Dù có tư chất phi phàm đi nữa, ít nhất cũng cần thời gian 2,3 năm.
Đợi vài ngày nữa, đợi đến khi hắn không làm được gì, mình lại sắm vai thi ân lên sân khấu. Một lần, hai lần, dù hỗn huyết này có giảo hoạt, có cảnh giác, cũng không chịu được đi?
Ta là một đoạn ngó sen, ta là một đoạn ngó sen…
Truyền Sơn càng không ngừng thôi miên chính mình.
Hiện tại ta đứt nửa, một nửa con đây, một nửa không biết đâu, giữa chúng ta có sợi tơ giăng, tơ ở đâu tới đây?
Ngay lúc Truyền Sơn đang không ngừng thôi miên mình là một đoạn ngó sen, Canh Nhị cuối cùng đã quyết định muốn về nhà.
Thỏ khôn có ba hang, Canh Nhị y tuy tạm thời không có khả năng rời khỏi đây, nhưng năng lực đào thêm mấy cái để giữ mạng vẫn phải có.
Nhưng chỗ khác dù sao cũng chỉ là lập hồ sơ, bất kể trình độ thoải mái hay các phương diện khác đều không đâu bằng chỗ y ở ban đầu. Hơn nữa, quan trọng là mấy chỗ cất thức ăn và nước uống sắp hết rồi.
Vì sao không quay về chứ? Chỗ đó là nhà của y! Ổ của y! Đám cường đạo kia mới bọn chim gáy chiếm tổ chim thước.
Hơn nữa… Không khống khống, y không muốn giúp tên họ La, y chỉ lo cho Kỷ 14 mà thôi.
Nhân họa nhân họa, tối qua ngồi thiền cảm nhận được kiếp nạn của bản thân đã tới, không ngờ trên người mình cũng lại xuất hiện nhân họa. Đã như vậy thì cứ về xem nhân họa này rốt cục ứng ở trên người ai.
Con rắn dài đen đuổi theo y.
Canh Nhị quay đầu lại, “Làm chi theo ta? Ngươi không phải cũng vào được không ra được chứ?”
“Xì xì.” Đưa ba viên thổ linh thạch cho ta.
“Mơ đấy.” Canh Nhị xoay người bỏ chạy.
Rắn dài màu đen bám sát vách động đuổi theo không tha.
—
Qúa trình tưởng tượng cực kỳ khô khan, khô khan đến nỗi nếu không phải Truyền Sơn cực kỳ muốn khống chế để về lại thân thể, cực kỳ muốn đột phá khốn cảnh hiện giờ thì hắn đã sớm bỏ cuộc rồi.
Không phải những điều đó đều là ảo giác của ta chứ?
Thực ra căn bản không có tu ma nào nhận dạy ta, những thứ ấy chẳng qua chỉ là ta buồn chán trống rỗng quá nên tưởng tượng ra? Nếu như những sợi tơ ấy tồn tại thật sự, vì sao ta không cảm giác được chúng?
Ồ, nếu những sợi tơ này có thể chủ động kéo ta lại thân thể thì tốt rồi.
Ngay lúc nghĩ như vậy, Truyền Sơn đột nhiên cảm thấy thân thể chìm xuống.
Đây là cảm giác nặng nề hắn đã lâu chưa lĩnh hội được.
Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra thế?
Một cơn đau nhói đến từ đầu ngón chân kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn. Thật giống như có thứ gì đang gặm ngón chân hắn vậy.
Khoan đã! Ngón chân?
Ta đã cảm nhận được rồi? Ta đã cảm nhận được ngón chân của mình rồi?! Dù dùng từ ‘mừng rỡ như điên’ cũng không thể hình dung được tâm tình lúc này của hắn.
『Mày đã trở lại thân thể của mình rồi?』 Giọng nói khá kinh ngạc.
Truyền Sơn bất chấp suy nghĩ đối phương có phải thời thời khắc khắc đều giám thị hắn hay không, vội gật đầu không ngừng, nói: “Phải, ta đã cảm nhận được thân thể của mình rồi.” Chỉ là gật đầu không có cảm giác thành công, miệng cũng không mở ra được.
『Mày thử xem có thể nhúc nhích được không.』
Hắn đã thử rồi, không thể.
『Ồ, thân thể của mày chắc đang ở trong trạng thái tử vong.』
“Nhưng ta có thể cảm nhận được đau đớn từ thân thể.”
『Ta chưa nói mày chết hẳn, chỉ nói mày đang ở trạng thái tử vọng. 』
“Thế có gì khác nhau?” Truyền Sơn mờ mịt.
