CHƯƠNG 421: LƯU QUANG BAY LƯỢN.
-Ai…A Cửu… ngươi bỏ đi thì chúng ta làm sao bây giờ?
Hạ Thanh Thanh nhanh tay, liền nắm Chu Cửu kéo lại, trong tam nữ chỉ có Chu Cửu mới biết phương pháp song tu, nếu là chỉ còn lại có Hạ Thanh Thanh và Chu Chỉ Nhược, tuyệt đối chỉ có thể là nhìn nhau mà thôi.
Bị Hạ Thanh Thanh kéo lại, Chu Cửu gương mặt đỏ bừng, xấu hổ lẩm bẩm nói:
-Các ngươi cứ …giao hoan cùng hắn bình thường ... chân khí trong cơ thể hắn sẽ tự động vận chuyển nhận lấy thuần âm chi khí của các ngươi.
Lúc này Chu Cửu trong lòng mau mắng Tống Thanh Thư, nghĩ thầm ngươi giả bộ hôn mê thì hay rồi, chỉ có ta lưu lại ở chỗ này mất mặt, phải nói rõ mọi chuyện chyện giường chiếu khó khăn kia…
-Như vậy à,
Hạ Thanh Thanh cũng xấu hổ,
-Chu Cửu ngươi cứ ở lại chỗ này, vạn nhất xảy ra tình huống gì, có ngươi ở đây cũng đỡ hơn một chút.
Một bên Chu Chỉ Nhược sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng và Tống Thanh Thư trước mấy lần trước cùng giao hoan với Tống Thanh Thư đều là do cơ duyên xảo hợp, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, hiện tại bây giờ khiến cho nàng tự tiến cử giường chiếu, nàng ngượng ngùng không biết phải làm sao..
-Chu chưởng môn, ngươi đến với hắn đi.
Hạ Thanh Thanh trong giọng nói mang theo một chút xấu hổ, dù sao nàng trên danh nghĩa thân phận vẫn là Viên phu nhân, có hai nữ nhân chính thức của Tống Thanh Thư ở đây, nàng không biết tiện nhúng tay vào chuyện này.
Chu Chỉ Nhược lúng túng ngẩn người, liền vội vàng nói:
-Ngươi tới đi, ta hộ pháp cho ngươi.
Hạ Thanh Thanh bực mình nhưng không nói ra, cái loại chuyện như thế này mà cần hộ pháp sao!
-Chu tỷ tỷ, ngươi dù sao cũng là thê tử của Tống …công tử..
Thấy Hạ Thanh Thanh tiến thối lưỡng nan, Chu Cửu liền thay nàng giải vây nói.
Thấy hai nàng tha thiết nhìn mình, Chu Chỉ Nhược quả thực khóc không ra nước mắt, lại không có ý tứ nói nàng và Tống Thanh Thư kỳ thực chỉ là trên danh nghĩa phu thê. …
Nghĩ đến lúc trước những nữ nhân khác mà mình tự tiến cử đưa gối, Chu Chỉ Nhược đâu có thể nào hạ quyết tâm được, nhưng nhìn thấy Tống Thanh Thư nằm ở trên giường sắc mặt ảm đạm, hơi thở mong manh nên cũng không thể tàn nhẫn không quan tâm đến.
Chu Chỉ Nhược yếu ớt thở dài:
-Chúng ta giờ cũng đùn đẩy cho nhau nữa, hắn thương thế quá nặng, ta một mình khó mà đủ sức, hay là chúng ta cùng nhau giúp hắn chữa thương đi ah.
Chu Chỉ Nhược trong lòng nghĩ đến rõ ràng, cùng với Tống Thanh Thư làm trò phu thê trước mặt hai nàng kia, chi bằng kéo mọi người cùng nhau xuống vũng lầy này, như vậy đối tất cả mọi người đều công bình, không ai còn tồn tại khó xử nữa...
Nghe Chu Chỉ Nhược nói, Chu Cửu cùng Hạ Thanh Thanh hai mặt nhìn nhau, Tống Thanh Thư đang giả vờ hôn mê trong lòng càng thêm rung động.
-Các ngươi cứu hắn thì tốt rồi, ta... ta dù sao cũng là…. Viên phu nhân.
Hạ Thanh Thanh tuy rằng cả gan làm loạn, nhưng loại tràng cảnh này, thực sự thì thấy vô cùng kinh thế hãi tục, liền lui về phía sau.
