Nô ɭệ trong mỏ gầy chỉ còn xương bọc da vô lực dựa nghiêng người bên cầu thang, hai con mắt mờ mịt đờ đẫn nhìn về phía ba người đang đi về phía cầu thang.
Một chút lương thực hắn cất dấu được bốn ngày trước đã bị cướp sạch, bốn ngày nay hắn phải dựa vào một chút nước trong và rơm rạ cũ trải giường chiếu để sống cho đến bây giờ, nhưng hôm nay cũng đã tới cực hạn. Hắn không để ý sống chết, ôm một tí ti hy vọng bò ra khỏi hang động của hắn, nhưng mới bò được đến đây hắn đã rã rời.
Cứ như vậy đi, hắn cũng không ngờ hắn có thể sống tới bây giờ. Không biết ba người này định nấu hay nướng hắn ăn đây?
Kỷ 14 nhìn chăm chăm vào nô ɭệ uể oải vì đói nằm bên đường, đi qua, lúc đang định nhấc chân đặt lên bậc thang đầu tiên thì quay đầu lại nói: “Ngươi có thể cứu mấy người?”
Truyền Sơn xấu hổ cười, duỗi tay vào ngực Canh Nhị lấy ra một miếng bánh nướng khô quắt.
Trên tay Canh Nhị ôm thức ăn lấy từ chỗ địa ngục ngũ hổ, nhất thời không phòng được, sững người để người ta lấy đồ từ ngực mình đi.
“Ngươi làm gì?” Canh Nhị căm tức.
“Không cứng sao.” Truyền Sơn một tay khiêng chăn đệm, một tay móc bánh nướng khô quắt ra ném vào lòng nô ɭệ kia.
“La Truyền Sơn! Đó là bữa sáng của ta, cả ngày hôm nay ta còn chưa ăn đâu.” Canh Nhị ức muốn chết, khẩu phần lương thực y giấu từ tối qua cho đến giờ đã bay mất thế đấy.
“Ăn nhiều không tốt, sẽ béo.”
“Béo cái rắm! Ngươi béo cho ta xem?” Canh Nhị nhân hết áp bức và bóc lột tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi xem ngươi béo hơn người kia.”
Canh Nhị liếc người kia một cái hết nói nổi, hự mãi mới nói: “Hôm nay ngươi cho hắn ăn, thế còn ngày mai?”
“Ngày mai lại tính chuyện ngày mai.”
“Giả nhân giả nghĩa.” Canh Nhị nhìn hắn khinh bỉ.
“Cho ta thêm một quãng thời gian nữa để thích ứng đi. Cho ta thêm một quãng thời gian nữa ta sẽ quen thôi.” Truyền Sơn dụi mũi coi khinh bỉ thành tán thưởng.
“Sao cứ cướp lương khô của ta tặng người….”
“Trừ ngươi ra, chẳng có ai lại giấu cái ăn trên người. Được rồi, đừng giận nữa, cơm tối ta chia cho ngươi một nửa.”
“Ngươi nói phải giữ lời?”
“Ừ.”
Canh Nhị vẫn còn tiếc, liên tục lầm bầm không thôi.
Kỷ 14 đi ở đằng trước nhịn không được giục một câu: “Hai người các ngươi nhanh lên một chút.”
Truyền Sơn và Canh Nhị lập tức rảo bước chân.
Tên nô ɭệ dựa người vào bậc cầu thang không nhét ngay cái bánh vào miệng, mà dùng hết sức chia cái bánh làm năm miếng, chia ba miếng to nhét vào đai lưng vào ngực mình, hai miếng còn lại thì nhét hết vào miệng.
Khoang miệng khô khốc không thể tiết ngay được lượng nước bọt đủ hòa tan cái bánh khô khốc ấy, nam nhân che miệng chờ đợi cái bánh mềm dần. Hắn có thể sống sót, hắn nhất định sẽ sống sót.
Truyền Sơn không quay đầu lại, đây chỉ là một trong mấy chục, mấy trăm nô ɭệ đói khát hắn gặp phải. Hắn không thể cứu hết tất cả, nhưng cũng không thể làm như không thấy, huống chi chuyện hầm mỏ đóng cửa có liên quan với hắn.
Giả nhân giả nghĩa cũng được, chuộc tội cũng tốt, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Thánh nhân không phải cũng nói “Chẳng vì điều thiện nhỏ mà bỏ qua không làm” sao?
Kỷ 14 nhìn như lạnh nhạt, nhưng chưa từng ngăn cản hắn. Canh Nhị tham ăn ngoài miệng không tình nguyện, nhưng cũng chưa từng cướp đồ lại.