『Đương nhiên là có khác nhau. Nếu mày chết hẳn, dù mày có thể thao túng thân thể của mình, đó cũng chỉ là một kiểu điều khiển bù nhìn thôi. Nhưng hiện trạng của mày, nguyên nhân do ma khí trời sinh bảo vệ căn bản, làm một đường sinh cơ chưa đứt, chỉ cần máy có thể thao túng thân thể mày lần nữa, đó chính là hồi hồn, cũng là một loại di hồn thuật. Khác nhau ngay ở phần có sinh cơ hay không.』
“Ý ngài là tôi đã học xong di hồn.”
『Ai nói thế? Ta chỉ dạy ngươi cách cảm nhận thân thể của mfinh mà thôi.』
“Vậy ta thế nào…?”
『Mày hỏi ta, ta hỏi ai?』 Trách Yểm tức giận nói: “『Đại khái là do ma khí bẩm sinh có tác dụng, thấy sinh cơ của thân thể gần đứt, liền kéo linh hồn lại theo bản năng khống chế thân thể.』
Trách Yểm đoán như vậy kể cũng không sai. Nhưng không phải do ma khí bẩm sinh cảm nhận được sinh cơ của thân thể mà kéo hồn lại, mà là do hồn phách Truyền Sơn rời người vốn đã có liên quan với ma khí.
Sau khi Truyền Sơn bị hại đồng thời bị chôn sống, sinh cơ vốn nên đứt, dựa vào hiệu quả của quả xương khô nên mới miễn cưỡng giữ lại một tuyến sinh cơ. Nhưng hồn phách Truyền Sơn trước khi chưa tu ma xuất phát từ bản năng đã loại bỏ ma tính của quả xương khô, còn thân thể hắn không hấp thụ được tác dụng của quả xương khô, trước khi thấy ma thể cải tạo thành công, thân thể này rất có khả năng đã tiêu vong trước, vì thế, trong khoảnh khắc thân thể gần tắt, ma khí đành phải khống chế thân thể, ngăn chặn nó phát huy bản tôn bị đá ra ngoài, sau đó nhanh chóng phát huy công hiệu duy trì sinh cơ thân thể thuận tiện tu bổ cải tạo.
Hai ngày nay, thấy cũng tự chữa lành được gần hết rồi, thân thể lại không thể vô chủ mãi được, nếu bản tôn không còn loại trừ ma khí cộng với quyết định tu ma nữa, thế là phát sinh tiếng hô hoán mạnh mẽ yêu cầu linh hồn trở lại thân thể, đến đó, cuối cùng cũng hồn thể hợp làm một.
“Ma khí bẩm sinh này rất quan trọng sao?” Truyền Sơn nắm bắt trọng điểm.
Trách Yểm hừ mấy tiếng, căn bản khinh thường trả lời vấn đề cơ bản mà người tu ma ai cũng biết này. Nhưng lo kế hoạch của mình, hắn vẫn miễn cưỡng trả lời:
『Đương nhiên quan trọng. Thiên sinh ma và hậu sinh ma(ko phải ma bẩm sinh, dạng tu thành) không những có phương pháp tu luyện khác biệt, mà tốc độ và năng lực tu luyện có có khác biệt lớn. Về cơ bản thì nếu hậu sinh ma không cố gắng và trả cái giá đắt thì đừng mong được tu luyện cùng kỳ với Thiên sinh ma. Vận khí của mày tốt đấy, tuy là hỗn huyết nhưng vẫn giữ ma khí bẩm sinh, sau này tu ma tự nhiên là làm chơi ăn thật.』 Nói đến đây, trong lời Trách Yểm nói đã tiết lộ vài phần ghen tị.
“Tôi nên vui không?” Truyền Sơn nhức đầu, nghe có vẻ tốt đấy, có thể là do vận xui của hắn mạnh quá, trời biết chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu. Nhưng mặc kệ nó đi, tu trước lại nói. Sau này xảy ra vấn đề thì lại giải quyết.
Trách Yểm không để ý tới hắn, chỉ coi như hắn được hời còn khoe mẽ.
『Nếu mày đã trở lại thân thể, ta sẽ dạy mày cách hấp thu ma khí nhập thể, cách vận chuyển ma khí và dùng ma khí cho mình.』
“Khẩn cầu Ma quân chỉ điểm.”
『Ừm.』 Trách Yểm khá thỏa mãn với thái độ của hỗn huyết hậu bối này, nhịn không được nhiều lời thêm.