-Viên phu nhân, ngươi cũng chớ giả bộ, chuyện của ngươi và hắn, Tống lang đều kề cho ta biết hết rồi.
Nghĩ đến nếu là để cho Hạ Thanh Thanh đi, cũng chỉ còn lại có mình đối mặt với Chu Chỉ Nhược thâm trầm, Chu Cửu cũng có chút sợ hãi, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền đem Hạ Thanh Thanh kéo xuống nước, dù sao nàng và Hạ Thanh Thanh đã có liên can với nhau từ sâu xa, tại trong tiềm thức nàng, Hạ Thanh Thanh cùng mình là chung một chiến tuyến, có Hạ Thanh Thanh tương trợ, thì mình mới nắm chắc khi đối mặt với Chu Chỉ Nhược.
Lời Chu Cửu vừa ra khỏi miệng, Chu Chỉ Nhược thấy hai nàng một bộ xấu hổ dáng dấp, liền tỏ ra phong phạm đại tỷ, bắt đầu an bài nhiệm vụ:
-Cửu công chúa, ngươi đem chân khí từ huyệt Đại Chuy của hắn đưa vào, phụ trợ chúng ta chữa thương cho hắn; Viên phu nhân, ngươi... ngươi phụ trách đem cái kia... cái kia….làm cho nó….đứng dậy.
-Hắn đang hôn mê bất tỉnh, cái này thì phải làm …như thế nào?
Hạ Thanh Thanh thoáng cái trợn tròn mắt.
Chu Cửu khẽ cắn môi, lặng lẽ tiến đến bên tai nàng nói thầm thì, Hạ Thanh Thanh hai má thoáng cái đỏ:
-A Cửu, ngươi cùng hắn học chuyện xấu….
Ngoài miệng tuy rằng trách móc, nhưng do dự một chút, nàng cũng quỳ ngồi xuống bên hông hắn, đem cái đầu cúi thấp xuống đến giữa hai chân Tống Thanh Thư.
Chu Chỉ Nhược nhìn thoáng qua, liền không dám nhìn nữa, trong lòng hồi hộp ..
Hạ Thanh Thanh dùng đôi môi mềm mại ngậm lấy qυყ đầυ, chậm rãi nuốt vào, Tống Thanh Thư cảm giác được cây côn ŧᏂịŧ của mình tiến nhập vào một chỗ ấm ướt mềm mại..
Hạ Thanh Thanh thân thể đầy đặn quỳ trên mặt đất, bắt đầu phun ra nuốt vào cây côn ŧᏂịŧ thô to rất nhanh chóng đã sưng trướng lên, chẳng mấy chốc hơn một nữa thân cây côn ŧᏂịŧ tại trong cái miệng nhỏ nhắn Hạ Thanh Thanh tiến tiến xuất xuất, phát ra tiếng vang "Chậc chậc", trong chốn võ lâm Viên phu nhân nổi danh Kim Xà Doanh đang vì Tống Thanh Thư mà bú ɭϊếʍ, hắn hưởng thụ cái tư vị mất hồn này.
Tiếp theo Hạ Thanh Thanh dùng toàn lực đem cái miệng nhỏ nhắn mở ra đến cực hạn nuốt cây côn ŧᏂịŧ sâu vào phun ra nuốt vào, tần suất càng lúc càng nhanh, mái tóc cũng theo đó đong đưa, tốc độ không ngừng gia tốc khuấy động, Tống Thanh Thư liên tục kɧoáı ©ảʍ từng trận đánh úp lại, Hạ Thanh Thanh đã quên hình tượng trước mặt hai nàng kia, vẫn không ngừng mυ'ŧ vào cây côn ŧᏂịŧ, Tống Thanh Thư không thể giả vờ nằm im nữa mà phải điều chỉnh hô hấp, hai bàn tay bạch ngọc cũng nắm lấy gốc cây côn ŧᏂịŧ không ngừng vỗ về chơi đùa.
