Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 327: Giả phượng hư hoàng.

CHƯƠNG 327: GIẢ PHƯỢNG HƯ HOÀNG.

Một đôi bầu vυ' mượt mà đứng thẳng, cái đầu núʍ ѵú dưới ngón tay của hắn văn vê trở nên săn cứng nhô cao đầu

-Um…

Mặc dù cũng đã cố nén không phát ra âm thanh, nhưng một bàn tay đối phương xoa nắm trên ngực lúc, theo trong chỗ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng yêu kiều, một tiếng này vô cùng thỏa mãn, làm cho dục hỏa Tống Thanh Thư càng bốc lên, bàn tay lập tức nắn bóp một đôi bầu vυ' săn chắc, vυ' của nàng không phải là lớn lắm, co dãn vô cùng tốt, không bao lâu, Hạ Thanh Thanh liền cảm giác được trong thân thể phảng phất có hàng đàn kiến bò qua, từng cơn tê dại ập đến như muốn đem nàng hòa tan, thẳng hận hắn không thể ngay lập tức dùng cái vật đó đâm vào cơ thể của mình, làm nàng cơ hồ muốn hít thở không thông, loại này mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến toàn thân nàng vui sướиɠ run rẩy.

Tống Thanh Thư nhẹ nhàng cúi đầu tại trên bầu vυ' nàng cắn nhẹ một cái, há miệng liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú, giống như là muốn từ nơi đó mυ'ŧ vào sữa mẹ vậy, Hạ Thanh Thanh bị hắn vừa dùng tay xoa bóp, vừa bú ʍúŧ trên hai vυ' lưu khiến cho thở gấp không ngừng, phía trước ngực ưỡn lên, như không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đem đầu núʍ ѵú phồng trướng đưa sâu vào trong miệng hắn, đồng thời lúc này Tống Thanh Thư một tay còn lại tại trên người nàng du động cực kỳ nhanh, theo cái bụng bằng phẳng trượt xuống dưới sờ soạng vuốt ve, cái âʍ ɦộ đã lâu không có nam nhân chạm qua thoáng cái toàn thân Hạ Thanh Thanh cực kỳ thư thái.

………………………………………………………………………………………….

Khi hắn đem hai chân nàng tách ra, toàn thân Hạ Thanh Thanh run rẩy khẩn trương của sự sung sướиɠ thể xác và tinh thần, đầu lưỡi Tống Thanh Thư điên cuồng, mang theo làn hơi nóng bỏng, một mực chậm rãi liếʍ xuống bên trong cái khe thịt âʍ ɦộ kiều nộn, dưới sự thuần thục kỹ thuật dùng đầu lưỡi của hắn bú ɭϊếʍ, Hạ Thanh Thanh lập tức cảm thấy hạ thể mình càng lúc càng truyền đến tô ngứa, đó là một loại cảm giác kỳ diệu, giống như đang ở trong mây, hơi thở của nàng càng ngày càng dồn dập, môi dưới bị nàng mím chặt rướm máu, cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho nàng bị lạc trong cơn động dục, chỉ cảm thấy loại hưởng thụ này, trước giờ tựa như mình chưa bao giờ thể nghiệm qua đấy.

-Um…..

Hạ Thanh Thanh rên kêu lên thành tiếng, Tống Thanh Thư tiếp tục dùng đầu lưỡi nhấm nháp lấy dịch nhờn từ trong cửa miệng âʍ đa͙σ trào ra, ngay sau đó một ngón tay bắt đầu khuấy động lấy hạt âm hạch non mềm đỏ tươi của nàng, Hạ Thanh Thanh đang trong mây mù trôi nổi biến thành mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ

-Úi…ta…. ….a.. …

Hạ Thanh Thanh cảm giác được đầu lưỡi của hắn tinh nghịch không ngừng đυ.ng vào lấy bên trong âʍ đa͙σ mình, ngón tay cùng với miệng lưỡi giúp nhau điều hàng bên trong vách thịt mềm mại của cái âʍ ɦộ, từng trận tê dại khiến nàng không tự chủ được muốn kẹp chặt lại hai chân, thì động tác của hắn đột nhiên ngưng lại, Hạ Thanh Thanh vô cùng thất lạc, bên trong u cốc đã ngập đầy dịch nhờn, loại này vô cùng khát vọng bị cây côn ŧᏂịŧ nam nhân cắm vào, làm nàng vừa thẹn lại muốn, rốt cục thời khắc đó cũng đã đến, trái tim Hạ Thanh Thanh run lên, nỉ non:

-Ta đã rất lâu không... mong rằng ..ngươi.. thương tiếc….