『Muốn hấp thu ma khí, phải nói tới ma khí trước. Ma khí tức là khí cực âm sinh ra từ các tiêu cực trong lòng như oán, ghét, si, hận, ghen, hối hận, tham lam,… Trong thiên địa có chính tức có phụ, người tu đạo tu chân hấp thu linh khí thiên địa tu luyện, còn Ma tộc và một bộ phận yêu tộc thì hấp thu khí cực âm trong thiên địa để tu luyện. Nhưng chỉ dựa vào hấp thu ma khí vốn tồn tại trong thiên đại để tu luyện, việc tiến cảnh sẽ cực kỳ chậm. Giống như những người tu đạo, người tu ma cũng cần ngoại lực phụ trợ, chẳng hạn như ăn ma đan, ma dược, ma quả, ma thú, hoặc lấy gϊếŧ chóc để tu tâm, hoặc lấy thực chiến để luyện thể. Pháp bảo, phù chú, trận pháp đều cực kỳ quan trọng.』
Nói đến đây, Trách Yểm cố ý vô ý dừng một chút: 『Mày, muốn nhanh hay chậm?』
“Nhanh thì sao? Mà chậm thì thế nào?”
『Chậm, ta dạy mày phương pháp hấp thu ma khí, mày cứ chầm chậm tu luyện trong lòng đất, nếu không có gì ngoài ý muốn, ước chừng ba mươi năm có thể tụ khí chui từ dưới đất lên, ước chừng trăm năm có thể luyện được chút thành tựu; nhanh, ta giúp mày một tay, mày dẫn ma khí bẩm sinh nhập thể mau chóng chui từ dưới đất lên.』
“Chút thành tựu chỉ cái gì? Giúp một tay lại chỉ cái gì?”
『Tu ma Luyện Khí Kỳ chia làm ba cấp, nhưng hóa khí để thực tiến vào Ngưng Khí Kỳ mới coi là có chút thành tựu. Ta lấy tâm thần khắc ấn pháp giúp mày một tay, đem ma khí trong cơ thể vận chuyển theo con đường trực tiếp khắc ấn vào trong thần thức của ngươi, như vậy mày sẽ không quên, càng không cần tốn thời gian để phỏng đoán. Như vậy, chắc mày chỉ cần khoảng nửa năm là có thể phóng ma lực ra, chui từ dưới đất lên.』 Trách Yểm từ từ dụ dỗ. Mồi lớn như vậy, ai mà chống cự được?
Truyền Sơn nghe xong xác thực khá động lòng. Ba mươi năm và nửa năm, cái này chênh lệch cũng quá.
『Sau này, mày lại phụ trợ để phụ tu, ăn chín nghìn trái tim để tế luyện huyết hồn, hóa oán hận của chín nghìn người thành ma khí để dùng cho bản thân, phương pháp phụ tu này khá hữu hiệu, chỉ cần mày tu luyện thỏa đáng, không quá hai mươi năm liền có thể tiến vào Ngưng Khí Kỳ. Lúc ngưng khí thành đan, mày có thể tung hành trên tinh cầu này rồi. Đương nhiên, những điều đó đều thành lập trên cơ sở ngươi có ma khí bẩm sinh, nếu đổi lại là phàm nhân tu ma…』 Nghĩ đến hắn đã từng mất gần năm mươi năm mới mò được cánh cửa tu ma, hai trăm năm mới tu tới Ngưng Khí Kỳ, Trách Yểm nhất thời căm hận toàn bộ ma vật bẩm sinh, nhất là tên hỗn huyết đang ở trong phúc mà chẳng biết phúc này!
“Tinh cầu?” Có lẽ phải ăn tim mang lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn với hắn, Truyền Sơn thì thào hỏi ra một từ ngữ hoàn toàn xa lạ với hắn.
Trách Yểm dừng một chút, lạnh lùng nói: 『Những thường thức ấy mày sau này tự biết. Nghe đây, trong lúc ta thi triển tâm thần khắc ấn pháp, mày cần mở rộng tâm tiếp nhận truyền thụ của ta. Nếu mày không thể tin tưởng mở rộng lòng với ta, hoặc trên đường xuất hiện hiện tượng loại bỏ, với ta, với ngươi, đều có thương tổn cực lớn.』
Trách Yểm không nói cho Truyền Sơn nếu như xuất hiện tình huống như vậy thật, hắn hoàn toàn có biện pháp toàn thân trở ra, nhưng Truyền Sơn tâm thần không bền sẽ thảm đấy.
Truyền Sơn không còn rối rắm từ tinh cầu này nữa, hiện giờ hắn bất đầu rầu rĩ chuyện hắn phải thực sự ăn chín nghìn quả tim hay không. Lẽ nào tu ma nhất định phải vứt bỏ nhân tính sao?