Truyền Sơn thầm mỉm cười, hắn đã tìm được hai người đồng bạn tốt rồi.
Lòng ấm áp, ngay cả đau đớn mơ hồ truyền toàn thân tựa hồ cũng giảm đi nhiều.
“Xoạch.”
Có lẽ là bởi lòng quá ấm áp, nhất thời không chú ý tới dưới chân có cục than đá rơi xuống. Cục than ấy khá giòn, không cẩn thận giẫm phải, thoáng cái bị giẫm thành ba bốn mảnh, một mảnh khá tròn trong đó lăn một đoạn ngắn về phía trước.
Đây vốn là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng may sao Canh Nhị lại đúng lúc nghe thấy tiếng quay đầu lại, mà y lại đi chân đất đúng lúc giẫm lên mảnh than khá tròn ấy.
Khi cảm thấy dưới chân không ổn, Canh Nhị đã nhanh chóng điều chỉnh trọng tâm thân thể. Nếu đây là một mặt đất bằng phẳng, Canh Nhị chỉ cần sải chân sau nhanh hơn một bước là có thể chuyển trọng tâm. Nhưng ai bảo họ đang đi lên bậc cầu thang chứ không phải mặt đất bằng phẳng?
Và thế là…
Đây là một cú giạng thẳng chân cực kỳ tiêu chuẩn. Cú giạng chân này làm thứ ở giữa vừa vặn kẹt giữa mép bậc thang.
Nghe thấy tiếng động, Kỷ 14 quay đầu lại, vô thức sờ đũng quần mình, Truyền Sơn ở phía sau chưa kịp đưa tay đỡ, Canh Nhị đã bị rồi.
“… Còn đi được không?”
“…” Im lặng, Canh Nhị dùng một tay không chống bậc thang khép hai chân lại.
Kỷ 14 bình tĩnh quay đầu lại, coi như không nhìn thấy gì.
Truyền Sơn thu lại nét mặt, cố gắng làm như không có gì xảy ra đi qua bên cạnh Canh Nhị.
Con đường phía sau rất yên tĩnh, dọc đường Canh Nhị rất im lặng, rảo chân trở lại hang chỗ họ ở.
Trong phòng, thiếu niên tên Á sinh kia đang chăm sóc người hầu Tạ bá của hắn.
Tạ bá vốn sắp chết nằm vài ngày tựa hồ đã khá hơn được chút ít, đã có thể ngồi dậy ăn gì đó.
Thấy ba người trở về, thiếu niên lập tức ân cần tiến ra đón, đang chuẩn bị mở miệng lại nhìn nét mặt của ba người xong, không biết nên nói gì nữa.
Truyền Sơn và Kỷ 14 nhịn một đường, dọc đường đi họ cũng không dám nhìn nhau, chỉ sợ nhìn một cái là không nhịn được cười ra tiếng.
Thấy thiếu niên, Truyền Sơn lập tức phất tay dời lực chú ý: “Không sao rồi. Tạ bá tốt hơn chưa?”
“Tạ bá đã khá hơn rồi. Xin lỗi, La đại ca, ta…”
Truyền Sơn lắc tay tỏ vẻ không có gì to tát cả. Trong lòng hắn cũng không có ý trách cứ thiếu niên này lâm trận bỏ chạy. Dù sao tiểu tử này đã gọi Canh Nhị và Kỷ 14 tới cho hắn mà?
“Khụ, Canh Nhị, mấy thứ này để ngươi thu dọn?” Đây là một điển hình của việc nói cũng như không.
Canh Nhị đặc biệt âm trầm, ‘ừm’ một tiếng u ám.
Tiết Triêu Á và Tạ bá nhìn nhau, đây là sao vậy nhỉ?
Kỷ 14 giao chiến lợi phẩm cầm trên tay cho Canh Nhị, ánh mắt tự nhiên bắn tới chỗ giữa hai chân y.
Canh Nhị kẹp hai chân lại, cả giận nói: “Nhìn cái gì chứ!”
“Cẩn thận đứt đấy.”
“… Kỷ, 1,4!” Canh Nhị trợn đỏ hai mắt, nắm tay thành đấm.
Tiết Triêu Á kinh ngạc! Canh Nhị luôn sợ nhát gan sợ phiền phức lại đối chọi trực tiếp với Kỷ 14 – một trong thập đại hung ma? Có chuyện gì xảy ra mà hắn không biết sao?