-Thân thể của Viên phu nhân đã làm tốt việc tiếp nhận rồi…

Tống Thanh Thư vẫn không thay đổi lối xưng hô với nàng, có thể đó là sở thích được kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác người của hắn khi được giao hoan với phụ nhân lớn tuổi hơn, đúng như là Đông Phương Mộ Tuyết đã từng nói với Hạ Thanh Thanh ..

Bắt đầu cầm lấy qui đầu côn ŧᏂịŧ kê vào cửa miệng âʍ đa͙σ, chung quanh cái lổ nhỏ của nàng nhất thời bị một cự vật to lớn ngăn chặn, chậm rãi tiến vào ngay sau đó, nơi riêng tư của nàng phảng phất muốn bị xé nứt rồi.

-A…. lớn quá? Đừng... đừng ..nhẹ thôi …không chịu được …

Hạ Thanh Thanh cảm nhận được đồ vật kia cự đại, liền hoảng sợ, cảm giác bị xé rách làm nàng sợ hãi.

-Quá lớn thật không? Sau một lát thì Viên phu nhân sẽ thấy càng là lớn, thì càng là sướиɠ đấy…

Tống Thanh Thư đem nàng cặp đùi non mịn vòng tại bên hông mình, Hạ Thanh Thanh rên lên một tiếng, thần sắc phức tạp thở dài một hơi:

-Chung quy vẫn bị ngươi chiếm tiện nghi.

- Có phải là Viên phu nhân hối hận rồi?

-Ta cam tâm tình nguyện….á….vào sâu rồi…

Tống Thanh Thư cảm thấy cả người khô nóng chậm rãi, côn ŧᏂịŧ hướng vào phía trong âʍ đa͙σ tiến vào, mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ lại dọc theo thân thể hình thành từng luồng sóng xông về trái tim, Hạ Thanh Thanh cảm giác mình đã biến thành một cơn sóng gió động trời va vào một tảng đá ngầm, nhận lấy cây côn ŧᏂịŧ cường đại đánh sâu vào âʍ đa͙σ thật mỹ diệu.

Nàng chỗ đó vẫn còn hẹp hòi chặt chẽ ah, đã làm thê tử cho người đã lâu rồi, chẳng lẽ cái lổ nhỏ này không có co giãn rộng ra? Một cảm giác thắc mắc tới trong lòng Tống Thanh Thư, nhưng rất nhanh, niềm vui cái loại chinh phục này cùng với vách thành thịt non hẹp hòi trong u cốc nàng ma sát mang đến kɧoáı ©ảʍ cũng đồng loạt bao phủ hắn.

-Um.. …ui…

Hạ Thanh Thanh không ngừng lay động phát ra tiếng rêи ɾỉ mất hồn, Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn thấy cây côn ŧᏂịŧ thô đen đang từ chính giữa hai bên mép nhỏ âʍ ɦộ non hồng của nàng đang lật ra cuốn vô ra ra vào vào, cùng với thảm lông đen gò mu rậm rạp tạo thành màu sắc đối lập mãnh liệt, trước mắt mỹ nhân nhắm lại đôi mắt xinh đẹp, hai bầu vυ' theo động tác của mình đang dồn dập đánh sâu vào qua lại lay động, mặt mũi nàng tràn đầy thỏa mãn hưởng thụ.

Côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư thuần thục khiến cho nàng có cảm giác mỗi một lần va chạm ở bên trong u cốc đều đánh sâu vào linh hồn của mình, trên thân thể từng tế bào mẫn cảm đều sướиɠ khoái theo tiết tấu chuyển động của hắn.

………………………………………………………………………………………..

Lúc sau, Tống Thanh Thư đột nhiên đem cây côn ŧᏂịŧ rút ra, qui đầu để tại cửa miệng ngọc môn quan nhẹ nhàng ma sát, làm cho bên trong u cốc Hạ Thanh Thanh lúc này vô cùng hư không thiếu thốn, cảm giác mất mác truyền đến, giống như theo từ trong mây cao rớt xuống, khát vọng mãnh liệt hi vọng cây côn ŧᏂịŧ lại nhét vào tràn ngập thân thể mình, nàng mở mắt thần sắc chờ đợi u oán..