Truyền Sơn biết mình vô luận thế nào đều không thể ăn tim người. Cái gọi là phụ tu cực kỳ hữu hiệu này, xem ra hắn phải ném sang một bên trước.
Trách Yểm thấy hy vọng ngay trước mắt sợ Truyền Sơn không động tâm, lại sắp đánh mất mồi ngon, nói: 『Vô luận tu ma tu đạo tu yêu hay tu phật, nếu không có tiền bối chỉ điểm đề bạt, chỉ dựa vào bản thân lần mò, trăm năm coi như là ít, nếu có tư chất không tốt, thiếu năng lực lĩnh ngộ, chính là mất trăm năm cũng không thể tìm thấy ranh giới luyện khí.』
Giọng điệu ấy gần như là muốn chỉ vào mũi Truyền Sơn nói mày tư chất không tốt, năng lực lĩnh ngộ thiếu vậy.
Muốn đạt được thứ gì phải cố gắng trả giá thế nào, Truyền Sơn biết rõ ‘sắp’ chắc chắn có vấn đề, nếu hắn không lựa chọn đường sống. Dù hắn có thể đợi trăm năm chờ duyên tu luyện, nhưng còn người nhà, bạn thân, kẻ thù của hắn thì sao? Trăm năm sau, họ đã sớm hóa thành một khối xương khô.
“Nếu tại hạ không lấy tim người tu luyện, vậy có phương pháp phụ tu nào hữu hiệu hơn không?”
『Có.』 Trách Yểm cười nhạt, 『Mày tiến vào Ma giới huyết hồn hải đợi đó một năm, nếu vận khí tốt không mất đi thì có thể đến Ngưng Khí Kỳ.』
Nghe giọng điệu Trách Yểm cũng biết huyết hồn hải này không phải là nơi tốt đẹp gì. Trải qua mấy ngày ở chung, Truyền Sơn đã cảm giác được tính tình vị Ma quân này cũng không bình thản như hắn biểu hiện ra ngoài, thế là không hỏi nhiều nữa, kính cẩn nói: “Tại hạ đã hiểu rồi, như vậy tất cả liền làm phiền tôn thượng.” Thoát khốn rồi lại nói.
『Ừ. Nhớ kỹ lời hứa của mày là được.』 Trách Yểm lòng tràn đầy khó chịu.
Nếu không phải để tăng độ phù hợp giữa linh hồn đối phương và thần thức của mình, để sau này cắn nuốt linh hồn hỗn huyết này có thể thuận lợi dung hợp, tiến tới chiếm giữ khối ma thể trời sinh này thì hắn cần gì phải cố sức như thế? Thiên ma mới biết được tâm thần khắc ấn pháp này nguy hiểm nhường nào! Nếu tu vi của hắn không đủ, rất dễ dàng bị đối phương lợi dụng sơ hở, tiến tới khống chế ngược lại toàn bộ tâm thần của hắn.
『Thả lỏng, không nghĩ tới gì cả.』
“Vâng.”
—
Canh Nhị đột nhiên chui ra từ tảng đá lớn dưới bàn làm tất cả mọi người trong phòng nhảy dựng.
Tiết Triêu Á thì trợn trừng mắt.
Tạ bá đang đứng bên cạnh bàn rót nước lùi về sau một bước, tránh được Canh Nhị đột nhiên xuất hiện.
Kỷ 14 quấn vải quanh vết thương trước ngực thấy rõ là Canh Nhị, tay phải nắm chặt đại đao mới từ từ buông, mặt mày cau có mới dần dần buông lỏng.
“Về rồi à.”
“Ờ.” Canh Nhị quay đầu nhìn xung quanh. Trong nhà tựa hồ không có gì thay đổi, quan trọng là chỗ y cất lương thực không giống có ai động tới.
“Đừng nhìn nữa, Truyền Sơn không có đây. Ngươi chạy đi đâu? Nửa đêm hắn đã bò dậy đi tìm ngươi, ban ngày ta và hắn tìm cả ngày cũng không thấy ngươi.”
Canh Nhị cười mỉa.
Kỷ 14 cũng không ép hỏi y.
“La… Hắn một mình ra ngoài tìm lương thực rồi?” Canh Nhị phủi bụi trên người, nghênh ngang đi tới bên vại nước múc một gáo uống.
“Không có.” Kỷ 14 diện vô biểu tình nói: “Có người nói là đuổi theo Mã diêm vương chạy mất bóng rồi.”
“Hả? Ai nói? Đối phó Mã diêm vương ngươi không đi cùng hắn?”