Thiếu niên nhìn về phía Truyền Sơn, phát hiện La Truyền Sơn đang dùng một vẻ mặt rất ư là lạ ngó… đũng quần Canh Nhị? Lại nghĩ tới hình như vừa rồi ánh mắt Kỷ 14 cũng dừng lại tại vị trí tương tự…
Ánh mắt trần trụi của thiếu niên hoàn toàn làm Canh Nhị xù lông.
“Oa nha nha! Các ngươi có cái ánh mắt gì đấy hả? Ta không đứt! Ta vẫn còn tốt lắm! Các ngươi không tin? Được! Ta cởi cho các ngươi coi!” Canh Nhị tức lắm rồi không thèm nghĩ ngợi muốn cởi dây lưng quần của mình. Vừa cởi được một nửa, tay y đột nhiên dừng lại.
Bốn người, ngoại trừ Tạ bá nằm ở đằng kia khó nhìn thấy được thì sáu con mắt mở to không chớp theo dõi cái tay cởi dây lưng của y.
“Các ngươi, các ngươi…” Môi Canh Nhị run lên bần bật, “Các ngươi định coi thật?”
Sáu con mắt, có hai con he hé vì mục đích xấu hổ, bốn con còn lại chỉ thiếu viết rõ lên ‘nhanh chút nào, phiền ngươi nhanh tay lên nào”.
“Các ngươi lại không ngăn cản ta? Các ngươi! Các ngươi… Uổng ta còn coi các ngươi là bạn! Các ngươi cút cho ta, không cho các ngươi ở đây nữa! Lão tử dù đập phá nơi đây cũng không cho các ngươi ở!”
Truyền Sơn buông đồ lắc đầu, quả nhiên người hiền lành thành thật không giận thì thôi, một khi giận lên sẽ hù chết người khác. Lấy tay chặn ngang cổ Canh Nhị, kéo nam nhân chết vì sĩ diện này vào phòng trong.
“Canh Nhị làm sao vậy?” Thiếu niên đến giờ còn chưa hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Chuyện liên quan tới tôn nghiêm nam nhân.” Kỷ 14 nghiêm túc nói, tìm một cục đá bắt đầu mài đao.
Nhưng vào lúc này, từ phòng trong truyền ra tiếng chửi bậy và giãy dụa kịch liệt.
“Ngươi làm gì? Buông tay!”
“Không phải ngươi muốn cởϊ qυầи sao? Cởi ra cho ta xem, xem có phải méo mó gì không.”
“Cút! Ta không cần ngươi xem! Tôi cuối cùng đã nhận rõ chân diện mục của các ngươi rồi! Nhất là ngươi! Ta nhớ ra rồi, viên than đá vừa rồi kia có phải ngươi đá tới không?”
“Không, tự ngươi không cẩn thận chứ liên quan gì tới ta?” Có người trợn mắt nói dối.
“Ta không tin! Này! Tay ngươi sờ đâu đấy? Dừng tay dừng tay!”
“Tránh cái gì chứ? Đều là nam nhân cả còn xấu hổ cái gì? Mau, bỏ tay ra cho ta xem cái.”
“Ta rất tốt! Ta đã nói với ngươi là không sao rồi mà.”
“Trốn tránh như thế làm gì? Lẽ nào chỗ ấy của ngươi không như mọi người?”
“Ngươi mới không như mọi người ấy, chỗ ấy của ngươi đều rữa nát hết rồi còn nói người khác!”
Tiết Triêu Á muốn che lỗ tai mình, không biết nghe thấy mấy bí văn này, hắn có bị ám sát không nữa?
Kỷ 14 sờ cằm, ngẫm lại tình trạng hư thối trên người Truyền Sơn, cảm thấy lời Canh Nhị nói rất có khả năng là sự thực.
“Không nát hết, chỉ tróc một tầng da, nếu không thì ta cho ngươi xem, ngươi cho ta xem?” Truyền Sơn bị người nói rõ điểm yếu nhưng nghe giọng không cảm thấy gì.
“Ta không thèm! Oa a a a!”
Tiết Triêu Á hít một ngụm khí lạnh, Canh Nhị này gặp phải chuyện thê thảm cỡ nào mới có thể kêu ghê gớm như thế?
Kỷ 14 giơ đao lên, lau vết bẩn trên đó, nghiêm túc suy nghĩ, sau này vạch trần khuyết điểm của người ta, nhất là khuyết điểm của La Truyền Sơn, cứ giao cho Canh Nhị đơn giản là được rồi.
“Oa nha nha! Họ La kia, ngươi quá lắm! Ngươi ngươi!”
“Chẹp chẹp! Thì ra…”
“Câm miệng câm miệng! Ngươi nếu dám nói ta gϊếŧ ngươi! Ta nói thật đấy! Ngươi đừng tưởng rằng…. Oa a! Buông tay buông tay!”
