CHƯƠNG 236: Đυ.NG ĐẾN ĐÔNG GIA.
-Yên tâm đi, tiểu đệ chỉ nói đùa chứ không đến mức nhìn thấy bất cứ nữ nhân nào thì nghĩ đến chuyện lên giường,
Tống Thanh Thư ngừng lại cử động bên dưới hạ thể, khi nói chuyện với Điền phu nhân, ngón tay đưa lên trước miệng nàng để nàng ngậm vào mυ'ŧ lấy, chậm rãi nói ra,
-Chỉ có tẩu tử là nữ nhân xinh đẹp bên trong những nữ nhân xinh đẹp, nên mới có thể làm cho tiểu đệ kìm lòng không được.
Điền phu nhân mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng mà nghe hắn khen ngợi ca tụng mình, trong lòng vẫn có cao hứng, lắc đầu tránh ngón tay của hắn đang để trong miệng mình nói:
-Đây chính là ngươi nói, không được động đến Điền Thanh Văn!
- Điền Thanh Văn cũng không phải là nhi nữ của tẩu tử mà,
Tống Thanh Thư tại bên tai nàng thổi một làn nhiệt khí,
-Nhưng nếu là Miêu Nhược Lan nhi nữ của tẩu tử, e rằng tiểu đệ cầm giữ không được.
-Lại càng không được..
Điền phu nhân sợ tới mức mặt mày biến sắc.
-Muốn tiểu đệ không nghĩ tới Miêu Nhược Lan cũng có thể, này… tẩu tử lật người chỏng mông lên cho tiểu đệ..
Tống Thanh Thư vuốt lấy cái cằm trơn bóng của nàng rồi hôn một cái.
-Ta sợ ngươi thật sự rồi.
Điền phu nhân vũ mị nhìn hắn, cuối cùng xoay người chậm rãi lật qua nằm úp, lập tức quì gối đưa cái mông vễnh cao lên.
Tống Thanh Thư vuốt ve hai mảnh mông thịt đẫy đà của nàng tán thán nói:
-Ngoan, thực là nghe lời…
Vừa dứt lời, thì hạ thể dán lên cái mông nàng.
……………………………………………………………………………………….
Điền phu nhân thấp giọng rêи ɾỉ, hai chân tách ra, Tống Thanh Thư lưu loát múa lấy côn ŧᏂịŧ của mình bên trong thân thể thiếu phụ thành thục, mỗi một lần côn ŧᏂịŧ cuồng bạo xâm nhập đều làm cho nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, tràn ngập khoái hoạt thỏa mãn, cứ thế lúc sau nàng nhanh cảm giác, giống như có một dòng điện chảy khắp nàng toàn thân, làm cho nàng run rẩy không thôi! Trọng lượng của Tống Thanh Thư cơ hồ đặt tất cả ở trên cái mông của Điền phu nhân, ma trảo của dùng sức xoa nắn vỗ lấy hai bên mảnh thịt mông nàng, tốc độ côn ŧᏂịŧ đút vào tốc độ lúc nhanh lúc chậm, thân thể Tống Thanh Thư hơi nghiêng về phía trước, phần eo của hắn theo từng tiếng rêи ɾỉ duyên dáng của của Điền phu nhân mà có tiết tấu vận động nhún nhẩy lấy!
Thân thể của Điền phu nhân giờ thì giống như núi lửa phun trào chực chờ phát tiết, kịch liệt run rẩy lấy!
Tống Thanh Thư cũng phi thường hưng phấn, đem tất cả lực lượng sở hữu đều tập trung ở phân thân dưới của mình lên, dốc sức đút vào!
"Phạch…phạch..”
Tiếng hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© liên tiếp thân thể va đập làm cho trong gian phòng nhộn nhạo
-A…đừng ngừng…nhanh lên…ta ... ta thật là khó chịu ..
Mỗi khi côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư xâm nhập đến trong thân thể nàng, Điền phu nhân cố gắng phối hợp hẩy cái âʍ ɦộ của mình, nàng đã đổ mồ hôi đầm đìa, Tống Thanh Thư vì vậy nhanh hơn tiết tấu tiến công, không ngừng đút vào tại trên người nàng mãnh liệt chạy nước rút, không ngừng mà dùng côn ŧᏂịŧ đè ép bên trong u cốc của nàng.
Bên tai Tống Thanh Thư nghe tiếng của Điền phu nhân bên tai rêи ɾỉ phóng đãng, khởi phục tốc độ đến cực hạn, côn ŧᏂịŧ mỗi một cái trùng kích như đều muốn đi vào đến chỗ sâu nhất trong u cốc nàng.
……………………………………………………………………………………..