-Ta muốn....tiếp tục nhét vào..

Càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tống Thanh Thư như là nhận được mệnh lệnh, hưng phấn mà đem cây côn ŧᏂịŧ xoay tròn cắm vào, từ chỗ chỗ sâu trong hoa tâm nhẹ nhàng đυ.ng một cái, lại chậm chạp rút ra, như thế cứ lặp đi lặp lại làm lấy vận động.

-Không được... không được... ta muốn...nhanh lên…

Hạ Thanh Thanh mơ hồ nói không rõ, ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang nói những gì, không thể nào, ta nào có thể dâʍ đãиɠ như vậy? Miệng nàng cầu khẩn, đổi lấy chính là bên trong u cốc với cây côn ŧᏂịŧ càng thêm dồn dập, giống như cuồng phong mưa rào xâm nhập, cây côn ŧᏂịŧ của hắn không ngừng xoay tròn đẩy vào, theo cơn tính dục tăng vọt, tốc độ đút vào càng lúc càng nhanh, Hạ Thanh Thanh đột nhiên lại khát vọng bị cây thịt to và dài kia đâm mạnh thêm một ít, hai tay đã rời khỏi tấm ga giường, vờn quanh ở bên bên cái hông rắn chắc hắn, thân thể nàng như rắn nước không ngừng vặn vẹo, hẩy cao cái mông to lắc lắc, nghênh hợp với động tác nam nhân..

-A...a... mạnh thật sâu vào…. vào…

Theo hắn dần dần gia tốc sức lực, Hạ Thanh Thanh cơ hồ muốn hít thở không thông, tầng lớp sóng kɧoáı ©ảʍ chạy vội mà đến, dịch nhờn sâu trong u cốc không ngừng tuôn trào như sóng cồn đánh úp, thân dưới thân thể yêu kiều run rẩy, âm tinh theo từ trong hoa tâm bắt đầu tươm ra,

………………………………………………………………………………………..

Sau khi thay đổi vài tư thế, dưới lực cường công của Tống Thanh Thư ở phía dưới, lúc này Hạ Thanh Thanh triệt để đánh mất thanh minh rồi, sau mợt tràng rêи ɾỉ, khối thịt mềm hoa tâm đột nhiên mυ'ŧ hút lấy qυყ đầυ của hắn, một làn âm tinh ấm phun thẳng tiết ra, bỏng đến làm cho qυყ đầυ hắn tê dại mất hồn, hắn biết rõ Hạ Thanh Thanh đã đến cao triều, hắn cũng tận tình cuồng bắn ra từng làn tϊиɧ ɖϊ©h͙, cơ hồ đem bên trong đường hang u cốc đổ đầy.

Sau khi tiết thân Hạ Thanh Thanh tê liệt nằm thở dốc, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn, toàn thân mồ hôi như mưa, theo hơi thở nàng vẫn còn đang kịch liệt, cửa miệng ngọc môn quan tràn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà, cảnh tượng da^ʍ mỹ này gọi người mất hồn, cơn cực khoái kéo dài không ngừng, làm nàng sướиɠ đến dục tiên dục tử không biết bao lâu. Trên giường, sàng đan đã ẩm ướt thấm thấu theo từ khe đít của nàng nhiểu xuống hỗn hợp dịch nhờn sáng lóng lánh một mảnh, hai mảnh mép nhỏ âʍ ɦộ còn co rút nở ra, co rút khép lại..

…………………………………………………………………………………….

-Ngươi …gϊếŧ chết ta rồi…

Hạ Thanh Thanh mềm liệt trên giường, trong đôi mắt xuân tình nhộn nhạo.

-Còn muốn nữa không?

-Không...

Hạ Thanh Thanh hoảng sợ, quanh thân nàng sáng lóng lánh mồ hôi, vừa rồi một phen mây mưa, cũng đã làm cho nàng đã lấy được mấy lần cực. . . sướиɠ, rốt cục nàng cũng chính thức cảm nhận được cái gọi là điên cuồng vui sướиɠ nhân gian nhất, giây khắc này, thân thể nàng đã không còn có một tia khí lực.

-Viên phu nhân quá mê người ..

Tống Thanh Thư khen tự đáy lòng.

-Ngươi chỉ lo hưởng thụ…. trị thương quan trọng hơn a…

-Há….được rồi….