Cái loại mùi tanh tanh từ cây côn ŧᏂịŧ của giống đực kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong cái miệng nhỏ phun ra nuốt vào cũng tạo nên kɧoáı ©ảʍ làm cho nàng mê muội, bên dưới cửa miệng nhục huyệt đã chảy ra dịch nhờn thấm ướt lấy cái tiểu nội khố, nàng có mấy lần xúc động muốn phóng người lên thân hắn, đưa cây côn ŧᏂịŧ to dài này nhét sâu vào trong nhục huyệt của mình, chỉ là còn thừa lại một tia lý trí khống chế lại, loại ý nghĩ này làm cho thân thể nàng càng nóng bừng lên, cũng may mà Chu Cửu và Chu Chỉ Nhược chỉ lo chuyên tâm việc trị thương cho Tống Thanh Thư, nên không lưu ý biểu tình biến hóa của Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh khuấy động phun ra nuốt vào ngậm cây côn ŧᏂịŧ một hồi lâu, khớp hàm cũng đã mỏi..
-Đã được rồi đấy, tới phiên ngươi…..
Chu Chỉ Nhược còn đang suy nghĩ miên man, thì Hạ Thanh Thanh đã nhả cây côn ŧᏂịŧ ra ngẩng đầu lên nói, một tay kéo qua Chu Chỉ Nhược, đẩy nàng ngã lên người của Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược lảo đảo, khuôn mặt đυ.ng vào bụng dưới Tống Thanh Thư, khuôn mặt trắng noãn chạm vào cây côn ŧᏂịŧ cứng ngắt, một mùi vị tanh tanh xông vào mũi, nhìn vào mắt cây côn ŧᏂịŧ dử tợn kia, nàng phát hiện trong lòng lại không hề có một vẻ gì chán ghét.
Cảm nhận được Hạ Thanh Thanh cùng Chu Cửu đang chờ đợi mình hành động, Chu Chỉ Nhược cắn răng, nghĩ thầm mình đã là thê tử của Tống Thanh Thư, không có đạo lý gì mà để cho nữ nhân khác nhìn mình chế giễu.
Trong phòng bỗng nhiên lưu chuyển một mùi thơm lạ lùng tựa như là thuốc mê tình kí©ɧ ɖụ©, đương nhiên là chân khí Hoan Hỉ Thiện Pháp của Tống Thanh Thư vận lên, khiến cho Chu Chỉ Nhược chợt to gan hơn so thường ngày, nàng đứng lên ưu nhã cởi ra y phục, lộ ra thân thể mềm mại trong suốt như ngọc, ôn nhu hướng đến lại gần bên Tống Thanh Thư chầm chậm tách hai chân của mình qua hai bên hông của hắn….
Tay Chu Chỉ Nhược nắm chặt côn ŧᏂịŧ, chậm rãi đem qui đầu dẫn vào miệng âʍ đa͙σ, lập tức cái kia qui đầu cực đại chống đỡ mở ra hai mép nhỏ âʍ ɦộ kiều diễm, cái cảm giác nóng hổi tê dại làm khiến cho cửa miệng u cốc của nàng nhiếu lại xiết thật chặt qui đầu của hắn, Chu Chỉ Nhược mày ngài cau lại…
Chu Chỉ Nhược cắn răng, u cốc chậm rãi khuấy động lấy côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư, bộ kia làm lúc chỗ mang đến tê dại cảm giác, đôi môi hé mở, phát ra một hồi kiều hừ, cuối cùng côn ŧᏂịŧ cũng đã đội lên đến hoa tâm nàng.
Tống Thanh Thư hé mắt nhìn xem côn ŧᏂịŧ tráng kiện của mình chống đỡ miệng u cốc đỏ ửng, hai bên mép nhỏ âʍ ɦộ đứng thẳng hiển lộ lấy viên ngọc trai âm hạch, lúc này Tống Thanh Thư không chịu nỗi nữa, hơi đỉnh động dưới thân, làm Chu Chỉ Nhược lài “ um…um..” hai tiếng, nàng cúi người úp sấp trên ngực Tống Thanh Thư, nũng nịu nói y như là Chu Cửu lúc đầu:
-Ngươi…ngươi….đã tỉnh rồi sao?
Tống Thanh Thư lại hơi đỉnh động, hôn lên đôi môi Chu Chỉ Nhược rồi nói:
-Muội …ngậm mυ'ŧ tốt như vậy thì làm sao ta không tỉnh chứ..
Chu Chỉ Nhược ngượng ngùng không nói thêm gì, chỉ hơi nhô cái mông mình cao lên, để cho cây côn ŧᏂịŧ có biên độ hẩy lên cắm sâu vào, bẩn trong u cốc chật hẹp ma sát lấy côn ŧᏂịŧ, để cho hai người sinh ra mãnh liệt sung sướиɠ kɧoáı ©ảʍ, Tống Thanh Thư đỉnh động từ dưới bụng lên phối hợp với cái mông Chu Chỉ Nhược phập phồng nhênh đón, hắn duỗi ra hai tay nắm chặt hai bầu vυ' của nàng đại lực xoa nắn lấy.
