CHƯƠNG 161: DÁM LÀM GÌ?
-Chưa đánh qua, ai thắng ai làm sao biết được.
Đông Phương Mộ Tuyết cũng không tranh luận, nhìn qua người Tống Thanh Thư, cau mày nói:
-Aó của đệ cũng gần khô rồi, hãy lấy mặc vào đi.
-Tỷ tỳ giúp đệ vứt lại đi, đệ không tiện bước tới đó..
Thấy Đông Phương Mộ Tuyết hai tay cầm lấy mảnh áo ngoài bằng khoác trên người, lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng như tuyết, hai chân thon dài tinh tế, hắn cảm thấy toàn thân nàng mềm mại không xương, tuy rằng vẫn cách lớp vải lụa, vẫn cứ có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt non mềm của nàng với hai bầu vυ' căng đẩy trên l*иg ngực có vô hạn đàn hồi co dãn, Tống Thanh Thư chợt sinh ra ý xấu.
Đông Phương Mộ Tuyết cũng không có nghĩ đến việc Tống Thanh Thư đang muốn nhìn nàng buông tay đang nắm lấy cái áo choàng khoác, hy vọng mảnh vải có thể hay không lướt xuống, nếu nàng biết được ý đồ của hắn, e rằng một mũi Tú hoa châm sẽ phóng tới dạy cho hắn một bài học.
Tay phải nàng vẫn nắm bắt tơ lụa trên người, tay trái vươn ra về phía cái giá, vô ý đem bộ ngực đầy đặn vươn cao, không có cách hoàn toàn che giấu lại xuân sắc bên trong xinh đẹp tuyệt trần, bầu vυ' cao vót thánh khiết như là phá xuyên lớp lụa nhô ra, đường cong duyên dáng thật chặt hấp dẫn ánh mắt của Tống Thanh Thư, Đông Phương Mộ Tuyết lông mày nhíu lại, đột nhiên lạnh băng nói:
-Tiểu sắc lang, nhìn đủ chưa? Hiện giờ chỉ tạm thời miễn cưỡng xem là bằng hữu, thật ra giữa chúng ta chẳng tương xứng và cũng không có cái gì thích hợp, đừng tưởng là được tiện nghi rồi lại lấn tới.
Đông Phương Mộ Tuyết lườm hắn một cái, một luồng nhu kình đẩy cái áo đến trong tay Tống Thanh Thư.
- Xoay người, tỷ tỷ muốn mặc y phục vào…
-Um…
Tống Thanh Thư liền quay chuyển thân người, cũng cầm lấy cái áo mặc vào.
-Hừ…vẫn còn một món nợ tỷ tỷ còn chưa có tính sổ với đệ đấy.
Phía sau truyền đến giọng nói Đông Phương Mộ Tuyết.
-Tỷ tỷ cùng đệ có món nợ gì mà phải toán?
Tống Thanh Thư sửng sốt nói tiếp:
-Lần này nếu không có đệ, thì e rằng ty tỷ chạy trời không thoát khỏi nắng đấy…
-Xong rồi quay lại đi.
Đông Phương Mộ Tuyết sau khi mặc lại toàn bộ y phục, gằn giọng nói:
-Nếu không vì đệ, thì làm gì có chuyện tỷ tỷ cùng với Phong Thanh Dương quyết đấu? Đến nỗi bị Tiên Thiên kiếm khí gây nên thương tích, tổn thất lớn thực lực, nếu không phải vì vậy thì làm gì Trương Vô Kỵ có đủ bản lĩnh đánh lén tỷ tỷ hả?
- Phong Thanh Dương tìm gặp tỷ tỷ quyết đấu, thì mắc mớ gì đến đệ chứ?
Tống Thanh Thư chột dạ.
-Hừ….dám làm mà không dám chịu sao, người như đệ vậy mà còn dám nói ngông cuồng, đòi làm nam nhân của tỷ tỷ?
Đông Phương Mộ Tuyết khinh thường giễu cợt nói:
-Đừng tưởng rằng tỷ tỷ không biết chuyện của đệ cùng với Viên phu nhân kia ..
-Hả…tỷ tỷ làm sao biết tất cả mọi chuyện vậy?