-Này…mấy tư thế ngượng ngùng này... đánh chết ta cũng không tin là võ công Phật Môn.

-Um….tại hạ đã quên nói cho Viên phu nhân biết, đúng ra dùng Hoan Hỉ Thiện Pháp song tu chỉ có hiệu quả đối với trị liệu về nội thương, còn ngoại thương thì tựa hồ không có hiệu quả.

-Vậy…vết thương của ngươi... ?

- Thì không có hiệu quả….

-Vậy ngươi mới vừa rồi bảo ta quì gối chổng mông lên phối hợp ngươi như vậy?

-Chẳng qua sợ Viên phu nhân xấu hổ ngượng ngùng, làm sao chịu đồng ý nghênh hợp tư thế như vậy, nên mới nói là dùng để chữa thương…

- Ngươi… ngươi thật đúng là tên khốn kiếp a...

……………………………………………………………………………………….

Xong việc, Tống Thanh Thư một đường chạy nhanh quay về, lúc này trời đã sáng, người hầu trong phủ đã bắt đầu dọn dẹp làm lụng, chỉ có chủ nhân vẫn còn ngủ say trong giấc mộng đẹp.

Tống Thanh Thư vô thanh vô tức lẻn vào Đường phủ, lấy khinh công của hắn, đàm thị vệ trong phủ không phát hiện được. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thấy tấm mành buông xuống, nghe được bên trong hơi tở của hai nàng, phỏng chừng chưa tỉnh.

-May là chạy về còn kịp lúc...

Bị Hạ Thanh Thanh trì hoãn giữ lại, Tống Thanh Thư suýt chút nữa không nỡ rời đi rồi, bất quá trong lòng hắn rõ ràng, bây giờ Triệu Mẫn rơi vào trong tay hắn, có thể nói là đầu cơ kiếm lợi, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì bất ngờ, chuyện tốt lập tức liền sẽ biến thành tai họa, hắn tuyệt không muốn nhìn thấy hậu quả như vậy xảy ra, vì thế đã cùng Hạ Thanh Thanh ước định, để nàng trước về Kim xà doanh thu nạp đám thủ hạ cũ, còn mình sau khi xong xuôi chuyện bên này sẽ cùng nàng hội họp.

Tại vì ở bên Hạ Thanh Thanh tiêu hao thêm hết một hai canh giờ, lúc quay trở lại Tống Thanh Thư quả thực là đã dùng khinh công cực hạn chạy vội về, khiến cho hắn hiện tại mệt như chó chết vậy, có điều trong lòng đang khoan khoái cực kỳ, nên cũng không cảm thấy uể oải lắm.

………………………………………………………………………………………

-Quận chúa, thức dậy...á...

Lúc Tống Thanh Thư vén lên tấm mành, bị cảnh tượng trước mắt kinh ngạc đến ngây người.

Triệu Mẫn tóc mây tán loạn, y phục trên người không cánh mà bay, cái chăn phủ hờ trên bụng, trên trên trần trụi, hai đầu núʍ ѵú tròn xoe màu hồng phấn làm chói mắt khiến cho Tống Thanh Thư như là có chút say say..

Chú ý tới trên cổ nàng xương quai xanh có rất nhiều dấu màu đỏ bầm, thân là người từng trải Tống Thanh Thư làm gì mà không biết đây là dấu hôn, khóe mắt nàng vẫn còn chưa hoàn toàn khô ráo vệt nước mắt, biểu hiện là tối hôm qua nàng đã có một cuộc giao hoan cuồng loạn..

Tống Thanh Thư trong lòng cảm giác nặng nề, chính mình đã phòng ngừa mọi cách, kết quả lại trở thành công cốc, làm hại vận mệnh của Triệu Mẫn, bất kể là trong đầu nàng có rất nhiều mưu kế cũng không tránh khỏi kiếp nạn này, cả người hắn không tự chủ được run lên.

Tựa hồ nghe được động tĩnh bên ngoài, Triệu Mẫn chuyển tỉnh, đến lúc nhìn thấy rõ nam nhân trước mắt, trong ánh mắt nàng bắn ra cừu hận thấu xương.

"Không biết tối hôm qua đã tiện nghi tên khốn kiếp nào."

Tống Thanh Thư Trong lòng thở dài, việc đã đến nước này, Tổng phải nghĩ biện pháp giải quyết, thấy Đường phu nhân cũng có dấu hiệu chuyển tỉnh, một lần nữa hắn lại điểm nàng huyệt ngủ.