“Nhìn hết cả rồi, đỏ hết cả lên, chẹp, ta xem có xước da không nào?”
“La Truyền Sơn ───!”
Canh Nhị ứa nước mắt nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, không biết có phải do tâm tình hay không mà khi thu dọn đồ đạc cũng có vẻ bất định chậm chạp hơn.
Truyền Sơn nắm chắc một bí mật to lớn của đồng bọn, tâm tình cực kỳ tốt đẹp, quyết định hôm nay phải kiếm chút đồ ăn ngon bồi thường cho người kia.
Kỷ 14 đạo hạnh cao thâm, từ khi hai người ra khỏi phòng liền coi như không thấy Canh Nhị, nhấc đại đao đã lau chùi lên, hắn dự định trước khi ăn ra ngoài cửa luyện đao pháp một lát.
Tiết Triêu Á muốn giúp đỡ Canh Nhị, nhưng thấy vẻ mặt y lại cảm thấy bây giờ không phải lúc xun xoe nịnh bợ.
Canh Nhị trong lòng căm hờn, chỉ cảm thấy mình gặp người không tốt. Khi đó y mắt mù mới cảm thấy tên họ La kia miễn cưỡng coi như người tốt.
“Họ La kia, coi như ta đã hiểu rồi. Ngươi chính là kẻ ông trời phái tới dày vò ta!”
Truyền Sơn có tai như điếc, những đánhg ía này hắn đã nghe từ nhỏ nên quen rồi.
“Từ sau khi gặp phải ngươi, ta không có chuyện nào tốt lành cả! Chiếm hang của ta thì thôi đi, sau lại hại ta bị người chém rồi truy sát, càng miễn bàn tới mấy ngày nay, hại người trong mỏ đều chết đói. Ta bảo… Ngươi không phải sao chổi chuyển thế chứ?”
…. Cả căn phòng im lặng.
Chỗ đau bị người giẫm trúng, Truyền Sơn không nói gì phản bác, chỉ giần giật da mặt, yên lặng đảo dưa muối trong nồi, ra sức lấy vá gỗ chọc chọc hai phát. Canh Nhị chết tiệt, không biết mắng chửi người không mắng chỗ yếu sao? Xem ra vừa rồi ngươi chưa nhận đủ giáo huấn, đợi lát nữa ta liền trộn than vào bát ngươi.
“Biết cái gì đả thương người nhất không?”
Canh Nhị quay đầu lại, “Cái gì?”
“Lời nói thật.” Bỏ lại hai chữ, Kỷ 14 huynh ra vẻ nghiêm túc mang đại đao ra khỏi cửa.
Truyền Sơn…
Hắn sao chổi chuyển thế? Hắn – hảo hán anh tuấn chính nghĩa kiên cường thiện lương nghĩa khí như thế mà lại là sao chổi? Rõ ràng sao chổi thấy hắn cũng phải nhường đường?
Sao chổi Truyền Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, cười một cái rõ âm hiểm: đêm nay các ngươi đều ăn xỉ than cho ta!
“Canh Nhị, ngươi ở đâu?”
Trong phòng, bất kể người bận rộn hay không đều dừng lại.
Canh Nhị đang thu dọn chiến lợi phẩm run tay lên, lập tức vạn phần oán niệm nhìn về phía Truyền Sơn đang làm cơm.
Truyền Sơn ném xỉ than đã nắm trong tay đi, rất bình tĩnh nhìn về phía cửa, lại mang vẻ mặt bình thường quay đầu lại nhìn Canh Nhị, hỏi: “Nữ nhân bên ngoài ngươi quen à?” Nghe giọng thì chắc là Ngũ muội kia.
“Ừ.” Canh Nhị dụi con mắt đỏ lừ, vẻ mặt oán khí chưa tan, nói: “Là Canh 135.”
“Canh 135?”
“Chính là Ngũ muội.” Canh Nhị lườm Truyền Sơn, nói ngươi xui đúng là xui thật. Hay chưa, mới về đến nhà còn chưa được một nén nhang đã bị người không muốn gặp nhất tìm tới cửa. Oán khí lại dâng lên lần thứ hai.
Truyền Sơn nhìn y một cái khinh khỉnh, “Hoa đào nát của ngươi thì liên quan gì tới ta. Không nghe thấy người ta điểm mặt chỉ tên ngươi à?”
Canh Nhị nghe vậy giận dữ, tức thở phì phì.
“Xì!” Truyền Sơn không chút nào che giấu ý cười nhạo với biểu hiện tiểu hài tử của y.