Kỷ 14 liếc về phía thiếu niên tay cầm xẻng như vô ý lại cố ý, “Hôm đó ta không theo, hai người Á sinh đi theo, nói là ở trên đường thì lạc mất nhau.”
Canh Nhị cau mày, “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Ngày thứ hai khi ngươi bỏ đi.’
“Vậy không phải đã sắp mười ngày rồi sao? Ngươi không đi tìm hắn?”
Kỷ 14 cười nhạt, “Ta như thế này ngươi bảo ta tìm kiểu gì? Ta có thể trốn về đã là mạng lớn.”
Canh Nhị há hốc miệng, “Rốt cục là xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại bị thương, ai có thể làm ngươi bị thương? Ngươi từ từ nói với ta.”
Kỷ 14 nhắm mắt lại, “Hôm đó ta và Truyền Sơn bàn bạc phân công nhau hành động, ta đi tìm hai người Mậu 63 và Đinh 200 trong Thập đại hung ma, hắn mang hai người Á sinh đi tìm Mã diêm vương xúi quẩy thuận tiện kiếm chút lương thực về. Kết quả lương thực không thấy mà hắn cũng mất dáng, còn ta lại bị thương vì thủ hạ của Canh Lục và Đinh 200.”
Tạm thời mặc kệ tên họ La, Canh Nhị vội hỏi: “Canh Lục và Đinh 200 cấu kết với nhau?”
“Ngươi không biết?”
“Ta chỉ biết Canh Lục và Đinh lão đại xích mích, nhưng không biết tình huống cụ thể.” Mười ngày nay y cũng một mực đυ.c nước béo cò, đáng tiếc nô ɭệ mỏ ở đây cơ bản ai đều quen y, làm hại y làm chuyện gì cũng phải lén lút.
“Bọn Canh Lục và chúng ta cùng có một ý. Nhưng Canh Lục hành động nhanh hơn chúng ta, hắn liên hợp toàn bộ người trong thập đại hung ma lạ, chuẩn bị bắt gọn bọn Đinh lão đại. Lúc ta đi không khéo, chính là lúc Đinh 200 và thủ hạ của Canh Lục thương nghị, họ cho ta là thám thử Đinh lão đại phái tới, không đợi ta giải thích đã tiên hạ thủ vi cường.”
Canh Nhị đồng tình nhìn Kỷ 14, “Ai bảo ngươi nổi tiếng thế, họ đều sợ ngươi xuống tay trước, cho nên dứt khoát chủ động xuất kích trước.”
Kỷ 14… Đột nhiên rất hiểu Truyền Sơn vì sao thích dùng nắm đấm nói chuyện với người này thế.
“Ta đã nói tên họ La chính là một tên sao chổi. Không có đại phúc tinh ta áp chế hắn, ngươi thấy ta vừa đi các ngươi đều xảy ra chuyện. “…” Kỷ 14 nhịn xuống cơn đau dạ dày, “Nếu ngươi không có việc gì thì tới gần chỗ Mã diêm vương xem xét đi, xem Mã diêm vương có còn sống không.”
“Ta đã xem qua với Tạ bá rồi, gã không có đó.” Thiếu niên vẫn không lên tiếng đột nhiên chen miệng.
Kỷ 14 không để ý đến hắn, “Canh Nhị ngươi lại đi xem thử. Có lẽ gã lại quay về cũng có khả năng. Ngươi chú trọng tăm tích Truyền Sơn một chút, sống phải thấy người chết phải thấy xác, cũng không thể vô thanh vô tức biến mất thế được.”
“Được. Ta đi xem.” Canh Nhị căn bản không tin người nọ đã chết, huống chi họ La ăn quả xương khô rồi, dù thực sự chết, đào ra rồi không chừng lại sống được.
“Ta và Tạ bá cũng đi cùng ngươi vậy, một mình ngươi đi khá nguy hiểm.” Thiếu niên xung phong nhận việc.
“Tạ bá ở lại, ngươi và Canh Nhị cùng đi.” Kỷ 14 không cho thiếu niên phản bác, thần thái kiên quyết nói.
Thiếu niên nhìn thoáng qua Tạ bá, Tạ bá hơi gật đầu. Thiếu niên lập tức giương khuôn mặt tươi cười nghênh đón Canh Nhị, “Canh Nhị ca, vậy bây giờ chúng ta đi?”
Canh Nhị thấy thiếu niên nhìn lại Kỷ 14, không biết trong bụng họ muốn làm cái gì.