Tống Thanh Thư ủ rủ, hắn nào biết là Đông Phương Mộ Tuyết sau khi rời khỏi kinh thời gian lại bị hắn trêu đùa một phen, lúc trở lại đỉnh Hắc Mộc nhai thì nuốt không trôi cái khẩu khí kia của hắn, liền phái thủ hạ âm thầm thăm dò tin tức của Tống Thanh Thư, giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo lên tới hàng ngàn, hàng vạn người, Ngũ Nhạc Kiếm Phái lại là đối tượng trọng điểm Nhật Nguyệt Thần Giáo chú ý đến, Tống Thanh Thư trước cùng với Hạ Thanh Thanh đến Hoa Sơn tìm gặp Phong Thanh Dương, làm sao mà giấu được ?
-Xem ra tiểu đệ đã có ý muốn đem người quả phụ đó thu vào ..
Đông Phương Mộ Tuyết đột nhiên hiếu kỳ hỏi tiếp:
-Phu quân của Hạ Thanh Thanh là do tỷ tỷ gϊếŧ, nếu như một ngày nào đó... đệ thật sự trở thành nam nhân của tỷ tỷ, thì đệ sẽ xử lý như thế nào với mối quan hệ của hai chúng ta?
-Ưm…
Lần này Tống Thanh Thư thật sự bị kẹt ở giữa lúng túng nói:
-Không biết...
-Không biết sao?
Đông Phương Mộ Tuyết bực tức rồi lại thấy buồn cười:
-Đệ cái gì cũng đều chưa nghĩ ra, mà dám tính mở hậu cung?
-À….nghĩ nhiều như thế để làm gì? Trước tiên cứ thu vào tay rồi hãy tính…
Tống Thanh Thư tính khí hồ đồ lại nổi lên, liền trả lời ngang ngạnh.
-Được, có quyết đoán! Dám nói như vậy mới là một nam tử hán đại trượng phu.
Nghe được lời hắn, trái lại Đông Phương Mộ Tuyết mỉm cười thoáng qua, có điều rất nhanh liền biến mất không còn tăm tích:
-Còn chuyện Mật phi của hoàng đế Khang Hi và ngươi thì xảy ra chuyện gì?
Tống Thanh Thư lại lúng túng:
-Đêm đó đệ đánh lừa tỷ tỷ, nữ nhân kia không phải là Mật phi, mà là... Viên phu nhân.
-Viên phu nhân…?
Đông Phương Mộ Tuyết ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
-Không ngờ ngày đó lại bị đệ đánh lừa... có điều người quả phụ kia thì phu quân vừa mới chết, mà lại đã cùng đệ ở chung trên giường... Qúa hồ đồ…đó là một nữ nhân không tốt, vui đùa là được rồi, tuyệt đối đừng để bản thân mình hỏm sâu vào.
Tống Thanh Thư biết nàng hiểu lầm, nhưng cũng không tiện giải thích, đành cười gượng thay cho trả lời.
-Để tỷ tỷ đi thăm dò tình huống chung quanh xem sao...
Đông Phương Mộ Tuyết nhìn thấy quần của hắn còn ướt nhẹp rồi nói.
Tống Thanh Thư biết nàng lấy lý do tránh mặt để cho hắn đem quần hong khô, nên hơi đỏ mặt ngượng ngùng ...
Khá lâu Đông Phương Mộ Tuyết nhẹ nhàng quay trở về, Tống Thanh Thư từ lâu đã mặc đầy đủ y phục, liền vội vàng hỏi:
-Như thế nào, có đường ra khỏi vực thẳm không?
Đông Phương Mộ Tuyết đến bên một tảng đá trơn bóng, ngồi xếp bằng xuống, chậm rãi đáp:
-Nơi này là một vực sâu, bốn phía đều là vách núi cheo leo, cũng may là không quá cao có lô nhô ra những gờ đá, ngày mai nếu thương thế chuyển biến tốt hơn một chút, tỷ dùng khinh công bay lên vấn đề cũng không khó lắm.
-À….thương thế của tỷ tỷ sao rồi?
-Trương Vô Kỵ không hổ là giáo chủ Minh giáo, võ công quả nhiên rất cao thâm, nếu như tỷ không bị thương trước đó, có muốn thắng hắn cũng không phải là chuyện dễ.
Đông Phương Mộ Tuyết nhận ra tình huống trong cơ thể mình, thần thái ngưng trọng nói tiếp:
-Ngày trước tỷ tỷ đã dùng toàn bộ công lực để ngăn chặn Tiên Thiên kiếm khí của Phong Thanh Dương, lần này lại suýt chút nữa bị Trương Vô Kỵ đánh tan toàn bộ chân khí, nên bây giờ không còn dư lực để áp chế thương thế, nội thương càng thêm nặng hơn, có thể trong vòng mười năm, tỷ tỷ vẫn chưa phục hồi lại được công lực như cũ.