………………………………………………………………………………………….
Một lúc sau Chu Chỉ Nhược đột nhiên cao giọng rên lên, cái mông nàng đỉnh động dập xuống một hồi rất nhanh, sâu trong hoa tâm lập tức phun ra nóng rực âm tinh, toàn thân xụi lơ tại trước ngực Tống Thanh Thư, nói:
-Ta…ta….. muốn nhanh ..lên…!
Thân thể Chu Chỉ Nhược run nhè nhẹ, cửa miệng u cốc trào chảy ra âm tinh trơn nhớt, khiến cho hai mép nhỏ âʍ ɦộ cùng bên đùi sáng lóng lánh một mảnh, bày biện ra cảnh tượng da^ʍ mỹ trông rất đẹp mắt, Chu Chỉ Nhược thân thể yêu kiều tuyết trắng đẫy đà, song phong kiên quyết, mông tròn ngạo nghễ vễnh lên, làm cho hắn chú ý nhất chính là thảm cỏ rậm rạp đen nhánh rõ ràng có thể thấy được cái khe thịt đỏ tươi cùng với âm hạch sung huyết nhô đầu hồng nhuận, có thể thấy được vẻ thành thục thiếu phụ, lại nghe Chu Chỉ Nhược rêи ɾỉ xin mau, Tống Thanh Thư liền điên cuồng co lại mãnh liệt hẩy cây côn ŧᏂịŧ lên, đồng thời sắc thủ nắm chặt hai bầu vù săn tròn xoa nắn tàn sát bừa bãi lấy…
Cặp mông Chu Chỉ Nhược cao cao nhếch lên, tùy ý côn ŧᏂịŧ của Tống Thanh Thư từng trận mãnh liệt đánh sâu vào hoa tâm mình, kɧoáı ©ảʍ không ngừng tập kích lấy nàng, lãnh ngạo tiên nữ hôm nay thật sự mới hiểu rõ đến ma lực tình ái, hơi thở nàng càng dồn dập, thô trọng…
-Um..um… đại phôi đản… ta muốn chết... úi…
Một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khóai cảm chưa bao giờ có cơ hồ khiến nàng hồn bay lên trời, ném lên đi rơi xuống, cơn cực khoái đã đến, âm tinh nóng hổi lại phun trào ra tưới mạnh vào qui đầu của hắn, trong phòng có thể nghe được côn ŧᏂịŧ đâm tiến vào u cốc Chu Chỉ Nhược "phạch..phạch" cùng với tiếng da^ʍ thanh rêи ɾỉ của nàng, một phen mây mưa xuống, đại lượng âm tinh Chu Chỉ Nhược đã tiết ra, mệt mỏi Chu Chỉ Nhược ngã vào trên ngực Tống Thanh Thư, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể yêu kiều nàng đang đổ mồ hôi đầm đìa, trong khoảng khắc nàng tựa hồ nhắm mắt thϊếp qua đi..
………………………………………………………………………………………..
Ánh mắt Tống Thanh Thư quét qua giường chiếu thì thấy Chu Cửu cùng Hạ Thanh Thanh đang ngượng ngùng ngồi ở trên mép giường, tựa hồ chờ đợi hắn vậy…
Chu Cửu vừa liếc qua nhìn Tống Thanh Thư nói,
-Chính ngươi tự có biện pháp ứng phó với Viên phu nhân đấy!
Nói xong nàng quấn lấy tấm chăn lại. Tống Thanh Thư liền cười nói:
-Đêm nay ai cũng đừng nghĩ đi, hãy ngoan ngoãn lưu lại giúp ta a!
Hạ Thanh Thanh ngón tay liền chỉ trên trán Tống Thanh Thư mắng:
-Tiểu oan gia, khẩu vị của ngươi thật là lớn! Chẳng lẽ lại ngươi đêm nay vẫn còn muốn ăn thêm hai chúng ta?
Tống Thanh Thư ha ha cười, nói:
-Không sai, ta hiện chính là muốn đem hai người đều ăn!