Ánh mắt Kỷ 14 bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ bỗng nhiên lại thêm một câu: “Chỗ Mã diêm vương ở chính là đường mỏ thứ 9 trong địa phận quản lý của Canh Lục, tới gần đoạn đuôi thấy vách nham thạch là tới.”
Thiếu niên nắm chặt xẻng. Tạ bá thầm ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Canh Nhị gãi đầu, nhìn lại nóc nhà, cảm thấy mình đã hiểu.
Thấy Canh Nhị và thiếu niên đi ra cửa, trong mắt Kỷ 14 có phần lo lắng, đồng thời cũng càng chú ý động tĩnh của Tạ bá.
—
Càng muốn thả lỏng lại càng khẩn trương, càng muốn không nghĩ gì thì trong đầu càng phức tạp. Ack, chỗ ngón chân truyền đến cảm giác nhói đau, không phải là chuột đang gặm ngón chân hắn chứ?
Vừa nghĩ đến thân thể mình rất có khả năng bị chuột, sâu các loại gặm cắn ra từng cái lỗ thủng, Truyền Sơn liền cảm thấy đau quai hàm. Nhưng so với thân thể vô tri vô giác trước đây, hắn tình nguyện để chuột cắn mình hai phát, chỉ cần có thể để hắn cảm nhận được thân thể của mình.
『Buông lỏng tâm thần!』 Trong đầu vang lên tiếng quát nén giận.
Truyền Sơn vội vã cố gắng thả lỏng, thả chậm hô hấp.
『Phương pháp luyện khí trọng yếu ở hô hấp. Ma khí tiên thiên tản mạn trong hỗn độn, thở ra, thả hết trọc khí; hít vào, hấp thu ma khí thiên địa; hai khí tương giao, tự nhiên thần ôm khí, khí ôm thần. Thần hô khí hấp, trên dưới qua lại, hồi phục bản nguyên, luyện kết thành đan để thai nghén…』
Theo tiếng ngâm nga, trước mắt Truyền Sơn hiện lên một pho tượng hình người.
Hình người trong suốt, nội phủ kinh mạch có thể thấy được. Một luồng khí đen chui từ hình người vào xoang mũi, đi từ từ qua ngực, bụng tới vai phải, cánh tay phải, rồi lại quay về vai phải, qua ngực, bụng xuống đan điền; đề khí, khí tự chuyển, qua đan điền, ngực, bụng tới vai trái, cánh tay trái, rồi lại quay về vai trái, qua ngực, bụng lên yết hầu.
Hình người tới gần từng chút một, cuối cùng bồi hồi bất định trên trán hắn.
Truyền Sơn ngưng mắt nhìn chằm chằm hình người tôn nhân này, hô hấp tự nhiên lưu chuyển trong lúc đó.
Trong phút chốc, giữa trán Truyền Sơn đột nhiên lóe ánh sáng màu đen, lấy tốc độ cực nhanh bắt lấy hình người rồi biến mất ở giữa trán.
Hình người biến mất, Truyền Sơn chầm chậm nhắm hai mắt lại, đây là linh hồn đôi mắt của hắn. Thân thể của hắn hiện nay vẫn không thể điều khiển được.
Bên này, trong vô tri vô giác, Truyền Sơn thu hút hình người, bắt đầu thong thả trên con đường luyện khí.
Tốc độ cướp đoạt quá nhanh, Trách Yểm chuyển hình người căn bản chưa kịp phản ứng đã bị thiệt lớn. Kết quả không những không có cơ hội chuồn vào thần thức Truyền Sơn để lại ấn ký của mình, trái lại còn bị đối phương cướp giật một chút tâm thần.
Ồ! Không hổ là Thiên sinh ma vật, dù chỉ là lai tạp, cũng mạnh mẽ và ngang ngược hơn Hậu sinh ma vật. Còn chưa học được cách hấp thu ma khí sử dụng cho bản thân, đã biết cướp giật thứ có lợi cho mình. Chỉ mong bản thân hắn lần này sẽ không gặp phải chuyện gì khiến hắn không gϊếŧ được ma vật.
(Lưu ý: Thiên sinh ma vật = ma vật trời sinh, hai từ thay phiên dùng)
Lần đầu tiên, Trách Yểm cố gắng lưu lại ấn ký không thành công, thầm đề cao cảnh giác, đồng thời cũng càng thèm nhỏ dãi khối Thiên sinh ma thể của hỗn huyết này.
Canh Nhị ở đằng sau, Tiết Triêu Á ở phía trước, vì sợ xuất hiện sự cố đột phát gây chia rẽ, trên tay hai người đều xách đèn ***g.