-Ui…ui….a….
Điền phu nhân không biết thời gian trãi qua bao lâu, nàng chỉ biết mình đã hoàn toàn hòa tan tại thân dưới của Tống Thanh Thư ! Mà trên người nàng, Tống Thanh Thư không quản đến chuyện này nữa, vẫn tiếp tục xuất khí toàn lực cả người, mỗi một cái cũng làm cho qυყ đầυ đâm lấy tới sâu trong u cốc mềm mại, chỉ chốc lát sau, một cỗ du͙© vọиɠ xuất tinh mãnh liệt truyền đến, từ trong yết hầu gầm nhẹ, qui đầu bắn ra từng làn chất lỏng tinh hoa, Điền phu nhân cũng đã rên khàn cả giọng, toàn thân nàng ập tức như giật điện run lấy, u cốc kịch liệt co rút lại, âm tinh tuôn ra như là đi tiểu trào ra không ngừng, dịch nhờn trào khỏi cửa miệng u cốc ướt đẫm cả thân dưới của nàng…
…………………………………………………………………………………………..
Ngày hôm sau Tống Thanh Thư tinh thần sảng khoái định đi đến hoàng cung, thì gặp một tên thị vệ đại nội chạy tới bẩm báo:
-Tống đại nhân, có một nam nhân rách rưới, nói là tới tìm đại nhân.
-Nam nhân rách rưới?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, không vui nói,
- Đuổi đi đi….
-Thế nhưng trong tay hắn có lệnh bài.
Thị vệ nói ra.
-A…?
Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động,
-Hắn dáng người như thế nào?
-Bẩm mày rậm mắt to, tướng mạo bình thường, bàn tay phải năm ngón tay không còn...
Thị vệ còn chưa nói xong, Tống Thanh Thư liền nhớ ra là ai, vội vàng bảo thị vệ đưa gã rách rưới mang tới.
Nhìn một thân rách rách rưới rưới Địch Vân, Tống Thanh Thư mỉm cười hỏi:
-Địch huynh đệ, đã nghĩ thông suốt nên muốn gia nhập Niêm Can Xử?"
Địch Vân gật đầu, chần chừ rồi nói:
-Nhưng ta không có bản lãnh gì, e không giúp được Tống công tử cái gì.
Thấy Địch Vân ánh mắt hoang mang, Tống Thanh Thư nói,
-Địch huynh đệ võ công cao cường, càng đáng quý chính là một lòng trung thực, làm sao lại không giúp được cho ta.
-Lần trướcsau khi nghe Tống công tử nói, ta đã suy nghĩ hiểu rõ, nhất định ta phải đoạt lại sư muội.
Địch Vân đôn hậu nói.
-Ta đã cho người Niêm Can Xử đi dò xét khắp nơi, chỉ là thiên hạ rộng lớn như thế, Vạn gia lại che giấu hành tung, muốn tra được tin tức thì phải cần có thời gian.
Tống Thanh Thư nói.
-Tống công tử đã phái người tra xét?
Địch Vân giọng nói có vẻ rất kích động,
-Tống công tử đại ân đại đức, ta thực sự là không biết được làm sao báo đáp. . ."
-Địch huynh đệ không cần khách sáo,
Tống Thanh Thư vội vàng đở Địch Vân đứng lên,
-Bây giờ thì Địch huynh đệ ở lại đây đi, trước tiên làm quen một ít cách hành động của Niêm Can Xử, sau đó ta sẽ giao một ít nhiệm vụ cho ngươi. Dù sao một nam nhân cần phải có sự nghiệp của mình, sau này gặp lại Thích cô nương, lúc đó Địch huynh đệ đã có thành tựu, chẳng phải lại càng tốt hơn?
-Được!
Địch Vân gật đầu, trong ánh mắt đã tràn ngập kiên nghị.
Dàn xếp cho Địch Vân xong, Tống Thanh Thư bước chậm trên đường Yến Kinh thành, trong lòng suy nghĩ:
"Địch Vân luyện Thần Chiếu kinh không có đạt đến cảnh giới tối cao, một thân võ công chỉ có giới hạn, hơn nữa tâm tính cũng thật thà, thực sự không biết phái hắn đi làm cái gì đây? Có điều bây giờ mình đang khếm khuyết thành viên nòng cốt, chí ít thì Địch Vân là người trung hậu, ta không cần phải lo lắng phòng ngừa bị cắn ngược như là Điền Quy Nông…
Bất tri bất giác hắn đi tới trước cổng Tử Tước phủ Vi Tiểu Bảo, nhìn trên cửa tấm bảng, Tống Thanh Thư có chút giật mình, bây giờ một Tử Tước phủ, chỉ còn dư lại mấy tiểu quả phụ, may là trước đó Khang Hi đã từng nói để cho hắn thỉnh thoảng tới nhìn tình huống Song Nhi, xem như cũng là có một lý do chính đáng.