“Canh Nhị, ngươi có nhà không?” Ngũ muội ngoài cửa thấy bên trong không có phản ứng, lại hô lên một tiếng.
“Nàng tới làm gì?” Truyền Sơn cau mày, hắn chẳng có tí thiện cảm nào với nữ nhân ăn nói nghe có vẻ mềm dịu nhưng thực ra là sắc bén này.
Canh Nhị lắc đầu, nhất thời thất thần, đưa tay đặt sai chỗ. ‘Xoảng’ một tiếng làm đổ chiếc bát sứ đã đặt vào chỗ xuống đất.
Canh Nhị vội ngồi xuống.
Truyền Sơn nhìn y một cái.
“Canh Nhị, bây giờ là buổi tối, bên ngoài lại loạn như thế, ngươi để ta đứng ngoài chờ thế này sao?” Giọng nữ tử có chút lo lắng và bất an.
Canh Nhị đau lòng nhặt chiếc bát sứ không thể dùng lên, suy ngẫm, do dự một lát rồi buông cái bát sứ đã vỡ thành những mảnh nhỏ muốn chạy ra ngoài mở cửa.
Truyền Sơn một tay bưng nồi sắt một tay giữ vá xào, thò qua ngăn y lại.
Canh Nhị ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi không sao chứ?” Truyền Sơn cau mày. Tiểu tử này tuy rằng không ăn khớp với định nghĩa bạn bè trong cảm nhận của hắn, nhưng… người này đã ký khế bán mình cho hắn, vậy chính là người một nhà với hắn. Người của mình dù kém cỏi đến đâu cũng phải nhốt lại.
Oán khí trên mặt Canh Nhị biến mất, dần dà lâu dài không còn lo lắng nữa, còn mang theo ý xấu hổ.
Xấu hổ? Truyền Sơn quan sát trên dưới người này mấy lần, tránh đường ra, nhìn chằm chằm bước chân Canh Nhị từ chậm biến thành nhanh, lại từ nhanh biến chậm.
Cửa mở ra.
Ngoài cửa, vị Ngũ muội xinh xắn kia đội chiếc khăn che kín mặt đứng ở đó. Thấp thoáng xa xa còn có hai ba tên nam nô ɭệ nữa, mấy người này tám phần mười là bảo tiêu của Ngũ muội.
Kỷ 14 ở bên ngoài luyện đao bị cắt ngang đi tới cạnh cửa, Ngũ muội cuống quít tránh đường hắn. Kỷ 14 tâm tình khó chịu không để ý tới nàng, mang đại đao đi thẳng vào cửa.
Truyền Sơn thấy Kỷ 14 đi tới bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Hai người này là thế nào?”
Kỷ 14 kéo thanh đại đao cướp được từ ngục tốt, đáp một câu trả lời không ăn nhập gì: “Đừng xem thường bất luận nữ nhân nào ở đây.”
Trong lòng Truyền Sơn có chút không cho là đúng, hắn luôn cảm thấy nữ tử chính là một đại danh từ chỉ phái yếu. Một nữ nhân dù giỏi thì có thể giỏi tới đâu? Xác định xong cửa không còn người nào có thể ảnh hưởng tới an toàn của họ, hắn cũng mặc kệ đôi nam nữ kia, xoay người lấy dưa muối ra khỏi nồi.
“Chỗ nầy của ngươi không giống trước đây.” Ngũ muội nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Sau khi ta đi, ngươi lại làm lại lần nữa à?”
Canh Nhị nhìn hai bàn chân đất của mình, không nói lời nào.
“Hình như rộng rãi hơn trước đây chút.” Trong ánh mắt nhìn chung quanh căn phòng của Ngũ muội mang theo một chút hoài niệm. Gian nhà tốt như vậy ở trong Hắc ngục này khá hiếm, đương nhiên không thể so sánh với nhà Canh Lục.
Truyền Sơn đang múc thức ăn, Kỷ 14 đang lau đao, thiếu niên tự xưng là Á sinh đang săn sóc Tạ bá uống nước, bốn người thoạt nhìn đều đang bận việc, nhưng lỗ tai vẫn âm thầm dựng đứng.
“Ta không ngờ ngươi lại để người khác vào ở, ta nghĩ ngươi ngoại trừ ta…”
“Ngươi muốn biết cái gì?” Canh Nhị ngẩng đầu cắt ngang lời nàng.
Ngũ muội dừng một chút, trong mắt có phần nổi giận. Người này không còn đối xử với nàng… như khi đó nữa… Hừ, nam nhân!
“Ta đã lâu không gặp ngươi, hơi lo lắng cho ngươi, hôm nay…”
“Ngươi muốn biết cái gì?” Canh Nhị lại cắt ngang lời nàng lần nữa.