Lúc đi qua sân mỏ, Canh Nhị híp mắt nhìn một vạch trời qua cái khe trên đỉnh, không khí khá ẩm ướt, có giọt nước mưa nhỏ giọt từ trên đỉnh xuống. Xem lượng nước, cơn mưa bên ngoài chắc không nhỏ. May là những nô ɭệ mỏ thi công hầm mỏ này đã có dự kiến trước, lúc thi công thì làm một cái rãnh nghiêng mưa tuyết, vừa tránh nước mưa rơi nhỏ giọt tạo thành vũng nước, cũng nhân cơ hội thu được một chút nước ngọt để cung cấp cho nhu cầu sử dụng bình thường.
Trên sân mỏ rất yên tĩnh, ngoại trừ bọn họ thì không thấy ai khác. Trên cầu thang, chỗ vốn là nơi ở ban đầu của Canh Lục và Đinh lão cũng không thấy bóng dáng ai. Hai đám người đều có sào huyệt bí mật, vào lúc này đã sớm vào chỗ bí mật chuẩn bị cho tốt.
Một bóng đen thật dài lướt qua dưới vạch trời trên đỉnh.
Canh Nhị lập tức che ngực mình lại.
“Xì xì.”
“Ngươi có nghe thấy thứ gì không?” Thiếu niên mẫn cảm quay đầu lại.
“Hả?”
Thấy Canh Nhị mặt dại ra cộng thêm vẻ mặt mờ mịt, thiếu niên lòng hô to không công bằng. Sao ông trời lại trao hai loại năng lực tiên đoán và đọc tâm cho người như thế? Đây quả thực chính là sự hoang phí lớn nhất!
“Không có gì, đi thôi.”
Đi qua sân mỏ, hai người đi vào động mỏ sâu thẳm không một tia sáng. Tiến vào đây họ phải cẩn thận cực kỳ, ai cũng không biết có thể có người nào đó trốn ở một nơi bí mật gần đó đột nhiên xông ra cho bọn hắn một nhát hay không. Bây giờ thịt người cũng là thứ khan hiếm.
“Mã diêm vương rất biết trốn tránh.”
“Phải không?” Tiết Triêu Á vô thức lướt người về phía trước.”
“Canh Nhị nhìn bàn tay vốn còn chưa vươn ra của y, bĩu môi.
“Ta nói may mà Canh Lục và Đinh lão đại xích mích rồi, bỏ mặc những đường mỏ này, bằng không hai người chúng ta đi vào thực sự rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy. Canh Nhị ca, đường mỏ này ngươi đã tới chưa?”
Tiết Triêu Á bắt mình phải bình tĩnh hết sức, hắn và Tạ bá đã dự tính tới chuyện tình huống này có thể xảy ra, đã sớm làm tốt bẫy chờ dẫn người tới. Nhưng lúc đó họ cho rằng người thứ nhất tìm tới chắc chắn là Kỷ 14, không ngờ Kỷ 14 lại bị thương, Canh Nhị lại chủ độngmạo hiểm … Trước đó, hắn nhất định không thể để Canh Nhị chạm vào hắn.
“Đã tới rồi. Trong hầm mỏ này có rất ít chỗ ta chưa từng đi qua.” Canh Nhị ngại ngùng cười.
“Phải không? Khụ, Canh Nhị ca, ngươi bản lĩnh lớn vậy sao không nghĩ tới chuyện trốn ra?” Thiếu niên đánh bạo hỏi.
“À, nghĩ tới rồi, sao lại không nghĩ tới. Nhưng mà… Ta trốn không thoát, ngọn núi này có cao nhân bày cấm chế?”
“Cấm chế?”
Canh Nhị ngậm chặt miệng.
Thiếu niên lòng ngứa như bị mèo cào, muốn hỏi rõ nhưng lại sợ vô tình bị Canh Nhị chạm phải, nhất thời rối rắm vạn phần.
“Lần niêm phong này đã vượt quá hai mươi ngày. Hôm nay là ngày thứ hai mươi bảy rồi đi?” Canh Nhị cuối cùng cũng bị Truyền Sơn nhiễm, cũng đã biết cách đổi đề tài, tuy chuyển đề tài hơi khô cứng.
“Phải.” Thiếu niên hiển nhiên đã tính ngày.
“Không còn bao nhiêu người sống.” Lúc Canh Nhị nói những lời này thì rất nhỏ giọng.
“Đúng vậy.” Thiếu niên thuận miệng phụ họa.
“Ta thấy thân thể Tạ bá hình như tốt hơn rất nhiều so với trước khi ta đi?”