-Tại hạ biết quận chúa hiện ở trong lòng chắc chắn rất khó chịu, cũng do tại hạ tính toán không chu toàn, làm hại quận chúa gặp phải đại nạn này, quận chúa cứ yên tâm đi, chuyện này ta tuyệt đối sẽ kín như bưng, sẽ không làm ảnh hưởng đến hình tượng danh tiết của quận chúa trong lòng Trương Vô Kỵ.

Hắn lúc này ủ rũ cực kỳ, trên đời làm hại một nữ nhân vô tội là chuyện đáng sợ nhất, hắn áy náy cực kỳ, đang suy tính làm thế nào để giúp nàng khắc phục cái bóng đen này.

Tiện tay giải huyệt đạo Triệu Mẫn, còn chưa kịp hỏi thăm, Triệu Mẫn giơ tay đánh hắn một bạt tai, Tống Thanh Thư nếu muốn tránh thoát thì dễ dàng, nhưng bây giờ trong lòng đang hối hận, nênkhông né tránh, ngay lập tức mặt hắn bị trúng một cái tát mạnh mẽ.

-Ngươi làm sao không tránh né?

Triệu Mẫn thấy mình vung tay lên, lại đánh trúng cao thủ đáng sợ này.

-Nếu như quận chúa đánh tại hạ mà có thể làm cho quận chúa nguôi giận, vậy thì cho dù quận chúa đánh bao nhiêu lần, tại hạ cũng sẽ để yên không tránh.

Tống Thanh Thư than thở, nghĩ thầm tối hôm qua mình thì tiêu dao khoái hoạt, Triệu Mẫn lại trải qua bị cưỡиɠ ɠiαи, chuyện thống khổ nhân sinh nhất là sự việc như thế này, đúng là thế sự khó liệu a.

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, Triệu Mẫn mặt đỏ như sắp chảy ra nước, hừ lạnh một tiếng:

-Đánh ngươi thì có ích lợi gì chứ..

-Tại hạ biết quận chúa có đánh tại hạ cũng là vô dụng, nhưng chỉ là muốn trong lòng quận chúa dễ chịu được chút ít.

Tống Thanh Thư nhìn nàng, tầm giọng nói,

-Tối hôm qua đến tột cùng là người phương nào? Chỉ cần quận chúa một câu nói, dù cho võ công của hắn cao đến đâu, tại hạ cũng sẽ tìmđến chân trời góc bể gϊếŧ hắn.

Triệu Mẫn vừa tỉnh lại, chuyện ngượng ngùng tối hôm qua cảm giác vẫn chưa hoàn toàn rút đi, bây giờ trong đầu còn mơ mơ màng màng, nàng cũng không ý thức được trong lời nói Tống Thanh Thư không thích hợp lắm, theo bản năng chỉ vào Đường phu nhân:

-Võ công cao cái gì mà cao chứ. Hừ… đã nói như vậy, ngươi giúp bản quận chúa gϊếŧ nàng là được rồi.

- Là Đường phu nhân?

Tống Thanh Thư sửng sốt,

-Vậy tối hôm qua là Đường phu nhân đối với quận chúa…

-Không phải nữ nhân này thì còn ai đây….

Triệu Mẫn vừa thẹn vừa giận, tối hôm qua Đường phu nhân ở trên người mình vừa bú ɭϊếʍ lại sờ soạng mò, cái hành động buồn nôn kia nhưng bên trong lại mang cho nàng một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn kỳ lạ, ký ức của nàng hiện tại còn chưa phai khi nhớ rõ là mình lại lên cơn động dục nhiệt tình hưởng ứng với Đường phu nhân, do vì quá xấu hổ nên muốn giất chết Đường phu nhân để bịt đầu mối.

-Tất cả đều là do ngươi, nếu ngươi không mê hoặc nàng, nàng cũng sẽ không xem ta biến trở thành ngươi, sau đó... sau đó...

Những hình ảnh ngượng ngùng lại hiện lên, làm nàng không nói tiếp được.

Tống Thanh Thư đã phục hồi tinh thần lại, mừng như điên nói:

-Tối hôm qua bắt nạt quận chúa chính là Đường phu nhân?

-Ngươi cười cái gì chứ! Có cái gì mà buồn cười như vậy?

Triệu Mẫn lườm hắn một cái, oan ức nói.