Đang muốn gõ cửa cầu kiến, đột nhiên phát hiện cửa lớn chỉ khép hờ, Tống Thanh Thư trong lòng cảm giác lo lắng: “ Chẳng lẽ bên trong gặp tặc? Có điều này giữa ban ngày ban mặt, chắc không đến nỗi ..”
Vội vã đẩy cửa hướng về bên trong nội đường chạy tới, từ xa xa đã nghe được tiếng ầm ĩ, Tống Thanh Thư đầu óc mơ hồ, liền đem thân hình ẩn giấu ở một nơi khuất vắng.
-Song Nhi thiếu phu nhân, Vi tước gia đã qua đời rồi, thiêu phu nhân tuổi còn niên hoa, chẳng lẽ muốn thủ quả cả đời sao?
Một nữ nhân trang phục sặc sỡ đẹp đẽ nói, dáng dấp kia vừa nhìn qua thì biết chính là môi bà ( bà mối ).
-Trương thẩm, ta nể thẩm là hàng xóm láng giềng, mới để thẩm đi vào nhà, nếu như còn nhắc đến sự tình mai mối, đừng trách ta không nghĩ đến ân tình ngày trước, người đâu, tiễn khách!
Song Nhi tức giận đến cả người run, lạnh giọng nói.
-Thiếu phu nhân sao không nghe qua là công tử nhà nào? Luận gia thế, công tử này không kém so với Vi tước gia, luận hình dạng, e rằng vượt qua Vi tước gia nhiều. .
Tống Thanh Thư thấy rõ tình huống, hơi nhướng mày, đến tột cùng là ai lớn mật như thế, Vi Tiểu Bảo vừa mới chết, liền đến đánh chủ ý trên người Song Nhi.
Hắng giọng một tiếng, Tống Thanh Thư từ bóng tối hiện thân, cười dài nói:
-Tại hạ cũng muốn biết đến tột cùng là hình dạng gia thế đại nhân vật nào mà so với Vi huynh đệ tốt hơn..
-Tống đại ca…?
Nhìn thấy Tống Thanh Thư, Song Nhi có vẻ vô cùng kinh hỉ, có điều không biết nghĩ đến chuyện gì, khuôn mặt lại ra điều khó xử.
-Thiếu phu nhân, đã lâu không gặp…
Tống Thanh Thư quan sát Song nhi, nàng vẫn như trước một thân y phục màu trắng, không hề có dấu vết trang điểm, ngay cả như vậy cũng khó nén được dung nhan xinh đẹp của nàng.
-Ta đã hiểu rồi, Song Nhi thiếu phu nhân vì sao đối với môi bà này xem thường, hóa ra là sớm đã có ý trung nhân.
Môi bà cười lạnh nói.
-Ngươi nói cái gì!
Hai nha hoàn Đào Hồng, Liễu Lục ở bên cạnh Song Nhi cùng nổi giận nói.
-Trước mắt đã thấy còn sợ người khác nói sao?
Môi bà khóe miệng lệch đi, nói lẩm bẩm, rõ ràng giọng nói thấp đi, nhưng cũng có thể vừa vặn để cho mọi người nghe được rõ ràng.
-Vị thẩm thẩm này, chẳng lẽ chưa từng nghe tới câu nói họa đến từ miệng mà ra sao?
Tống Thanh Thư đi tới bên người Song Nhi.
-Ôi….ta rất sợ, dưới chân thiên tử, chẳng lẽ nói cũng không cho nói?
Môi bà hai tay chống ở trên eo, không có vẻ sợ hãi chút nào.
Trong lòng kỳ quái vì sao môi bà này không có sợ hãi gì cả, Tống Thanh Thư đổi giọng hỏi:
-Thẩm thẩm vừa rồi nói vị công tử kia, đến tột cùng là người nào vậy, tại hạ cũng là hết sức tò mò.
-Cũng không sợ nói cho ngươi nghe,
Môi bà cười ha ha nói:
-Xem tiểu ca rất tuấn tú cũng thức thời, hãy nghe thẩm nói một câu, sớm một chút thoát thân rời đi, đừng để đắc tội với người không đắc tội được.
-Ô….
Tống Thanh Thư không tỏ rõ ý kiến, một bộ chờ môi bà tiếp tục nói.