-Mười năm?
Tống Thanh Thư kinh hãi kêu lên, nếu tin tức này truyền đi ra ngoài, Đông Phương Bất Bại mấy chục năm qua kết lấy thù hận vô số kể với nhân sĩ võ lâm, sợ rằng chưa tới một năm, thì nàng sẽ chết vào tay cừu nhân tìm đến, nên căm giận nói :
-Trương Vô Kỵ làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở Hắc Mộc nhai chứ?
-Minh giáo cùng Nhật Nguyệt thần giáo vốn là cùng đồng nguyên, tỷ tỷ có thể suy đoán ra được mục đích của hắn.
Đông Phương Mộ Tuyết chậm rãi nói.
Tống Thanh Thư cũng tìm tảng đá ở bên cạnh nàng ngồi xuống..
- Minh triều thành lập có rất nhiều khai quốc công thần xuất thân từ Minh giáo, sau khi kiến quốc, hoàng đế kiêng kỵ thế lực của Minh giáo , nên bắt đầu chèn ép, rất nhiều giáo đồ Minh giáo trong cơn tức giận quay trở lại tổng đàn Minh giáo ở trên đỉnh Quang Minh, nhưng vẫn còn có một số người không muốn rời xa Trung Nguyên, nên dời đến vùng Hắc Mộc nhai, vì cấm kỵ, nên đổi tên là Nhật Nguyệt thần giáo...
Đông Phương Mộ Tuyết đang kể thì ngón tay vung lên.
-Tỷ tỷ làm cái gì thế?
Tống Thanh Thư tưởng rằng có kẻ địch đến, ngưng thần quay nhìn, ngoại trừ sóng trong đầm hồ lăn tăn gơn sóng, thì không nhìn thấy cái gì cả.
-Tỷ tỷ thấy hơi đói bụng, nên muốn bắt vài con cá..
Bàn tay khẽ vẫy một cái, “ ầm…” một tiếng nổ vang, có vài con cá bị nàng trực tiếp từ trong nước hút lên, ném tới trước mặt Tống Thanh Thư rồi nói:
-Đệ làm cá sạch sẽ đi, tỷ tỷ muốn ăn cá nướng.
Tống Thanh Thư cũng không biện giải, mang cá đến đầm nước làm sạch, rồi quay trở lại chuẩn bị nướng cá.
Hài lòng đôi mắt liếc nhìn hắn, Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục giải thích:
-Bởi vì Nhật Nguyệt Thần Giáo là từ Minh giáo phân liệt đi ra bên ngoài, Minh giáo thì tự xưng là tổng giáo, còn Nhật Nguyệt thần giáo bên này lại cho rằng Minh giáo không tư cách nhúng tay vào trong nội tình của mình, do đó cả trăm năm qua, hai giáo phái mâu thuẫn không ngừng xung đột chém gϊếŧ với nhau.. ... Lần này Trương Vô Kỵ bất ngờ xuất hiện ở Hắc Mộc nhai, xem ra thì có thể Nhậm Ngã Hành đã cùng hắn đạt thành thỏa thuận, vì muốn trùng đoạt vị trí giáo chủ, nên Nhậm Ngã Hành đã bán đi lợi ích của Nhật Nguyệt Thần Giáo…....
Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh, hiển nhiên đối với chuyện Nhậm Ngã Hành tìm đến người ngoài nhúng tay vào chuyện Nhật Nguyệt thần giáo, cực kỳ bất mãn.
Tống Thanh Thư dùng nhánh cây đem cá nướng lên, cẩn thận từng chút một, liên tục quay chuyển động, để ngọn lửa vừa vặn không làm cháy khét cá, hắn cũng âm thầm nuốt ngụm nước bọt, rồi nghi hoặc hỏi:
-Trương Vô Kỵ có giáo chúng mấy chục vạn, đang ở Tây Vực cùng Mông Cổ nhiều năm liên tục chinh chiến, làm gì mà để ý tới làm chi một Nhật Nguyệt thần giáo trên chốn giang hồ?
-Chỉ là một giáo phái trên chốn giang hồ?
Đông Phương Mộ Tuyết cười nhạo nói:
-Đệ không nên coi thường khả năng của Nhật Nguyệt Thần Giáo, thuộc hạ cũng có nhiều vô số kể, giáo đồ trải rộng khắp thiên hạ, Tam giáo Cửu lưu, không chỗ nào mà không có lấy người , trong thiên hạ nếu bàn về khi lấy thông tin, ngay cả Cái Bang đều còn kém rất rất xa người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, hơn nữa chỉ cần giáo chủ Nhật Nguyệt thân giáo vung tay hô lên, trong một thời gian ngắn có thể ở Hắc Mộc nhai tụ tập được hơn mười vạn tinh binh...
