CHƯƠNG 396: VƯA BÁT LÀ LÃO KHỐN KIẾP.
Tống Thanh Thư cười dâʍ đãиɠ nói,
-Thức thứ nhất đem nó ngậm vào trong miệng của công chúa, rồi chậm rãi liếʍ lấy.
Tống Thanh Thư nói.
-Tiểu bại hoại, có loại võ công như vậy sao?
Chu Cửu nhẹ nhàng đẩy Tống Thanh Thư ra, nhưng hắn giữ lấy đầu nàng lại, sau đó đẩy lấy cây côn ŧᏂịŧ trước miệng nàng nói,
-Mau nghe lời, có đến mười tám thức, luyện xong công chúa sẽ thấy hiệu quả cao ngât của nó..
Không thể lay chuyển được hắn, Chu Cửu thở dài, chốc sau thì duỗi ra cái lưỡi, dùng đầu lưỡi nhẹ khẽ liếʍ lấy trên thân cây côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ qui đầu nhanh chóng trướng đại như quả trứng gà nhỏ, tiếp theo lại liếʍ láp lấy mã nhãn qui đầu, sau đó nàng ngẩng đầu bao hàm u oán liếc nhìn Tống Thanh Thư, thấy ánh mắt hắn kiên quyết, biết rõ không có thể vãn hồi, đành phải lại cúi đầu đem qui đầu côn ŧᏂịŧ ngậm vào…
Tống Thanh Thư hưởng thụ lấy miệng của Chu Cửu phun ra nuốt vào cây côn ŧᏂịŧ, đồng thời hướng dẫn động tác của nàng.
- Sau khi đi ngậm vào đừng có ngừng, cứ mυ'ŧ lấy a…! Chậm một chút, ôn nhu..đúng rồi…! Chính là như vậy, làm rất tốt! công chúa quả nhiên thông minh.
Chu Cửu cũng bắt đầu hưởng thụ loại cái loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác thường này, tiếp nuốt thêm vào thân cây côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh, nàng càng không ngừng phun ra nuốt vào lấy côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư, miệng nhỏ của nàng bị nhét vào tràn đầy, lập tức nước bọt từ theo thân cây côn ŧᏂịŧ xâm nhập theo khóe miệng chảy ra.
-Tốt, dùng đầu lưỡi của công chúa vòng quanh của qui đầu, a! Cứ liếʍ, đừng có ngừng…
Nói xong câu đó, Tống Thanh Thư ôm giữ lấy đầu Chu Cửu, bắt đầu cấp tốc đút vào, nhiều lần đều đính vào đến tận cổ họng của nàng ..
………………………………………………………………………………………….
-Công chúa quì nằm xuống vểnh cái mông lên, để cho ta tới!
Tống Thanh Thư vuốt ve cười xấu xa nói, hắn thở hồng hộc đồng thời nhanh chóng đem thân nàng lật úp, kép lấy cái mông nàng nhô cao lên, qui đầu đẩy lấy khe rãnh u cốc Chu Cửu, tách ra hai mảnh mép nhỏ kiều nộn đỏ hồng, gần như thô bạo cắm thẳng vào hành lang u cốc chăm chú chống đỡ lấy đến tận hoa tâm, lập tức dịch nhờn trào ra khắp nơi,.
-A… a….
Tống Thanh Thư đặt thân thể phía sau cái mông Chu Cửu, một bên cây côn ŧᏂịŧ chín cạn một sâu như khoan giếng đút vào, một bên ngửi lại khí tức đậm đặc từ cái u cốc nàng tỏa ra, hắn như một tên sắc quỷ đói khát nhất thời cũng ngây người..
………………………………………………………………………………………
Lúc này sau khi đổi qua tư thế khác, chân phải Chu Cửu đứng trên mặt đất, chân trái bị Tống Thanh Thư kéo cao lên, sâu trong tử ©υиɠ của nàng bị qui đầu của hắn như mưa rơi chạm lấy, làm cho nàng sướиɠ đến bay lên trời, cái sướиɠ của nàng cũng làm cho người khác tiêu hồn thực cốt, trong quá trình đút vào, Tống Thanh Thư tinh tế nhận thức lấy thân thể hai người tương giao đã sinh ra từng hồi cảm giác tê dại, mỗi lần hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đυ.ng vào cùng một chỗ, lại mang ra từng giọt ngà sữa dịch nhờn ứ ra, tiếng khẽ ngâm rên từ miệng Chu Cửu không ngừng theo trong miệng nàng truyền ra, thần sắc phóng đãng, tiếng thở gấp liên tục..
- A..... thật sâu... chân của ta mỏi quá... chọc đến đáy rồi... ta muốn chết....
Tống Thanh Thư bắt đầu cảm thấy mình cũng đã muốn cận kề biên giới bộc phát rồi, vì vậy đem cơ thể Chu Cửu điều chỉnh thành tư thế bình thường, chuẩn bị làm cho nàng đạt tới cao trào trong đợt chạy nước rút cuối cùng.
Tống Thanh Thư bắt đầu một vòng mới điên cuồng đút vào, đè ép thẳng tiến. qui đầu đã bị một tầng thịt non kẹp chặt, u cốc dũng đạo trong tựa hồ có một cỗ không hiểu hấp lực, co rút lại, mυ'ŧ lấy qui đầu, lúc này Tống Thanh Thư giống như vạn mã cùng phi nhún lấy cái mông, nhanh như thiểm điện ra sức kéo ra đưa vào điên cuồng giao cấu .
-Ui…ui…lại muốn chết nữa rồi...