Môi bà thấy hắn tỏ vẻ không sợ sệt gì vả, tức giận nói rằng:
-Xem ngươi mang quan phục, nói vậy cũng là nhà xuất thân phú quý, vậy ngươi có biết Bát đại tính của Mãn Thanh không?
-Bát đại tính?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, trước đây trong lúc vô tình cũng có nghe các quan trong triều nhắc qua, bất quá khi đó hắn cũng không hề để ý.
-Không biết chứ gì?
Môi bà khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, trong lòng càng thêm nắm chắc phần thắng, ngay cả Bát đại tính cũng không biết, nếu có làm quan, thì cũng lớn đến mức có hạn,
-Bát đại tính của Đại Thanh là tám gia tộc hiển hách nhất, phân biệt ra là Đông, Quan, Mã, Tác, Tề, Phú, Na, Lang. .
Môi bà cái miệng liến thoắng mở ra đóng lại kể ra, Tống Thanh Thư trong đầu bắt đầu nhớ lại lịch sử tám dòng họ này..
……………………………………………………………………………………………
"Vi Tiểu Bảo lại kết oán cùng gia tộc nào trong Bát đại tính gia tộc đây?"
Tống Thanh Thư cũng đã hiểu, rõ ràng là Vi Tiểu Bảo lúc trước quyền thế ngập trời, có thể đã đắc tội với một gia tộc nào đó, bây giờ đối phương thấy Vi Tiểu Bảo chết rồi, liền tới cửa tìm cách bắt nạt quả phụ nhà hắn. . .
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn môi bà một chút, thấy cứ lải nhải những chuyện không quan trọng, thiếu kiên nhẫn ngắt lời nói:
-Thẩm cứ nói thẳng được rồi, công tử nhà nào lại muốn đệ muội của tại hạ?
Môi bà dứt lời, tưởng rằng đối phương khẩu khí buông lỏng, liền vội vàng nói:
-Công tử gia tộc Đông gia tên là Đông Ngạc Luân Đại, không chỉ trẻ tuổi anh tuấn. . .
Tống Thanh Thư cúi đầu trở nên trầm tư: “ Lúc trước ở trong cung đã từng gặp người này, hính như là là nhi tử của Nhất đẳng công Đông Quốc Cương. ..”
Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Thuận Trị đều cưới nữ nhân gia tộc Đông gia làm hoàng hậu, hoàng hậu của Khang Hi cũng là người nhà họ Đông, gần đây Hoàng đế lại mới vừa lấy thêm muội muội của Đông hoàng hậu, cực kỳ thương yêu, hai tỷ muội đều là nhi nữ của Đông Quốc Duy cũng chính là thúc thúc Đông Ngạc Luân Đại, hoàng hậu tính ra là biểu tỷ của hắn, thái hậu lại là cô cô của hắn, chẳng trách hắn như vậy không kiêng nể gì, lại dám đến bức nhà của Vi Tiểu Bảo. Nhưng Vi Tiểu Bảo đến tột cùng làm gì mà đắc tội Đông gia, để cho bọn họ tính sổ thu sau vậy?
Tống Thanh Thư đương nhiên không biết, lúc trước Vi Tiểu Bảo thân là tâm phúc của Hoàng Đế, tuy rằng chỉ là một Tử tước, có thể nói là có tư thế dưới một người trên vạn người, trong ngày thường khó tránh khỏi coi trời bằng vung, như Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền thì còn nói được, bọn họ khi có được lượng lớn ngân phiếu cùng lời hứa tiền đồ sáng sủa, thì cũng sẽ không tính toán cái gì, nhưng đối với thân phận tôn quý hoàng thân quốc thích, Vi Tiểu Bảo dùng những thủ đoạn lung lạc lòng người như thế, thì bọn họ coi thường không nhìn vào mắt.
Lúc trước trong một lần tiệc rượu bài bạc, Vi Tiểu Bảo đυ.ng phải Đông Quốc Cương là phụ thân của Đông Ngạc Luân Đại, Vi Tiểu Bảo trong lúc đùa giỡn thuận miệng chế nhạo vài câu, Đông Quốc Cương lúc đó giận mà không dám nói gì, lúc đánh bài thì còn cố ý thua Vi Tiểu Bảo lượng lớn ngân phiếu.
Khi đó Vi Tiểu Bảo hứng chí thuận miệng nói "Đông Quốc Cương phải gọi thành là Đông Cốt Quang, vì theo quân bài đã thua sạch sành sanh."
Sau đó Vi Tiểu Bảo cười ha ha nghênh ngang rời đi, lúc đó trong lòng Vi Tiểu Bảo chỉ là một chuyện nhỏ, chuyện qua đi liền đã quên, nhưng bất quá đối với Đông gia đó là một việc vô cùng nhục nhã.