-Vì trong lòng tại hạ cao hứng, không đúng… không đúng, tại hạ muốn nói là may mắn khi lại chính là Đường phu nhân chứ không phải là một ai khác..

Tống Thanh Thư nói năng lộn xộn địa.

Triệu Mẫn thông minh nhanh trí, nhớ lại hắn khi nhìn thấy chính mình vẻ mặt hắn cũng rất là u sầu ảo não, bây giờ bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng nàng đã rõ ràng rồi, Tống Thanh Thư tưởng rằng tối hôm qua mình bị một nam nhân làm cho ô nhục, nên muốn tương kế tựu kế, lợi dụng trong lòng hắn áy náy, mưu tính nhiều chỗ tốt cho mình.

Có điều Triệu Mẫn rất nhanh đem cái ý niệm này quên sạch sành sanh, nàng dụng kế tuy rằng không chừa bất cứ một thủ đoạn nào, thế nhưng lợi dụng danh tiết của mình... nàng vẫn là không làm được, nhắc lại danh tiết, Triệu Mẫn lại nhớ tới tối hôm qua khi mình vô lực nằm ở trên giường, ngoài ý muốn bị Đường phu nhân tùy ý khinh bạc đến mức nổi lên cơn động dục không kềm chế nỗi, trong mắt phát lạnh, đưa tay đến bên trong bắp đùi rút ra một thanh chủy thủ sáng lấp lóa, liền hướng về trên cổ Đường phu nhân cắt đi.

Tống Thanh Thư kinh hãi biến sắc, vội vã giữ tay Triệu Mẫn tay, ở cổ tay nàng phất một cái, Triệu Mẫn chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, thanh chủy thủ trong tay không cầm giữ nổi rơi ra.

-Quận chúa, đối với chuyện tối ngày hôm qua Đường phu nhân cũng không biết vì sao mình làm, cứ như vậy bị gϊếŧ thì không khỏi bị oan uổng.

Tống Thanh Thư nén cười ..

-Ta cũng sớm biết ngươi không nỡ để cho hồ ly tinh này mất mạng,

Triệu Mẫn đôi lông mi run rẩy, hầu như muốn khóc,

-Ngươi có biết hay không …nàng tối hôm qua... tối hôm qua...

Về sau cũng lại không nói ra được.

-Chỉ là giả phượng hư hoàng, không thể coi là thật, quận chúa cần gì phải quá để trong lòng.

Tống Thanh Thư an ủi.

-Chuyện không phát sinh ở trên thân thể ngươi, ngươi đương nhiên là nói bình thản như vậy,

Triệu Mẫn cắn môi dưới,

-Nếu như ta trói ngươi lại, mang đến để cho Huyền Minh Nhị lão đùa bỡn ngươi một trận như vậy, ngươi có cảm thấy là không có gì không vậy?

Ngẫm lại cảnh tượng đáng sợ nếu là như thế, Tống Thanh Thư suýt chút nữa nôn ra ngoài, lạnh run:

-Đình chỉ..đình chỉ, chuyện này làm sao có thể đánh đồng với nhau được?

-Tại sao không thể?

Triệu Mẫn lúc này mới buồn cười nhìn hắn.

-Đường phu nhân không có cái vật kia đưa vào trong thân thể quận chúa gây án….

Tống Thanh Thư mặt tối sầm lại nói, hắn không muốn tiếp tục chuyện buồn nôn này nữa, liền vội nói,

-Quận chúa nếu không ngại thân thể cứ bại lộ ở trước mặt tại hạ, thì chúng ta có thể tiếp tục nói ..

-Ai nha!

Triệu Mẫn lúc này mới ý thức được tối hôm qua y phục bị Đường phu nhân thoát đến hết sạch, thân thể cái gì tốt xấu giờ cũng đang phô bày ra hết trước mắt hắn.

-Ngươi còn nhìn xem!

Thấy Tống Thanh Thư mê mệt nhìn mình chằm chằm, trong mắt tràn ngập tán thưởng, Triệu Mẫn cả giận nói.

-Được ..được.. được, không nhìn nữa...

Tống Thanh Thư hào hiệp liền quay mặt đi,

-Quận chúa cũng không cần quá để ý đến, lúc tại hạ còn ở quê nhà, có rất nhiều mỹ nữ ở cạnh bờ sông cũng đều thoát sạch tắm rửa giống như quận chúa bây giờ vậy, cũng không có ai cảm thấy ngạc nhiên.