Ngũ muội im lặng, sau một lúc lâu thì cười dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Canh Nhị đầy vẻ thấu hiểu và thùy mị.
“Ta biết ngươi đang giận ta. Chẳng qua ngươi cũng biết đấy, nếu không phải bởi vì… Thì sao ta lại rời khỏi ngươi?” Ngũ muội từ từ lấy khăn che mặt xuống, nhìn Canh Nhị với vẻ u oán, nói: “Bây giờ ta tới tìm ngươi trò chuyện cũng không được sao?”
“Ta có một sư điệt, mỗi lần hắn nói những lời này thì túi tiền ta đều trống rỗng mấy tháng liền.” Canh Nhị thành thật nói.
Ngũ muội…
Truyền Sơn bưng đĩa thức ăn lên bàn, bắt đầu lo lắng tới chuyện tương lai Canh Nhị có thể tìm được vợ hay không.
Ngũ muội trầm mặc một hồi, bới mái tóc, lại điều chỉnh tâm tình lần nữa, chậm rãi mở miệng nói: “Canh Nhị, ngươi cũng biết đấy. Khi đó ta rất cảm kích ngươi đã cứu ta, ta cũng rất muốn quên đi quá khứ để cùng ngươi thành một đôi phu thê bình thường, người đào than ta lo gia đình, cứ thế sinh sống tốt đẹp. Nhưng ngươi bảo ta làm sao chịu được những điều ấy? Ta rời khỏi ngươi cũng là bất đắc dĩ, lúc đó Canh Lục coi trọng ta, còn mấy ma đầu khác, ta không muốn làm khó ngươi, cũng không muốn ngươi vì ta thụ thương, ta mới có thể… Ngươi đừng nhìn ta như vậy, một mình ta – thiếu nữ tay trói gà không chặt, lại bị ném vào Hắc ngục này, ngoại trừ nương nhờ một nam nhân mạnh mẽ có thể bảo vệ ta, ta còn có thể làm sao bây giờ?”
“… Ta cũng có thể bảo vệ ngươi.” Canh Nhị khàn giọng nói.
Ngũ muội mắt mang thương hại nhìn về phía y, “Ngươi muốn bảo vệ ta thế nào? Dù ngươi có thể bảo vệ ta, lẽ nào ngươi nhẫn tâm để ta cùng ngươi… cả đời? Cả đời a, dài như vậy, đó chẳng phải chuyển mười hai mươi ngày. Ta nghĩ, ngoại trừ ta đại khái cũng không còn ai có thể ở cùng ngươi được quá ba tháng đi? Không nhắc tới tật xấu của ngươi, bạn ngươi biết không, năng lực kia của ngươi ấy?”
Thân thể Canh Nhị hơi run lên.
Ngũ muội thấp giọng xuống, “Nếu để họ biết ngươi có năng lực ấy, ngươi nghĩ họ còn có thể thân cận ngươi không, còn có thể cho ngươi tới gần họ không?”
Trên mặt Canh Nhị hiện lên vẻ không được tự nhiên.
Ngũ muội thấy vẻ mặt ấy của y, vừa buồn bã vừa châm chọc, “Không phải ta không muốn sống với ngươi, là ngươi khiến ta không thể nào tiếp tục sống với ngươi được. Cho nên xin ngươi không cần mỗi lần thấy ta, đều làm như ta có lỗi với ngươi ấy.”
“… Ngươi muốn biết cái gì?” Lần này, giọng hỏi của Canh Nhị đã khàn khàn khó nghe rõ.
Ngũ muội theo thói quen vén tóc ra đằng sau tai, ý bảo Canh Nhị đi ra nói.
Canh Nhị bước ra khỏi cửa.
Sau khi Truyền Sơn đeo hạt châu màu lửa đỏ Canh Nhị xong, không những tốc độ hư thối chậm hơn, cũng mạnh hơn trước đây rất nhiều.
Chẳng hạn như bây giờ, Canh Nhị và Ngũ muội nói chuyện hắn có thể nghe thấy rõ mồn một, chẳng sợ họ bước ra khỏi cửa, hoàn cảnh an tĩnh làm hắn vẫn nghe được hơn nửa.
Mục đích nàng kia mạo hiểm tới đây nói ra thì buồn cười, lại là tới hỏi Canh Nhị ‘Lòng dạ Canh Lục hiện đang có nàng hay là Kỷ Thập Tam nương.”
