Lục Tể không xác định hỏi dò:
- Ngươi nói hắn có phải là đến cầu hoà hay không vậy?
Lục Quán Anh cười khổ nói:
- Không giống như vậy, nếu là hắn đến cầu hoà, há lại dám cùng lão phu nhân phát sinh xung đột…
Lục Quán Anh tuyệt đối không ngu ngốc đến thế, vừa rồi nhìn thấy Tống Thanh Thư tại trước mặt phụ tử Lục Du không đề cập tới sự tình nghị hòa, liền đã kịp phản ứng, cũng hiểu rõ Tống Thanh Thư trước đó cương quyết trước mặt lão phu nhân như vậy là có dụng ý.
-Cái gì xung đột..?
Phụ tử Lục Tể vội vàng hỏi.
Lục Quán Anh lúc này mới đem chuyện vừa rồi kể qua..
-Khó trách vừa rồi ta cảm thấy được trong phòng có chút là lạ,
Lục Tể trầm ngâm không nói, nếu biểu hiện của Tống Thanh Thư như vậy, thật sự là không giống như đi nghị hòa….
Một bên Lục Du nói:
- Theo con thấy, chi bằng mau chóng truyền tin cho Hàn đại nhân, việc này hãy giao cho Hàn đại nhân định đoạt..
Lục Tể gật đầu:
-Đúng vậy, chúng ta nên cho Hàn đại nhân biết được việc này. Lục Du…như vậy đi, kế tiếp ngươi mang Tống Thanh Thư du lãm tại trong thành, để ổn định hắn; Quan Anh… ngươi lập tức lên đường đi đến Lâm An yết kiến Hàn đại nhân, đem tình huống của bên này nói rõ rang cho Hàn đại nhân biết….
Lục Quán Anh kinh hỉ vô cùng, bởi vì nhờ có Tống Thanh Thư, hắn trong vòng tròn luẩn quẩn mày có thể càng ngày càng gần hạch tâm, cứ như vậy nếu có cơ hội phát triển tiếp, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tâm phúc của Hàn Thác Trụ, thì việc tiến vào triều đình cũng không phải là không được.
lúc Lục Quán Anh hung phấn rời đi, Lục Tể đối với Lục Do nói:
-Lục Do, ngươi đi tìm Tống Thanh Thư, dẫn hắn thưởng lãm Sơn Âm thành, để ta gặp mầu thân ngươi nói một chút, khuyên bảo trong khoảng thời gian này đừng có làm gì xằng bậy.
-Bẩm vâng..
Lục Du gật đầu, đi ra ngoài tìm kiếm Tống Thanh Thư.
……………………………………………………………………………
Lại nói vừa rồi Tống Thanh Thư đi ra ngoài, hắn không có đi đến Song Thanh đường, mà là gặp người hầu hỏi thăm chỗ ở của Trình Anh -Lục Vô Song. Hai nàng tuy rằng ở tại bên trong biệt viện, nhưng bởi vì Lục Tể đã truyền xuống, lấy chi lễ tiếp đãi Tống Thanh Thư, vì vậy trên đường đi, cũng là thông suốt.
Còn chưa đi đến, thì loáng thoáng nghe đến từ trong phòng truyền đến tiếng khóc của Lục Vô Song:
-Biểu tỷ, Dương Qúa đầu đất kia có vị hôn thê rồi…. vốn thấy hắn và Long cô nương cảm tình thâm hậu, nên cũng thế mà thôi, nào ngờ đến lúc không còn Tiểu Long Nữ, hắn vẫn không có nghĩ đến muội, lại cùng nữ nhân khác đính hôn,..hu..hu…
Lại nghe một thanh âm êm ái an ủi:
- Biểu muội cũng đừng quá mức thương tâm, phẩm tính của Dương đại ca thì ta rất rõ ràng, chuyện này chúng ta chỉ nghe vị Tống công tử kia thuật lại, sự tình quá kỳ quặc, chưa hẳn giống như lời hắn nói như vậy.