Tống Thanh Thư nơi đó còn chịu được được, vượt qua, một tay chặn ngang ôm lấy Hạ Thanh Thanh, cực kỳ nhanh cởi bỏ y phục nàng, thoáng cái nhào tới trên người.
Hạ Thanh Thanh lập tức biến thành bạch tuộc, hai tay hai chân một mực cuốn lấy hắn, cặp môi thơm đã là không thể chờ đợi được dâng lên, Tống Thanh Thư không chút khách sáo đem đầu lưỡi quấn vào bên trong miệng của nàng, hai người kích hôn không ngớt, chỉ chốc lát sau thì bên dưới hạ thể nàng dịch nhờn đã tràn lan, dưới ga giường cũng ướt một mảng lớn, càng trêu chọc lấy tâm Tống Thanh Thư.
Thoạt nhìn bên người còn có Chu Chỉ Nhược, một bên là Chu Cửu, Hạ Thanh Thanh chưa từng có thử qua phương thức hoan ái như vậy, càng bị gây ra khác thường kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng..
Côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư vừa mới rút ra từ u cốc của Chu Chỉ Nhược, trong khoảng khắc nóng hừng hực đỉnh tại trên khe mông Hạ Thanh Thanh, hắn cũng không muốn để cho Chu Cửu bàng quang như không có việc gì phát sinh, một chân đạp mở cái chăn, một tay kéo lấy Chu Cửu tới, nâng mặt của nàng đến, Chu Cửu giờ cũng không có phản ứng, nàng nhắm chặt mắt, tùy ý để đầu lưỡi của hắn tại trong miệng của mình tàn sát bừa bãi tung hoành lấy, nàng chỉ nhắm chặt hai mắt, rung động dùng cái lưỡi thơm tho đáp lại.
Hạ Thanh Thanh thấy thế, cũng là đại thụ hưng phấn, đột nhiên cầm lấy côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư, nâng lên mông ngọc, xếp bày tư thế, rồi ngồi xuống,
-Um..
Tiếng rêи ɾỉ mất hồn, truyền vào trong tai Tống Thanh Thư cùng Chu Cửu, hai người thân thể cơ hồ đồng dạng run lên, theo cái mông Hạ Thanh Thanh dần dần điên cuồng phập phồng thân dưới của hắn, Chu Cửu rốt cục nhịn không được mở hai mắt ra, một màn làm cho huyết dịch sôi trào, khiến trong lòng của nàng dâng lên từng đợt từng đợt xúc động nàng cũng bắt đầu thở dốc…
Tống Thanh Thư thấy thời cơ đã đến, Chu Cửu hiển nhiên đã là bị hấp dẫn lên cơn động dục không còn ngượng ngùng bao nhiêu nữa, trong nội tâm đã không còn phòng tuyến, hắn liền giật ra áo khoác ngoài của nàng, nhìn xem cái yếm màu hồng phấn với đôi bầu vυ' trướng phình bên trong làn tơ lụa, hắn không chút khách sáo đem đôi tay nắm vào.
-Um..
Chu Cửu rên nhẹ một tiếng, bộ ngực cũng hướng lên, tựa hồ là muốn cho Tống Thanh Thư càng nắm chân thực chặt hơn. Hạ Thanh Thanh lúc này tiến nhập trạng thái điên cuồng, nơi hai bộ phân sinh dục kết hợp, “ọc..ọc..” tiếng nước dính nhớp bên trong u cốc mỗi lần côn ŧᏂịŧ chuyển động vang lên, phát sinh một mảnh màu trắng bọt nước dịch nhờn tiết ra trên nền đám lông đen bừa bộn.
Chứng kiến Hạ Thanh Thanh nhạy cảm kí©ɧ ŧìиɧ như vậy cùng, Tống Thanh Thư chỉ hận không được lập tức xoay người đem nàng đặt ở thân dưới hung hăng tiến công. Nhưng lbây giờ hắn cũng không nguyện ý buông tha cho Chu Cửu, hắn liền lột xuống cái yến của nàng, hai hạt nụ hoa màu đỏ núʍ ѵú đã săn cứng nhô cao, một tay hắn lỗ mãng văn vê xoa bóp, một bên há miệng ngâm vào bú ʍúŧ.
Hạ Thanh Thanh thấy Chu Cửu đã hoàn toàn mềm nhũn nằm trên mặt giường, cũng vừa một bên tại trên người Tống Thanh Thư nhún lấy, một bên phục thân qua vuốt ve, hôn lên môi Chu Cửu. ….