“Nhờ phúc của mọi người.” Lòng bàn tay thiếu niên bắt đầu đổ mồ hôi, sốt ruột sao mà bẫy đã đào sẵn còn chưa tới.
“Ngươi cảm thấy La Truyền Sơn là người thế nào?” Thấy thiếu niên rảo bước nhanh hơn, Canh Nhị cũng bước nhanh hơn, không xa không gần, cách thiếu niên khoảng hai bước.
Tiết Triêu Á tựa hồ có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi của Canh Nhị phun trên cổ mình, muốn bỏ rơi y đằng sau nhưng lại sợ rõ ràng quá, chỉ đành nghẹn đầy bụng bất an, đáp lại: “Hắn là ân nhân của Tạ bá và ta, chân thực nhiệt tình, nghĩa khí trọng tình cảm, là một vị hảo hán hiếm có.”
“Ngươi cho là như thế?”
“Phải.”
“Ngươi cảm kích hắn?”
“Đương nhiên.” Thiếu niên chỉ cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hồi càng ngày càng nhiều, gần như sắp không xách được đèn ***g và xẻng trong tay. Lẽ nào người này đã biết gì đó?
Đường mỏ quen thuộc xuất hiện, thiếu niên nghĩ hắn đại khái cả đời cũng không quên được nơi này. Bùn đất trong đường mỏ này đã chôn hai mạng người. Một người trong đó là kẻ thù của hắn, còn một người thì là ân nhân của hắn.
Một luồng gió lạnh không biết thổi từ đâu tới, thiếu niên rùng mình một cái. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai vách đá gồ ghề nghiêng nghiêng của đường hầm hiện ra những cái bóng muôn hình vạn trạng, đến ngay cả bóng người chiếu lên vách đá và dưới hố cũng đáng sợ lạ kỳ.
“Tới rồi sao?” Bên tai đột nhiên vang lên giọng người.
“Oa!” Thiếu niên lại càng hoảng sợ, cả người đều nhảy dựng lên.
“Làm sao vậy?”
“Không, không sao.” Thiếu niên chỉ cảm thấy mồ hôi ướt đẫm sau lưng, nhất thời trách cứ cũng quên nói.
“Ta thấy ngươi khẩn trương như thế còn tưởng tới rồi. Ở đây cách đường mỏ số 9 còn một khoảng nữa.”
“Đúng là còn một khoảng nữa. Ngày đó… ngày đó ta và La đại ca tách nhau ở chỗ này.” Thiếu niên thấy ký hiệu đã làm trước, nhất thời tim đập như nổi trống.
Canh Nhị quan sát bốn phía, “Ừm, ngã rẽ trong đường mỏ này xác thực khá nhiều, bởi vì tầng nham thạch gần đây khá nhiều, mọi người đành phải vừa đào vừa tìm tầng than.”
Trong lòng thiếu niên còn có phần do dự. Trong ba người La, Kỷ, Canh, hắn không muốn gϊếŧ Canh Nhị nhất. Bởi vì trong mắt hắn, Canh Nhị không có lực uy hϊếp nhất, nhưng lại biết một ít đạo thuật giữ mạng, có thể tiên đoán. Nhưng vì sao y lại còn có năng lực đọc tâm?
La Truyền Sơn hắn đã gϊếŧ, Kỷ 14 đã đang hoài nghi bọn họ, còn lại Canh Nhị có khả năng đọc tâm cũng thành vô ích, gϊếŧ thì tiếc, không gϊếŧ thì sợ y làm hỏng chuyện.
Thiếu niên tới đây chưa lâu, không biết lời truyền về Canh Nhị phải chết tự nhiên trong hầm mỏ, nếu hắn biết, có lẽ hắn sẽ suy xét một cách khác, chẳng hạn như nhốt Canh Nhị lại. Như vậy cuộc đời sau này của hắn nói không chừng thay đổi từ đấy, nhưng thế sự vô thường, có những người tự cho là bản thân tính hết tất cả, lại không biết trong cõi minh minh đã tự so sánh.
“Ơ? Đó là cái gì? Canh Nhị ca, ngươi tới xem, trên mặt đất phía trước này tựa hồ có thứ gì đó.” Thiếu niên dừng bước chân giơ đèn ***g lên, nghiêng người chỉ vào mặt đất phía trước cho Canh Nhị xem.
“Thứ gì vậy?” Canh Nhị lướt qua thiếu niên, hiếu kỳ thăm dò nhìn mặt đất trước mặt.
Thiếu niên nhắm mắt lại rồi mở ra. Tay phải giơ cao xẻng lên, dùng hết sức toàn thân bổ vào gáy Canh Nhị.