Lục Vô Song tinh thần chấn động, trong giọng nói khôi phục vài phần sức sống:
-Đúng rồi, Dương đại ca ưa thích Long cô nương như vậy, thì làm sao có thể lấy nữ nhân khác, nhất định là tên Tống Thanh Thư kia bịa chuyện …
Trình Anh trong lòng nghĩ thầm: “ Lấy tên tuổi của Tống Thanh Thư trong giang hồ, có lẽ không đến mức lừa gạt hai nàng, bất quá loại cái ý nghĩ này không dám nói cho biểu muội nghe, đành phải cầm lấy khăn mặt nhẹ nhàng chà lau vết thương trên trán của Lục Vô Song , vừa lau vừa oán giận nói:
-Muội nói …muội dập đầu dùng lực lớn như vậy để làm gì, làm cho trên trán phá lớn một mảnh như vậy.
Lục Vô Song bĩu môi hừ:
-Muội đang bị tức giận đến, lại nghĩ đến tên đầu đất kia có vị hôn thê, trong đầu muội nóng lên không còn biết gì nữa..
Trình Anh từ trong lòng móc ra linh dược Đào Hoa Đảo thoa tại trên trán Lục Vô Song:
-Lần sau đừng có xúc động như vậy, may mắn Tống công tử tâm tính thiện lương không có cho muội khấu đầu đủ ba mươi cái, bằng không thì theo như điệu bộ này thì muội đã bị vỡ đầu ra rồi..
Lục Vô Song ngồi thẳng người lại, cả giận nói:
-Muội nhổ vào, nếu không phải là do tên hỗn đản đó, muội há tại trước mặt nhiều người như vậy bị làm khó …
Lúc này thời điểm cửa ra vào bỗng nhiên truyền tới một giọng nói trêu tức:
-Nói xấu sau lưng người, thì đây không phải là chuyện thục nữ nên làm …
Hai nàng ngạc nhiên nhìn về phía cửa ra vào, vừa rồi Trình Anh vội vã đỡ Lục Vô Song vào trong, bởi vậy chưa kịp đóng cửa, lúc này một người trẻ tuổi tuấn lãng cao ngất đứng ở cửa ra vào, không phải Tống Thanh Thư là ai.
Cừu nhân gặp mặt liền đỏ mắt, Lục Vô Song chu cái miệng nhỏ, muốn mắng hắn, bất quá nghĩ đến tên tuổi trong giang hồ của đối phương, cân nhắc mình võ lực gặp kém, đành phải bĩu môi, đem lời mắng nuốt trở về.
Còn Trình Anh phản ứng không quan tâm đến hơn thua, cười nhạt nói:
-Núp ở sau lưng nghe lén nữ nhi tâm sự, chỉ sợ không phải là điều quân tử nên làm ...
Tống Thanh Thư giật mình, chỉ thấy nàng ngồi ở bên giường thân hình thon thả, bờ eo nhỏ nhắn dịu dàng nắm chặt, khuôn mặt trứng ngỗng đoan trang tú lệ lộ ra vẻ thanh nhã thoát tục, cảm thán nói:
- Vốn thế nghe Trình cô nương ôn nhuận lịch sự tao nhã, không có ngờ tới cô nương còn có miệng nhỏ lanh lợi như vậy ….
Trình Anh nhẹ ồ lên một tiếng:
-Nghe khẩu khí công tử, tựa hồ nhận thức ta?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Thân giao đã lâu…
Lúc này đến phiên Trình Anh giật mình, nghe được hắn nói như vậy, hai má óng ánh bất tri bất giác nổi lên một tầng đỏ ửng.
Một bên Lục Vô Song nhếch miệng:
-Miệng lưỡi trơn tru, thường ngày ngươi chính là như vậy lừa gạt các cô nương sao?