Xem ra nữ tử này cảm thấy nguy cơ, lo lắng mình bị thất sủng vứt bỏ. Dù sao hiện tại tình huống trong mỏ là ít đi một người thì thêm một phần cơm, mà nữ nhân như nàng, dù nhiều hơn nữ nhân khác một đường sống, nhưng cuối cùng vẫn có khả năng bị vứt bỏ.
Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn đều tự bay. Với loại tình huống này cũng không trách được nữ nhân này lòng dạ hẹp hòi, đến lúc này rồi, tất cả mọi người bắt đầu chọn lựa. Canh Lục chọn nàng hay chọn bảo hộ Kỷ Thập Tam nương, nàng lựa chọn tiếp tục theo Canh Lục hay tìm một chỗ dựa vững chắc khác, những điều này đều là then chốt cho mạng sống của nàng.
Nhưng vì sao nàng lại tìm đến Canh Nhị hỏi việc này? Cho dù Canh Nhị có năng lực biết trước, nhưng y lúc nào vơ cả việc của thầy bói rồi? Hay Canh Nhị có biện pháp phát hiện hoạt động tâm lý của kẻ khác?
Truyền Sơn không giải thích được, dự định đợi lát nữa sẽ ép hỏi tên quỷ tham ăn có ối bí mật kia.
“Đây chỉ là chuyện nhỏ, ngươi cũng không chịu giúp ta sao?” Giọng ngũ muội tràn ngập dịu dàng và đau thương.
Canh Nhị lắp bắp giải thích: “Không phải ta không chịu giúp, là, là Canh Lục… Chắc chắn sẽ không để ta tiếp cận hắn… Ta…”
“Cái này không cần ngươi lo, ta tìm một lý do hẹn hắn ra ngoài gặp mặt với ngươi. Ngươi cứ nói ngươi biết lúc nào thì hết thời gian đóng cửa hầm, muốn nói cho hắn, hắn nhất định sẽ ra gặp ngươi. Đến lúc đó ta nghĩ biện pháp hỏi hắn cảm tình đối với ta, ngươi cứ giả vờ vô ý đυ.ng phải hắn một cái là được.”
“Xuỵt, ngươi, ngươi nhỏ giọng chút…”
“Canh Nhị, người ta nói một ngày phu thê trăm ngày ân ái, ngươi ta tuy rằng không thành phu thê chân chính, nhưng dù sao chúng ta cũng sống cùng nhau ba tháng. Bây giờ ngươi liền nói rõ cho ta, việc này, ngươi giúp hay không?” Ngũ muội đổi thái độ mềm dịu, thoáng cái đã trở nên cương quyết.
“Nhưng ta không biết lúc nào thì hết niêm phong động…”
“Ngươi tùy tiện bịa ra.”
“Ta, ta không muốn gạt người.”
“Ta không bảo ngươi lừa người, ta chỉ bảo ngươi mượn cớ hẹn Lục ca ra.”
“…”
“Ngươi! Người như ngươi thật là ta tức chết! Ngươi sợ Lục ca như thế?”
“Không phải, ta thực sự không biết…”
“Nhu nhược! Khi đó ta sao lại cho rằng ngươi là người có thể giao phó cả đời chứ? May mà….!” Ngũ muội cảm thấy mình lại nhớ tới những ngày đã sống cùng người này, nói cũng không khách khí nữa.
“Ta không phải kẻ nhu nhược.” Thanh âm Canh Nhị thoáng lớn hơn.
“Ha!” Nữ tử khịt mũi cười, “Ngươi còn nói ngươi không phải kẻ nhu nhược? Nam nhân ngay cả nữ nhân cũng không dám ôm không phải nhu nhược thì là gì?”
Một câu nói làm năm người kinh ngạc.
Canh Nhị không ngờ nàng lại nói thẳng ra như thế, há miệng vạn phần thống khổ nhìn về phía nữ tử. Vô luận nam nhân nào bị nữ tử đã từng thích nói như vậy, sợ rằng tâm tình cũng sẽ không tốt hơn y lúc này chút nào.
“Ta không phải không dám, ta chỉ là…”
“Ngươi chỉ là cái gì? Không được?” Trong mắt trên mặt nữ tử đều là ý chế nhạo, “Ta biết ngươi có nhiều chuyện gạt ta. Uổng cho ta khi đó còn muốn làm phu thê với ngươi, ngươi lại không thể cho ta sự tín nhiệm tối thiểu nhất.”
“Ta còn chưa đủ tin ngươi sao? Ta ngay cả…”
“Ngay cả cái gì? Ta không hỏi ngươi, ngươi sẽ nói cho ta sao?” Ngũ muội càng nghĩ càng tủi khổ. Nàng không muốn tìm đến Canh Nhị, bắt đầu từ cái ngày nàng lựa chọn rời khỏi Canh Nhị, nàng đã thề không bao giờ gặp lại nam nhân vô dụng, đáng sợ, có tâm lý không bình thường này nữa. Nhưng mà hôm nay, nàng lại phải tới tìm y cầu xin giúp đỡ.