Tống Thanh Thư nghe qua thì ngẩn ngơ, từ chóp mũi truyền đến mùi vị cá cháy, vừa rồi hắn nghe chuyện kể đến mê mẩn, nên quên chuyển động cá nướng, vội vàng lấy xuống, đưa cho Đông Phương Mộ Tuyết.
Đông Phương Mộ Tuyết dùng đầu ngón tay bốc ra miếng cá còn tươi mới, đưa vào trong miệng, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại:
-Có chút mùi tanh, lại nhạt quá….
-Tại nơi hoang vắng như thế này, tỷ tỷ nên chấp nhận như thế đi…
Tống Thanh Thư cầm lấy một con cá khác tiếp tục nướng rồi nói tiếp:
-Tỷ tỷ dự định lúc nào quay trở lại Hắc Mộc nhai? Đến thời điểm đó, đệ sẽ có một phần giúp cho tỷ tỷ…
Nghe được lời hắn nói, Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt nhu hòa rất nhiều, có điều trong lời nói của nàng vẫn cứ cay nghiệt cực kỳ.
-Bây giờ ngẫm lại chuyện của đệ thì thấy Chu Chỉ Nhược cũng đúng, nếu như ta là nàng, một bên Trương Vô Kỵ trong tay cầm thiên quân vạn mã, giơ tay nhấc chân thì có thể hô phong gọi vũ, còn đệ thì chỉ là một tên chó săn nho nhỏ của triều đình Mãn Thanh, đương nhiên sẽ không chút do dự lựa chọn Trương Vô Kỵ, đó là chưa nói đến trước kia bọn họ là tình lang cũ...
-Đừng có làm mất mặt đệ như thế chứ….
Tống Thanh Thư phiền muộn nhìn Đông Phương Mộ Tuyết nói.
-Tỷ tỷ cứ tiếp tục nói đấy, đệ dám làm gì tỷ tỷ nào?
Đông Phương Mộ Tuyết đắc ý nhìn hắn..
-Tức nước vỡ bờ, đệ không thể nhẫn nhịn được nữa!
Tống Thanh Thư cầm trong tay con cá vứt qua một bên, nhào tới đè lại hai bả vai Đông Phương Mộ Tuyết, trong lúc nàng kinh ngạc trơn mắt, miệng thì há hốc, hắn đã nhanh như chớp quang nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mọng của nàng, Tống Thanh Thư làm loại xâm phạm này, khiến nàng mặt đỏ tới mang tai, trước ngực hai bầu vυ' nhấp nhô kịch liệt, Tống Thanh Thư hồi nãy giờ ánh mắt cũng bị tiếp xúc cực kỳ ám muội trên thân thể Đông Phương Mộ Tuyết làm cho hắn hôn mê nhũn não, trong đôi mắt nàng đẹp như tơ, tỏa ra một luồng hết sức mê hoặc, thúc đẩy Tống Thanh Thư ẩn giấu sắc tâm rục rịch tích lũy thiêu đốt như muốn cháy lên.
Đông Phương Mộ Tuyết cuối cùng cũng phản ứng lại, gương mặt đang đỏ chót, giơ lên một cước đá mạnh vào người Tống Thanh Thư, làm hắn văng xa hơn một trượng, nàng đứng lên trước ngực chập trùng bất định, dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn hắn.
Tống Thanh Thư chậm rãi từ trên mặt đất bò lên, phun ra một ngụm máu tươi, hắn điềm tỉnh nhẹ nhàng lau lên khoé miệng..
-Ưm…đệ như thế nào rồi?
Thấy Tống Thanh Thư khóe miệng còn mang theo vệt máu, Đông Phương Mộ Tuyết có chút hối hận, vừa rồi một cước nàng không chút nào lưu tình, nếu không vì đang bị trọng thương trên người, một cước đó đủ để cho ruột gan Tống Thanh Thư đứt khúc mà chết...
-Vẫn không thể chết được...
Tống Thanh Thư vừa ho kịch liệt, một bên run rẩy cố đứng vững thân thể, mỉm cười nói tiếp:
-Xem ra thì chung quy tỷ tỷ vẫn không nỡ bỏ cho đệ chết…..