Sâu trong cơ thể Chu Cửu khe rãnh u cốc chảy ra đại cổ âm tinh, nàng nghênh đón cao trào, Tống Thanh Thư cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tụ tập tại cây côn ŧᏂịŧ, hai tay chống đỡ thân thể, hổ rống một tiếng, côn ŧᏂịŧ tại trong u cốc Chu Cửu kịch liệt run run, theo tiếng thở dốc của hắn, cái mông ép chặt lấy, từng làn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mạnh mẽ nóng hổi bộc phát y hệt bắn trong hang động Chu Cửu, toàn thân sảng khoái đến cực điểm.
-A….á..
Chu Cửu phát ra một tiếng cao vυ't yêu kiều, không ngừng vặn eo đỉnh mông, đổ mồ hôi đầm đìa, kiều thở hổn hển…
…………………………………………………………………………………………
Lúc trên đường đi đến doanh trại Thủy Giám, hạ thể của Chu Cửu cũng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nàng đi chậm len lén quan sát nam nhân bên người, gương mặt đỏ bừng không gì sánh được, trong lòng oán hận thầm nghĩ:
"Tống lang rất là kỳ cục, bắt nhân gia dùng những tư thế khó xử như vậy hầu hạ hắn, đã vậy còn nói cái gì vẫn còn có mười mấy thức thức chưa có kịp thi triển... Cao nhân kia tên Vưu Bát cũng nhất định là tên khốn kiếp."
-Trên mặt ta có hoa sao, làm gì mà công chúa cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?
Đương nhiên Tống Thanh Thư đã xưng hô khác với Chu Cửu, bất quá thấy Chu Cửu một bộ dáng dấp ngượng ngùng, nên đùa nàng.
-Nếu sớm biết rằng ngươi hư hỏng như vậy, nhân gia sẽ không ngu ngốc hồ hồ đem thân mình nạp mạng cho ngươi.
Chu Cửu hiện tại hai chân vẫn còn mỏi, sờ sờ lên gò má nóng của mình, nhịn không được quệt mồm nói,
-Hai chân ta bây giờ nhũn ra, làm sao có thể gặp người a, nếu không chính ngươi đi tìm Thủy Giám a.
Tống Thanh Thư nghiêm trang đỡ đầu vai của nàng, trên dưới đánh giá,
-Ừ, minh diễm động nhân, lát nữa nhất định có thể mê chết thiên nhân….
Tuy rằng biết rõ hắn là trêu đùa mình, nhưng được tình lang tán thưởng, Chu Cửu trong lòng vẫn là có chút ngọt ngào, liền lâý từ trong vạt áo xuất ra một tấm vải lụa màu tối che lại trên mặt:
-Dù sao ta cũng không muốn bị những người khác thấy mặt của ta.
Tống Thanh mỉm cười, ôm hông của nàng liền đi về phía trước.
-Ai nha, tay ngươi buông ra, bị người nhìn thấy được làm sao bây giờ.
Chu Cửu nhất thời nóng nảy, vội vã muốn đẩy tay của hắn ra.
-Bị người thấy thì có sao, lấy quan hệ của chúng ta ôm một chút thì thế nào?
Tống Thanh Thư bất mãn nói.
-Tống lang, ngươi dự định nhân gia sau này xưng hô như thế nào với Chu chưởng môn a?
Giọng nói mặc dù là đang đùa, nhưng thần tình Chu Cửu lại gấp gáp vô cùng.
Nàng không có tùy tiện mà gọi Chu Chỉ Nhược là muội muội, cũng không muốn hô Chu Chỉ Nhược là tỷ tỷ, nàng thân là công chúa của một nước, thường thấy trong hậu cung những phi tần hay lục đυ.c với nhau, hiểu rằng chỉ có thân phận cao hơn Phi Tử thì mới xưng là tỷ tỷ, ví như Phi Tử nhìn thấy Hoàng Hậu, dù cho niên kỷ lớn hơn Hoàng Hậu, thì cũng phải hô là Hoàng Hậu tỷ tỷ, tuyệt không có thể hô muội muội.
Lấy thân phận Chu Cửu, nàng đương nhiên không muốn làm thϊếp, khi nàng tra được tin tức Tống Thanh Thư đã có thê tử, một trái tim đều vỡ nhanh, bất quá cũng may cũng biết được phu phụ bọn họ quan hệ không có được như bình thường.
Dựa theo lời đồn đãi giang hồ, Chu Chỉ Nhược chỉ yêu một người tựa hồ đó là Trương Vô Kỵ...
Lúc đó Chu Cửu bừng tỉnh, thảo nào lúc trước khi tiếp xúc cùng Tống Thanh Thư, mỗi khi nhắc tới Trương Vô Kỵ, thì thấy hắn rất là chán ghét.
Đây cũng là lý do vì sao Chu Cửu dứt khoát ly khai khỏi Minh Giáo không làm Thánh Nữ, năm xưa cùng Hạ Thanh Thanh tranh đoạt Viên Thừa Chí, nàng lựa chọn cách buông tay, sau này những lúc đêm khuya vắng người, nàng thường xuyên hối hận, cho nên khi nàng sau này gặp gỡ Tống Thanh Thư, đã hạ quyết tâm, tuyệt không tái phạm sai lầm như ngày trước.
Nếu Chu Chỉ Nhược cùng Trương Vô Kỵ dây dưa không rõ ràng, còn nàng liền lập tức cùng Trương Vô Kỵ phân chia ra rõ giới hạn, đối lập ngược với Chu Chỉ Nhược...