…………………………………………………………………………………………..
Tống Thanh Thư cũng đã cỡi ra cái tiểu nội khố Chu Cửu, đầu hắn trực tiếp tựu dò đến bên đùi nàng, đầu lưỡi phun ra hướng đến âʍ ɦộ nàng dò xét đi vào. Chu Cửu "Ah" một tiếng, như bị điện giật run lên, hai chân đột nhiên kẹp chặt, há to miệng muốn hô lên, rồi lại cực lực khống chế lấy âm thanh phát ra.
Đến lúc này, Chu Cửu dù rụt rè cũng không ngăn cản nổi bản năng sinh lý nguyên thủy khi lên cơn động dục, nàng đong đưa lấy cái mông nghênh hợp với đầu lưỡi Tống Thanh Thư trêu chọc liếʍ vào cái khe thịt âʍ ɦộ mình, trầm thấp thở gấp không nghỉ, hoàn toàn lấm vào trạng thái vong ngã. Tống Thanh Thư cũng đã tâm ngứa không chịu nổi, liền xoay người, đem Hạ Thanh Thanh đặt ở trên người, gầm nhẹ liên tục tấn công mạnh, một lúc lâu về sau, Hạ Thanh Thanh quả nhiên thân thể yêu kiều run rẩy đạt đến trên đỉnh cực lạc. Còn Chu Cửu nhìn xem hai người giao hoan kịch liệt như vậy, vừa kinh hãi lại mê say, nàng chưa bao giờ gặp qua bực vật lộn lẫn nhau mất hồn như vậy, chỉ mới nhìn xem mà nàng đã thấy sâu trong u cốc mình đã muốn phun ra khoái hoạt rồi.
Tống Thanh Thư gặp Hạ Thanh Thanh đã phun trào ra âm tinh, cũng không để lâu, rời khỏi thế giới khoái hoạt của nàng, hơi nghiêng thân thể liền đem Chu Cửu đè lại, nàng cũng đang chờ cây côn ŧᏂịŧ kinh tâm động phách của hắn đánh úp, bên dưới thân thể của nàng tấm vải giường cũng sớm đã ẩm ướt một mảng lớn, dưới thảo nguyên màu đen, cửa miệng u cốc cũng như là dòng suối chảy nhỏ giọt không ngớt.
Tống Thanh Thư nâng lên cái chân thon dài tuyết trắng của Chu Cửu, vung mông đưa côn ŧᏂịŧ thẳng đảo hoàng long tọt vào hang động âʍ đa͙σ, nơi đó của Chu Cửu thừa nhận vật to lớn hung hăng nhét vào, không khỏi "A…" lên to một tiếng .
Hạ Thanh Thanh sợ Chu Cửu rên to đánh thức Chu Chỉ Nhược đang nhắm mắt nằm im bên trong, vội vàng xoay người hôn dính lên môi của Chu Cửu, Tống Thanh Thư liền yên tâm lớn mật tấn công mạnh mẽ, thoáng cái thoáng cái từng hồi “ phạch..phạch..” đυ.ng chạm lấy, trong lúc nhất thời bọt nước dịch nhờn t ừ nơi cửa miệng u cốc Chu Cửu văng ra khắp nơi, xuân ý đầy phòng.
Chu Cửu trải qua một hồi khẩn trương, về sau tùy theo giãy dụa thân thể mà hưởng thụ khoái hoạt cực kỳ từ cây côn ŧᏂịŧ đang ra ra vào vào trong thân thể mình…..
……………………………………………………………………………………….
Lúc này chỉ trong chốc lát Chu Chỉ Nhược đã thức tỉnh, mở mắt ra nhìn rồi thở gấp liên tục, đã lỡ lún vào vũng bùn này rồi, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, liền nhỏm dậy tham gia vào trò vui hoan ái cùng với Chu Cửu và Hạ Thanh Thanh…..
…………………………………………………………………………………………..
Phía trước hai bên được ba đại mỹ nữ ân cần hầu hạ, Tống Thanh Thư cũng khó có thể nhẫn nại được nữa, trong phòng nhất thời chỉ vang lên tiếng "phạch.. phạch…” cùng tiếng la rên điên cuồng của tam nữ, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt đã tăng vọt, núi lửa không biết lúc nào sẽ phún trào.....