Tống Thanh Thư không chút phật lòng:
- Chắc hẳn Lục cô nương lúc trước kia đã bị một nam tử nào đó lừa dối, bằng không thì vì cái gì có phản ứng như vậy chứ?
Hắn nói một câu vừa đúng nói trúng tâm sự Lục Vô Song, nghĩ đến năm đó Dương Qúa đã từng mở miệng một tiếng nương tử gọi mình, còn bây giờ hắn đã có vị hôn thê, không khỏi đau buồn theo từ trong tâm đến.
Trình Anh oán trách trợn nhìn Tống Thanh Thư, nghĩ thầm “ Ta thật vất vả mới dỗ dành nàng tốt rồi, ngươi lại nhắc lên cái gốc này…”
-Hai vị cô nương chẳng lẽ muốn để tại hạ cứ đứng ở bên ngoài như thế này, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của hai vị cô nương sao?
-Tống Thanh Thư giang tay ra.
Lục Vô Song gắt một cái:
-Cái ánh mắt này của người cứ nhìn chằm chằm ngay tại trên thân biểu tỷ của ta, thì tính cái gì là khách chứ?
-Vô Song…
Trình Anh thật sự có chút tức giận, nghĩ thầm “ Ngươi như thế nào cứ nắm chân ta kéo xuống nước? “
Tống Thanh Thư vừa cùng người Lục gia trò chuyện xong, lúc này tâm tình khá tốt, cũng không quản cùng các cô nương này trộn lẫn cãi nhau, thuận thế nói tiếp:
-Chẳng lẽ Lục cô nương là vì tại hạ không nhìn chằm chằm vào mình nên đố kỵ sao này?
-Hừ …
Lục Vô Song cuối cùng không dám cùng hắn đùa giỡn theo kiểu như vậy, đỏ mặt liền không nói đến hắn nữa.
-Công tử mau mau mời đến …
Trình Anh trong lòng vẫn muốn nghe qua về sự tình vị hôn thê của Dương Quá, đang suy nghĩ tìm gặp hắn, thì hắn lại tìm tòi đến đây. Nếu là các tiểu thư trong Lục phủ sẽ không mạo muội mời một nam tử trẻ tuổi lạ lẫm vào trong khuê phòng của mình, bất quá Trình Anh cùng Lục Vô Song đều là người trong giang hồ, không hề giống như những thiểu thư khuê các để trong lòng những chi tiết này.
Tống Thanh Thư liền hướng bên giường đi tới, Lục Vô Song cliền cảm nhận một cỗ khí tức nam tử dương cương cực nóng áp bách đến, vội vàng hướng giữa giường rụt người:
- Ngươi muốn làm gì?
Trình Anh cũng có chút mất tự nhiên nghiêng thân thể tránh qua, thoáng kéo xa khoảng cách với hắn.
Tại trước giường hắn đứng lại, cười nói:
-Lục cô nương cho rằng tại hạ muốn làm gì?
Lục Vô Song mặt đỏ, gắt một cái:
-Hừ, hạ lưu..
-Tại hạ chỉ là muốn nhìn qua một chút tổn thương chân của cô nương mà thôi,
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, chậc ..chậc, cô nương như thế nào lại có ý nghĩ xấu xa như vậy…
Lục Vô Song hận không thể có một cái lỗ chui vào, bất quá tính tình nàng quật cường, không muốn thừa nhận lúng túng trong lòng:
-Hừ, bổn cô nương không cần ngươi giả mù sa mưa làm người tốt…
-Nếu Lục cô nương đã muốn cả đời chân đi khập khểnh, như vậy tùy cô nương đi.
Tống Thanh Thư cũng không nói nhảm, liền quay người rời đi.