Triệu Mẫn tức giận đến cả người run:

-Chính là từ cái nơi chốn xấu xa như vậy, mới có thể sinh ra một người xấu xa như ngươi vậy.

-Tại hạ cũng là vì muốn để cho quận chúa dễ chịu đỡ xấu hổ một chút, lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú.

Tống Thanh Thư thở dài, lắc đầu.

Triệu Mẫn trốn trong chăn, sột soạt mặc lại y phục vào, đột nhiên nhìn thấy Tống Thanh Thư thanh chủy thủ “ Trinh Tiết vệ “ trong tay hắn, liền cắn môi nói rằng:

-Đem trả cho ta!

-Trả cái gì?

Tống Thanh Thư rất tự nhiên xoay người hỏi.

-Ai bảo ngươi quay người lại.

Triệu Mẫn tức giận nói.

-Quận chúa bây giờ cả người đều quấn trong chăn, tại hạ mắt lại không nhìn xuyên tường, thì sợ cái gì chứ.

Tống Thanh Thư không để ý tới, liền ở bên cạnh giường ngồi xuống.

Triệu Mẫn nghẹn lời, đành chỉ vào vật trong tay của hắn nói:

-Cái này.

Nhìn trong tay gần như thanh chủy thủ mỏng dính, nhớ tới vừa rồi từ bên trong bắp đùi của nàng rút ra, Tống Thanh Thư mỉm cười:

-Cái này chính là 'Trinh tiết vệ' của quận chúa chứ?

-Là gì mặc kệ ta.

Triệu Mẫn đỏ mặt, sẵng giọng nói.

-Nếu là vật có giá trị như vậy, đương nhiên là tại hạ không thể trả lại.

Tống Thanh Thư cười ha ha, thuận tiện liền đem chủy thủ đưa lên mũi ngửi rồi cất vào trong người mình.

-Ngươi làm sao vô liêm sỉ như vậy?

Triệu Mẫn trong lúc nhất thời cũng không làm gì được hắn.

-Quận chúa cứ tự suy nghĩ, tại hạ nếu như đúng là vô liêm sỉ, thì thanh chủy thủ này có thể tạo được tác dụng gì với tại hạ chứ?

Tống Thanh Thư nhàn nhạt cười nói.

Triệu Mẫn ngẩn ngơ, rõ ràng hắn nói thật, mặc dù đối phương thường thường chiếm mình chút ít tiện nghi, nhưng đối với mình vẫn có thể nói là dùng chi lễ đối đãi, không có chân chính xâm phạm quá với mình.

Tuy rằng trong lòng đã ngầm thừa nhận, nhưng ngoài miệng cũng không thể nào chấp nhận, Triệu Mẫn hừ một tiếng, yên lặng mặc y phục cho xong, rồi nhìn Đường phu nhân hỏi:

-Nữ nhân này giờ đây ngươi định làm như thế nào, cũng không thể để cho nàng ngủ mãi…

- Nếu như quận chúa không ngại, tại hạ giải huyệt cho nàng.

Tống Thanh Thư nói liền giơ ngón tay lên.

-Đừng!

Triệu Mẫn trong lòng hoảng hốt, vội vã ngăn cản, nếu Đường phu nhân tỉnh lại nhìn thấy chính mình, liên hệ chuyện tối ngày hôm qua mình rêи ɾỉ vui sướиɠ, vậy thì phải chui vào chỗ nào để mà trốn đây?

-Yên tâm đi, Đường phu nhân sẽ không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, nàng chỉ có thể cho rằng đã cùng tại hạ phát sinh ra chút gì…

Thấy dáng vẻ Tiệu Mẫnthất kinh, Tống Thanh Thư trấn an nàng nói.

-Thật không?

Triệu Mẫn ngờ vực, có điều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền vội vàng hỏi,

-Này…võ công ngươi mê hoặc nàng đến tột cùng là võ công gì vậy?

-Sợ không?

Tống Thanh Thư đắc ý nói,

-Quận chúa đừng lo lắng, tại hạ sẽ không thi triễn đối với quận chúa đâu.

Rõ ràng mình và hắn phần nhiều xem như là kẻ địch, nhưng Triệu Mẫn lại tin tưởng trong giọng nói hắn chân thành, trầm ngâm chốc lát nói:

-Có phải là võ công tương truyền trong chốn võ lâm Di Hồn Đại Pháp?