…………………………………………………………………………………………
Một đêm dài, Tống Thanh Thư tựa hồ không có đình chỉ , vừa đem Chu Chỉ Nhược chống đỡ cao phong, càng làm Hạ Thanh Thanh đính vào thiên đường, rồi lại đưa Chu Cửu vào cơn khoái hoạt dâʍ đãиɠ, cứ như thế phản phục lấy cùng ba đại mỹ nhân hoan ái không ngớt, ngọn đèn dầu lóng lánh, chiếu rọi một tầng mờ mịt lẫn nhau giữa bốn người, bốn người hoan hoan ái ái trong phòng, giao chiến khắp nơi, từ trên giường xuống dưới đất, cả người không ngừng uốn éo, những cánh tay trần không ngừng bấu chặt lấy thân thể của nhau, rồi ai cũng cố gắng hòa nhập vào người của hắn, không chỉ là thể xác, mà cả sâu kín ở trong tâm linh cũng hòa làm một....
………………………………………………………………………………………..
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Chu Chỉ Nhược tỉnh lại tới, phát hiện trên lưng mình đang gác lên một cái đùi thon dài tuyết trắng,
"Không biết là Viên phu nhân hay là Cửu công chúa đây..."
Thất thần chốc lát qua đi, Chu Chỉ Nhược hồi tưởng lại đêm hôm qua thì cảm thấy tràng cảnh khó xử.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lấy gương mặt mình, Chu Chỉ Nhược khẽ lắc đầu một cái, thực sự không nghĩ ra tối hôm qua mình tại sao lại to gan như vậy... lại nói tiếp… đây hết thảy đều do tên hỗn đản kia tạo ra!
Quay đầu trừng mắt nhìn tên đầu sỏ kia, lại phát hiện hắn hai mắt từ lâu mở to ra, đang vui vẻ nhìn mình.
Chu Chỉ Nhược trong lúc nhất thời không biết làm sao để đối mặt với tên nam nhân này, liền đem đầu xoay qua bên kia.
Tống Thanh Thư thản nhiên, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm trơn bóng xủa nàng:
-Chỉ Nhược, tối hôm qua là là lần đầu tiên muội chủ động hiến dâng cho ta…
-Ta bất quá là vì cứu người mà thôi…
Chu Chỉ Nhược mạnh miệng nói.
-A? Ta không biết Chỉ Nhược của ta lại là thiện lương như vậy, vì cứu người lại có thể nguyện ý hi sinh nhục thể của mình.
Tống Thanh Thư cười trêu nói.
-Ai là của ngươi…, cho dù là nam nhân khác, bản cô nương cũng bằng lòng đi cứu.
Chu Chỉ Nhược hừ lên tàn nhẫn nói.
-Nhìn muội ngạo kiều trái lại thật đáng yêu,
Tống Thanh Thư đưa môi sát tới bên tai nàng, rù rì nói,
-Nhưng nếu muội có ý niệm bố thí thân thể mình cho nam nhân khác, thì ta tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn, trên người của muội, mỗi một tấc da thịt cũng chỉ thuộc về một mình ta mà thôi…
Chu Chỉ Nhược khẽ cáu gắt, nhưng khi bị đối phương tuyên cáo chủ quyền như vậy, trong lòng nàng lại sinh ra vui vẻ.
Tống Thanh Thư vừa nói dứt lời, toàn bộ thân thể lại cỡi đến trên người Chu Chỉ Nhược.
-Um…không được…còn các nàng...không thể lập lại như đêm qua..
Cảm thụ được Tống Thanh Thư thân thể biến hóa, bên dưới côn ŧᏂịŧ lại dựng đứng lên chạm vào bụng dưới của mình, Chu Chỉ Nhược thoáng cái biết hắn muốn làm gì, liền vội vàng khoát tay nói.
-Yên tâm đi, ta đã điểm huyệt ngủ các nàng, các nàng sẽ không nghe được…
Tống Thanh Thư cười tà, bàn tay tại trên đùi Chu Chỉ Nhược vuốt ve.
-Ngươi thật đúng là một tên hỗn đản!
Chu Chỉ Nhược đôi mắt đẹp trừng to như chảy ra nước, nhịn không được nhẹ mắng, bất quá vẫn là phối hợp dạng ra hai chân, nghênh đón bàn tay của Tống Thanh Thư tiến nhập đến cái âʍ ɦộ của mình.