-Này…
Trình Anh đưa tay kéo hắn lại, cảm nhận được độ ấm trên tay đối phương thì mới phản ứng, vội rụt tay về, có chút mất tự nhiên nói,
-Công tử xin dừng bước…
Tống Thanh Thư quả nhiên ngừng lại, đối với nàng mỉm cười:
-Bàn tay của Trình cô nương lại là mát lạnh vô cùng.
Trình Anh mặt ửng đỏ, cưỡng chế xua tán lộn xộn nỗi lòng, nàng mở miệng nói ra:
- Kính xin công tử xuất thủ cứu giúp.
Lục Vô Song mặc dù không có nói, nhưng trong ánh mắt khát vọng đã bán rẻ tâm tư của nàng, dù sao không có cô nương nào muốn mình cả đời chân đi khập khểnh, những năm qua cũng bởi vì vấn đề này nàng rất tự ti, càng tự ti thì trở nên càng mẫn cảm, có đôi khi bị người vô ý nhìn đến cái chân n tổn thương của nàng, thì nàng sẽ nổi trận lôi đình, dần dà trong Sơn Âm thành ai cũng biết vị tiểu thư Lục gia này tính khí rất lớn, chọc vào không được.
-Muốn tại hạ ra tay cứu chữa cũng có thể, bất quá phải trả thù lao cho tại hạ..
Tống Thanh Thư bình thản nói..
-Trả thù lao?
Lục Vô Song trong nháy mắt lại nổi cáu, vừa rồi không phải ta đã khấu đầu rồi sao?
Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói:
-Thứ nhất, khấu đầu trả thù lao chẳng qua là do Đường lão phu nhân nói, tại hạ cũng chưa có đồng ý; thứ hai, lấy giữa quan hệ bối phận của chúng ta, cô nương khấu đầu mấy cái cũng là điều phải làm, thứ ba, cô nương cũng chỉ khấu đầu mới có năm cái, vẫn là chưa có đạt tới ước định ba mươi. ..
Lục Vô Song cả giận nói:
- Đó là do ngươi ngăn cản lại không cho ta tiếp tục dập đầu..
Tống Thanh Thư nhún vai, thoải mái nói ra:
-Chủ yếu là lúc đó sắp đến buổi cơm trưa, tại hạ không muốn nhìn thấy máu me giàn giụa mà làm hỏng khẩu vị.
-Ngươi …..
Lục Vô Song tức điên lên,
-Trên đời này chưa từng có ai đáng ghét như ngươi, cùng lắm thì ta một lần nữa khấu đầu là xong..
Nói xong nàng giãy giụa muốn đứng lên, Trình Anh sợ tới mức vội vàng đè Lục Vô Song lại, đồng thời oán trách nhìn Tống Thanh Thư:
- Không biết công tử muốn như thế nào mới bằng lòng thay Vô Song điều trị …
Tống Thanh Thư mỉm cười,
-Như vậy đi, chỉ cần nhị vị cô nương đáp ứng tại hạ một việc, tại hạ liền điều trị tổn thương chân Lục cô nương, cam đoan đến lúc đó, chạy so với heo mẹ ngoài thôn còn chạy nhanh hơn.
Nghe được hắn nói, Lục Vô Song suýt chút nữa tức giận đến ngất đi. Trình Anh nhìn hắn thật sâu một cái, một đôi mắt chiếu sáng rạng rỡ, dường như biết nói chuyện:
-Tống công tử, vì cái gì ta cũng phải đáp ứng công tử một việc?
Tống Thanh Thư rất tự nhiên đáp”
- Bởi vì tại hạ nể mặt Trình cô nương nên mới trị thương đó a.
Trình Anh vốn một mực mây trôi nước chảy, nghe được một câu nói kia rốt cuộc toàn thân run lên, mặt thoáng cái đỏ cả lên rồi.
Lục Vô Song vừa trì hoãn tới đây, nghe được câu này lại muốn sặc khí:
-Ngươi hỗn đản, quả nhiên là đối với biểu tỷ có ý đồ…