Trong mắt nàng, nam nhân vô dụng này đã từng một lòng một dạ với nàng, thấy nàng chịu trở về tìm y giúp đỡ, chắc là vui vẻ vô cùng, cầu còn không được lập tức đồng ý mới đúng.
Nhưng sự thực thì sao? Nam nhân luôn bị nàng khinh thường lại ra sức từ chối? Lại muốn từ chối nàng?
“Ngươi căn bản không biết khi đó ta sống với ngươi là những ngày tháng như thế nào? Ngươi biết khi đó ta chịu đựng ngươi thế nào không? Ngươi quả thực càng đáng sợ hơn cả bà mẹ chồng đáng sợ nhất, ta ngay cả để đồ thế nào cũng phải để người sửa lại cho đúng.”
“… Gọn gàng không tốt sao?” Canh Nhị ngập ngừng nói.
Truyền Sơn nghe trộm nghĩ thầm: vị Ngũ muội này nếu hiện giờ có một thanh đao trong tay, nhất định sẽ bổ ngay một nhát vào nam nhân trước mắt này.
Nữ tử có bộ ngực cao ngất thở phì phà phì phò, tức quá hét to: “Vậy ngươi có biết một người bị biết hết tâm tư có cảm thụ thế nào không? Ngươi đau khổ? Ngươi có thể đau khổ như ta không? Trong lòng ta đến ngay cả nghĩ tới ngươi cũng không dám! Cái vẻ mặt của ngươi là thế nào? Hả? Cái vẻ mặt đó là sao?”
Nữ tử thấy Canh Nhị vẻ mặt thống khổ không nói nên lời, trong lòng nhất thời sung sướиɠ vô cùng. Có lẽ là do mấy ngày niêm phong mỏ làm nàng bị áp lực quá lớn không thể nhịn được nữa, có lẽ là mờ ám giữa Canh Lục và Kỷ Thập Tam nương làm nàng lo nghĩ ghen ghét tới đỉnh điểm, bất kể là nguyên nhân nào, đều làm nữ nhân luôn lấy dịu dàng làm mặt nạ và vũ khí này đã đến điểm giới hạn.
Nữ tử dùng ánh mắt ác độc ngay cả bản thân nàng cũng không biết nhìn Canh Nhị, trong lòng cực kỳ muốn nam nhân này càng đau khổ càng tốt.
“Trong mỏ này có ai không biết ngươi là một kẻ nhu nhược? Ai chẳng biết ngươi là một nam nhân có bệnh? Ngươi tới mỏ này đã bao lâu? Nhưng ngươi có người bạn nào không?”
Bờ miệng anh đào hình thoi mấp máy, thốt ra mũi tên độc không có giải dược: “Nếu những người bạn hiện tại của ngươi biết, biết ngươi chỉ cần nhẹ nhàng đυ.ng chạm họ thôi, họ…”
“Không được nói nữa!” Canh Nhị đột nhiên hét lên một tiếng.
Truyền Sơn cau mày, bỏ lại bàn ăn đi ra ngoài cửa. Hắn muốn biết bí mật của Canh Nhị, nhưng hắn cũng không muốn biết với tình huống này.
Kỷ 14 không hề nhúc nhích, trái lại nhìn thoáng qua thiếu niên tựa như đang chuyên tâm săn sóc lão bộc.
“Vì sao không thể nói? Ngươi đang sợ cái gì? Sợ tất cả mọi người sẽ rời khỏi ngươi, tất cả mọi người không dám tiếp cận ngươi đúng không?” Khuôn mặt nữ tử hơi vặn vẹo, vui sướиɠ xả lòng: “Lúc đó ngươi hay dùng ánh mắt này nhìn ta! Ánh mắt vừa đau khổ vừa bi thương vừa trách cứ, ngươi tự cho là mình cái gì cũng không biết! Thực ra ngươi biết hết! Ta đã làm sai cái gì? Ai lại không thầm mắng chửi người khác trong lòng? Ai có thể đảm bảo nghĩ sao nói vậy? Ngươi nói ta lừa ngươi, ta sao lại lừa ngươi? Lúc đó ta thật sự muốn sống với ngươi cả đời, nhưng ngươi không nên nhìn lòng ta! Không nên! Hu hu…”
Truyền Sơn thật không ngờ lại bị Canh Nhị kéo lại.